Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mùa đông chứa đựng bao khát khao, hy vọng ấp ủ về tương lai, khi gác lại mọi thứ lấy hết can đảm để nói rằng đã sẵn sàng, bản thân một lần nghĩ rằng mỗi mùa xuân, hạ, thu, đông sắp tới sẽ có người cùng mình sẻ chia? Hoá ra, những ngày bình thường đến đỗi nhạt nhoà trôi qua của quá khứ là bước tiến để có cuộc gặp gỡ tốt đẹp hơn.

Chúng ta, gặp gỡ trong mùa đông, cùng nhau trải qua mùa xuân, khẽ khàng đan tay, trạm kế tiếp là mùa hạ có nhau.

...

"Công ty lớn sắp tới!"

"Cậu đừng lo lắng quá"

"Nếu phải battle tớ mong cậu sẽ thắng"

"Họ Khổng mạnh lắm sao? Cô công chúa sở hữu mái tóc biết nhảy múa đó"

Những áp lực lực vô hình như quấn chặt trái tim Khổng Tuyết Nhi. Nàng muốn để ngoài tai những lời tâng bốc sáo rỗng này.

Đối với nàng, người nhất định phải xuất đạo, trải qua tám năm, nàng chỉ có thể thắng, không được phép thua cuộc.

"Chào các lão sư, em là Khổng Tuyết Nhi"

Bài biểu diễn không bắt đầu. Nàng cùng Triệu Tiểu Đường bùng nổ. Dễ dàng được điểm A đầu tiên trong cuộc thi.

Với Dụ Ngôn an an tại thượng rất biết thưởng thức cái đẹp trên kia, đem não bộ ra phân tích, gương mặt tiểu công chúa lộng lẫy uyển chuyển nhảy múa bên dưới, người dành được hạng A.

Khổng Tuyết Nhi.

So với nàng, Dụ Ngôn đây là có chút thay đổi. Bốn năm vừa qua vừa hay chuyển hoá thành dạng trầm ổn, nội tâm cứng tắn, ngoại trừ phần trình diễn ban nãy, mọi màn trình diễn đều bình tĩnh lắng nghe.

Buổi ghi hình diễn ra vào lúc ban đêm, hình ảnh Dụ Ngôn ngông nghênh sải bước, cất tiếng hát đầu tiên khiến cho toàn bộ trường quay bùng nổ, thực tế dễ dàng đem so sánh cùng với quả bom nổ chậm, trực tiếp tấn công lỗ tai các thực tập sinh gật gù ngủ.

"Dụ Ngôn là tên của tôi"

Khổng Tuyết Nhi im lặng, tựa cảm xúc như người nhỏ tuổi hơn. Coi là đối thủ mạnh. Âm thầm ghi dấu bóng hình cao cao mảnh khảnh nhưng cũng không quá sâu đậm trong lòng.

Khi ký túc xá được phân bổ, chia đều ba người mỗi phòng, rốt cuộc người này lại bị đẩy xa khỏi người kia. Hai người xem như đường thẳng song song, thản nhiên bước trên con đường riêng biệt.

Cho đến ngày, đêm tháng 12 lạnh lẽo. Thân nhiệt Khổng Tuyết Nhi ấm nóng, co ro một góc hành lang tối sẩm. Đôi vai nhỏ run lên, mái tóc dài xoà xuống che lấp hai bên má ửng hồng ướt nhoè bởi hơi ẩm của nước.

Tim Dụ Ngôn như ngừng đập khi ghé ngang qua, bóng đen làm cô giật mình. Bình thường không mấy nhanh nhẹn, chỉ dựa vào trực giác cùng mùi hương nhài sữa thoang thoảng trên tóc, lờ mờ đoán bóng lưng thút thít chính là Khổng Tuyết Nhi.

Dụ Ngôn lặng thinh, từ từ chậm dãi khom lưng ngồi xuống bên cạnh nàng, biểu hiện của "chú mèo bự" đang thăm dò. Tay trái cô chống cằm lại chống lên đầu gối, đáy mắt bừng sáng phản chiếu ánh trắng mờ ảo ngoài cửa sổ. Rất lâu yên ắng đợi chờ.

"Tuyết tỷ.."

"Tôi ổn không cần hỏi thăm"

Khổng Tuyết Nhi hô hấp nặng nhọc, ngại ngùng lại một lần nữa bị người nhỏ tuổi hơn bắt gặp.

"Em nghĩ mình cũng không quan tâm đến chị lắm đâu"

Dụ Ngôn thẳng thắn, ánh mắt nâu xám nhàn nhạt không buồn liếc nàng.

"Em được quyền giữ im lặng nếu muốn, em biết tâm trạng tôi không tốt"

Cổ họng khản đặc ứ nghẹn lại. Nàng kéo gấu áo tập lên lau khuôn mặt ước đẫm, chỉ muốn lập tức rời đi.

"Em vốn nghe lầm chị nói ổn"

Cái miệng Dụ Ngôn quả nhiên sinh ra châm chọc người khác thật tốt.

"Nếu khóc lóc giúp chị giải phóng áp lực dễ dàng hơn, tốt nhất chị nên gào thét và tiếp tục khóc thật to lên đi"

"Tôi tự biết cách chỉnh đốn cảm xúc của mình"

Khổng Tuyết Nhi cảm thấy có hơi chút nóng. Nàng trừng mắt nhìn cô lạnh tanh, còn ung dung tự tại. Nàng dường như đã kiệt quệ vì những lời bạo hành thô tực trên mạng, và giờ người nhỏ tuổi hơn nàng đây vẫn tiếp tục gây khó dễ.

"Khổng Tuyết Nhi"

Dụ Ngôn lần đầu tiên gọi đầy đủ tên nàng, với giọng điệu mỉa mai nhất.

"Ngay kể cả khi quan sát kĩ càng em vẫn không thể nhìn thấy tinh thần chiến đấu của chị"

Nàng đã bỏ lỡ vị trí C trong buổi biểu diễn đầu tiên, không loại trừ Dụ Ngôn để lọt tai một số tin đồn và những ồn ào không hay về bản thân. Nhưng tinh thần chiến đấu của nàng thì có liên quan gì? Nàng hơi thấy bối rối, môi nàng mấp máy, tựa hồ muốn phát tiếng, lại run rẩy im bặt.

"Chị để tâm quá nhiều dư luận. Trở thành một ngôi sao chỉ vì thực hiện lý tưởng. Chị nghĩ họ sẽ hiểu cho chị ư?"

Dáng vẻ nàng ấm ức khóc Dụ Ngôn trên nhiều lần bắt gặp. Mất đi sự tự tin vốn có, tiết mục của nàng đích thực ngày càng tẻ nhạt, thiếu sức hút.

"Em đâu phải người bị mắng mỏ, đúng chứ Dụ Ngôn?"

Dụ Ngôn cuối cùng cũng chịu nhìn nàng, trầm mặc buông lỏng một câu. Lạnh lùng như dao lam cứa một đường sắc lẹm bên trong trái tim Khổng Tuyết Nhi.

"Cứ cho là như vậy, còn chị chẳng hợp để lập nhóm"

Má nàng rực đỏ, lần này không kiên nhẫn chịu đựng. Nhanh chóng đứng dậy, hung hăng quơ chân đá trực diện vào eo nhỏ Dụ Ngôn. Đau đớn bén nhọn cùng cái xoáy mũi chân mạnh bạo, Dụ Ngôn nhăn mặt một tay chống đỡ trên mặt đất, tay còn lại theo phải xạ ôm chặt chân Khổng Tuyết Nhi tức giận đang muốn rời đi.

"Buông ra" Khổng Tuyết Nhi vùng vằng.

"Quên chưa nói, team Vocal vốn không được uống nước đá nên em đã lén lút giấu mang về ký túc. Chị qua đem về chườm mắt đi. Ngày mai đừng để các fan nhìn thấy"

Dụ Ngôn xoa xoa vùng eo thâm tím, sức đá mạnh bạo không tệ. Đứng dậy nắm cổ tay nàng, thong dong dẫn về hướng ký túc xá mình.

"Bảo bối, em cứ như một kẻ mắc chứng đa nhân cách ấy"

Khổng Tuyết Nhi choáng váng, khẽ cảm nhận cổ tay dưới bàn tay ấm nóng dần đỏ ửng. Ban nãy chọc nàng tức tối, giờ trở mặt quan tâm cái gì? Lại nói nàng không hợp thể thành lập nhóm, tuy so sánh với người trước mặt nàng còn kém xa. Đáng chết này, hàng ngày ăn cơm một mình không thèm để mắt đến ai, nàng chẳng qua vì áp lực mà khóc, có gì sai. Ai bảo người nhỏ tuổi hơn thức khuya còn thích cước bộ lang thang. Cứ chờ bắt gặp nàng mồm mép đều sắc nhọn công kích.

Dụ Ngôn nhắc nàng không cần thiết vào ký túc xá vội, cũng không bắt ép nàng đứng im khi cô vào lấy đồ. Ngoan ngoãn chờ đợi cho đến khi người nhỏ tuổi hơn trở lại, nàng thừa biết nếu nàng rời đi, chưa đầy ba phút liền bị truy.

"Cảm ơn"

Phép lịch sự tối thiểu mắc lại cổ họng Khổng Tuyết Nhi khi nàng nhận đồ từ tay Dụ Ngôn.

"Em nghĩ mọi người đều thích tiểu công chúa tự tin và đáng yêu"

Dụ Ngôn đút tay trái vào túi quần, tay còn lại bất chợt đưa lên đều đặn xoa xoa mái tóc bông mềm mượt của nàng. Khổng Tuyết Nhi tái xanh mặt, túi nước đá vừa nhận suýt chút chào ngược khuôn mặt Dụ Ngôn nhởn nhơ. Khoé mắt nàng giật giật, mỉm cười từ thiện. Bên cạnh người nhỏ tuổi hơn công chúa đặc biệt mê mẩn suy nghĩ muốn bạo lực.

"Bớt vờ vịt đi"

Thanh âm nàng cô đọng, đanh lại.

"Nếu em là đàn ông, hôm nay nhất định đánh chết em"

Sau đó không nghĩ ngợi nhiều, quay đầu một mạch.

Đêm nay là ma xui quỷ khiến, thấy Khổng Tuyết Nhi không nghĩ tới nàng lại có hình ảnh chút quẫn bách như vậy. Nghĩ một lúc, dường như mình giống đang nạt Khổng Tuyết Nhi.

"Này!"

Tản bộ theo sau bộ dáng tức giận của nàng, Dụ Ngôn tủm tỉm vẽ nụ cười.

"Lần sau có thể tham gia cùng em không, Tuyết tỷ?"

Giọng nói trầm khàn văng vẳng bên tai Khổng Tuyết Nhi, người nhỏ tuổi hơn là đang chế nhạo hay muốn nàng điên tiết.

"Mơ"

Sải chân nặng nề, tuỳ thuộc tốc độ và ấm ức trong lòng nàng đè nén. Khổng Tuyết Nhi đi thẳng một mạch về phòng tập. Dụ Ngôn khi không còn nhìn được bóng dáng nàng nữa, bỏ đi, ung dung chắp hai tay đằng sau lưng quay lại ký túc xá.

**

Lần đầu tiên edit, bằng gg dịch nên có chút không tốt lại phải thêm một số câu cú, nhưng mình đảm bảo không thay đổi cốt của truyện 🤦🏻‍♀️ chúc các cậu đọc vui vẻ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top