Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ngoài cung biết được sẽ phản ứng thế nào Hoa Manh không biết, nhưng nàng sững sờ hồi lâu mới thản nhiên tiếp nhận sự thật mình đột nhiên có nhiều đồ như vậy.
    
Lúc đầu Hoa Manh không nghĩ tới thâm ý của Thái hậu, thẳng đến khi nàng ngủ một giấc dậy lẳng lặng ngồi ăn điểm tâm mới nghĩ rõ ràng vì sao Thái hậu lại ban thưởng hậu hĩnh cho mình là vì cái gì.
    
"Linh Thúy, ta nhớ tháng trước ngươi lĩnh không ít mảnh vải bông về, đợi chút nữa đi lấy ra đây để ta làm hai bộ áo trong cho Thái hậu."
    
Nữ công của Hoa Manh không tốt, huống chi nàng bây giờ đang mang thai, cũng không có nhiều sức may cung trang rườm rà phức tạp.
    
Chẳng qua là áo trong không cần nhiều hoa văn tinh xảo, chỉ cần cổ áo cùng ống tay thêu chút hoa văn đơn giản là được.
    
Về phần cái khác, Hoa Manh nghĩ Thái hậu cũng không thiếu, hai bộ áo trong sẽ không hao phí tinh thần của nàng, nhưng có thể thể hiện lòng hiếu thảo của nàng.
    
Linh Thúy nghe Hoa Manh nói xong liền hiểu nàng muốn làm cái gì, nghĩ tới mình gần đây luôn theo Minh ma ma học không ít thứ, lúc này nhìn Hoa Manh nói: "Vậy nô tỳ lấy nhiều một chút, lúc người may áo trong cho Thái hậu nô tỳ cũng cùng người làm cho Minh ma ma hai bộ."
    
Hoa Manh biết Linh Thúy muốn cùng mình làm là lo lúc nàng một mình làm sẽ nhàm chán, gật đầu đáp ứng liền ra hiệu nàng nhanh đi mang tới.
    
Hôm nay liền bắt đầu, còn có thể sớm làm cho tốt.
    
Hoa Manh vừa hành động, mấy người hầu hạ nàng trong Tước Linh cung rất nhanh cũng biết nàng muốn làm áo cho Thái hậu.
    
Không tới ngày thứ hai, lúc đêm Tịnh An Đế mang theo Nguỵ Phú Quý sắc mặt vẫn đang tái nhợt nhưng vẻ mặt lại buông lỏng rất nhiều tới Tước Linh Cung.
    
Thấy Ngụy Phú Quý Hoa Manh mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu với hắn, lúc này mới nhìn Tịnh An Đế nói: "Xem ra thuốc giải nhiệt thiếp cùng Khương ma ma chế ra cũng không tệ lắm."
    
Hoa Manh là cố ý nói, lần trước nàng nói Thu Điệp một hồi, Thu Điệp có lẽ là nghĩ rõ ràng liền bắt đầu vụng trộm đem ít chuyện bên người Tịnh An Đế nói cho Hoa Manh.
    
Ngụy Phú Quý lần này không chỉ đơn giản bị cảm nắng mà là tâm bệnh, có ý không muốn sống.
    
Nguyên nhân cụ thể là do trước đó vài ngày tra ra mấy lão thái giám trong cung, điều tra ra dưới tay hắn vậy mà cũng có không ít thái giám cùng cung nữ.
    
Những thái giám cùng cung nữ ỷ hắn là tâm phúc Tịnh An Đế, ở trong cung đã làm nhiều chuyện trái với cung quy, cũng vụng trộm hại mấy mạng người.
    
Mặc dù phần lớn là hắn không biết, nhưng một bộ phận rất nhỏ là hắn đã biết nhưng lại giả vờ như không biết.
    
Ai biết lần này bởi vì lão thái giám kia bị tra ra, đám người dưới tay hắn cũng bị tra tới.
    
Ngụy Phú Quý đối với Tịnh An Đế là thật sự trung tâm, dù Tịnh An Đế không trách tội hắn nhưng hắn lại cảm thấy có lỗi với Tịnh An Đế, bệnh một trận này liền có ý muốn chết.
    
Tịnh An Đế biết Ngụy Phú Quý lần này là tâm bệnh, hắn không lên tiếng cũng là muốn cho Ngụy Phú Quý một bài học.
    
Chỉ là Tịnh An Đế không nghĩ tới, hắn chỉ nhất thời tức giận mà khiến Ngụy Phú Quý nghĩ đến cái chết.
    
Thân là đế vương hắn sẽ không chủ động nhượng bộ, Hoa Manh nhìn ra tâm tư Tịnh An Đế mới cho Tiểu Giang Tử một bình giải nhiệt hoàn.
    
Một bình giải nhiệt này cảnh tỉnh Ngụy Phú Quý.
    
Một canh giờ trước thu thập xong bản thân mình, Ngụy Phú Quý đi đến trước mặt Tịnh An Đế quỳ nhận sai.
    
Chủ tớ hai người nghiêm túc đàm đạo hai khắc đồng hồ, lúc này mới đến Tước Linh Cung.
    
Hoa Manh vừa dứt lời, Ngụy Phú Quý liền đến trước mặt nàng hành một đại lễ.
    
"Nô tài khấu tạ ân tình tái sinh của Tịnh tần nương nương."
    
Ngụy Phú Quý nói ra lời này khiến Hoa Manh vô ý thức ngẩng lên nhìn Tịnh An Đế, thấy sắc mặt Tịnh An Đế không có biến hóa mới nhìn Ngụy Phú Quý nói: "Xem ngươi nói cái gì này, ngươi tận tâm hầu hạ Hoàng Thượng, bản cung ban thưởng cho ngươi cũng là hi vọng ngươi về sau tiếp tục dụng tâm hầu hạ Hoàng Thượng."
    
Hoa Manh lời này khá mập mờ, tựa hồ là nghe hiểu ý Ngụy Phú Quý nói, lại như không nghe hiểu ý hắn.
    
Chẳng qua Ngụy Phú Quý cũng không tiếp tục nhắc lại mà lần nữa hành lễ, khi Hoa Manh ra hiệu đứng dậy liền yên lặng lui ra bên ngoài mấy bước.
    
Đợi đến khi Ngụy Phú Quý lui ra, Hoa Manh mới chú ý tới trong phòng chỉ còn lại mình cùng Tịnh An Đế.
    
"Nghe nói nàng muốn làm áo trong cho mẫu hậu ?"

Tịnh An Đế không thiếu hai kiện quần áo này, nữ nhân hậu cung bình thường làm không ít quần áo cho hắn, nhưng áo trong thật đúng là không có.
   
Những nữ nhân kia dường như cũng thích may thường phục hắn hay mặc, những quần áo kia chỉ cần hắn thường xuyên mặc ra ngoài thì cứ như chứng minh hắn đang sủng hạnh ai.
    
Ngược lại là áo trong, dù hắn mặc thì người khác cũng không chú ý đến.
    
Hoa Manh nhất thời không kịp phản ứng tới thâm ý của Tịnh An Đế, trực tiếp gật đầu nói: "Dạ, Thái hậu ban thưởng cho thiếp nhiều đồ như vậy, trong tay thiếp cũng không có gì có thể đem ra, nữ công cũng bình thường nên chỉ có thể thay Thái hậu làm hai bộ áo trong."
    
Hoa Manh ăn ngay nói thật, vừa nói xong chỉ nghe thấy Tịnh An Đế nói tiếp: "Vậy chờ nàng làm xong áo trong cho Thái hậu lại may cho trẫm hai bộ."
    
Hoa Manh không nghĩ Tịnh An Đế sẽ nói vậy, dù có chút không hiểu nhưng vẫn đáp ứng hắn.
    
Tịnh An Đế cũng không ở lâu, nói xong chuyện này lại căn dặn Hoa Manh không được quá sức liền mang theo Ngụy Phú Quý rời khỏi Tước Linh Cung.
    
Đợi đến khi Tịnh An Đế rời đi, Thu Điệp bưng điểm tâm cùng một bình trà hoa quả khai vị do đặc chế Khương Thiền đi vào, Hoa Manh mới phát hiện Thu Điệp không thích hợp.
   
"Làm sao vậy?"
    
Hoa Manh nhìn Thu Điệp vừa nói hết lời, Thu Điệp vừa đặt khay xuống liền quỳ trước mặt Hoa Manh.

"Chủ tử, Hoàng Thượng biết nô tỳ để cho người biết chuyện này."
    
Câu nói nghe xong có chút loạn, nhưng Hoa Manh ngẫm một chút liền hiểu ý Thu Điệp.
   
"Vậy hoàng thượng có nói gì không?"
    
Nghe Hoa Manh hỏi Thu Điệp lắc đầu, "Hoàng Thượng không có tức giận, vừa rồi Phú Quý công công tìm tới nô tỳ, chỉ nói về sau không cần nô tỳ thu thập tin tức nữa."
    
Hoa Manh cũng khôbg ngoài ý muốn
    
Nàng biết dưới tay Ngụy Phú Quý cũng có một đám cung nữ cùng thái giám, sau khi Tịnh An Đế biết đến, đám người này sẽ không tồn tại bao lâu nữa.
    
Tịnh An Đế sẽ không giết sạch đám người này, nhưng tuyệt đối không để trong cung có thế lực tồn tại mà không phải hắn cho phép.
   
"Nếu Ngụy Phú Quý không nói cái khác, ngươi về sau an tâm ở lại bên người bổn cung, đi theo Minh ma ma học nhiều chút."
    
Thu Điệp vốn còn có chút lo lắng,Hoa Manh nói xong đôi mắt lập tức sáng lên gật gật đầu.
    
Minh ma ma là chưởng sự ma ma bên người Thái hậu, là nữ quan có phẩm cấp, trước kia cũng giúp đỡ Thái hậu trông coi không ít cung vụ trong hậu cung.
    
Hoa Manh bây giờ cũng là hứa hẹn địa vị về sau của Thu Điệp bên người nàng.
    
Bởi vì có việc phải làm, Hoa Manh so với hai ngày trước ngủ ít hơn.
    
Nhưng chờ hai ba ngày sau Hoa Manh liền phát hiện, nàng không phải bởi vì có việc làm nên không buồn ngủ, mà là thật sự không buồn ngủ như vậy.
    
Tinh thần tốt, Hoa Manh tâm tình sẽ tốt, tâm tình nàng tốt thì toàn bộ không khí trong Tước Linh Cung đều tốt.
    
Lời đồn đại ngoài cung liên quan tới hài tử trong bụng Hoa Manh khắc thân đương nhiên sẽ tiêu tán, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến người trong hậu cung tâm tình tốt.
    
Về phần lời đồn thứ nhất đó, có người ở y quán của Khương gia thảo luận chuyện phiếm, kết quả người Khương gia thuận mồm nói một câu, 'Gia chủ bắt mạch cho Tịnh tần nương nương, trong bụng nương nương chỉ có một đứa bé', cứ vậy mà chậm rãi tiêu tán.
    
Tuy nói vẫn sẽ có người nói đến chuyện này, nhưng lời của y quán Khương gia nhanh chóng truyền ra, sau này nếu có người nói đến cũng không ai đi theo nghị luận nữa.
    
Lời đồn thứ hai, thứ nhất bởi vì Thái hậu ban thưởng hậu hĩnh, thứ hai là bởi vì Khương gia lỡ miệng nên dần dần không ai nói đến nữa.
    
Chẳng qua người hiểu biết đều rõ, đây chỉ là bình yên trước bão.
    
Chuyện này vẫn chưa xong.
    
Sáng sớm hôm nay, trời mới vừa tờ mờ sáng bên ngoài Tước Linh Cung liền truyền đến một trận huyên náo.
    
Mấy ngày gần đây Hoa Manh đều tỉnh rất sớm, hôm nay nàng cũng như thường ngày tỉnh sớm, vừa vặn thừa dịp trời còn chưa nóng ra ngoài tản bộ.
    
Nghe thấy tiếng huyên náo ngoài cung liền tùy ý kêu một cái tiểu thái giám đi nghe ngóng.
    
Không ngờ chưa đến một khắc, tiểu thái giám có vẻ hốt hoảng chạy trở về.
    
Nhìn tiểu thái giám bộ dáng hốt hoảng, Thu Điệp lúc này quát lớn: "Hoảng cái gì!"
    
Tiểu thái giám nghe được Thu Điệp quát mới thả chậm dần bước chân, chờ hắn cách Hoa Manh còn ba bước liền hướng Hoa Manh hành lễ nói:

"Hồi bẩm nương nương, là cung nữ Tứ Hỉ Cung. Nô tài tìm một người quen biết hỏi thăm, nói là Thọ Ninh quận chúa bắt đầu từ đêm qua không thoải mái, vừa rồi đột nhiên sốt cao, các nàng đang đi thỉnh thái y."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top