Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ba ba đừng buồn, chờ Lạc Lạc trưởng thành rồi Lạc Lạc sẽ là bờ vai cho ba ba tựa vào.” Thanh âm non nớt của trẻ con vang lên bên tai Hạ Chi Quang.

Hạ Chi Quang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình gần trong gang tấc, cuối cùng cũng nín khóc mà nở một nụ cười thật tươi.

“Ngoan, ba ba biết con rất hiếu thuận, con mau ăn cơm đi, hôm nay bởi vì mấy chuyện này mà sinh nhật của ba nuôi con cũng bị trì hoãn, cơm nước xong xuôi rồi con cầm quà lên phòng tặng cho ba nuôi nhé.”

“Ba nuôi rất mong chờ Lạc Lạc tặng quà cho ba nuôi đó nha.” Lạc Nhung ngay lập tức tiếp lời, hai người lớn nhanh chóng chuyển chủ đề.

Sau bữa tối, Hạ Chi Quang nhanh chóng đi tắm rửa rồi ra ngoài. Lời nói của Hạ Lạc trong bữa tối làm Hạ Chi Quang cảm thấy yên lòng, đồng thời cũng khiến cậu nghiêm túc cân nhắc đến đề nghị của Hà Dữ.

Kỳ thật đề nghị của Hà Dữ cũng không tồi, chỉ là Hạ Chi Quang cảm thấy nguyện vọng của mình chưa bao giờ được tôn trọng. Cho nên cậu cảm thấy tức giận, còn có chút không cam lòng.

Nhưng bây giờ, những lời Lạc Lạc nói đã làm Hạ Chi Quang nhớ lại những gì Hà Dữ đã nói với cậu trong ngày hôm nay.

“Nhưng có bao giờ em nghĩ đến việc rốt cuộc Lạc Lạc có cần một người cha khác hay không? Hoặc là nói, trong lòng Lạc Lạc cũng muốn nhưng thằng bé không muốn em đau lòng nên chưa từng đề cập đến, thằng bé là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn.”

Thật ra cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn, ít nhất Hà Dữ xem trọng mặt mũi Lạc Lạc nên còn nguyện ý tái hôn với cậu, hai người sẽ cùng nhau nuôi nấng Lạc Lạc khôn lớn.

Có lẽ chính vì Lạc Lạc là đứa con đầu lòng của Hà Dữ nên anh mới để ý đến Lạc Lạc như thế. Chỉ có nghĩ như vậy mới làm lòng Hạ Chi Quang cảm thấy dễ chịu hơn.

Chỉ cần Lạc Lạc cảm thấy vui vẻ là tốt rồi, như vậy thì người làm ba ba này cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Từ những lời Lạc Lạc nói trong bữa tối xem ra đúng như Hà Dữ đã nói Lạc Lạc không phải là không muốn có thêm một người cha khác, nhưng thằng bé chưa bao giờ nhắc đến chuyện này là vì sợ cậu buồn.

Thực tế Hạ Chi Quang cũng luôn hiểu rõ điều này, chỉ là cậu chưa từng đem chuyện này nói ra.

Bây giờ Hà Dữ đã nói rõ ra như vậy, Lạc Lạc cũng đã biểu đạt suy nghĩ của mình, vậy nếu cậu không suy nghĩ kỹ lại thì sẽ thật ích kỷ.

Khi nào mới có người có thể thực sự suy xét đến cảm nhận của cậu chứ?

Hạ Chi Quang ngồi bên mép giường, vừa nghĩ tới những chuyện trước kia trong lòng liền không khỏi có vài phần chua xót. Từ sau khi cha mẹ qua đời thì không còn một ai thực sự để tâm đến cảm nhận của cậu nữa.

Cho nên khi Lạc Nhung cảm thấy tức giận cho cậu như vậy, trong lòng Hạ Chi Quang thực sự cảm giác rất ấm áp, người bạn này quả thật quá tốt. Mà Lạc Nhung đối xử với Hạ Lạc cũng vô cùng tốt.

Bảy năm trước, khi Hạ Chi Quang rời khỏi Hải Lam Tinh đã vứt bỏ tất cả thông tin liên lạc của người khác, kể cả của chính mình.

Hôm nay lúc Hà Dữ mang theo đám người Hầu Minh Hạo rời đi, may mắn Hầu Minh Hạo có để lại danh thiếp của mình cùng với phương thức liên hệ của Hà Dữ cho Lạc Nhung để Lạc Nhung giao cho cậu, nói là nếu có chuyện gì đều có thể trực tiếp đến tìm anh ta hoặc là Hà Dữ.

Hạ Chi Quang ngồi ở trên giường suy nghĩ miên man, rốt cuộc cũng cầm lấy máy truyền tin gõ một đoạn chữ, xóa xóa sửa sửa nửa ngày cuối cùng chỉ để lại một câu…

“Tôi sẽ cẩn thận suy xét đề nghị của anh hôm nay, thứ ba tuần sau tôi sẽ cho anh câu trả lời.”

Cuối cùng ký tên Hạ Chi Quang. Sau đó gửi qua cho Hà Dữ.

Làm xong hết thảy, Hạ Chi Quang ngẩn người ngồi ở trên giường, cũng không biết qua bao lâu thì máy truyền tin đột nhiên vang lên.

ID người gọi là “Hà Dữ” vừa được lưu.

Sau khi Hạ Chi Quang nhìn thấy ID người gọi là ai liền sợ tới mức tay run lên, suýt chút nữa đã ném máy liên lạc ra ngoài.

Máy liên lạc đổ chuông cả nửa ngày cậu mới run run nhấn được nút kết nối.

“Alo…?” Trong lòng Hạ Chi Quang vừa thấp thỏm vừa mở miệng.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc mới lên tiếng: “Xin lỗi, đã làm phiền giấc ngủ của em rồi? Lúc nãy tôi bận giải quyết công việc nên giờ mới nhìn thấy tin nhắn của em.”

Chắc là Hà Dữ nghĩ rằng cậu bắt máy lâu như vậy là bởi vì đã ngủ rồi.

Hạ Chi Quang cũng không định giải thích cho Hà Dữ, chỉ nói: “Cũng không có quấy rầy gì.”

Nói xong cậu mới nhìn lên đồng hồ treo tường, lúc này ấy thế mà đã qua nửa đêm, rốt cuộc cậu đã phát ngốc bao lâu rồi chứ?

Sau câu nói kia của Hạ Chi Quang thì đầu dây bên kia vẫn luôn trầm mặc không nói gì, mà Hạ Chi Quang cũng không biết phải nói cái gì, vì thế cả hai người đều cứ im lặng như vậy.

Nếu không phải trong máy liên lạc còn truyền đến tiếng hít thở nhợt nhạt của đối phương, có thể Hạ Chi Quang đã nghĩ rằng Hà Dữ đã cúp máy.

“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy trước nhé?” Cuối cùng vẫn là Hạ Chi Quang phá vỡ sự im lặng này: “Sáng ngày mai tôi còn phải đưa Lạc Lạc ra ngoài chơi.”

“Thực xin lỗi.”

Đầu dây bên kia máy liên lạc truyền đến giọng nói của Hà Dữ.

“…” Hạ Chi Quang lại lâm vào trầm mặc.

Có lẽ Hà Dữ đang xin lỗi vì làm phiền giấc ngủ của cậu, hoặc có thể là vì…

“Tôi suy nghĩ lại thì thấy trong chuyện này quả thực rất không công bằng đối với em, như em đã nói, tôi chưa từng cho em được quyền lựa chọn. Em không có tình cảm gì đối với tôi, tôi cũng không có tình cảm gì với em, chuyện tái hôn chỉ là vì để cho Lạc Lạc có một cuộc sống tốt hơn, nhưng mà Hạ Chi Quang….” Nói tới đây, Hà Dữ ở bên kia dừng lại một chút: “Hiện tại tôi không có bất kỳ sự chán ghét nào đối với em cả, nếu em cũng không ghét tôi vậy thì sao chúng ta không thể thử cho nhau một cơ hội để tìm hiểu đối phương? Có thể chúng ta sẽ yêu nhau thì sao? Nói cho cùng khoảng thời gian hai năm chúng ta kết hôn kia đều chưa từng tìm hiểu kỹ về đối phương.”

Đây là lần đầu tiên Hạ Chi Quang nghe thấy Hà Dữ nói những lời dài với mình như vậy, còn rất thành thật bày tỏ ý nghĩ.

“Nếu bảy năm trước tôi không nóng nảy mà ly hôn với em và để em đi thì có lẽ bây giờ tôi, em và Lạc Lạc đã là một gia đình rất hạnh phúc.”

Bên kia máy liên lạc, giọng nói của Hà Dữ lại vang lên.

Những gì anh nói với Hạ Chi Quang lúc này hoàn toàn đều là lời chân thành của anh. Mặc dù anh không thích tính cách quá cam chịu của Hạ Chi Quang nhưng lại rất thích sự dịu dàng khi nói chuyện của cậu.

Hà Dữ bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước lúc mình còn chưa ly hôn với Hạ Chi Quang, lúc ấy Hạ Chi Quang mới vừa gả vào Hà gia chưa bao lâu.

Hà gia tổ chức một bữa tiệc lớn cho Hạ Chi Quang làm nhân vật chính, ngoại trừ hôn lễ thế kỷ được cánh báo đài người người đưa tin kia thì Hà gia lại lần nữa giới thiệu Hạ Chi Quang cho ngoại giới, đó là sự công nhận với mọi người về chức vị “con dâu” này của cậu khi chính thức bước vào cửa Hà gia.

Trong bữa tiệc, hầu như tất cả các khách mời đến tham dự đều vào sân nhảy khiêu vũ, mà điệu nhảy mở màn đương nhiên là do hai nhân vật chính Hà Dữ và Hạ Chi Quang biểu diễn.

Sau khi kết thúc màn kiêu vũ mở màn, Hà Dữ gặp được một đối tác kinh doanh nên đã cùng đối phương hàn huyên một lát.

Anh thấy vẻ mặt mờ mịt của Hạ Chi Quang nên đã bảo cậu đi lấy gì đó ăn trước đi, sau khi tán gẫu xong sẽ đi tìm cậu.

Thế là Hạ Chi Quang ngoan ngoãn rời đi.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top