Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy cảnh này, ý đầu tiên nảy ra trong đầu Hoa Manh không phải nghi hoặc hai người xảy ra chuyện gì, mà nghĩ đến trước đó vài ngày nàng để Linh Thúy xuất cung lại đảo ánh mắt không xác định thái độ, có phải là bởi vì Dịch Vân?

Nghĩ đến khả năng này, Hoa Manh rất nhanh liền chủ động tìm chứng cứ để chứng minh phỏng đoán.

Dịch Vân ngày thường dù không biểu lộ nhưng tướng mạo xác thực xuất sắc, mà trước đó cũng bàn giao Linh Thúy chiếu cố sinh hoạt của Dịch Vân, giúp đỡ chuẩn bị ăn uống cùng giặt quần áo.

Như vậy, hai người bọn hắn tiếp xúc nhiều, Linh Thúy nảy tâm thích Dịch Vân dường như cũng chẳng cần suy nghĩ gì nữa.

Nghĩ rõ ràng điểm này, Hoa Manh để Tịnh An Đế đỡ đến cách chỗ Linh Thúy cùng Dịch Vân ba bước.

Dịch Vân sớm đã phát hiện một đoàn người Hoa Manh, trước đó vừa tới thôn trang Hoa Manh liền để hắn tự đi nghỉ ngơi, chờ hồi kinh lại đến bảo hộ nàng.

Này hắn tìm đến tất nhiên là có chuyện.

Chờ đám người Hoa Manh cách ba bước đứng vững, Dịch Vân gật đầu với Tịnh An Đế cùng Hoa Manh, sau đó nhìn Tịnh An Đế nói: "Ta muốn trở về một chuyến."

Nói xong Dịch Vân hơi ngừng, cuối cùng vẫn giải thích một câu, "Lấy vài thứ liền trở lại."

Dù ngày thường rất ít gặp Dịch Vân, nhưng Hoa Manh vẫn có thể nhìn ra đây không phải hắn cố ý không mở miệng, mà tính tình chính là kiệm lời như vậy.

Cho nên nàng cũng không lo lắng gì, gật đầu nói: "Vậy ngươi đi đi, ngày mai chúng ta ở thôn trang ăn trưa xong mới trở về."

Hoa Manh vừa dứt lời, Dịch Vân nhìn nàng cùng Tịnh An Đế một lúc, thấy hai người đều không gì muốn nói liền quay đầu bước nhanh rời đi.

Nhìn Dịch Vân rời đi, Linh Thúy vô thức hướng về phía trước đuổi theo hai bước, ngay khi nàng sắp phóng ra bước thứ ba, Hoa Manh mở miệng kêu: "Linh Thúy."

Nghe Hoa Manh gọi, Linh Thúy giống như lúc này mới phát hiện nàng cũng ở đây.

Thấy Linh Thúy thất thần như vậy, Hoa Manh vừa định mở miệng răn dạy, nhưng lời nói còn chưa ra liền thấy Linh Thúy ánh mắt cô đơn hoàn toàn không có linh động hoạt bát như ngày xưa.

Lời răn dạy cứ vậy bị ngăn ở cổ, cố tình nơi này còn có Tịnh An Đế, sau lưng cách đó không xa còn có một nhà Khương Tâm.

Ngay lúc Hoa Manh khó xử, Tịnh An Đế nói với Thu Điệp: "Trẫm đi nhìn xem có tấu chương gấp hay không, ngươi đỡ chủ tử chậm rãi trở về."

Tịnh An Đế chủ động rời đi, Hoa Manh cuối cùng mới có cơ hội hỏi Linh Thúy đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Tịnh An Đế rời đi mang đi Ngụy Cát Tường,  một nhà Khương Tâm ở xa xa thấy Tịnh An Đế rời đi cũng trực tiếp đi không tiến đến.

Đợi khi bọn hắn đều đi xa, bên người chỉ còn lại Thu Điệp cùng Linh Thúy, Hoa Manh mới nhìn Linh Thúy nói: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Linh Thúy cũng kịp phản ứng, nàng vừa rồi biểu hiện quá mức rõ ràng, hẳn là không gạt được nữa.

Có lẽ bởi vì Hoa Manh vẫn luôn đối với nàng rất tốt, Linh Thúy hơi chần chờ liền mở miệng nói: "Nô tỳ thích Dịch Vân."

Nói ra lời này, lời sau cũng không khó mở miệng.

"Chỉ là, Dịch Vân nói hắn sẽ không lấy thê, đời này cũng sẽ không lấy thê."

Hoa Manh ngược lại không nghĩ tới lý do Dịch Vân cự tuyệt vậy mà là cái này.

Vừa rồi xa xa thấy hai người chung đụng nàng còn cho là Dịch Vân không thích Linh Thúy, không nghĩ đến Dịch Vân vậy mà lại nói 'Hắn sẽ không lấy thê'.

Hoa Manh hiểu Dịch Vân đều từ chỗ Tịnh An Đế, liên quan đến thân thế hắn không biết nhiều, chỉ biết Tịnh An Đế cực kỳ tín nhiệm hắn, còn tự mình ra mặt mời hắn đến bảo vệ mình.

Nghĩ tới đây, Hoa Manh đột nhiên phát giác được có gì đó không đúng.

Dịch Vân là được Tịnh An Đế 'Mời' đến, nếu thân phận của hắn không quý giá, vậy Tịnh An Đế căn bản không cần mời hắn, chỉ cần một đạo thánh chỉ, thậm chí một đạo khẩu dụ là được.

Nhưng nếu là quý giá, hắn thế nào lại nguyện ý tới làm ám vệ?

Có thể khiến Tịnh An Đế yên tâm để hắn đến bảo vệ mình, không hoài nghi hắn một thân nam nhi ở hậu cung sẽ không xảy ra chuyện, điểm ấy lại hết sức kỳ quái.

Dù nghĩ mãi không rõ, nhưng Hoa Manh vẫn nhìn Linh Thúy nói: "Dưa xanh hái không ngọt, ngươi tuy chỉ là tỳ nữ của ta nhưng muốn tìm mối hôn nhân tốt khác lại không khó."

Hoa Manh ngược lại chưa từng nói dối, Linh Thúy tuy chỉ là tỳ nữ nhưng tương lai nàng là hoàng hậu, hoàng hậu cùng Thái hậu giống nhau, cung nữ cùng ma ma có thể có chức vị nữ quan.

Chờ mấy năm sau, chỉ cần nàng cho Linh Thúy một cái chức nữ quan, Linh Thúy muốn gả cho quan viên lục phẩm ngũ phẩm làm nguyên phối chính thê là việc đơn giản.

Ngay cả không có chức quan, chỉ dựa vào Linh Thúy cùng nàng thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, thì nhiều tiểu gia tộc còn muốn lấy nàng về làm chính thê.

Dịch Vân này chẳng lẽ thật sự không muốn kết hôn?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng trên mặt Hoa Manh không hiện ra.

"Dịch Vân đã nói sẽ không lấy thê, vậy ngươi cũng không cần dây dưa với hắn."

Linh Thúy sẽ không lập tức xuất cung, chí ít còn phải ở bên nàng đợi một hai năm, nếu hai người náo không vui nàng cũng khó nói.

Nghĩ đến những cái này, Hoa Manh nhìn Linh Thúy tiếp tục nói: "Chờ lúc hồi cung, bổn cung thử hỏi hoàng thượng xem thân phận của Dịch Vân ra sao. Nếu thân phận của hắn coi là thích hợp, bổn cung lại thay ngươi hỏi một chút. Còn bây giờ ngươi không thể dây dưa với hắn."

Nói xong Hoa Manh thấy sắc mặt Linh Thúy khó coi, phảng phất như giây tiếp theo sẽ khóc lên, nàng không đành lòng thở dài nói: "Ngươi suy nghĩ một chút, các ngươi đều là người ta coi trọng, nếu náo đến không vui thì ta phải làm thế nào?"

Nghe Hoa Manh tự xưng đều đổi thành 'Ta', Thu Điệp vẫn luôn không mở miệng nhìn Linh Thúy khuyên: "Linh Thúy muội muội nghe lời khuyên của tỷ tỷ, nếu nam nhân lòng dạ cứng rắn thì dù chúng ta chủ động đưa tới cửa, bọn hắn cũng sẽ không nhìn thêm một chút."

Thu Điệp cũng không muốn nói nhiều hơn.

Nàng ngược lại loáng thoáng biết một chút liên quan tới thân thế Dịch Vân, nhưng nàng cũng rõ ràng, chuyện này không thể từ miệng nàng nói ra.

Bởi vì Hoa Manh một lòng lo lắng Linh Thúy sẽ đi vào ngõ cụt, cũng không phát hiện sắc mặt Thu Điệp hiện lên một tia không thích hợp.

Nàng ngược lại cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy Thu Điệp nói mười phần có đạo lý.

Nếu Dịch Vân chỉ là không thích Linh Thúy, nàng ngược lại sẽ không cường ngạnh ngăn cản như vậy, nhưng Dịch Vân đã nói 'Đời này sẽ không kết hôn', chẳng lẽ tương lai Linh Thúy còn muốn không có danh phận đi theo hắn?

Đừng nói là Linh Thúy nguyện ý, Hoa Manh hay thậm chí cả Hoa Gia cũng sẽ ngăn cản.

Vì Linh Thúy là tỳ nữ từ nhỏ cùng Hoa Manh lớn lên nên thanh danh Linh Thúy nhất định phải tốt.

Miệng thế nhân ác độc nhất là đối đãi với nữ tử, chỉ cần Linh Thúy làm ra chuyện như vậy, nước bẩn này liền giột lên thân Hoa Manh.

Linh Thúy không ngu, trước đó chỉ là bị tình cảm trong lòng che mắt thôi.

Thấy Hoa Manh thái độ cường ngạnh, Thu Điệp lại chỉ điểm một câu, nàng rốt cuộc mới nhớ tới nàng không chỉ một mình, mà nàng đại biểu cho cô nương nhà mình, là Hoa Gia cô nương thuở nhỏ được giáo dưỡng.

Dù đáy lòng khổ sở nhưng Linh Thúy vẫn cười lớn gật đầu nói: "Chủ tử răn dạy phải, nô tỳ  hồ đồ rồi."

Vừa dứt lời nước mắt nóng hổi không thể khống chế không ngừng rơi xuống, Linh Thúy đưa tay tùy ý lau nước mắt trên mặt, sau đó nhanh chóng chuyển đề tài nói: "Nô tỳ đi thôn trang Lư gia, lão thái thái cùng lão phu nhân đều ở đó, lão phu nhân hỏi sáng sớm ngày mai có thể mang tiểu bối Hoa Gia cùng Lư gia đến thỉnh an người hay không."

"Tất nhiên là có thể, bản cung cũng muốn gặp ngoại tổ mẫu cùng mẫu thân."

Nói xong Hoa Manh thấy Linh Thúy còn rưng rưng nước mắt, thở dài nhìn Thu Điệp nói: "Thu Điệp, ngươi đi tìm người vừa rồi cùng Linh Thúy đi tới thôn trang Lư gia, kêu hắn đi chuyến nữa, thông báo cho bọn họ sáng mai tới chơi."

Thu Điệp đáo ứng rời đi, Linh Thúy lập tức tiến lên hai bước đỡ Hoa Manh.

Chủ tớ hai người cũng không vội trở về, chậm rãi tản bộ bên trong thôn trang.

Lúc đi đến bên hồ thấy xa xa Ngụy Cát Tường mang theo mấy hán tử nông dân đào ngó sen trong hồ, Linh Thúy nhỏ giọng mở miệng nói: "Cô nương, ta có phải lại khiến người lo lắng rồi."

Nghe Linh Thúy tự xưng, Hoa Manh liền đoán được tâm tư của nàng.

"Ngươi cũng không phải người ngu xuẩn, hẳn là hiểu bởi vì ngươi cùng ta thuở nhỏ cùng lớn lên, là tỳ nữ tri kỷ nhất của ta. Thân phận này có chỗ tốt cũng có chỗ xấu. Nếu thanh danh của ngươi không tốt chắc chắn sẽ ảnh hưởng ta."

"Chẳng qua những cái này đều không phải chủ yếu, chủ yếu nhất vẫn là thái độ của Dịch Vân. Nếu như hắn có chút kiêng kỵ nên mới không muốn cùng ngươi thì ta có thể giúp người cầu hoàng thượng, nhưng không phải ngươi nói, hắn nói 'Đời này sẽ không kết hôn' sao?"

"Ở chung lâu như vậy, Dịch Vân tính tình thế nào ngươi còn rõ hơn ta. Hắn sẽ không tùy ý hứa hẹn ngươi, hắn cũng đã nói vậy thì trong lòng thật sự không có ý định kết hôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top