Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Động phòng hoa chúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đại hôn, vốn là nên giăng đèn kết hoa, tiếng người huyên náo. Nhưng ngũ vương phủ lại không có chút hỉ khí nào, đám người trong phủ cũng không có ý vui mừng, trừ việc trên cột nhà có mấy chữ hỉ được dán qua loa ra thì người bên ngoài căn bản nhìn không ra đây là vương gia muốn thành thân, đến chúc mừng cũng chỉ có mấy người, nói xong lời chúc mừng liền vội vàng rời đi. Bởi vậy có thể thấy được, Ngũ vương gia thực tế là không được người khác coi trọng!

Kiệu hoa từ Lãnh phủ xuất phát ước chừng một khắc đồng hồ sau đã đến ngũ vương phủ, vốn Ngũ vương gia nên ở cửa đón tân nương nhưng lại không thấy tăm hơi, Lãnh Ly dù không thèm để ý nhưng người bên ngoài lại là có lời châm chọc, cuối cùng vẫn để hạ nhân trong phủ đem Lãnh Ly đưa đến hỷ phòng.

Sau khi xác nhận trong phòng không có người, Lãnh Ly mới quẳng xuống xuống khăn phủ đầu, đem gian phòng bốn phía liếc nhìn một lần. Trong phòng cũng không bài trí quá nhiều đồ vật quý giá, chỉ có trên vách tường treo mấy bức tranh sơn thủy, cái bàn nằm kia cũng có vẻ hơi pha tạp, giống như là rất lâu rồi không được thay mới. Tên vương gia này liệu thật là quá mức cần kiệm?

Trong lúc Lãnh Ly đang nghi hoặc, tiếng mở cửa bỗng nhiên vang lên, khiến nàng cảnh giác mà nhìn về phía phát ra tiếng động. Một nam tử mặc cẩm y đỏ chót ngập ngừng đứng tại đó, y mang tướng mạo bình thường phổ thông, tùy tiện ném vào trong đám người sẽ khó có thể phát hiện. Thân thể tuy cao to thẳng tắp nhưng là có một tướng mạo không khiến người ta chú ý, thần sắc hơi có vẻ bối rối e ngại, chẳng qua hai con ngươi ngược lại là thâm thúy mê hoặc, trông rất cuốn hút.

Lãnh Ly đối với nam tử cũng không thèm để ý, cũng không thấy ghét bỏ, tướng mạo nàng ở kiếp trước nếu so với tên này thì còn khó coi hơn nhiều! Thứ duy nhất khiến nàng hơi ngạc nhiên chính là hỉ bào trên người hắn. Hôm nay là ngày thành thân của Ngũ vương gia, trừ y ra còn có người nào dám mặc hỉ bào!

Nam tử thấy Lãnh Ly nhìn mình chăm chú liền si ngốc cười một tiếng, cũng không dám tiến lên, biểu lộ cũng thật là nhát gan.

Hai người trầm mặc nửa ngày, Lãnh Ly một mực không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: Ngũ vương gia này quả thật là không có phong thái của vương gia!

Ngũ vương gia không biết ý nghĩ trong lòng Lãnh Ly, nghi ngờ chẹp chẹp miệng, sau đó giống như là hạ quyết tâm bước chân đi đến trước mặt Lãnh Ly.

Lãnh Ly còn không biết bản thân phải làm những gì, chỉ là đối với việc người khác tự nhiên tới gần cực kỳ mẫn cảm, vốn định lùi lại một bước, thế nhưng đột ngột một cảm giác ấm áp truyền đến, đôi môi tinh tế bị ma sát, nàng bất ngờ bị nam nhân trước mặt cưỡng hôn làm cho sợ hãi, vô ý thức dùng lực đẩy y một phát, sau đó chính là một tiếng hét thảm.

Lãnh Ly chau mày, sắc mặt âm trầm, tên Ngũ vương gia này không chỉ có ngu ngốc, mà còn là đồ háo sắc!

Mà người bị Lãnh Ly một chưởng đánh ngã trên mặt đất, Ngũ vương gia lại bày ra vẻ mặt sợ hãi, cố nén đau đớn run rẩy đứng lên, không còn dám đến gần Lãnh Ly. Thậm chí đến nhìn một chút cũng không dám nhìn.

"Không nghĩ tới Ngũ vương gia lại là người hạ lưu như vậy!"
Lãnh Ly nhất thời tức giận đem lời này thốt ra, sau khi nói xong mới phát giác bản thân quá lời. Nàng cùng hắn đã có danh nghĩa vợ chồng, thân mật cũng là chuyện bình thường. Vừa rồi quả là đã quá mức lỗ mãng. Có lẽ là Lãnh Ly thực có chút tức giận, không chú ý tới chưởng kia nàng dùng lực cực lớn, người bình thường căn bản chịu không nổi, nhưng Ngũ vương gia này lại còn có thể liêu xiêu mà đứng dậy.

Ngũ vương gia nghe Lãnh Ly nói như vậy trên mặt lộ ra một chút bối rối, vội vàng giải thích:
"Không phải, ta nghe hạ nhân trong phủ nói thành thân xong nam nữ liền phải có tiếp xúc da thịt, nếu không sẽ bị người khác giễu cợt. Ngươi nếu không thích, sau này ta không làm nữa là được, ngươi đừng nóng giận!"

Lãnh Ly không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, xem biểu cảm cũng không giống nói dối, vừa rồi mình chính là hiểu lầm hắn! Trong lòng hơi áy náy, quả thực có nhất thời xúc động nói ra những lời kia, sợ là đã làm hắn tổn thương. Ở kiếp trước mình bị ức hϊếp như vậy không ít, nên tự nhiên lại có cảm giác không dễ chịu.

"Vừa rồi là ta lỗ mãng, chỉ là ta có một tật xấu là không thể cùng người khác thân mật!"
Lãnh Ly tùy tiện tìm lý do lấp liếm cho qua.

Ngũ vương gia thấy Lãnh Ly nói như vậy sắc mặt thoáng chốc tốt hơn nhiều, đối với chuyện Lãnh Ly vừa động thủ với hắn cũng không để bụng, khóe miệng nở nụ cười, có chút tự giễu nói:
"Ta biết ngươi không muốn gả cho ta, ta không được lòng phụ hoàng, tướng mạo tầm thường, lại nhu nhược nhát gan. Ngươi nếu như khó chịu trong lòng, ta sẽ không ép buộc ngươi. Chờ thêm mấy ngày nữa ta liền xin phụ hoàng hạ chỉ để ngươi trở về Lãnh phủ, sẽ không trách tội ngươi!"

Lãnh Ly trong lòng hơi khựng lại. Ngũ vương gia này đúng là cái gì cũng hiểu, nhìn thần sắc hắn cũng không giống như đang nói dối. Nghĩ cho nàng như vậy, trong lòng nàng tự nhiên sinh ra một cảm giác áy náy. Mà Lãnh phủ kia nàng cũng không muốn trở về!

"Ta gả cho ngươi là tự nguyện, sau này ta chính là vương phi của ngươi. Ngươi tính tình ôn hoà hiền hậu lại thuần lương, so với hạng người ra vẻ đạo mạo không biết tốt hơn bao nhiêu lần!"
Lãnh Ly có lẽ là muốn an ủi Ngũ vương gia một chút, nhưng câu tiếp theo lại là không khỏi nghĩ đến bản thân ở kiếp trước.

Ngũ vương gia bật cười, sau đó lại giống như nhớ ra, mở miệng hỏi:
"Ngươi có đói bụng không?"

Lãnh Ly vốn đang an ổn, bị hắn hỏi như vậy lại cảm thấy có chút đói, thế là hơi khẽ gật đầu một cái. Chỉ một cái động tác nhỏ như vậy liền có thể làm Ngũ vương gia cười đến nở hoa. Kẻ vừa rồi câu nệ nhát gan đã biến mất hoàn toàn, vui vẻ kéo Lãnh Ly ngồi xuống, khoe khoang chỉ chỉ bánh ngọt trên bàn, lập tức nói: "đầu bếp của phủ chúng ta làm bánh đậu xanh rất ngon, ngươi nếm thử một chút đi a!"

Lãnh Ly cầm lấy một khối bánh chậm rãi thưởng thức, ngọt mà không ngán, vào miệng liền tan ra, thật là thượng phẩm mỹ thực.

Đợi hai người đem đĩa bánh trước mặt ăn gần hết, Lãnh Ly mới nhớ tới nàng còn không biết Ngũ vương gia này tên gì. Đối diện với người kia đang mang một vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn mình, ngữ khí cũng không khỏi thả nhẹ mấy phần
"Vương gia ngài chính danh là...?"

Ngũ vương gia thấy Lãnh Ly đột nhiên hỏi vậy ngu ngơ mất mấy giây, sau đó ngồi thẳng người nghiêm túc nói:
"Ta là Hách, Liên, Hiên!"

Hách Liên Hiên?! Dù mặt ngoài không để lộ biểu cảm nhưng trong lòng Lãnh Ly thì như có một tiếng sét đánh ngang qua. Chẳng qua ngay sau đó nàng liền trấn định lại, vốn đã biết rõ rồi, Hách Liên chính là quốc danh, người kia cũng là Duyên Quốc hoàng tử cao quý, tự nhiên cùng Ngũ vương gia là có cùng họ. Thời điểm được ban hôn, mình chỉ muốn mau chóng rời khỏi Lãnh phủ, lại không quên mất vấn đề này! Quả là hồ đồ, vậy mà chỉ cần nghe tới "Hách Liên" lại khiến tim nàng hẫng một nhịp như vậy.

"Ta biết ngươi tên Lãnh Ly, là nữ nhi của Lãnh Thiệu tướng quân, ta gọi ngươi Ly nhi có được hay không?" Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly không nói gì, lại tiếp tục mở miệng nói, ngữ khí cũng mạnh dạn không ít.

Lãnh Ly hơi nhíu mày, quả quyết cự tuyệt
"Không được!"
Nàng cùng hắn còn không quá thân thiết đến mức ấy.

Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt, đầu tiên là hơi mất hứng, sau đó sắc mặt liền khó coi, cắn chặt môi dưới, bộ dáng giống như là muốn khóc đến nơi.

Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên bày ra bộ dạng này hai hàng lông mày càng nhíu chặt, Hách Liên Hiên khuôn mặt vốn cũng không tính là dễ nhìn, lại là một nam nhân cao lớn, hiện tại cố bày ra một vẻ mặt bị ủy khuất thực tế là không thể nuốt trôi!

"Tùy ngươi!"
Lãnh Ly khẽ thở dài một cái, không kiên nhẫn nói, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi.

Thấy Hách Liên Hiên mới vừa rồi còn ủy ủy khuất khuất thoáng chốc lại khôi phục thành bộ dáng cười ngớ ngẩn, Lãnh Ly bất đắc dĩ thở dài. Hôm nay mệt mỏi cả một ngày nên nàng không muốn cùng Hách Liên Hiên tiếp tục nhiều lời thêm nữa. Lãnh Ly quay người đi đến bên giường, nên không phát hiện ra phía sau, Hách Liên Hiên sớm đã cất đi bộ dáng ngu ngốc đần độn, khóe miệng khẽ câu lên một nụ cười giảo hoạt.

Lãnh Ly vừa đi tới giường liền cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một trận u ám, trước mắt ý thức cũng cực kỳ mơ hồ, mí mắt càng thêm nặng trĩu. Lãnh Ly giật mình, đây là trúng thuốc mê?! Nhân lúc vẫn còn thanh tỉnh, Lãnh Ly nhanh chóng quay đầu nhìn ra sau lưng mình, chỉ thấy Hách Liên Hiên sớm đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, ánh mắt bỗng dưng chuyển hướng lên bàn, chẳng lẽ là bánh đậu xanh kia?!

Lãnh Ly mi tâm nhíu chặt, nàng vừa rồi thế mà không nhận ra được bên trong bánh ngọt còn có thuốc mê. Rõ ràng là có người hạ dược, mà kĩ năng dùng độc cùng nàng lại là bất phân cao thấp a. Còn chưa chờ nàng nghĩ thêm được điều gì, thân thể đã hoàn toàn xụi lơ ở trên giường, ngay sau đó ý thức cũng dần dần tiêu tán.

Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, ước chừng vài khắc sau, một thân ảnh cao lớn chậm rãi đứng dậy. Vốn là đang hôn mê bất tỉnh, Hách Liên Hiên lại ung dung đứng dậy, hai con ngươi nhìn chăm chú vào Lãnh Ly đang nằm với trên giường, mặt không biểu tình, thần sắc lãnh khốc, cùng kẻ chỉ biết cười ngốc vừa rồi hoàn toàn tưởng như hai người khác nhau.

Đột nhiên một trận gió lạnh thổi vào từ phía cửa sổ, Hách Liên Hiên thờ ơ không để ý. Trong nháy mắt liền có một người áo đen đeo mặt nạ xuất hiện trong phòng. Người nọ vừa mới vào phòng liền trực tiếp lao thẳng về phía Lãnh Ly, một tay dùng lực bóp cổ Lãnh Ly, dường như muốn gϊếŧ chết đối phương. Nhưng còn chưa kịp động thủ thì bị một cỗ nội lực cường đại ngăn lại, Hách Liên Hiên tay trái giữ chặt người áo đen, sắc mặt cực kỳ âm trầm.

"Ngươi thật to gan."
Hách Liên Hiên đã hoàn toàn không giống vừa rồi nhát gan e ngại, không có chút nào ấp úng như trước, ngữ khí làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác nặng nề áp bách.

Người áo đen nhanh chóng rút tay về, nhìn không rõ biểu tình của hắn, nhưng thân thể lại nửa quỳ xuống đất, bộ dáng nuối tiếc nhưng vẫn cực kì cung kính: "Chủ nhân thứ tội, Lãnh Ly là con gái của Lãnh Thiệu, giữ nàng ở bên người chỉ sợ sẽ có mầm tai vạ, Thanh Ảnh chỉ là muốn giúp chủ nhân trừ bỏ họa lớn mà thôi."
Người áo đen ngữ khí có vẻ bối rối kinh sợ, thanh âm trầm đục, cẩn thận nghe mới phát hiện ra y là nữ tử

Hách Liên Hiên hai tay chắp sau lưng, không nhìn người trước mặt, ngược lại là nhìn Lãnh Ly một cái, khóe môi chậm rãi nhướn lên:
"Nàng cũng không phải mầm tai vạ, ta tự có tính toán, nếu có lần sau, Thanh Ảnh, ngươi tự biết hậu quả!"

"Vâng, Thanh Ảnh sau này chỉ làm việc theo sắp đặt của chủ nhân, chỉ là... chủ nhân có thể nói cho Thanh Ảnh biết Lãnh Ly này đến cùng có tác dụng gì?"
Thanh Ảnh biết Hách Liên Hiên không thích có người hỏi hắn dự định trong lòng, nhưng lần này lại là cố tình mạo hiểm muốn biết câu trả lời.

Hách Liên Hiên hai mắt khép hờ, sau đó mới chậm rãi nói:
"Trong triều hiện giờ Lãnh Thiệu cùng Vân Yến Thanh là có thế lực lớn nhất, tam ca của ta đã có chỗ dựa, Vân Yến Thanh tự nhiên sẽ giúp đỡ hắn, Lãnh Ly dù không được Lãnh Thiệu yêu thích, nhưng dù sao cũng là tiểu thư Lãnh phủ, sau này tự nhiên sẽ có tác dụng, chuyện còn lại ngươi không cần biết."

"Chủ nhân mưu tính sâu xa, hôm nay là Thanh Ảnh lỗ mãng rồi."

"Được rồi, đứng lên đi, chuyện ta muốn ngươi điều tra đã tra được gì rồi?"
Hách Liên Hiên không bộc lộ nhiều biểu tình, sắc mặt một mực âm hàn vô cùng.

Thanh Ảnh được Hách Liên Hiên ra hiệu liền đứng dậy, nhưng thân thể vẫn là cung kính như cũ:
"Đã có kết quả, Lãnh Thiệu cùng Vân Yến Thanh hai người mấy ngày trước đều bị Liễu Quý Phi triệu kiến, sau đó liền có chuyện thông hôn, chắc là Liễu Quý Phi khuyên Hoàng Thượng ra ý chỉ, Lãnh Thiệu đem Lãnh Ly gả cho chủ nhân cũng là ý của Liễu Quý Phi."

Hách Liên Hiên trong lòng đã nghĩ đến việc này, cho nên cũng không quá ngạc nhiên, Liễu Quý Phi nói là cho mình chứng hôn, kỳ thật chẳng qua là muốn mượn lực lượng Lãnh phủ kiềm chế mình, cho dù bình thường mình cố tỏ ra vô dụng yếu đuối bà ta vẫn một lòng muốn đem mình diệt trừ.

"Ừm, ngươi lui xuống đi, về sau không có mệnh lệnh của ta chớ có chạm tới nàng!"
Hách Liên Hiên nói lời này trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia sắc lạnh, hắn ghét nhất người khác có hành động làm trái ý hắn.

Thanh Ảnh tự nhiên biết Hách Liên Hiên đang ám chỉ Lãnh Ly, cho dù khó chịu trong lòng cũng không dám nhiều lời, đành phải nhận lệnh rồi rời khỏi.

Gian phòng khôi phục yên tĩnh, Hách Liên Hiên đi đến bên giường khóe miệng khẽ nhếch lên, đáy mắt lại là một mảnh hàn ý.

Bóng đêm bao trùm, trong vương phủ hoàn toàn yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top