Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hoàng Cảnh Du, anh ăn một chút gì đi, uống rượu có thể no sao" Sau khi hai người ngồi xuống gần một tiếng, trên bàn thức ăn đều bày xong hết nhưng chưa đụng đũa nào, Hứa Nguỵ Châu rốt cục không thể nhịn được nữa liền giật lấy chai rượu trong tay Hoàng Cảnh Du.

"Hắc hắc hắc, Châu Châu, đến đây...uống một ly" Hoàng Cảnh Du uống say nhân tiện cười khúc khích, hai tiểu răng hổ lộ ra nhìn đặc biệt ngốc.

"Tôi nói rồi, bây giờ buông chai rượu ra, mau ăn cơm đi"

Hai người giằng co qua lại một lát, sau khi Hoàng Cảnh Du nhìn Hứa Nguỵ Châu uống hai ly rượu mới hài lòng cầm lấy đũa ăn.

Buổi cơm nhanh chóng kết thúc, lúc Hoàng Cảnh Du tính tiền thì Hứa Nguỵ Châu đứng dậy đi vệ sinh.

Vài phút sau, Hứa Nguỵ Châu mới vừa dợm bước khỏi toilet đã ngửi thấy một cỗ mùi rượu vạn phần quen thuộc, Hoàng Cảnh Du không biết lúc nào đã nghiêng ngửa trên bàn, chung quanh là mùi rượu cồn hỗn hợp nồng nặc, khiến không ít người xung quanh cũng né ra.

"Cảnh Du. . . Mau đứng lên!" Hứa Nguỵ Châu biết rõ phải mau đem Hoàng Cảnh Du quay về túc xá, chính mình vốn là trải qua đặc biệt huấn luyện của một Omega, nhưng không có nghĩa là tất cả O cũng có thể chống cự nổi hắn như bây giờ.

Hứa Nguỵ Châu một tay quạt trước mũi, tay kia kéo Hoàng Cảnh Du đem hắn nâng lên.

Trong quán ăn mọi người cũng lộ ra ánh nhìn kinh ngạc, bọn họ nhìn ra Hứa Nguỵ Châu vốn là Omega, nhưng lại nghĩ không ra cậu dám một mình mang một tên Alpha đi uống.

Có lẽ bởi vì gió đêm nên không đi xa lắm Hoàng Cảnh Du nhân tiện tỉnh lại, nửa tỉnh nửa say hắn trở nên càng không thành thật, cả người sức nặng cơ hồ dựa hết vào Hứa Nguỵ Châu, có khi còn cố ý lảo đảo suýt nữa đem hai người té nhào trên đất.

Hứa Nguỵ Châu cau mày, vốn dĩ kéo lê Hoàng Cảnh Du đã đủ mệt rồi, bây giờ bởi vì hắn ác ý quấy rối, suốt nửa giờ hai người cũng không trở về túc xá được.

"Cõng tôi đi. . ."

"Anh quá nặng đi, tôi sao cõng nổi anh." Hứa Nguỵ Châu cũng uống hai ly, tửu lượng so với Hoàng Cảnh Du tốt hơn nhiều nhưng nghe mùi Alpha của hắn cũng làm cho Hứa Nguỵ Châu hai chân như nhũn ra, bây giờ việc cấp bách chính là xử lí tên này.

Cách vài chục thước có một chỗ vốn là một thảm cỏ, chỉ có một đường nhỏ ở giữa có thể thông qua.

Trên con đường này đi qua một nửa thì tên Hoàng Cảnh Du vốn đang yên phận đột nhiên thân thể thoáng một cái chao đảo, Hứa Nguỵ Châu theo phản xạ xoay người dìu hắn, đột nhiên cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ hướng về phía mình, chờ phản ứng kịp thì cả người đã bị Hoàng Cảnh Du đặt trên bãi cỏ.

Lúc này trên cỏ đã không còn một bóng người nào, ánh trăng chiếu vào hai người, bốn phía một mảnh tĩnh lặng, giống như quan cảnh đồng thoại chuyện xưa.

Nhưng một trong hai vị nhân vật chính hiển nhiên không thích ứng hào khí mập mờ kia, Hứa Nguỵ Châu nâng cánh tay, phát hiện cả thân thể đều bị đè, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phiếm hồng.

"Anh... mau đứng lên. . ." Rõ ràng cảm giác được trong không khí mùi hương kia vừa lại cao hơn một cấp bậc, Hứa Nguỵ Châu kinh ngạc nhìn chằm chằm người kia: "Hoàng Cảnh Du, anh điên rồi? !"

Không để ý tới cậu nói, Hoàng Cảnh Du cả bàn tay to áp lên gương mặt Hứa Nguỵ Châu, che miệng cậu lại: "Đừng nói, chẳng lẽ em không thích anh sao?"

Hứa Nguỵ Châu trợn mắt tràn ngập khiếp sợ.

"Dù sao thì người anh thích chính là em." Hoàng Cảnh Du cười cười, sau đó đột nhiên cúi đầu hôn người kia.

Lúc hai đôi môi dán vào nhau vài giây Hứa Nguỵ Châu dùng hết toàn thân khí lực đẩy Hoàng Cảnh Du.

"Anh uống nhiều rồi, tỉnh táo một chút đi, còn cách kí túc xá không xa, chính mình tự trở về đi." Hứa Nguỵ Châu xoay người chuẩn bị rời khỏi bãi cỏ.

"Hứa Nguỵ Châu!" Hoàng Cảnh Du cũng đứng lên, hắn tin tưởng cảm giác của mình, chỉ là không rõ tại sao Hứa Nguỵ Châu không chịu thừa nhận.

"Thừa nhận một câu khó khăn vậy sao? Chẳng lẽ em sợ anh ở chỗ này nhân tiện thượng em? Cũng là sợ chính mình trong chốc lát không nhịn được động tình quấn lấy anh?" Rượu làm hắn có chút kích động, Hoàng Cảnh Du nói ra càng ngày càng bất bình thường.

"Đừng nói nữa." Hứa Nguỵ Châu thanh âm cũng mang theo tức giận, trong lòng liều mạng trấn an bản thân không nên cùng tên sau bí tỉ Hoàng Cảnh Du này mà chấp nhặt.

"Thật không biết O ở chỗ này giả bộ rụt rè cái gì, em cảm giác được người yêu của mình nhân tiện như vậy nhỏ bé sao? Chẳng lẽ Omega các em ưu điểm lớn nhất chính là giả bộ thanh khiết. . ."

"Anh con mẹ nó nói thêm câu nữa xem!" Hứa Nguỵ Châu tiến lên nắm cổ áo Hoàng Cảnh Du, tay phải cũng nắm thành nắm tay chuẩn bị trực tiếp đánh vào hắn. Hứa Nguỵ Châu nhất chịu không được chính là người khác mang tính chất Omega hạ thấp mình, càng châm chọc chính là người kia là đối tượng cậu yêu, việc này đối với cậu mà nói vốn là một loại vũ nhục lớn vô cùng.

Hai người bảo trì tư thế giằng co một lúc, Hứa Nguỵ Châu nắm tay giơ lên cũng không có rơi vào mặt Hoàng Cảnh Du, ngược lại Hoàng Cảnh Du từ ống tay áo phất lên của cậu nhìn thấy một vết bớt.

Cái bớt diện tích không lớn, nhìn như một viên đào hình trái tim.

Hứa Nguỵ Châu trong lòng mắng chính mình một câu không tiền đồ, đã nghĩ mặc kệ hắn trực tiếp tránh ra, nhưng khi xoay người trong nháy mắt bị Hoàng Cảnh Du chụp cổ tay.

"Đây là cái gì?" Hoàng Cảnh Du thanh âm không biết tại sao run rẩy.

Hứa Nguỵ Châu có chút giãy dụa, nhưng cánh tay lập tức lại bị nắm siết chặt.

"Anh hỏi thì em cứ nói đi! Đây là cái gì?" Những lời này Hoàng Cảnh Du cơ hồ vốn là hét lên.

"Là vết bớt!" Hứa Nguỵ Châu tức giận đáp một câu, sau đó cũng không quan tâm Hoàng Cảnh Du phản ứng thế nào, bỏ qua tay hắn nhân tiện rời đi.

Hoàng Cảnh Du một mình đứng tại chỗ bất động như mất hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top