Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịnh An Đế quá mức trực tiếp khiến Hoa Manh sững sờ hồi lâu mới phản ứng được ý trong lời nói của hắn.

Hoa Manh lắc đầu, ngước mắt nói: "Thiếp thân không phải ý đó."

Nói xong Hoa Manh cũng không dám trì hoãn, vội vàng nói: "Thiếp cảm thấy Xán ca nhi dù thuở nhỏ thông minh, nhìn là biết hài tử thích đọc sách. Nhưng thiếp sớm đã nói cho bọn hắn, Hoa Gia sẽ thế nào, bọn hắn như thế nào đều phải dựa vào chính bọn hắn. Vì thế thiếp lo Hoa Gia sẽ không bảo hộ được đứa bé kia."

Tịnh An Đế nghe Hoa Manh nói còn tưởng là nàng ăn dấm của hài tử kia.

Dù hắn rất thích dáng vẻ Hoa Manh mỗi lần ghen tương, nhưng ghen vơi một hài tử mấy tuổi, hơn nữa còn là hắn sớm định hài tử này cho chất tử nàng, làm hắn có chút thất vọng.

May sao Hoa Manh đằng sau giải thích kịp thời, để Tịnh An Đế hiểu vì sao nàng lo lắng.

Nghĩ đến Hoa Manh từng nói để nam nhi Hoa Gia tự mình phấn đấu, không muốn trông cậy vào nàng làm chỗ dựa, Tịnh An Đế trấn an vỗ nhẹ Hoa Manh nói: "Chỉ cần nàng hài lòng phẩm hạnh của đứa bé kia, chuyện còn lại đã có trẫm."

Nói xong, Tịnh An Đế nghĩ nghĩ nói: "Huống chi nàng cũng phải tin tưởng chất nhi nàng, trẫm hỏi qua Lâm Thượng Thư cùng Tống thái phó, Xán ca nhi có thể là Trạng Nguyên tương lai."

Hoa Manh thật không biết sư công cùng Tống thái phó sẽ đánh giá cao cháu trai nàng như vậy.

Nếu như Xán ca nhi thật sự là Trạng Nguyên tương lai, lại thêm người cô cô là nàng đây, Hoa Gia ngược lại có khả năng bảo vệ nữ tử dung mạo xuất sắc như vậy.

Hai người nói chuyện của Hoa Xán, còn nói đến những hài tử khác, cuối cùng chủ đề vẫn quay về hài tử trong bụng Hoa Manh.

"Hôm nay trẫm hỏi Khương Hãn, nửa tháng nữa có thể xác định hài tử trong bụng nàng là hoàng tử hay công chúa."

Tịnh An Đế ngữ khí dù bình thản, nhưng Hoa Manh vẫn có thể nghe ra kích động cùng chờ mong trong lời nói.

Đưa tay chủ động nắm chặt tay Tịnh An Đế, Hoa Manh cười nói: "Nửa tháng sẽ rất nhanh thôi."

Hoa Manh tuyệt không nói sai, thời gian nửa tháng nhìn như rất dài nhưng kỳ thật lại không để Tịnh An Đế cùng nàng chờ quá lâu.

Dường như chỉ là hai trận mưa thu, thời gian liền đến cuối tháng.

Bởi vì hôm nay trên triều nghỉ, tối hôm qua Tịnh An Đế liền đến Tước Linh Cung.

Hắn tối qua đến Tước Linh Cung liền nói với Hoa Manh, Khương Tâm sáng sớm hôm sau sẽ đến Tước Linh Cung bắt mạch bình an cho Hoa Manh.

Hoa Manh cũng không khẩn trương, nàng nghĩ nếu như đây là thai công chúa, nàng sinh xong điều dưỡng nửa năm liền tranh thủ thời gian chuẩn bị mang một đứa nữa.

Nhưng Tịnh An Đế không biết Hoa Manh có Linh Tuyền, hắn luôn cảm thấy có thể có một đứa con đã là trời cao ban ân.

Cho nên lần này Khương Hãn xác định thai nam hay nữ, hắn liền phá lệ khẩn trương.

"Hoàng thượng, cửa cung vừa mở, Khương thái y sợ là một hồi nữa mới đến."

Nói xong, Hoa Manh đưa chén nấm tuyết canh hạt sen đến trước mặt Tịnh An Đế, "Hoàng Thượng ăn chút cho nhuận phổi."

Đưa nấm tuyết canh hạt sen cho Tịnh An Đế xong, Hoa Manh cũng bưng một bát lên bắt đầu ăn.

Nàng biết Tịnh An Đế nóng vội, nhưng dù nóng vội cũng nên ăn cơm.

Hắn không ăn, người khác cũng ăn không yên ổn.

Bởi vì nấm tuyết canh hạt sen là Hoa Manh bưng cho Tịnh An Đế, Tịnh An Đế chỉ có thể nhẫn nại tính tình ăn hết.

Chờ hắn ăn xong, Hoa Manh cũng ăn xong chén nấm tuyết canh hạt sen, lúc này Khương Tâm cuối cùng cũng tới Tước Linh Cung.

"Ca ca, huynh đến rồi." Khương Thiền nói rồi bước nhanh lên trước, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Hoàng Thượng nóng vội vô cùng."

Khương Thiền mấy ngày này hầu như đều bắt mạch cho Hoa Manh, dựa vào y thuật của nàng, dù cảm thấy mạch tượng Hoa Manh là hoàng tử, nhưng lại không dám khẳng định.

Khương Thiền thấy Tịnh An Đế coi trọng như vậy, liền lo lắng trong bụng Hoa Manh sẽ là công chúa, Tịnh An Đế sẽ đem hỏa khí phát lên Khương Tâm.

Khương Tâm tiếp xúc với Tịnh An Đế nhiều hơn Khương Thiền nhiều, Tịnh An Đế tính tình thế nào hắn cũng rõ ràng.

Nhìn muội muội lo lắng, Khương Tâm một bên đi vào, một bên nhỏ giọng trả lời: "Muội yên tâm."

Tuy có Khương Tâm nhưng Khương Thiền vẫn lo lắng.

Chỉ có điều, dù lo lắng nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài.

Khương Tâm tiến vào chủ điện, thấy Tịnh An Đế cùng Hoa Manh ngồi ở chủ vị, vừa định thả hòm thuốc trong tay ra hành lễ liền nghe Tịnh An Đế nói: "Miễn lễ, trực tiếp bắt mạch."

Biết Tịnh An Đế nóng vội, Khương Tâm cũng không kiên trì hành lễ, hắn hướng Tịnh An Đế gật đầu mới mang theo cái hòm thuốc đi tới một bên cạnh bàn buông xuống, lấy ra gối thuốc.

Chờ Khương Tâm lấy ra gối thuốc, Hoa Manh đã đi đến phía sau hắn.

Ngày xưa Khương Tâm bắt mạch chính là tay trái tay phải đều xem một lần, hôm nay lại là tay trái tay phải vừa đi vừa về xem ba lần.

Thời điểm Khương Tâm bắt mạch, toàn bộ người phòng căn bản không ai dám phát ra âm thanh.

Thời gian Khương Tâm bắt mạch ngày càng dài, lòng mọi người cũng ngày càng nặng.

Ngay lúc Hoa Manh muốn mở miệng chủ động hỏi một câu 'là công chúa sao', Khương Tâm cuối cùng buông ngón tay từ trên cổ tay nàng xuống.

Sau đó Hoa Manh thấy Khương Tâm trực tiếp kích động đỏ vành mắt nhìn Tịnh An Đế nói: "Thần, chúc mừng Hoàng Thượng, trong bụng nương nương là hoàng tử, là hoàng tử!"

Hoa Manh cảm thấy chớp mắt vừa nghe thấy âm thanh của Khương Tâm, sau một cái chớp mắt nữa đã thấy Tịnh An Đế ở bên cạnh.

Nàng nhìn Tịnh An Đế muốn ôm nàng lại có chút không dám tiến lên.

"Hoàng thượng, quả thật là hoàng tử đó."

Vừa dứt lời, Tịnh An Đế vừa rồi còn đang do dự rốt cục cũng đưa tay, kéo nàng từ trên ghế kéo lên sau đó ôm vào ngực.

"Ừm, trẫm có nhi tử rồi." Tịnh An Đế khom lưng, đem trán tựa vào đầu vai Hoa Manh.

Dù Tịnh An Đế có chú ý khống chế, nhưng Hoa Manh vẫn cảm thấy đầu của hắn thật nặng.

Vừa định mở miệng để hắn thay tư thế, lại đột nhiên cảm nhận được đầu vai truyền đến chút ẩm ướt.

Đây là, khóc rồi?

Hoa Manh chỉ hơi chần chờ một liền xác định Tịnh An Đế quả thật là khóc rồi.

Nàng không ngờ Tịnh An Đế sẽ khóc, nhất thời có chút không biết làm sao.

Muốn mở miệng an ủi, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Ngay lúc Hoa Manh khó xử, Minh ma ma rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Hoàng thượng, lão nô đi báo tin vui cho Thái hậu nhé?"

Nghe thấy Minh ma ma nói, Tịnh An Đế cuối cùng mới nhớ tới nơi này còn có những người khác.

"Ừm." Tĩnh An Đế lên tiếng sau đó vội vàng điều chỉnh cảm xúc, xác định nước mắt không rơi nữa mới nâng đầu từ vai Hoa Manh lên, "Ma ma, chuyện này càng ít người biết càng tốt."

"Lão nô đã hiểu."

Minh ma ma ở trong cung nhiều năm, thân là tâm phúc Thái hậu sao lại không biết Tịnh An Đế cùng Thái hậu dù thanh lý hậu cung mấy lần, nhưng trưởng công chúa vẫn còn thế lực trong cung.

Minh ma ma sau khi đi, Tịnh An Đế lại nhìn về phía vài người khác trong phòng.

Đợi khi Khương Thiền cùng Linh Thúy mấy người nhao nhao mở miệng thề sẽ không tiết lộ ra ngoài, hắn mới nhìn về phía đám người phát biểu nói: "Còn sáu tháng, chờ sang năm Tịnh tần sinh hạ hoàng tử trẫm sẽ phong thưởng."

Dù Tịnh An Đế không nói lời này, người ở đây đều biết chỉ cần Hoa Manh bình an sinh hạ hoàng tử, bọn hắn sẽ được ban thưởng.

Bây giờ Tịnh An Đế tự mình mở miệng hứa hẹn, tự nhiên là không thể tốt hơn.

Nói ra hứa hẹn, Tịnh An Đế phất tay để đám người lui ra, sau khi bọn người rời đi liền nắm chặt tay Hoa Manh nói: "Sang năm Manh Manh sinh hạ hoàng tử sẽ tiến phi vị. Đến lúc đó nàng ở lại Tước Linh Cung trước, chờ năm sau hoàng nhi chọn đồ vật đoán tương lai sẽ dọn tới Nguyên Hoàng Cung."

Hoa Manh ở trong đầu tính toán một phen, tính ra Nguyên Hoàng Cung nhanh nhất là cuối năm mới có khả năng đón chủ, lập tức gật đầu với Tịnh An Đế.

"Thiếp đều nghe Hoàng Thượng thu xếp."

Hoa Manh giống ngày xưa hướng nhìn Tịnh An Đế ngọt ngào cười, trong đầu đang suy nghĩ sau đó nên nói cái gì, không đợi nàng mở miệng đã nghe Tịnh An Đế phá lệ thận trọng nhìn nàng nói, "Trẫm tự Cảnh Ninh, Manh Manh về sau có thể gọi trẫm là Cảnh Ninh."

Hoa Manh không ngờ Tịnh An Đế sẽ nói với mình cái này, nàng trước đó có nghe qua tục danh của Tịnh An Đế, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi.

Tục danh của Hoàng thượng, trừ Thái hậu thì có ai dám gọi?

Nhưng hôm nay, hắn không chỉ nói tự của mình, còn cho Hoa Manh về sau gọi tên tự của hắn.

Hoa Manh không từ chối, chẳng qua nàng vẫn bổ sung: "Vậy sau này lúc chỉ có thiếp cùng Cảnh Ninh, thiếp sẽ gọi người là Cảnh Ninh, nếu có người khác thiếp vẫn gọi người là Hoàng Thượng."

"Nghe nàng."

Hai người định xong việc này lại nói một chút chuyện khác, nghĩ đến Phượng Lâm Cung còn có tấu chương chưa phê, Tịnh An Đế đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thấy Tịnh An Đế muốn đi, Hoa Manh vội vàng đứng dậy chuẩn bị đưa tiễn.

Nhưng Tịnh An Đế lại dừng lại, quay người nhìn Hoa Manh nói: "Đầu tháng sau cửu trọng dương tiết, trẫm mang nàng xuất cung chơi hai ngày."

Nghe Tịnh An Đế nói vậy, Hoa Manh mới nhớ tới lúc trước hắn nói qua muốn dẫn nàng xuất cung.

Trước đó Hoa Manh cho là Tịnh An Đế muốn dẫn nàng đi Hoa Gia, nhưng hôm nay lại nghe Tịnh An Đế nhắc lại, cảm thấy khả năng không chuyện này.

"Cảnh Ninh muốn dẫn thiếp đi đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top