Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyết

Tiếng sấm đùng đùng làm em giật mình tỉnh giấc, trời nhá nhem tối, nhìn đồng hồ đã 5h chiều.. nhìn ra ngoài hè cơn mưa mùa hạ như trút nước ,đổ xối xả làm dịu đi cái nóng hầm hầm ban ngày..
Mưa giông thế này chắc cũng sớm tạnh thôi, tí ngớt mưa qua bà nói bà nghe tình hình của mẹ rồi tạt qua thằng quyết ngủ nhờ đêm nay vậy, chứ con chết trôi nó chưa dọa chết mình thì cũng làm mình mất ngủ đến chết ..(em nghĩ bụng)

Em cầm tạm cái mâm ..chắc tối qua bố ăn xong không dọn, che tạm lên đầu rồi chạy xuống dưới bếp kiếm xem có mì hay cơm nguội rang tạm ..chứ đói mềm người rồi, bụng réo ùng ục suốt từ nãy.. xuống đến bếp nhà em phải đi qua khoảng sân rộng.. cứ mưa gió đi xuống đấy rất ngại, gió kéo theo mưa nặng hạt cứ thổi táp vào người vào mặt .. xuống đến nơi bật điện bếp, cái thứ ánh sáng vàng nhạt từ chiếc bóng sợi đốt cũ kĩ cũng đưa đường dẫn lối em đến với gói mì duy nhất trên kệ bếp.Lao đầu vào với công thức đã đọc trên mấy diễn đàn review “trên tay mì hảo hảo”.

Cuối cùng cũng xong, người xưa có câu, có thực mới vực được đạo quả không sai… ăn uống xong em mở tivi cố quên đi mọi nỗi lo đeo bám hàng ngày.. chợt nhớ đến bệnh viện, em bấm số gọi cho bố và dặn bố đừng tắt điện và đừng đi ngang cái phòng biển “kho vật tư” bên khoa sản..bố ậm ừ (chắc ông đang đợi lấy cơm vào cho mẹ) rồi hai bố con nói chuyện qua loa,em hỏi mai mấy giờ bố về con còn biết ,đêm nay con qua thằng quyết ngủ, ông bảo chắc bác lên muộn, tầm 8h vì còn mấy thằng anh mày nó nhỏ,nghịch như quỷ bác phải đưa nó đi lớp
Rồi em gọi cho gấu,cho đúng nghĩa vụ.

“Dạ! anh”

“mai em có làm không, mấy giờ về”

“Em mai 8h về muộn, anh đang làm gì ,cơm nước gì chưa”

“Anh hôm qua chăm mẹ trên viện, vừa ngủ từ sáng tới giờ mới dậy đây” em nói gợi chuyện cho nó biết.

“Mẹ anh làm sao..sao lại trên viện”

Tút…tút…tút

Em cúp vội máy, sợ dây cà ra dây muống nói chuyện với nó đến đêm mất
.
.
.
Thoáng cái đã 6h15 rồi, mây đen che kín bầu trời, dường như bóng đêm đến sớm hơn mọi ngày.

“ ĐM mưa với gió mãi không tạnh”

Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt, mang theo từng đợt sấm chớp sáng lòa như trút sự giận giữ của trời xanh xuống dương thế.

Em khóa cửa vơ tạm cái áo mưa dòn như bánh đa vì mấy ngày nắng như đổ lửa treo trên cái móc, đội mưa ra dắt xe xuống cổng, ánh sáng lập lòe chớp giật ngoài trời..

Em chép miệng than vãn “đéo biết bao giờ mới tạnh đây”.

Xuống đến cổng đang loay hoay khóa cổng bỗng một tia sét đánh

Sẹt ..Sẹt…Đùng!!!

Rọi sáng cả một góc trời, cơ thể như phản ứng với tiếng động mạnh, em ngẩng lên thì nhìn rõ.. trong ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tối, trên hiên nhà Vong Hồn con chết trôi đứng đó, tóc bết lại xoắn vào nhau,làn da trắng ủng như phản chiếu ánh chớp, đôi mắt đen sâu hoắm.

Em đề xe, nhưng không nổ, ra sức đạp, chiếc xe hại chủ vẫn lặng thinh trong trời đêm mưa giông gió bão, đối mặt với Vong Hồn chết trôi đang đứng nhìn em lưu luyến..

Cạch cạch..
Cạch cạch…

Chắc nước mưa làm ướt bugi rồi Đm
Em liếc lên hiên nhà qua cảnh cổng đã khóa
“Nó” vẫn đứng đó , đầu ngoẹo về một bên như không hiểu chuyện gì xảy ra với kẻ đang đứng dưới cổng với nỗi sợ tột độ.

Bỗng một bên cánh tay nó rơi “Choẹt” xuống đất, cái thân hình ủng eo trương nứt của nó khẽ động đậy.
Kinh hoàng nhận ra nó đang cố lê thân mình về phía em… em nhảy xuống xe chạy nhanh về phía nhà Bà nội, những hạt mưa lạnh ngắt tát từng đợt đau rát.. em cứ chạy, chạy bỏ mặc sau lưng những cơn gió như vật lộn với nhau, những đám mây vần vũ trên bầu trời đen kịt từng tiếng sét chát chúa lạnh lùng giáng xuống
Em chạy không dám nhìn lại đằng sau. một lúc thì tới nhà bà, bà lại đi vắng.. em bèn gọi chú, mượn tạm xe của chú rồi nhờ chú tí nữa xuống cất hộ chiếc xe em vứt chỏng trơ dưới cổng.

Lên xe chạy một lèo đến nhà thằng quyết, mặc cho nước mưa đang ngấm dần vào cơ thể, vừa đi vừa run .. vừa vì sợ, vừa vì lạnh.

Đến nhà thằng quyết, em xuống mở cổng rồi phi luôn xe vào sân, may nhà nó chưa ngủ.. em cởi tạm bộ quần áo mưa vứt tạm ngoài hè.. lững thững đi vào thì thấy bố mẹ nó đang ngồi xem phim thì phải, em lễ phép chào hỏi. rồi hỏi Quyết nó đâu thì mẹ nó bảo nó rúc trong phòng từ sáng đến giờ chả chịu ăn uống gì cả.
Em rón rén lên phòng nó đẩy cửa vào , phòng tắt điện tối om, gần như không có chút ánh sáng nào có cơ hội được le lói.

Em khẽ gọi

“Quyết ơi..”

“Gì”

“ĐM mày đang quay tay à, mở điện lên tao xem nào”

Tạch. Em với tay bật điện.

Nó ngồi lù lù trên giường gương mặt mới vài tiếng đồng hồ đã xơ xác.
Em hỏi đùa, mày quay tay quá độ hả con. Đm chưa vợ con gì làm ít thôi,vô sinh thì lại đổ tội ông trời.
Nó khẽ cười rồi chửi đổng vài câu.
Em vào phòng lục tạm lấy bộ quần áo của nó rồi đi tắm (nhà nó cũng như nhà em).

Đêm ấy hai thằng đốt hết hai bao thuốc mới ngủ, nó bảo nó mệt từ sáng nên không ăn uống được gì.. rồi nói chuyện về gấu em gấu nó. nhưng hôm nay thật lạ, em thấy phòng nó thiếu thiếu cái gì đó mà chưa thể nghĩ ra..
Sáng hôm sau gần 9h bố mới về đến nhà, em rủ thằng quyết qua nhà để chiều có người xuống tìm xác con kia cùng em, chứ em sợ hai bố con em không kham nổi.
Trời vẫn mưa , cơn mưa không nặng hạt nhưng nó lất phất vẫn đủ làm ướt áo người đi đường… về đến nhà ,cái cảm giác kinh hãi đêm qua không còn, hình như ánh sáng ban ngày đã đem nó về nơi nó thuộc về, nhưng em biết nó vẫn hiện hữu, vẫn tồn tại ở một góc tối nào đó và nhìn chằm chằm vào em..

Bố về, em với bố chuẩn bị đồ lễ với ít tiền vàng hoa quả để mang lên chùa ông đến lúc xong cũng gần xế trưa, thôi cũng muộn muộn rồi ăn cơm trưa xong thì mang lên cũng được.

Chiều lên đến chùa, ba người khệ nệ bưng mâm lễ leo mấy chục bậc thang đá trơn trượt vì cơn mưa đêm qua để lại, trên nhành cây kẽ lá vẫn đọng lại chút nước như vương vấn không muốn xa nhau, thi thoảng vài giọt nước rơi “toong” cái ,xuyên qua cổ áo đáp vào gáy làm em chết chột, giật thót mình.
Buổi lễ diễn ra lâu hơn dự đoán, mãi đến 4h chiều mới xong , mãi đến gần 8h tối mới chuẩn bị xong đèn, rồi găng tay, áo quan.
Bố em thì đứng trên bờ nói chuyện với các cụ, và đợi hai thằng em vớt được “nó” lên để kéo lên bờ. Chiều mùa hè nắng gắt mà lội xuống vực còn cảm thấy lạnh ngắt, đêm nay, sau khi trải qua cơn mưa như lũ tối qua thì nước trong vực còn buốt giá hơn gấp mấy lần, em với thằng quyết chia nhau ra chung quanh bãi đá lặn xuống lần theo từng kẽ đá (chỗ mà trong mơ hôm em đi đến đấy thấy mấy cái xác nổi lên) .. càng xuống sâu nước càng lạnh, áp lực nước như bóp bẹp lồng ngực em, em phải ngoi lên liên tục..
Nước trong vực rất trong ,có thể mở mắt nhìn loanh quanh được, nhưng đêm nay trời đất âm u, không trăng không sao, chỉ có gió và tiếng chó của mấy nhà dân gần đây tru lên từng đợt ai oán.

Em hít một hơi thật sâu ,bám vào tảng đá ngầm để lấy đà lặn thật sâu xuống dưới phòng khi bị áp lực nước đẩy lên… đang mò mẫm định hướng bằng tay trong làn nước lạnh thấu da thấu thịt thì.. có cái gì đoa lướt nhẹ qua gang bàn chân em, cá à.. chắc đéo phải.. lúc sau lại có cái gì đó quẹt nhẹ vào cổ chân… chẳng lẽ thằng quyết trêu, em bám vào đá co hai chân đạp mạnh chung quanh xem có phải cá không.. em ngoi lên mặt nước lấy hơi..
Bác ơi ,cháu mượn bao thuốc, lạnh quá.. thằng Quyết tít đầu bên kia cũng ngoi lên từ bao giờ.. người nó run lên vì lạnh, cái lạnh thoát ra theo nhịp run trong từng câu nói của nó..

Em không thèm ăn cơm .. em chỉ cần ăn c..

“Tuấn Anh, có điện thoại kìa… bố em gọi giật”

“Bố mang giúp con ra đây với, lạnh quá con ngại lên lắm”

Em cầm lấy điện thoại, hóa ra con gấu, nó gọi đéo gì giờ này nhỉ

“Alo gì đấy anh đang bận lắm”

“Em vừa tan ca, anh chuẩn bị ra mở cổng em tới cổng làng anh rồi, em mang đồ vào nè hú hú”

“Anh không có nhà đâu, về đi,mai anh qua nhà, em đừng có dở hơi.”

“Anh đi..”

Hình như Gấu vừa dừng xe ,có ai hỏi gì thì phải, em gắng tai nghe,nhưng chỉ nghe thấy tiếng của gấu như đang trả lời ai vậy

“Dạ, đây, chị lên xe đi em cũng đang xuống cuối làng..”

Không có giọng trả lời , chỉ có giọng của Gấu vẫn vang lên qua điện thoại, chẳng lẽ vong con chết trôi đang ở đấy.

“Không , không..
Này..Này…”

Bất chợt dưới làn nước lạnh buốt ..hai bàn tay từ đâu bám chặt lấy cổ chân em

KHÔNGGGGGGGG!!!!!!!!!!

Tiếng kêu trong nỗi tuyệt vọng như sắp mất đi người quan trọng nhất.. đau đớn oán hận, tại sao, tại sao lại là em, là gia đình em, như thế vẫn chưa đủ sao.

Hai bàn tay lạnh buốt vẫn bám chặt lấy chân em nhưng không hề kéo xuống. Trên bờ, Bố em với cụ ông trong chùa đang nói chuyện thì nghe tiếng thét của em cả hai giật mình lao tới… đôi bàn tay dưới làn nước cũng từ từ buông ta rồi ra xa dần biến mất hẳn, trên cổ chân em vẫn tê nhức vì cái lạnh nó mang lại.. em lao lên bờ ,cuống cuồng bấm gọi số Gấu..
.
.
.
Không nhấc máy, thôi đúng rồi, vong con chết trôi ..thôi đúng rồi.. Người em nóng bừng ,tim đập như trống, nhịp thở sâu hơn cảm giác như muốn nuốt trọn bầu không khí vào lồng ngực, tâm can em day dứt em muốn lao nhanh về nhà, dù con chết trôi kia nó có là Quỷ là thần em cũng nhất quyết không tha cho nó.
Đang run người vì giận, các khớp chân khớp tay như có kiến bò.. thì cụ ông lên tiếng
Giờ chỉ còn cách kéo thi hài của cô ấy lên thôi, đàn đã lập, giờ chỉ trông đợi vào cháu..
Em rút điện thoại gọi lần nữa..
Tút..
Tút…

“a..nh à. a..n..h .đa..g ở đâu.. v..ề .với e..m

Giọng của Gấu em, nhưng nó như vang vọng từ một cõi nào đó xa lắm, mang theo hỗn độn âm thanh của tiếng quạ, tiếng gào thét của những kẻ đang đau đớn, tiếng gió thổi trong tâm một cơn bão, em biết vong con chết trôi đang trong thể xác gấu em,bây giờ về là không được, phải vớt được xác nó lên rồi tính… nén cơn đau dày xéo vào tâm can , em vứt điện thoại trên bờ, bảo bố và cụ…

“Bố ,và cụ,và các thầy hãy cứ trên này chuẩn bị, con sẽ mang nó lên.. nếu không thấy con lên thì người nằm trong áo quan kia sẽ là con.. con đội ơn các thầy và cụ”

Em nghe tiếng bố quát, tiếng cụ ông gọi nhưng giờ phút này đành bỏ ngoài tai…… con bất hiếu với bố mẹ.
Em chạy gần tới mỏm đá sát bờ thì quay sang định gọi thằng quyết, không hiểu sao nó ngồi bó gối nãy giờ, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang ngắm những gợn sóng lăn tăn nơi mặt hồ,phản chiếu ánh sáng vàng vọt của hai cái bóng đèn trên bờ…
“Đm lúc này còn lãng mạn được” Em quát..

“Quyết, phụ tao một tay…”

Nó từ từ quay mặt về phía em, quái lạ thằng này yếu thế sao, mới ngâm nước một chút thế mà hai hốc mắt nó sâu hoắm lại, hai gò má nhô cao làm ánh sáng đèn chiếu hắt qua .. khoảng sáng khoảng tối, gương mặt nó tạo nên một bức tranh kỳ lạ..điếu thuốc trên tay nó cháy đỏ rực cả một khoảng tối chỗ nó ngồi
Lúc này thì em kệ cmn luôn, chạy đến sát bờ em hít một hơi đầy lông ngực co chân nhảy thẳng xuống làn nước thăm thẳm, em vùng vẫy trong làn nước, cuối cùng cũng định hướng được vách đá ngầm bên dưới, em bám men theo nó rồi quay ngược hẳn người chúi xuống lòng vực, tay bám và đẩy lấy đà, chân đạp nước thật mạnh, em phải ngoi lên lấy hơi mấy lần nữa.. cuối cùng mon men theo bên trái dải đá thì bỗng nhiên ,cá ở đâu nhiều quá, chúng thấy động,bơi hỗn độn, con chui vào mũi, con đập vào má em làm em tí sặc nước… xuống sâu tí nữa thì tay em như quờ phải mớ gì bồng bềnh trong làn nước vậy… như bắt được vàng, em tưởng con chết trôi, em túm lấy, hai chân kê vào những vỉa đá ngầm thò ra và lấy đà dật thật mạnh, bao nhiêu căm thù oán hận em dồn hết vào đôi bàn tay… nhưng quái thật, tóc ngắn quá, mà nắm vào rất chắc, con chết trôi nó nằm dưới này lâu rồi mà, sao lại chắc thế này..

Bục!!

Hình như cái xác tuột ra khỏi vách đá.. chật vật mãi em mới lôi gần lên bờ được..
Ngoi lên khỏi mặt nước em gọi giật thằng quyết vẫn ngồi đấy..

“Ê quyết, ra lôi lên giúp tao mày…”

Nó vẫn ngồi im, vẫn nhìn xa xăm.. Cụ ông và bố em chạy ra nói.

“Con gọi ai vậy.”

“Thằng Quyết chứ ai hả bố..”

Gió ở đâu thổi đến , những cơn gió làm cơ thể đang ướt đầm đìa run lên bần bật..

Bỗng Quyết nó đứng dậy, nó cách em có một đoạn mà nhìn như xa lắm, điếu thuốc trên tay nó đã tắt, cả cơ thể nó chìm trong một màu tối lạnh lẽo như màn đêm vậy..
Nó bước chậm rãi đến mép nước rồi đi hẳn xuống..
Em quát

“Quyết, tao tìm thấy rồi mà.. quyết quyết.. không phải xuống nữa.. quyếttt”

Bố em bỗng nói át đi

“Quyết nào hả tuấn anh, quyết bạn con hả, nó đến bao giờ .. đến lúc nào.”

Đầu óc em quay cuồng choáng váng, cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này.. em nhảy lên bờ phụ bố bê cái xác lên và bảo cụ ông,các thầy giúp em chuẩn bị làm lễ cho nó vào áo quan..
Bố em bỗng hô lên.

“Tuấn anh, đây là đàn ông không phải đàn bà”

Em chạy ra . mang theo cái đèn pin nhìn cho rõ, cái xác nằm trên bờ đá đang trương lên, nhưng làn da trắng ởn.. gương mặt phù nề nham nhở vì cá dưới vực ăn.. em nhận ra.. đó là Quyết..
Một lần nữa tim em thắt lại, đau đớn, em gào gọi tên nó.. tiếng gọi vang vọng nơi núi rừng sông nước, men theo mặt hồ ra tít đến tận cuối chân trời
.
.
Sau đó vớt được xác con chết trôi lên ..gia đình nó cũng đến nhận. về mai táng

Một tháng sau

Mẹ em xuất viện, gia đình lại đoàn tụ, cái không khí man mát gần cuối hè thật dễ chịu, vãn cuộc sống sáng đi làm , chiều về lại lang thang chè nước với bạn bè, vẫn thi thoảng ghe vực chùa ông, nhưng trong lòng em luôn nặng trĩu một nỗi sầu, một nỗi nhớ về thằng bạn em không bao giờ quên.

Cái chết của Quyết như một đòn đánh khẳng định sự giận giữ và khẳng định chắc nịch về sự tồn tại của “nó”

Của con Chết Trôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top