Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ONESHOT 2


Cánh Rừng Xoắn Xít và Lời Thì Thầm Đen

 Ngày xửa ngày xưa, trong một vương quốc lạc lõng giữa những ngọn núi, có một cánh rừng không bao giờ đứng yên. Những cây cổ thụ mọc lên uốn éo, và từ gốc đến ngọn, chúng luôn thay đổi hình dáng mỗi đêm, như thể bị một bàn tay vô hình nhào nặn. Trong làng dưới chân núi, người dân luôn nghe thấy tiếng gió gào thét, những lời thì thầm đen tối tràn qua trong mỗi cơn gió đêm.

 Một ngày nọ, cô gái trẻ tên Lyla, mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ, quyết định đi vào cánh rừng đó. Người ta nói rằng ai bước vào cánh rừng cũng không bao giờ trở lại, nhưng Lyla không còn gì để mất. 

-"Cứu tôi!"

 là lời mà cô nghe trong giấc mơ mỗi đêm, và mỗi lần tỉnh dậy, cô thấy bàn tay mình dính nhựa cây đen.

 Trong rừng, mọi thứ trông như bị bóp méo. Không có lối mòn nào giống nhau; những con đường cứ biến mất, rồi lại xuất hiện nơi khác. Cô đi qua những bụi cây có hình dạng kỳ dị, như thể chúng biết cô đang đến. Đến khi trời tối, Lyla thấy một ngôi nhà nhỏ bằng xương nằm ngay giữa cánh rừng, phát ra ánh sáng yếu ớt từ trong các khe cửa. Khi bước vào, cô thấy một người phụ nữ già ngồi dệt, mỗi sợi chỉ bà ta kéo ra từ một đám mây đen xoắn vào nhau như mạng nhện.

 "Ngươi đến đây tìm gì?"

  Bà lão hỏi, không hề nhìn Lyla. 

 "Tôi đến để cứu ai đó... nhưng tôi không biết là ai."

 Bà lão cười nhạt. "Lời thì thầm ngươi nghe thấy là chính ngươi đấy. Ngươi là kẻ lạc lối. Để rời khỏi cánh rừng này, ngươi phải tìm linh hồn của chính mình." 

 Lyla, lúc này đã cảm nhận được sự kỳ lạ trong máu của mình, chợt nhận ra rằng mỗi lần cô ngủ, cô đã mơ về chính mình, bị lạc trong cánh rừng không bao giờ tĩnh lặng này. Sợi chỉ bà lão đang dệt là sợi vận mệnh của Lyla, và nếu nó đứt, cô sẽ mãi mãi là một bóng ma lang thang trong rừng.Trong khoảnh khắc ấy, Lyla phải lựa chọn: đối diện với chính mình, hoặc tiếp tục lạc lối trong cơn hỗn loạn của những lời thì thầm.

Lyla đứng lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sợi chỉ mỏng manh mà bà lão đang dệt. Sợi chỉ đen bóng, xoắn lại như một chiếc dây thừng mục nát, dường như sẵn sàng đứt rời bất cứ lúc nào. Trong trái tim cô, có một sự lo lắng mơ hồ, nhưng cũng có một cảm giác quen thuộc đầy ám ảnh.

 Bà lão nhìn Lyla với đôi mắt sâu thẳm, cười khẽ, một âm thanh nhỏ bé như tiếng của cành cây khô gãy dưới chân.

 "Ngươi có biết vì sao ngươi lạc vào cánh rừng này không, con bé?"

 Lyla im lặng, nhưng trong thâm tâm, cô bắt đầu nhớ lại. Từ lâu lắm rồi, khi cô còn nhỏ, cô đã từng mơ thấy cánh rừng này. Trong những giấc mơ đó, cô chạy, chạy mãi, nhưng luôn cảm thấy bị ai đó theo dõi. Giờ đây, cô nhận ra rằng cánh rừng không chỉ là một nơi lạ lùng – nó là một phần trong chính tâm trí cô, một phần của sự hỗn loạn mà cô đã quên mất từ lâu.

 "Cánh rừng là tâm trí của ta... phải không?" 

Lyla thì thầm. 

 "Phải. Và những lời thì thầm đen tối kia chính là tiếng vọng của nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng ngươi," 

Bà lão đáp lại, đôi tay vẫn tiếp tục kéo sợi chỉ

. "Nếu ngươi không làm chủ được chúng, chúng sẽ làm chủ ngươi."

 Bỗng nhiên, từ bên ngoài căn nhà bằng xương, những tiếng thì thầm bắt đầu lớn dần. Chúng không còn xa lạ như trước nữa – chúng là những giọng nói mà Lyla biết rõ, nhưng đã cố tình quên đi. Đó là tiếng mẹ cô gọi tên cô trong tuyệt vọng vào đêm bão tố, khi cô bỏ nhà ra đi lần đầu tiên. Đó là tiếng cha cô quát mắng, trách móc cô vì sự nổi loạn và khát khao tự do quá mức.Căn nhà bắt đầu rung chuyển, các bức tường rung lắc như thể sắp sụp đổ. Những tiếng thì thầm biến thành tiếng gào thét, những hình bóng đen từ trong bóng tối xuất hiện, vặn vẹo, kéo dài, như muốn bao trùm lấy cô. Lyla cảm thấy không khí trở nên đặc quánh, và cô như đang bị nhấn chìm trong làn sóng hỗn loạn ấy.

"Ngươi phải lựa chọn!"

 Bà lão hét lên qua tiếng ồn ào, đôi tay run rẩy giữ lấy sợi chỉ vận mệnh của Lyla.

 "Ngươi sẽ đối diện với chúng, hay sẽ để bóng tối nuốt chửng ngươi mãi mãi?"

Lyla, trái tim đập loạn nhịp, bước một bước về phía những hình bóng đó. Cô biết rằng nếu không làm chủ nỗi sợ hãi của mình, cô sẽ mãi mãi lạc lối trong cánh rừng xoắn xít này, không bao giờ có thể trở về là chính mình nữa. Cô nhớ lại lời bà lão – "Cứu ai đó" – cô hiểu ra rằng người cần được cứu chính là bản thân cô. 

 "Ta không sợ các ngươi nữa!"

 Lyla hét lên, tiếng của cô vang vọng khắp cánh rừng. Và ngay khoảnh khắc đó, mọi thứ dừng lại. Những hình bóng đen tan biến như sương mù, cánh rừng xung quanh ngừng rung chuyển. Sợi chỉ trong tay bà lão đột ngột sáng lên, từ đen chuyển thành ánh bạc rực rỡ. Căn nhà xương bắt đầu tan biến, nhường chỗ cho ánh sáng mặt trời chiếu qua những tán lá rừng. Lyla mở mắt, và cô thấy mình đang đứng ở mép cánh rừng. Bà lão đã biến mất, nhưng trong tay cô vẫn còn một sợi chỉ bạc mảnh, gắn chặt vào cổ tay, dẫn đường trở về ngôi làng. Giờ đây, cô biết rằng mình đã làm chủ được những nỗi sợ trong tâm trí, và cô không còn là cô gái lạc lối trong cơn hỗn loạn nữa. 

 Ngay khi Lyla nghĩ rằng cô đã làm chủ được cơn hỗn loạn, một tiếng động lạ vang lên từ mặt hồ đen nằm sâu trong cánh rừng. Mặt hồ, trước đây tưởng như yên tĩnh, giờ sôi sục, và từ trong màn nước tối tăm ấy, một sinh vật khổng lồ dần hiện lên. Đó là một con quái vật kỳ dị, nửa thân trên là cá sấu với hàm răng sắc nhọn, nửa thân dưới lại là đuôi cá lấp lánh vảy xanh ngọc. Đôi mắt đục ngầu của nó nhìn chằm chằm vào Lyla, và với một cú vẫy đuôi khổng lồ, nó lao về phía cô với tốc độ kinh hoàng.á

 Con quái vật này nhanh hơn bất cứ loài nào trong cánh rừng, và với một cú ngoạm chớp nhoáng, nó nuốt chửng Lyla trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng. Mọi thứ im lặng. Hồ nước lại trở nên tĩnh lặng như chưa từng có điều gì xảy ra. Bầy khủng long đứng đó, lặng lẽ nhìn về phía mặt hồ, như thể không biết phải làm gì.

 Bà lão, người luôn quan sát mọi chuyện từ xa, bước ra từ giữa những tán cây, đôi mắt già cỗi đượm vẻ bí ẩn.

 "Không ai thấy cô bé nữa,"

 Bà lão thì thầm, đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống mặt hồ đen.

 "Khi hỗn loạn trở nên quá mạnh mẽ, nó sẽ nuốt chửng cả những ai dám thách thức nó."

 Mặt hồ vẫn yên ắng, chỉ còn phản chiếu ánh trăng mờ ảo. Không ai biết Lyla đã đi đâu, hay liệu cô còn sống sót trong bụng của con cá sấu tiên cá. 

Người ta nói rằng mỗi đêm, nếu đứng gần mặt hồ, bạn vẫn có thể nghe thấy những lời thì thầm – giọng nói của cô bé vẫn vang vọng đâu đó trong làn nước đen sâu thẳm. Nhưng kể từ hôm đó, không ai còn thấy cô nữa.

Cánh rừng trở lại sự hỗn loạn vĩnh cửu, như thể chưa bao giờ có một cô bé tên Lyla bước vào và cố gắng kiểm soát nó. Và con cá sấu tiên cá vẫn nằm im lìm dưới mặt hồ, chờ đợi con mồi tiếp theo.


/-strong/-heart:>:o:-((:-h

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top