Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trường Long mơ hồ tẻ nhạt, cùng tính cách Dụ Ngôn mà nói như mặt hồ khẽ rung rinh khi lá khô rụng xuống, không có quá biến động càng thêm ảm đạm nhiều phần. Hơn nữa, chuyện gia nhập xã hội quá sớm, hẳn đã biến người nhỏ tuổi hơn toát khí chất sặc mùi muốn xa lánh, quạu trời, quạu đất, quạu cả Trường Long cùng 108 vị cô nương vô tội còn lại.

Ngoại trừ gặp gỡ Khổng Tuyết Nhi, buổi tối sau lần cuối cùng chạm mặt Dụ Ngôn đều đem biểu cảm hững hờ thường xuyên trưng bày ra. Khổng Tuyết Nhi liền có thể hỏi chuyện vì sao nếu muốn, tuyệt nhiên tiểu công chúa chẳng thèm làm.

Nàng cùng người nhỏ tuổi hơn vốn tính cách đối lập, nhiệt tình, vui vẻ, đôi lúc đơn giản đến khó hiểu. Lấy lại phong độ dù sớm hay muộn nàng đều có thể làm, chỉ cần sau vài ngày để nàng an tĩnh hoặc tống cổ "mèo lớn"  luôn cố ý quanh quẩn, giỏi né cam xa khỏi nàng, dù nàng không quá chắc Dụ Ngôn thực sự hành động như vậy. Cuối cùng liền qua vài tuần, nàng đây là đang hồi tưởng, có lẽ sát ngày đánh giá ca khúc chủ đề mới có cơ hội gặp Dụ Ngôn.

Đến phiên nàng toạ trên sân khấu, nỗ lực trình bày ca khúc hoàn hảo nói nàng không lo lắng, đều rất sai. Trên có ban huấn luyện viên, trước mắt trực tiếp mấy trăm cô nương cùng quan sát đánh giá, hưởng ứng vỗ tay bộp bộp.

"Cố lên Tuyết Nhi"

"Đừng lo lắng"

Bắt đầu có chút hoảng loạn, nàng muốn tìm kiếm, tìm thấy rồi sẽ rất an tâm.

Người nhỏ tuổi hơn bất giác cong cong môi mỏng, cười càng lớn thì lại biến hoá ra hình thang ngộ nghĩnh. Lời nói đôi khi chẳng cần thoát ra từ miệng, Khổng Tuyết Nhi khi quen thuộc càng dễ dàng giải mã, khẳng định người bé tuổi hơn là đang âm thầm truyền tải.

"Ý kiến người khác vốn không quan trọng, tốt hay không chị đều có thể thoải mái thể hiện"

Nàng ngơ ngác một thoáng, thì ra nụ cười thuộc về Dụ Ngôn rất sáng. Bình thường còn ki bo giấu kĩ đến vậy.

Kết thúc sân khấu, nàng thăng thẳng lên lớp B, dù không phải mức tốt nhất nhưng ít ra vẫn chứng tỏ sự cố gắng ngày đêm của nàng chẳng hoang phí. Nàng bước xuống khỏi sân khấu, lén quan sát người nhỏ tuổi hơn an vị trên lớp A, còn không ngờ tới, người thờ ơ như Dụ Ngôn lại vỗ vai Vương Vũ Hân khen ngợi có tiến bộ, sủng nịnh xoa xoa mái tóc Thừa Tuyển muội muội.

Người nhỏ tuổi hơn đối xử tốt cùng ai đều coi giống hệt nhau có phải không?

Rất khó để phát hiện ánh mắt nàng rơi vào cùng một hướng, đôi lúc lơ đãng, bay bổng trong thế giới riêng biệt. Nàng và Dụ Ngôn xa cách nhau một đoạn, may thay cuối buổi ghi hình không hẹn cùng tản bộ xuống lầu một ký túc xá.

"Siêu thị deeeee~ đồ ăn dự trữ hết nhẵn rồi mấy đứa"

Tôn Nhuê la thất thanh, Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân không thể chối từ cám dỗ, còn có Đới Manh liên quan đến, Dụ Ngôn ngồi không cũng trúng đạn, bị buộc thành lập băng đản, mang cái tên hết sức mỹ miều: "Phúc đức và sẻ chia"

Nhưng khoan hãng nói, trong mắt 108 cô nương đây, chẳng ai không rõ sự tồn tại vốn phi lý giải từ Dụ Ngôn. Ví dụ như ngày có ba bữa sáng, trưa, chiều tối, Dụ Ngôn đem gộp lại thành hai bữa, cũng chỉ có ngô và chút nước khoáng, quản lý chặt chẽ bản thân có chút thái quá.

Vậy mà, sau cùng vẫn nghiêm túc chắp tay chỉ quan sát đám loi choi trước mắt.

Ngu Thư Hân giữ Triệu Tiểu Đường bên trái, tay còn lại nắm cổ tay nàng tiểu công chúa, bức nàng ra khỏi tầm che chắn là lưng mình.

"Tiểu Tuyết, gần đây tui thấy cậu giảm cân đó nha nên mua chút thực phẩm bồi bổ tăng cường sức khoẻ"

Nói xong hoá vai cá không xương áp má mềm mại lên gang bàn tay Khổng Tuyết Nhi, nhừa nhựa thuyết phục. Điều tất nhiên, tiểu công chúa đồng tình, nàng chưa từng từ chối đồ ăn, nhưng cũng không quên vô sỉ một câu.

"Còn cậu, giảm cân không nổi nên nhụt trí hả?"

Ngu Thư Hân khựng lại, tiếng ậm ừ kéo dài trong cuống họng, hờn dỗi hất tay Khổng Tuyết Nhi rồi chạy biến mất.

"Mấy đứa này mau tránh xa khỏi bánh mì của tôi"

Tôn Nhuê ráo riết, thuận miệng vài tiếng đông bắc, cùng đám loi choi rượt đuổi gần đến cửa hàng tiện lợi. Dụ Ngôn theo sau Đới Manh, cười cười nói nói, an tĩnh thường ngày bay biến. Tiểu công chúa toạ ngay bên cạnh, lặng thinh, câu chữ nhiều lần đè nén dưới lồng ngực, Đới Mạnh bất ngờ ghé miệng qua hỏi.

"Sau nửa năm, tụi này đều tròn xoe chẳng công bằng khi vóc dáng cậu vẫn rất nhỏ. Khổng Tuyết Nhi thật phi phàm đó"

"Ăn cái gì? Mập như vậy rồi vẫn còn ăn" Dụ Ngôn lầm lũi, di di mũi giày xuống mặt sàn.

"Là ai mập?" Khổng Tuyết Nhi liếc mắt.

"Chính là cậu ta"

Đới Manh được dịp bật cười nắc nẻ, hướng thẳng đến Tôn Nhuế như có lắp thêm con mắt thứ ba sau gáy, rùng mình nghiêng đầu lại.

"Cậu đừng hòng dám động đến bánh mì của tôi thêm một lần nữa" Chua chát cố tình nhấn nhá "Người tốt đè tôi xuống mặt đất ạ"

Khổng Tuyết Nhi hai tai dựng đứng nghe ngóng rất tốt, má nàng phiến hồng, quả nhiên chỉ có hai người họ biết rõ tên tiểu bắt lương giật dây đằng sau đem cướp bánh mì của Tôn Nhuế là ai.

"Chị buổi tối ăn bốn hộp cơm, bụng còn rỗng? Điên rồi sao?" Dụ Ngôn mặt không chút sắc thái, bên trong âm thầm lật lọng, dối trá.

Tôn Nhuế vừa nghe qua bực dọc khịt mũi, chạy biến đến phàn nàn với Ngu Thư Hân và những người khác làm Đới Manh và Khổng Tuyết Nhi cười rung bụng, một đàn quạ bay trên đầu cả hai, Tôn Nhuế dám đánh bơ, tụi này chưa có chết.

Quả nhiên đám loi choi đều lấy rất nhiều đồ ăn vặt, túi lớn túi nhỏ, Dụ Ngôn từ bên ngoài khinh thường coi bọn họ càn quét từng gian hàng, những nữ nhân này sao có thể ăn nhiều như vậy, còn muốn xuất hiện trên ống kính chứ?

Tiểu công chúa tâm trạng không tệ, ngay từ lúc bước vào trên tay lỉnh kỉnh hai túi thức ăn lớn, dường như không có ý định dừng lại. Sau mọi nỗ lực, Khổng Tuyết Nhi mếu máo, nàng là đang sợ không còn tay để mang nữa. Đến lúc trở về, ánh mắt long lanh lướt qua người nhỏ tuổi hơn một cái.

Dụ Ngôn thở dài, vòng ra sau nàng chuyền tay cầm lấy hai túi đồ nặng chĩu.

"Ơ, Dụ Ngôn? Quá phận đó nha"

"Đúng vậy, tụi này cũng vác nhiều đồ cơ mà"

"Cậu coi Trư Khổng là nữ nhân ngọt ngào hả?! Không thể nào"

"Mau giải thích hai người quen nhau từ bao giờ?"

Ba, bốn cái miệng tham gia lên án Dụ Ngôn, này này bổn toạ đây không có làm gì sai.

"Các người có đánh tiếng nhờ vả tôi sao?"

A! Khổng Tuyết Nhi bỗng phụt cười.

Đới Manh nhăn nhó trao đổi sóng ngầm vô hình đến những người khác:

Các tiểu bằng hữu ta ngửi sực nức khí ám muội.

"Mèo lớn" bị nghi oan, lén lút xù lông đuôi, rõ ràng tiểu công chúa thoải mái đi trước mặt, Dụ Ngôn đây đường đường chính chính khệ nệ mang hai cái túi lớn. Họ không có công kích nàng nhắm đến mình cô, còn muốn nhe nanh hỏi công bằng ở đâu?

Trước cửa kí túc xá của nàng, Dụ Ngôn đem trả lại đồ, không có ý định bước vào.

"Em không vào à?"

"Em không thích ngủ chung" Dụ Ngôn vỗ lớp bụi bám trên áo "Trời hơi nóng nên em muốn về phòng tắm rửa"

Sau đó thẳng thừng bỏ đi, ngoái lại một lần cũng không có.

"Cậu cho dù nhìn người ta đến mòn mắt em ấy đi xa rồi"

"Gì cơ?"

Khổng Tuyết Nhi thấp họng đáp, ra vẻ không hiểu chuyện. Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường dai dẳng. Khổng Tuyết Nhi cũng muốn tắm, họ liền chặn đường. Nàng dùng sức mạnh mẽ đẩy, sau khi vào được bên trong thì chốt chặt cửa, một đường đen ẩn hiện dưới ấn đường, yếu ớt nói vọng ra.

"Hai người các cậu không xem tin tức sao? Lão bà tôi là thích nam nhân"

Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường hoá đá tại chỗ. Triệu Tiểu Đường cơ hồ biết rõ về Khổng Tuyết Nhi, những bản thảo đen ngày ngày hắt bẩn nàng trên mạng xã hội không hề thiếu. Còn có đám người giấu mặt lạ lẫm, trắng trợn vu khống là một loại trà xanh tâm cơ. Khổng Tuyết Nhi cơ bản hơi ngốc, vẻ ngoài lành tính của nàng những người kia đem ghét bỏ, tự cho mình quyền phán quyết. Vì thế nên, tất nhiên mọi người đều tránh nhắc đến chủ đề này.

Cuộc sống từ tốn trôi, mấy ngày nay Dụ Ngôn cùng nàng chịu duy trì tần suất nói chuyện, nhưng không khó để tiểu công chúa phát giác, ánh mắt dịu dàng phân nửa người nhỏ tuổi hơn dạo này đều vô thức đánh rơi xuống ngọt muội Vương Thừa Tuyển. Không chỉ mỗi nàng, hầu hết mọi người xung quanh đều thấy.

Cuối cùng ngày công bố bảng xếp hạng đầu tiên cũng diễn ra.

Dụ Ngôn giành được vị trí mười lăm, điều không ai ngờ tới. Người nhỏ tuổi hơn ngược lại rất cởi mở, chào đón kết quả bằng thái độ nhẹ nhàng nhất. Mạnh mẽ là yếu tố không thể thiếu, Dụ Ngôn ghét sự trì hoãn, thậm trí càng không ưa ai đó thương hại mình, nhưng, đứng trước nguy cơ đồng đội bắt buộc phải chia ly mới dần hiểu rằng trái tim gai góc của mình thật nhỏ bé. Làn nước mờ bao phủ khoé mi, Dụ Ngôn ngồi xuống ghế trong góc khom lưng ôm chầm người đồng đội tham gia buổi công diễn đầu tiên với mình. Đặc biệt im lặng, nước mắt ứa ra lại trào ngược vào trong.

Khổng Tuyết Nhi bật khóc khi nàng hay tin mình xếp hạng 9, cũng chưa bao giờ biết bản thân được khán giả ưu ái đến vậy. Chỗ ngồi này đối với nàng đáng giá hơn bất kỳ sự thoải mái nào khác. Tiếp thêm cho nàng tự tin, thành tích lần này trở thành nguồn động lực và nàng sẽ không bao giờ để bản thân nhu nhược thêm, nhưng vào tối nay lại cùng người kia xa cách một lần nữa.

Cả hai là những người được ở lại, dù không trực tiếp trao đổi Dụ Ngôn vẫn cố để tầm mắt mình không lạc mất khỏi nàng. Vốn không phải sợ mất, lại càng không lo chia ly chỉ đơn thuần muốn cùng nàng trải qua một khoảng thời gian trong đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top