Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Manh lớn mật suy nghĩ nếu đổi thành mình, nếu không được sống lại lần nữa, lại được tiên cô ban tặng Linh Tuyền, nàng sợ là không có dũng khí chống đỡ.
    
Vốn có mười phần hảo cảm với Thái hậu, bây giờ lại nhiều hơn mấy phần kính nể.
    
Bởi vì biết được việc này, Hoa Manh cũng ở trong lòng đem những việc mình cần làm mấy ngày tới nghĩ một lần.
    
Đợi nàng đem một ít việc không gấp đẩy về sau liền quyết định ngày mai để Minh ma ma nghỉ ngơi một ngày, vừa vặn để bà về Triều Hoàng Cung hỏi Thái Hậu một chút, ngày sau nàng tới thỉnh an được không.
    
Ở trong lòng nghĩ một trận cũng tốn mất nhiều thời gian, đợi nàng hoàn hồn trên mặt cũng lộ ra mệt mỏi.
    
"Muội đã mệt vậy chúng ta liền đi về trước."

Uyển Phi thấy không chỉ Hoa Manh mà Thọ Ninh cũng là dáng vẻ mệt mỏi, lúc này mới mở miệng.
    
Oánh tần vẫn rất tinh thần, nhưng hôm nay nàng cũng có cung vụ phải xử lý, hết lần này tới lần khác bởi vì Hoa Manh mang thai, Uyển Phi phải dưỡng hài tử, nàng tiếp cung vụ có chút rườm rà.
    
Thấy Uyển Phi muốn về, nàng cũng theo đó đứng dậy, chuẩn bị trở về xử lý một đống cung vụ.
    
Hoa Manh nghe Uyển Phi cùng Oánh tần muốn đi, lập tức nhìn hai người cười nói: "Hai vị tỷ tỷ đi thong thả, muội muội không tiễn."
    
Ba người quan hệ tốt, nghe Hoa Manh lời này, Uyển Phi cùng Oánh tần tự nhiên sẽ không so đo.
    
Hoa Manh đúng là mệt mỏi, nửa tháng gần đây khẩu vị tuy vẫn tốt như cũ nhưng so với trước đó người càng dễ dàng mệt mỏi.
    
Bởi vì Khương Thiền cùng Minh ma ma đều không ngăn nàng nghỉ ngơi nên nàng gần đây chỉ cần thấy mệt liền ngủ.
    
Hoa Manh vốn cho rằng điều tra chuyện này ít nhất phải hai ngày.

Nhưng sáng sớm hôm sau lúc nàng còn ngủ liền cảm giác có người nhẹ giọng gọi nàng.
    
Hoa Manh chậm rãi mở mắt, nhíu mày nhìn Linh Thuý đứng bên giường nói: "Sao vậy?"
    
Vừa tỉnh ngủ nên cuống họng Hoa Manh có chút khàn khàn, Linh Thúy nhanh chóng quay người rót một chén nước ấm cho Hoa Manh uống vào, sau mới nhìn nàng nói: "Là Uyển phi nương nương đưa tin, nói nàng cùng Oánh tần nương nương một lát nữa sẽ đến."
    
Hoa Manh biết vô luận là Uyển Phi hay là Oánh tần đều không phải cố ý giày vò mình, hai người biết rõ mình bây giờ tham ngủ mà sáng sớm đã đến đây tìm mình, nhất định là chuyện hôm qua nhờ các nàng điều tra đã có tin tức.
    
Nghĩ tới đây Hoa Manh đưa tay xoa xoa cái trán nói: "Hầu hạ ta đứng dậy."
    
Đợi đến khi Hoa Manh nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, còn chưa kịp thay quần áo Uyển Phi cùng Oánh tần đã dẫn người đến.
    
Hai người cũng không cố kỵ gì nhiều, trực tiếp được Thu Điệp mời tiến vào bình thản nhìn Hoa Manh thay quần áo.
    
"Hai vị tỷ tỷ tra được tin gì rồi? Sao sáng sớm như vậy đã đến?"
    
Hoa Manh chẳng qua là tùy ý mở miệng hỏi một chút, không ngờ Uyển Phi cùng Oánh tần đều nhẹ gật đầu.
    
Thấy hai người phản ứng như vậy, Hoa Manh lúc này nhíu mày, "Thật đúng là có tin tức mới rồi."

Nói chuyện, Hoa Manh ra hiệu hai người ngồi xuống lại nói.
    
Uyển Phi cùng oánh tần thấy Hoa Manh bình tĩnh như vậy, nghĩ đến tin tức vừa rồi nghe được, không biết sao, vậy mà thở dài một hơi.
    
"Hôm qua từ chỗ muội rời đi ta liền để người đi thăm dò lời đồn ngoài cung muội nói. Vốn tưởng ít nhất phải hai ngày mới có thể nghe được tin tức, ai ngờ sáng sớm hôm nay người phái đi đã mang tin trở về."

Uyển Phi nói chuyện thấy Hoa Manh thần sắc tự nhiên không có biến hóa, lúc này mới yên tâm tiếp tục nói: "Bây giờ ngoài cung trừ tin nói trong bụng muội là hai vị hoàng tử, hoàng vị nên đưa cho ai, còn có một tin đồn mới đó là hài tử trong bụng muội khắc thân, muội vừa mang thai Thái hậu liền bệnh."
    
Lúc Uyển Phi nói một mực cẩn thận quan sát Hoa Manh, thấy mình nói xong lời cuối cùng chỉ thấy nàng trừng mắt, lộ ra một mặt không thể tin, cũng không hoảng hốt, không khó chịu mới triệt để yên lòng.
    
Hoa Manh cũng không phải không khẩn trương, chỉ có điều cảm xúc nàng chỉ nháy mắt chấn động, sau đó liền biến trở về bình thường.
    
Không phải nàng không quan tâm, mà nàng tin tưởng Tịnh An Đế cùng Thái hậu sẽ không tin những lời đồn đãi này.
    
Chỉ là nàng cũng hiểu, những lời đồn này nếu không mau chóng giải quyết, đối với hài tử trong bụng nàng nhất định là sẽ có ảnh hưởng.
    
"Những người này loạn ngôn truyền lời đồn đến cùng là nghĩ cái gì? Bọn họ chẳng lẽ cho rằng những lời này có thể đả kích ta? Hay cảm thấy có những lời này Hoàng Thượng sẽ bỏ hài tử trong bụng ta?"
    
Đừng nói hiện tại chỉ là đồn hài tử trong bụng nàng khắc thân, coi như hài tử trong bụng nàng thật sự khắc thân, Tịnh An Đế phần lớn sẽ đem hoàng vị lưu lại cho hắn.
    
Dù sao, hiện tại đây là huyết mạch duy nhất của hắn.
    
Điểm trọng yếu nhất vẫn là Hoa Manh trải qua nửa ngày hôm qua cùng một đêm đã nghĩ rõ ràng, mình lần này sợ là bị tính kế.
    
Uyển Phi cùng Oánh tần nghe Hoa Manh nói, hai người đều bị can đảm của nàng doạ, vừa định mở miệng nói ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh khen ngợi.
   
"Ái phi nói không sai."

Nói xong Tịnh An Đế bước vào, thấy Hoa Manh ba người muốn hành lễ tùy ý khoát khoát tay, lôi kéo Hoa Manh đi đến trước giường ngồi xuống.
   
"Trẫm cũng vừa nghe được tin tức." Sau khi nghe được tin này, hắn chỉ lo tiểu cô nương của hắn sẽ nghĩ nhiều.
    
Ai ngờ sốt ruột chạy đến liền nghe nói Uyển Phi cùng Oánh tần chân trước vừa tới, hắn có chút hiếu kỳ ba người sẽ nói cái gì, liền ngăn thông báo, ở góc tường nghe một hồi.
    
Không nghĩ tới nghe xong ngược lại khiến hắn cảm thấy tiểu cô nương rất hợp ý hắn.
    
Nhéo nhéo tay tiểu cô nương mềm mại, Tịnh An Đế nhìn về phía Uyển Phi cùng Oánh tần nói: "Chuyện này hai người các nàng tra kĩ thêm trong cung, xem xem có kẻ nào truyền loạn tin trong cung."
    
Về phần ngoài cung tất nhiên là chuyện của hắn.
    
Uyển Phi cùng Oánh tần nghe Tịnh An Đế nói xong liền đứng dậy hành lễ, khom người đáp ứng.
    
Thấy hai người lần nữa ngồi xuống, Tịnh An Đế nghiêng người nhìn Hoa Manh, "Chỗ Thái hậu nàng không cần lo lắng, trẫm đã để người đưa tin, chuyện này không liên quan tới nàng."
    
Thái hậu đến cùng là chuyện gì, Tịnh An Đế cùng Thái hậu đều rõ ràng, trước đó là bị mẹ con Việt Thư làm cho tức giận, đằng sau là dư nghiệt tiền triều hành thích.
    
Hoa Manh nghe Tịnh An Đế nói, cũng không như thường ngày nhu thuận đáp ứng.
    
Dù cuối cùng nàng vẫn là vẻ mặt tươi cười tiễn Tịnh An Đế rời Tước Linh Cung trở về Phượng Lâm Cung phê duyệt tấu chương, nhưng trong nội tâm nàng vẫn không khỏi nghĩ đến kiếp trước, Thái hậu thân thể lúc này dù không phải mười phần khoẻ mạnh, nhưng không bị Việt Thư chọc tức, càng không có bị đâm tổn thương.
    
Có lẽ là Hoa Manh che giấu tốt, vô luận là Tịnh An Đế hay là Uyển Phi cùng Oánh tần, cho dù là Thu Điệp cùng Khương Thiền đều cho là Hoa Manh ngủ không ngon nên không có tinh thần, chỉ có Linh Thuý thuở nhỏ cùng nhau lớn lên nhìn ra Hoa Manh tâm tình không tốt.
   
"Chủ tử, ngài không nên suy nghĩ nhiều, ngài bây giờ thân thể quý giá không thể suy nghĩ nhiều."

Linh Thúy nhìn Hoa Manh nói xong lời này, hơi ngừng lại lập tức nói: "Ngày mai nô tỳ bồi người đi gặp Thái hậu, Thái hậu nhất định sẽ không vì chuyện này mà làm khó người."
    
Hoa Manh đã nghĩ thoáng không ít, tuy nói bởi vì nàng sống lại để Thái hậu chịu nhiều ốm đau, nhưng mình lại mang cháu trai đến cho bà.
    
Trong tay nàng có Linh Tuyền, chỉ cần nàng can đảm cẩn trọng một chút cho Thái hậu ăn, Thái hậu hiện tại ốm đau rất nhanh sẽ tốt lên thôi.
    
Đợi đến khi nghe Linh Thúy nói xong, tia khổ sở cuối cùng trong đáy lòng nàng cũng biến mất.
    
Hoàn toàn chính xác, nàng bây giờ đang mang thai, Thái hậu nhất định sẽ không trách tội.
    
Trong cung vô luận là Tịnh An Đế hay Hoa Manh, cho dù là Thái hậu đang dưỡng thương tại Triều Hoàng Cung đều không đem hai lời đồn đại này để ở trong lòng.
    
Nhưng Hoa Gia ở ngoài cung vì chuyện này, Lư Thị cùng mọi người đã vài ngày ăn ngủ không yên.
   
"Trước đó vài ngày trong cung không phải đưa tin về nói để nàng khi rảnh đưa bảng hiệu tiến cung sao? Chuyện này sao lại không thấy động tĩnh rồi?"
    
Hoa Đằng có chút lo âu nhìn về phía Lư Thị, mấy ngày trước hắn về nghe bên ngoài nói việc này vẫn không để trong lòng, thẳng đến hai ngày nay ở Hộ bộ lúc rảnh rỗi lại thấy đồng liêu nói chuyện này hắn mới khẩn trương.
    
Nữ nhi tiến cung, hắn muốn gặp sợ là khó, nhưng đoạn thời gian trước trong cung đưa tin để phu nhân nhà mình mang theo mấy chất tử cùng cháu gái tiến cung thì hắn biết.
    
Lư Thị ngước mắt nhìn Hoa Đằng thấy hắn cũng lo lắng, lúc này mới nhẫn nại nói: "Hàng năm tết Nguyên Tiêu trước mấy ngày làm gì có ai đưa bảng hiệu tiến cung, chuyện này chàng quên rồi sao?"
    
Hoa Đằng cũng là lo lắng cho Hoa Manh quá mức, nghe Lư Thị nói ngược lại nhớ tới chuyện sư nương hàng năm lúc tết Nguyên Tiêu sẽ tiến cung.
    
Chuyện này nhà khác khả năng không biết, nhưng hắn thân là học sinh, lại biết toàn tộc sư nương bị giết ngay tết Nguyên Tiêu.
    
Hoa Gia chỉ có Hoa Đằng cùng Lư thị biết toàn tộc Thái hậu bị giết ngay tại tết Nguyên Tiêu, hai người liếc mắt nhìn nhau liền hiểu ý đối phương.
    
"Ta cùng mấy con dâu đã thương lượng qua, chờ tết Nguyên Tiêu qua đi sẽ mang mấy tôn tử tôn nữ tiến cung thăm hỏi Manh Manh."

Nói xong Lư Thị thấy Hoa Đằng vẫn lo lắng như cũ, lúc này mới mở miệng nói: "Chàng ở nhà sốt ruột chuyện này không bằng đi sang chỗ sư phụ hỏi thăm một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top