Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay đổi xíu sẽ ko xưg là cô nữa mà là nó cho tiện nha

Chap 14
Tối nay, phát hiện nó ko mang theo quần áo..nếu bố Han mà về nhà lấy thì coi như công sức bỏ nhà của nó đỗ vỡ..nhân lúc bố Han và Han mãi mê nói chuyện..nó xin phép nói là đi vệ sinh nhưg thực chất là chạy ra đường...
Rốt cuộc cũg ra đc khỏi nhà...*hít hà* nó cố rướn người lên hít mugi sương ban đêm...phút chốc nó đã đến cửa hàg bán quần áo..cửa hàg này ko to lắm..đây chắc chỉ là cửa hàg bán đồ bình thường..nhớ lúc trước nó toàn đc người hầu mang đến mà ko phải tốn tí sức lực nào, vậy mà quần áo toàn đc mua trong những shop cao cấp....
Mở cánh cửa đi vào...cửa hàg treo toàn là quần áo mà nó đã đc mặc lúc còn ở Paris...khó khăn lắm nó mới vớ đc chiếc váy màu đen với chiếc áo crop top màu trắn hường....mặc vào đứg quay qua quay lại trước gương nó khẽ gật đầu vì gu thẩm mĩ cực cao của mình..vội vả rời cửa hàg, nó đi ngang qua quầy bán thịt nước..trước giờ nó chưa bao giờ đc nhìn thấy những thứ này...rồi chợt nó bị lôi kéo bởi những que thịt thơm lành...nhìn lại túi quần, nó chỉ đem theo đủ tiền mua quần áo...nhưg cơn thèm mỗi lúc một dâg cao..thôi vậy nó đành nhắm mắt cố kiềm nén cơn thèm bỏ chạy
chạy đc một đoạn xa..đứg lại thở hộc hộc...khẽ ngoái đầu lại nhìn nhưg nó đã chạy xa quầy đó rồi..chợt cười nhạt nó bước tiếp
''đánh nó''
''được rồi..phản đòn đi''
''đánh đi..cố lên''
''nó sắp ngã rồi''
Những tiếng reo hò thôi thúc trí tò mò của nó..tiến lại gần, nó chợt giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó...2 đứa trẻ chừg 14 hay 15 tuổi đag bấu xé nhau, mặt đứa nào cũg bầm tím nhưg ko hề ai ngăn cản chúng, ngược lại còn reo hò...cổ vũ...ko thể chịu đc nó chen vào ngăn cản quát lớn -thôi đi-
-chị là ai..tránh ra đi-một đứa đẩy nó ra
-ko đc đánh nhau...-nó cố chen vào
-yah đi ra đi-...-điên rồi à..kệ chúg nó đi-...-trời hết chuyện làm rồi à-....-lôi con điên này đi ra đi-..tiếng những người đứg ngoài vang lên...những cánh tay đẩy nó ra khoảg trận đấu đó
-này..các người là người lớn mà vậy hả..sao ko ai ngăn cản 2 đứa trẻ đó...-nó quát lớn
-ko phải chuyện của cô-Một người đàn ông quát
-tại sao lại ko...các người định trơ mắt nhìn 2 đứa trẻ đó ngã xuống hả- nó câm phẩn đến túm lấy cổ áo hắn
-điên rồi..-hắn dùg lực đẩy cô văng ra xa
-các người....-nó chồm người đứg dậy thì nghe tiếng phía trước...ngã quỵ xuống..là khuôn mặt đó...
-Park Jiyeon..là em đúg ko..mau cùng tôi đi về- tên đó vội túm lấy cổ tay nó..kéo thật mạnh
-buông ra..anh làm cái quái gì vậy-nó vùng vẫy -buông ra-
-em có biết là chủ tịch Park đag rất giận ko..hãy về cùng anh- hắn chớp lấy 2 vai nó lắc mạnh..ánh mắt đầy sự tức giận
-anh im đi..tại sao tôi phải nghe theo lời anh- nó vùng ra và quát lớn
*chát* hắn thẳg tay tát lên khuôn mặt của nó...ôm mặt rươm rướm nước mắt nó liếc nhìn hắn-biến đi..-
-về mau- hắn nắm tay nó giậc mạnh
-tôi bảo biến đi..Lee Dong Gun..nếu anh ko buông tay tôi ra..tôi *rút con dao nhỏ ra* tôi chết cho anh xem- nó nói lớn kê con dao lên tay
-em điên rồi..mau bỏ con dao xuống- hắn buông tay nó ra
-biến..-nó quát lớn..lưỡi dao càg lúc càg gâm xuống..máu rơi lách tách
-biến-nó quát lớn...hắn lùi ra phía sau khoảg chừg 5 bước..ném con dao thật mạnh về phía hắn nó cuống lên bỏ chạy
-Park Jiyeon..đứg lại....-hắn vội chạy theo..ở đâu ra thêm vài tên nữa theo hắn chạy theo nó
Chạy được quảng đường xa...nó ngoái đầu lại nhìn thì bọn chúg vẫn còn bám theo phía sau..vội lấp vào khu phố đông người..nó lẫn vào dòng người đông đúc....nhưg nó vẫn nghe rõ tiếng quát lớn phía sau- Park jiyeon..đứg lại đó-
Nó chạy mà ko có thời gian thở..trách bản thân ham tò mò chi để rồi ra nông nỗi vầy...nó cũg ko mang theo điện thoại...vừa suy nghĩ vừa chạy..thế là nó đâm vào một người đi đường *bịch* nó ngã chỗng xuống đất..vội ríu rít -cho tôi xin lỗi- đầu nó vẫn luôn hướng về phía sau..vội phủi áo rồi bỏ chạy
Người đó đứg nhìn cô gái rồi khoảg 5 người chạy ngang qua...khẽ nhếch mép cười
Nó cấm đầu cấm cổ chạy..đến một chỗ thưa người, nó ko biết phải làm sao thì một bàn tay nào đó chợt giậc lấy tay nó thật mạnh vào một khe hở ngăn cách 2 bức tường cao vừa tầm 2 người đứg...đôi tay ấy vội bịt lấy miệng nó..áp người nó vào vách tường....
*bịch bịch* tiếng bước chân ngày càg gần -mau lên..chắc chắn cô ta ở phía trước- tiếng nói ghê rợn của hắn....
Tiếng bước chân mỗi lúc một xa..một lúc một nhỏ dần....nó rướn đôi mắt lên nhìn thấy bọn họ đi xa dần...nó kịp ú ớ để người đó biết rằg nó đag sắp chết ngạc
Buông tay ra...người đó dựa người vào bức tường đối diện...buông thả 2 tay nhếch mép cười (cứ thấy nhếch mép là biết ai rồi đấy ạ :p )
-L...sa..sao..c..ậu...-nó ngập ngừg nói..mồ hôi rơi đầy khuôn mặt
-mau xin lỗi tôi đi- anh khẽ nói
-hả..*cười gượng* tại..sa...--mau đi- anh cắt ngang câu hỏi của nó
-nhưg cũg phải có lí do gì đó chứ..nhưg mà...à hay...tôi làm gì có lỗi với cậu hả...ví dụ như tôi đã chạm vào người cậu hoặc là tôi đã nhỡ cắn vào tay cậu-mồ hôi bắt đầu rơi thấm vào áo nó
-cô đã đâm phải tôi- câu nói ngắn gọn xúc tích
-lúc nào-nó trố mắt lên hỏi
-lúc nãy..ko nhớ hả-
-lúc nãy...à...lúc mà tôi bị đuổi bắt đó hả..thì ra tôi đã đâm phải cậu...vậy thì tôi xin lỗi-nó lè lưỡi rồi gượng cười
-đc rồi..tạm tha cho cô...bây giờ cô cảm ơn tôi đi-nhếch mép
''tên này hâm rồi'' nó cố nén sự tức giận..cố gắg nở nụ cười -vì sao-
-ay..cô thật là mau quên..thế ai đã cứu cô đây-anh nhíu mày
-hả...vậy đc..cảm ơn cậu-nó nói mà trong lòng như muốn bóc khói
-rất tốt-anh bỏ đi..ko quên cái nhếch mép
-L này...một lần nữa cảm ơn cậu...hay để đền ơn..cậu dẫn tôi đi ăn thịt nướng đi-nó níu tay anh lại..mặt dày ko chịu nỗi
-mwo????có gì đó sai sai thì phải-anh nhíu mày suy nghĩ
-thì tôi sẽ đền ơn cậu bằg cách cậu dẫn tôi đi ăn...-nó cố thanh minh cho sự gian xảo của mình
-ko có tiền thì nói ko có tiền, tôi sẽ dẫn đi ăn..bày ra chi một đống lí do..phiền phức- cậu đút tay vào túi bỏ đi
-ôi hắn thật là-nó điên tiết lên...giậm chân thật mạnh nói nhỏ đủ mình nó nghe
-còn ko mau-anh đứg lại nhưg ko quay đầu lại nhìn nó
Nó tức điên lên nhưg vẫn cố kiềm nén..cũg chỉ vì bữa ăn nên nó phải chịu đựng...
Đi đã đời rồi cũg đến quầy thịt lúc nãy nó thèm ko chịu đc...vẫn cái cảm giác ấy nó nuốt *ừg ực* những đợt nước bọt...-cô ơi, cho cháu 2 phần nhé-
-2 phần-nghe nó gọi cô chủ quán quay qua ngạc nhiên hỏi
-dạ 2 phần..-nó vẫn cười tươi nói
-cô ơi cho 1 đĩa thịt lợn nướng-anh nói nhanh..khiến nó đen mặt
-à 1 đĩa thịt à-cô chủ quán gật gật rồi nhanh tay làm
-ngốc- anh buông cho nó một câu khiến nó muốn lọt ghế
-tại sao tôi gọi 2 phần mà cô ấy lại...--ở này ko có khái niệm gọi là phần..muốn ăn 1 đĩa thì gọi một đĩa, 2 đĩa thì gọi 2 đĩa...nhưg thường một đĩa thì dành cho 3 người ăn, 2 đĩa thì khoảg chừg 5, 6 người...nếu cô gọi 2 phần người ta sẽ hiểu theo ý nghĩ là cô chỉ gọi 2 que thịt thôi-anh giải thích
-uầy..sao cậu rành vậy..cậu thường ăn ở đây hử-nó ngạc nhiên, lẫn khâm phục hỏi
-lần đầu tiên-anh lại một lần nữa khiến nó muốn té xỉu
-mwo..nhưg...-nó tròn xoe con mắt nhìn ăn...như khâm phục
-*chỉ vào tấm bảng nhỏ trên bàn* đọc đi-đút tay vào cuối áo..nhếch mép cười
-xời-nó xị cho một mặt
nhưg mùi thơm đã phá tan suy nghĩ hờn dỗi trong nó, mùi thơm ngày càg dần, phút chốc cô chủ quán đã đi tới với món thịt khiến nó chảy cả dãi ra ngoài
-đây..2 đứa ăn đi nhé- cô chủ quán nhẹ nhàg đặt đĩa thịt xuống bàn..cười tươi
''ăn hoy'' nó hít hà một hồi rồi dùng xiên xăm vào miếng thịt một cách ngon lành...đưa vào miệng, nó ko tin nỗi trên đời lại có món ăn ngon đến như vậy -ày ậu ông ăn ở-nó vừa ăn ngốn nghiến vừa nhìn anh
Khẽ nhếch mép, anh ngồi đó nhìn nó ăn mà ko nhịn nỗi cười....
-này tay cô chảy máu rồi kìa-hắn khẽ nói
-hở..*giơ cánh tay lên* à chắc là lúc nãy...điên rồi...kệ đi- nó vẫn ăn
-nhiễm trùng đấy-anh giậc lấy tay nó...sẵn trong túi có miếng keo cá nhân...anh cẩn thận dán lên cầm máu giúp nó
-cả...--ăn đi- anh nói nhanh rồi thông thả ngồi ăn...
Chợt nó dừg ăn, nhìn thẳg vào đôi mắt mà chưa bao giờ nhìn...đôi mắt bè ngoài hơi lạnh nhưg nếu nhìn kĩ...trong sâu thẩm đó là một nỗi buồn nào đó...nó ngồi nhìn mãi mà ko biết rằg chân mày anh đag nhíu lại vì khó chịu....-nhìn gì vậy-câu nói lạnh lẽo đập vào đầu nó khiến nó giậc mình..để che định sự ngại ngùng vội vả ăn
-xong chưa..về thôi-anh đứg dậy đút tay vào túi quần
-này..anh trả tiền nhá thực sự tôi...--tôi ko mang theo tiền- câu nói của anh khiến nó đứg ko vững
-gì chứ..đừg kẹo mà..-nó nài nĩ
-ko tin cô kiểm tra thử xem..-anh dag 2 tay ra
-chết rồi giờ làm sao- nó ngồi xuống bàn -chẳg nhẽ phải làm công thay tiền sao..mất mặt chết- nó đưa tay lên che lấy mặt
một lúc sau cảm nhận sao như ko có chuyện gì xảy ra..nó khẽ thả tay xuống..ko nhìn thấy anh nó ngó xung quanh -này..cô bé..cô ko về hả- cô chủ quán đập vai cô
-dạ..cô ơi..thật ra cháu...--cô muốn tìm cậu bé đẹp trai đó hả..cậu ấy vừa trả tiền về rồi-cô chủ quán cắt ngang lời nói lập lửg của nó
-mwo...trả rồi ạ..-nó vội vàg chạy thật nhanhh ra ngoài cửa để tìm anh.....như một phù thuỷ, anh đã biến mất trong bóng tối
Lững thững bước về, từ xa đã thấy Han đứg ngoài cửa đi qua đi lại...
*cạch* nó mở cửa đi vào..và đã phải hứng chịu nỗi càm ràm của Han -này Park Jiyeon..cậu đã đi đâu tới giờ mới về hả-
-mình đi mua ít đồ- nó uể oải nói
-cậu có biết mình với bố lo cho cậu như thế nào ko..rủi bọn họ nhìn thấy cậu thì sao, sao cậu đi mà ko nói với mình một tiếng, cậu ko xem mình là bạn hở, cậu thật là..--mình biết rồi, mình xin lỗi..cậu cho mình vào trong....-nó đag nói thì giậc mình nhìn thấy 2 người trước mặt, làm rơi bịch đồ trên tay, nước mắt nóng hổi tuôn ra ko ngừng, nó như ko tin vào mắt mình nữa -Oppa-nó chạy đến ôm chầm lấy Jimin và Sehun đag ở nhà Han đợi nó từ nãy giờ...
-em nhớ 2 oppa lắm- nó khóc ko ngừng
-Ji ngoan..nín đi..oppa cũg nhớ em lắm-Sehun vỗ lưng nó an ủi
-ngốc-Jimin khẽ xoa đầu nó...rơi nước mắt
Đag khóc nó vội dừg lại, dòm ngó xung quanh -bố có đến ko ạ-
-em đừg lo..ông ấy ko đến đâu, chỉ có oppa và Jimin thôi-Sehun cười nhạt
-dạo này em vắng nhà chắc 2 oppa khổ lắm- nó kéo 2 anh già của nó lại ghế ngồi
-bố đã đe doạ oppa nếu em ko về thì oppa cũg đừg về nhà và..--và thế là 2 oppa bị đuổi ko còn nơi nào đi nên đến đâyýehun cắt ngag lời nói của Jimin
-yah..cậu lúc nào cũg dành nói với mình-Jimin khó chịu nói
-này Jiyeon...tay em bị sao vậy- Jimin hốt hoảg nói
thế là nó kể toàn bộ câu chuyện khổ sở của nó cho 2 oppa và Han nghe...
-thật là quá đáng-Jimin đập bàn quát
-thôi mà anh...-nó an ủi
-hắn sẽ biết tay ta-Sehun tức giận nói
..........................
-cậu đi đâu mà đến giờ mới về vậy-đó là giọng của IU
-mình đi ra ngoài có chút việc..mà này Park Jiyeon..cậu ta là người như thế nào-cái giọng nói lạnh lùng đó
-jiyeon hả..cậu ấy rất tốt bụng, thân thiện nữa..mà cậu hỏi chi vậy..yah L à..cậu mà cũg biết hỏi những điều đó nữa hả-
-mình chỉ hỏi vậy thôi...thế gia đình của cậu ta-
-ưm bố cậu ấy là chủ tịch Park rất nổi tiếng, cậu ấy luôn bị quản thúc..hiện cậu ấy đag trốn chui trốn lũi bố cậu ấy vì ông ấy muốn gã cậu ấy cho tên khốn nào đó-
-kết hôn á...-
-ừ...này thích cậu ta đúg ko-
-bậy bạ..-anh nhếch mép..cốc nhẹ lên đầu IU bỏ đi
-này..này...kì cục-
..................................
''oppa...oppa....oppa....đừg...đừg...đừg...đừg hại anh ấy....unnie..buông em ra..em phải cứu oppa...oppa...'' -V à...em sao vậy..tỉnh lại đi...-
Ngồi bậc dậy, mặt cậu đẫm mồ hôi...
-em sao vậy..lại mơ thấy ác mộng nữa hả- Taeyeon vỗ vai cậu
đúg vậy, đêm nào cũg vậy, kể từ lần đó, đêm nào cậu cũg nằm mơ thấy cái cảnh tượng cách đây 13 năm về trước....cái ngày hôm đó, cậu phải chịu nỗi đâu khiến cậu ko thể nào quên...nghĩ lại, cậu càg câm hận bố mẹ cậu hơn ''oppa à...em nhất định sẽ trả thù'' V pou'v
..................sáng.............
Trời cũg bắt đầu ửg sáng..đồng hồ điểm 6h.....cái mùi thơm len lõi khắp căn nhà và đích đến của nó là của mũi của con mèo mướp đột lốt người..nó ngồi bậc dậy....hít hít đi theo mùi thơm đó...cái món mà nó thích nhất bánh mì ốp la....
-Ji hả...sao hôm nay cô dậy sớm vậy-bố Han nhẹ cười nói
-*cười tươi* chú đảm đag thật đó...- nó nhảy phốc lại gần đó
-cô chủ vào vệ sinh rồi ra ăn..tôi phải đi gọi thằg Han...thật là-ông đặt đĩa ốp la lên bàn, thám tạp dề ra rồi bỏ đi
Như một cái tên lửa nó phóng vào trong phòng chỉ trong 5' mọi thứ đã đâu vào đấy..kéo ghế ngồi xuống bàn..mâm mi li sữa kakao nóng, ngồi chờ 2 bố con Han
-cậu mau lẹ vậy-Han tiến lại kéo ghế ngồi
-vì cậu mà cái bụng mình đói meo rồi đây-nó xị mặt ra
-bởi dậy IU lúc nào cũg gọi cậu là khủg long...-Han lắc đầu lia lịa
-yah..-nó nhăn mặt nhíu mày, ánh mắt hừng hực lên nhìn Han
-này đợi đã...để im khuôn mặt đấy..ko đc cửa động...yên nào *rút chiếc iphone thời thượng ra* tách...xong...teng teng-
-cậu làm cái gì vậy-nó vội đứg dậy..chạy lại xem -yah..cậu chơi vậy là ko đc đâu nha-
-mình sẽ cho IU xem ảnh này...đảm bảo cậu ấy cườo lăn lóc cho mà xem-cất điện thoại vào trong tsui như ko có chuyện gì xảy ra
-đc thôi..sẵn dịp mình cho IU xem cái khuôn mặt lúc thất tình ở Paris của cậu..-
-mwo???mình nhớ là xoá rồi mà-
-kaka cậu chỉ xoá ảnh trong thư viện thôi...còn ảnh trong tập tin nữa mà--hèn gì lúc đó, mình xoá mà mặt cậu nhìn tỉnh bơ...bởi dậy mình ko nghĩ mình với cậu là bạn đấy là bét_phờ_rên đấy- Han bĩu môi (lậy ổng best friend mới chịu :3 )
.................đi học.............
Vẫn như mọi ngày hôm nay nó và Han đi học, vừa bước xuống xe nó đã nghe thấy tiếng xì xầm to nhỏ của bọn học sinh...nhưg cũg kệ, chắc là ghen tị vì nó đag đi chung với hot boy đấy mà...dù gì Han cũg là hot boy chứ đâu phải tầm thường, vì thế nó đag khen ngợi nó rất tài vì quen đc một hot boy như Luhan
-Jiyeon...-tiếng thét chói ta từ sau chạy tới ôm lấy nó...hôn chụt chụt lên mặt nó khiến nó nổi da gà da vịt -thôi đc rồi- nó gỡ tay người đó ra liếc nhìn -lúc nào cũg như trẻ nít-
-định tạo bất ngờ mà nhìn mặt cậu như....--khủg lo mà-Han cắt ngang
-yah...-nó liếc mắt nhìn đứa con trai nó vừa mới khen ngợi là hot boy xong...giờ nó lại lầm bầm thanh trời trách đất rằg tại sao nó lại có đứa bạn vô duyên hết sức
-này L..nhanh lên..thường ngày cậu nhanh lắm mà..-IU réo gọi chàg trai đag bị đám học sinh nữa vay quanh ''IU cứu mình với'' chàg trai như thở ko nỗi..cầu cứu cô gái nhìn mà cười ra nước mắt
-này..các cậu tránh ra đi-IU nóu lớn làm bọn học sinh giậc mình quay lại nhìn
-ai đây-...-chắc là muốn tạo ấn tượng-...-nhìn cũg ko phải hạng tầm thường-...-tản ra cho an toàn mắc công lại bị đánh như Hwa-...tiếng xầm xì rồi tản ra của bọn học sinh
-L mà cũg nhờ đến mình sao...ố hố mắc cười quá hahah--đừg đắt chí- cậu lạnh lùng bỏ đi
-nhìn cậu ta chảnh thật-Han nói khẽ
-quá chảnh là đằg khác...nhưg mà hắn đẹp-nó chép chép cái miệng
Vào lớp, có vẻ như hôm nay Hwa ko kiếm chuyện với nó..ngồi an toạ ở bàn nó định sẽ đánh một giấc cho hết tiếc thì bàn tay nào đó đập lên vai nó khiến nó hốt hoảg cứ ngỡ là Hwa lại bắt nạt -đi theo tôi- là giọng nói của cậu_Kim Taehyung
-làm gì chứ- nó uể oải ngước lên nhìn
-cứ bảo là đi theo đi mà..-cậu quát lớn rồi nắm tay kéo nó đi
dưới lớp ngạc nhiên nhìn học...rồi ở đâu đó, nó mới ừa nghĩ rằg hôm nay đc yên ổn..vậy mà nó đã hoàn toàn sai..sắp có kế hoạch gì mới cho nó rồi -Hwa sunbae chẳg lẽ cứ để mặc cho nó dụ dỗ V oppa sao-
-tao có cách riêng của tao...tạm thời cứ để nó vui vẻ...sau này sẽ đẫm nước mắt-
-Hwa sunbae thật là tài....-
................hết chap...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top