Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếp thứ hai (8)

Thiên cung, trong điện của Ôn Thần.

Ôn Thần Thượng Cửu Hi đang đánh cờ tán gẫu với Y Thần Hà Cửu Hoa, đột nhiên ánh vàng chợt hiện lên trên đỉnh đầu, hai người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một quyển thánh chỉ hiện ra từ hư không, chậm rãi rơi xuống chỗ Thượng Cửu Hi.

Đây là thánh chỉ của Thiên Quân, chắc là sư phụ có lệnh, Thượng Cửu Hi vội buông cờ xuống, duỗi hai tay ra nhận lấy thánh chỉ, mở trục cuốn ra, nhìn qua lệnh của sư phụ, nhất thời nhíu chặt mày lại.

''Chuyện gì vậy?'' Hà Cửu Hoa hỏi.

Thượng Cửu Hi thu lại thánh chỉ, nói với vẻ mặt nghiêm nghị: ''Người phàm ngu muội vô tri, có một vị chạy theo sự trường sinh bất lão, nhiều lần xâm lấn vào Thần Vực, trộm đi tiên thảo, bắt giết linh thú, thế nên Thiên Quân hạ chỉ giáng tội, bắt đầu từ thủ phủ lan ra đến toàn thiên hạ, phạt nhân gian chịu dịch bệnh ba năm.''

''Ba năm!'' Tròng mắt của Hà Cửu Hoa rung một cái, không khỏi hoảng hốt nói: ''Năm đó nhân gian chiến tranh loạn lạc, tạo sát nghiệt nên giáng tội một trận thi độc*, chỉ mới nửa năm mà xác chết đã phơi khắp nơi, bây giờ phạt một phát tận ba năm, chẳng phải là muốn tiêu diệt sạch người phàm sao!''

*Thi độc: vi rút sinh ra từ xác chết dưới lòng đất, có khả năng lây nhiễm cực kỳ cao.

Y thân là Y Thần, trong lòng có sự lương thiện rất lớn, khó tránh sẽ thấy đau lòng, nhưng Thượng Cửu Hi tuy là Ôn Thần song trời sinh tính tình thiện lương, thoáng chốc cũng không đành lòng, nhưng lại không thể làm trái với mệnh lệnh của Thên Quân, Thượng Cửu Hi phân vân một lát, vẫn đứng lên, khẽ thở dài: ''Thôi, tóm lại là tự bọn họ làm ra nghiệp ác, nên nhận sự trừng phạt.''

''Đợi đã!'' Hà Cửu Hoa chợt nhớ ra gì đó, vội đứng dậy níu lấy tay áo hắn.

Thượng Cửu Hi dừng bước, quay đầu nhìn y, mặt lộ vẻ khó xử: ''Đây là mệnh lệnh của sư phụ, đệ không thể chống lại.''

''Ý ta không phải vậy.'' Hà Cửu Hoa xua tay, liếc mắt nhìn xung quanh thấy không có ai mới nhỏ giọng nói với hắn: ''Lúc trước...Lúc trước ta đến Địa Phủ thăm Mạnh ca, nghe nói Biện nhi ca kiếp này đang sống ngay ở thủ phủ.''

Thượng Cửu Hi hiểu ra ý của y, thoáng suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu: ''Biết rồi, đệ sẽ để bệnh dịch né cậu ấy ra.''

Thấy sắc mặt hắn u ám, Hà Cửu Hoa hơi đau lòng, đưa tay xoa lên mi tâm của hắn, Thượng Cửu Hi sững sờ, hơi luống cuống nhìn y, Hà Cửu Hoa vuốt cho lông mày đang nhíu chặt của hắn dãn ra, dịu dàng khuyên hắn: ''Đừng suy nghĩ nhiều, đệ cũng chỉ là phụng mệnh mà làm việc thôi.''

Thượng Cửu Hi nghe vậy chậm rãi rủ mắt xuống, im lặng hồi lâu mới miễn cưỡng cười với y: ''Không sao, dù sao thì cả đời này của đệ phải gánh sát nghiệt mà, bất kể thế nào cũng đều mơ hồ.''

Dứt lời liền quay người đi ra cửa điện.

Nhân gian.

Sau khi Dương Cửu Lang trở về từ Địa Phủ thì nhân gian đã trôi qua gần nửa tháng, trong nửa tháng này, Trương Vân Lôi nói gì thì Dương Cửu Lang nghe nấy, cực kỳ thân mật, nhưng mặc dù là thế, Trương Vân Lôi vẫn không thấy vui, song lại dịu dàng hơn rất nhiều, ít nhất là không còn chống đối hắn như trước nữa.

Điểm này khiến Dương Cửu Lang thấy rất lạ, nhưng lại không quá để ý, cho dù thái độ của Trương Vân Lôi có thay đổi vì nguyên nhân gì thì chỉ cần y chịu để mình ở lại bên cạnh, Dương Cửu Lang không mong cầu thêm gì khác.

Phút chốc lại đến thời gian vào thành bán thuốc mỗi tháng, Trương Vân Lôi từng nói mấy năm gần đây y luôn đem thuốc đi bán cho duy nhất một tiệm, ông chủ của tiệm thuốc này là một ông lão đầu tóc lẫn râu ria đều đã hoa râm, đoán chừng khoảng bảy tám chục tuổi, họ Vương, nghe nói là thần y gần xa đều nghe danh, còn là một người rất lương thiện.

Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, người đến người đi trên đường, cực kỳ náo nhiệt, Trương Vân Lôi đang trò chuyện về mấy viên thuốc được phối chế với ông chủ trong tiệm thuốc, Dương Cửu Lang không hiểu dược lý nên không góp vui, hắn biếng nhác tựa người ngoài cửa, buồn bực ngán ngẩm nhìn người qua kẻ lại trên đường để giải sầu, thật ra cũng là đang ngây người.

Từ lúc trở về từ chỗ của Mạnh Hạc Đường, Dương Cửu Lang bắt đầu lo lắng, lo Mạnh Hạc Đường không chịu lên trời thỉnh người, lại lo Đào Dương không có cách phong bế linh huyết, thấy đã sắp tới tháng mười hai, Mạnh Hạc Đường không truyền đến chút tin tức nào, thế này phải làm sao mới được đây!

''Nghĩ gì vậy?''

Bên cạnh truyền đến tiếng của Trương Vân Lôi, Dương Cửu Lang lập tức lấy lại tinh thần, ra vẻ ung dung mà cười với y: ''Không có gì, bán thuốc xong rồi à?''

''Ừm.'' Trương Vân Lôi gật đầu: ''Lão tiên sinh nói thuốc này ta chế rất tốt, muốn đặt thêm một ít, bảy ngày nữa sẽ đưa tới.''

''Lão đầu này cũng rất biết nhìn hàng ha!'' Dương Cửu Lang ra vẻ kiêu ngạo như thể thuốc này là do hắn chế ra vậy.

Trương Vân Lôi cười bất đắc dĩ, ra vẻ ghét bỏ mà ném giỏ thuốc vào ngực hắn: ''Đi thôi, nhân lúc bây giờ hoa mai còn đang nở rộ, mau về hái một ít.''

''Được.'' Dương Cửu Lang cười, đeo giỏ thuốc lên lưng, hai người vừa định bước xuống thềm, đột nhiên trên đường truyền đến một loạt tiếng ồn ào.

''Ôi...! Đây là gì vậy?''

''Bầu trời rơi xuống mưa máu!''

''Chạy mau! Chạy mau!''

Hai người nhìn theo tiếng la, chợt thấy trên đường phố bên ngoài mái hiên đang rơi xuống từng giọt mưa máu đỏ thắm từ không trung, dần dần biến thành cơn mưa rào tầm tã, tuyết đọng trên đường bị mưa máu nhuộm thành màu đỏ rồi tan ra, phút chốc máu chảy thành sông, khiến người ta nhìn mà thấy giật mình.

Dân chúng trên đường bị hiện tượng dị thường này dọa sợ chạy tán loạn, như thể mưa máu kia có độc, nhỏ lên người sẽ bị ăn mòn, chỉ sợ là tránh không kịp.

Đây là chuyện gì vậy?

Dương Cửu Lang khó hiểu nhìn lên bầu trời, đưa tay đón lấy một giọt mưa máu, đưa đến trước mặt cẩn thận quan sát, cái này đúng là máu thật, rõ ràng không phải là hiện tượng tự nhiên, có lẽ trên trời xảy ra chuyện rồi.

Có khi nào Mạnh Hạc Đường xảy ra chuyện rồi không?

Dương Cửu Lang nhíu mày, mặc dù không hợp tính với Mạnh Hạc Đường lắm, nhưng vẫn không khỏi thấy hơi bận tâm, Dương Cửu Lang vẫy dòng máu trên tay đi, suy nghĩ khi nào về rồi sẽ tìm thời gian đến Địa Phủ xem y.

Người phàm chạy trối chết trốn xuống mái hiên, tự cho là đã may mắn thoát được nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại không sợ chết mà tụ tập ở ngoài cửa xem náo nhiệt, Dương Cửu Lang cười bọn họ ngu xuẩn, nhưng cũng không thể hiện ra.

Cũng không biết trên trời rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì? Cơn mưa máu này cứ rơi xuống không ngừng, các phàm nhân cũng đã bắt đầu bàn tán sôi nổi, nhất thời bên tai Dương Cửu Lang đã truyền đến vô số lời suy đoán của bọn họ.

Dương Cửu Lang quay đầu đưa mắt nhìn Trương Vân Lôi, vốn cho là y sẽ tò mò, lại lo là y sẽ sợ, nhưng Trương Vân Lôi lại rất bình tĩnh, lẳng lặng đứng dưới mái hiên thưởng thức trận mưa máu này.

Dương Cửu Lang hơi bất ngờ nhíu mày, sau đó lại cảm thấy mình uổng công vô ích, dù sao Trương Vân Lôi của kiếp này cũng đã từng thấy qua linh huyết, lại gặp ma quái là mình, đoán chừng sớm đã không cảm thấy ngạc nhiên gì với những chuyện hiếm có này nữa rồi.

''Thế này là thế nào?'' Ông chủ tiệm thuốc kia nghe thấy động tĩnh thì cũng bu lại, hết sức bình tĩnh đưa mắt nhìn mưa máu bên ngoài, có lẽ do đã sống quá lâu nên chuyện hiếm lạ cũng đã gặp nhiều, ông ấy cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ nói với Trương Vân Lôi: ''Bên ngoài mưa rồi, hay là ở lại chỗ của ta ngồi xuống chén trà đi, chờ mưa tạnh rồi hẳn đi?''

Trương Vân Lôi lễ phép gật đầu mỉm cười với ông chủ: ''Đa tạ ý tốt của lão tiên sinh, nhưng mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, ban đêm đường núi gập ghềnh khó đi, ta phải về thôi.''

Ông chủ gật đầu, lại bảo y chờ một lát, sau đó tốt bụng cầm ra một cây dù từ trong phòng đưa cho y: ''Mưa máu này kỳ quặc, xem ra là thiên tai, cậu cầm cây dù này đi, đừng dầm mưa về.''

''Đa tạ.''

Trương Vân Lôi nhận lấy dù che mưa, vừa định bung dù ra, trên đường đột nhiên có một nam nhân mạo hiểm mưa máu vội vàng chạy tới, trên lưng còn cõng theo một cô gái nhỏ, xem ra là tới tìm thầy thuốc.

''Lão tiên sinh! Lão tiên sinh mau đến đây đi!''

Nam nhân kia xông vào trong tiệm thuốc rồi bắt đầu khóc, lão tiên sinh vội vàng đón tiếp, đưa mắt nhìn cô gái trên lưng hắn, hô hấp yếu ớt, toàn thân nóng rực, miệng sùi bọt mép, còn đang không ngừng run rẩy, lão tiên sinh kiểm tra sơ sơ một lược, thoáng chốc kinh ngạc trợn mắt: ''Không được rồi! Đây là dịch hạch!''

Trương Vân Lôi nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, tất cả mọi người trong tiệm thuốc đều giật mình, phản ứng lại kịp, xông ra khỏi tiệm thuốc như chạy thoát thân, chạy khắp đường thông báo, dân chúng vốn sợ mưa máu bây giờ cũng đều đội mưa mà chạy!

Lão tiên sinh thì lại không đi, nam nhân kia nghe thấy tin dữ này thì sửng sốt hồi lâu sau mới phản ứng lại được, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt lão tiên sinh: ''Lão tiên sinh, van xin ông mau cứu con gái của ta với! Van xin ông! Ta van xin ông!''

Lão tiên sinh đã thấy nhiều sóng to gió lớn rồi, không chút hoang mang mà bảo hắn đứng lên, nhưng lại để ý không dám đụng vào hai cha con hắn, chỉ dặn dò hắn đưa con gái vào trong buồng, nam nhân kia cuống quít dập đầu xin lỗi, lảo đảo đứng lên, đi theo lão tiên sinh vào nhà.

Trương Vân Lôi đứng dưới mái hiên lặng lẽ đưa mắt nhìn bọn họ, đợi trong nhà thuốc này không còn ai nữa mới không nhanh không chậm bung dù ra, mỉm cười với Dương Cửu Lang, trong mắt lại không có chút ý chê cười nào.

''Về nhà thôi.''

Ôn dịch giống như lời đồn vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ mất chưa đến bảy ngày đã lan ra khắp cả thành, phút chốc có vô số thương vong, Hoàng đế hạ chỉ trị dịch, phong tỏa cửa thành, thủ phủ bình thường náo nhiệt bây giờ nặng nề tử khí như thể Địa Ngục.

Cũng may là núi rừng xa xôi, Dương Cửu Lang bố trí kết giới xung quanh nhà gỗ, cho nên nơi này không bị ôn dịch ăn mòn, Dương Cửu Lang thầm mong trận ôn dịch này chính là sinh tử kiếp của Trương Vân Lôi trong kiếp này, nếu như thật sự là thế thì chắc hẳn cũng có thể bảo vệ được y.

Sau khi trở về từ nội thành, Trương Vân Lôi không nói chuyện được mấy câu, cả ngày không phải im lìm ở trong phòng đọc sách thì là ở trong viện để chế thuốc, Dương Cửu Lang thấy được tâm trạng của y không tốt nên cũng thức thời không làm phiền y, nhưng không ăn không uống như vậy thì cũng không được, Dương Cửu Lang phân vân một lát, vẫn quyết định đi tâm sự với y.

''Biện nhi.''

Giọng của Dương Cửu Lang vang lên, Trương Vân Lôi vội đóng sách thuốc trong tay lại, mỉm cười với hắn: ''Sao thế?''

''Hai ngày rồi em chưa ăn cơm, hay là ăn chút gì đó đi.'' Dương Cửu Lang đặt thức ăn đến trước mặt y, lặng lẽ liếc nhìn y khép sách thuốc lại.

Trương Vân Lôi phát hiện ra ánh mắt của hắn, mượn danh đi lấy đũa, dùng tay áo phủ lên sách thuốc, Dương Cửu Lang giương mắt nhìn y, sợ y giận nên không truy hỏi, kéo ghế ngồi vào bên cạnh y, đẩy thức ăn đến trước mặt y: ''Nào, nếm thử tay nghề của ta đi.''

''Ngươi nói vậy sẽ khiến người ta cảm thấy thức ăn này là sâu bọ côn trùng gì đó.'' Trương Vân Lôi bật cười, vẫn gắp chút đồ ăn lên bỏ vào miệng, bất ngờ là cũng hơi ngon, Trương Vân Lôi gật đầu hài lòng: ''Cũng không tệ lắm.''

''Vậy em ăn nhiều hơn một chút đi, cũng xem như cho ta chút thể diện.'' Dương Cửu Lang cười nói.

Trương Vân Lôi liếc hắn, lại rủ mắt xuống, đũa chỉ chọc lên một hai hạt cơm, ăn không tập trung, đột nhiên y hỏi hắn: ''Cửu Lang, con người có thể có mấy lần luân hồi?''

Khóe miệng nhếch lên của Dương Cửu Lang thoáng chốc cứng đờ: ''Đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?''

''Không có gì, tò mò thôi.'' Trương Vân Lôi cười với hắn.

Dương Cửu Lang thấy trạng thái của y kỳ lạ, khẽ thở dài, dùng lời của Mạnh Hạc Đường để trả lời y: ''Trừ phi hồn phi phách tán, nếu không thì sẽ luân hồi vô hạn.''

''Thật sao?'' Ánh mắt của Trương Vân Lôi trở nên ảm đạm, mỉm cười hơi đắng chát: ''Hóa ra trong ngàn vạn luân hồi, ta chẳng qua cũng chỉ là một giọt nước trong biển cả mà ngươi tìm tới.''

''Sao lại thế được!'' Dương Cửu Lang luống cuống, vội nắm chặt lấy cổ tay y: ''Bất kể là luân hồi bao nhiêu kiếp, em cũng là sự tồn tại độc nhất vô nhị!''

Trương Vân Lôi liếc nhìn hắn, bật cười: ''Có lẽ ngươi cũng sẽ nói y hệt như vậy với ta của kiếp trước hoặc là kiếp sau.''

Dương Cửu Lang thoáng nghẹn lời, ngây ngẩn nhìn y, phát hiện mình không phản bác được.

''Ta no rồi.'' Trương Vân Lôi cũng không tỏ ra để ý gì nhiều, thoáng tránh tay hắn ra, cầm lấy sách thuốc đứng lên.

Dương Cửu Lang vội đứng dậy chặn y lại, muốn giải thích nhưng không biết giải thích thế nào, muốn phản bác nhưng phát hiện không có cách nào phản bác, nhất thời cấp bách, la lên với y: ''Ta yêu em!''

Trương Vân Lôi lẳng lặng nhìn hắn, lại khôi phục dáng vẻ thê lương, nhàn nhạt nhếch môi: ''Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ cảm thán sinh mệnh của người phàm đúng là quá nhỏ bé thôi, ngươi yêu ai cũng không liên quan gì đến ta.''

Dứt lời liền đi ra khỏi nhà, mấy ngày sau, bọn họ cũng không nói chuyện với nhau nữa.

Hôm nay đã đến hẹn bảy ngày với lão tiên sinh của tiệm thuốc, Trương Vân Lôi không quan tâm đến sự ngăn cản của Dương Cửu Lang, vẫn cứ muốn tuân theo giao hẹn đến nội thành đưa thuốc, Dương Cửu Lang không lay chuyển được y, chỉ có thể theo sát bên cạnh y.

Vừa đi vào nội thành, đập vào mắt là một luồng mùi xác thối, kèm theo là hàng loạt tiếng khóc, trên đường phố chất đầy thi thể che kín vải trắng, các quan binh dùng vải dày che mặt, khiêng các thi thể đến quảng trường hỏa táng.

Trương Vân Lôi sợ bị quan binh nhận ra, vội kéo mũ áo choàng thấp xuống che khuất mặt, cúi đầu, cố hết sức tìm góc hẻo lánh để đi tới tiệm thuốc, lúc đi ngang qua một thi thể, bỗng nhiên một trận sương mù xanh lục xuất hiện từ bên trong thi thể kia, bay thẳng về phía Trương Vân Lôi!

Trương Vân Lôi người trần mắt thịt, không thấy được ôn độc, Dương Cửu Lang thì lại thấy rất rõ, thoáng chốc nhíu chặt mày, vội đưa tay biến ra khói đen, vừa định đánh tan đi luồng ôn độc kia, lại không biết một luồng sương mù màu xanh thẫm khác từ đâu ra vượt lên trước!

Ôn độc cũng không xâm nhập Trương Vân Lôi, Dương Cửu Lang cũng xem như nhẹ nhõm hơn, lại vội vàng ngó nghiêng khắp nơi, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn thấy trên nóc nhà cách đó không xa, một bóng dáng màu đen dần dần biến mất không thấy đâu nữa.

Áo đen? Đó là ai? Chẳng lẽ lại là Mạnh Hạc Đường?

Dương Cửu Lang thấy nghi ngờ, nhưng không đi chứng thực, vẫn đi theo Trương Vân Lôi một tấc cũng không rời, cuối cùng cũng tới tiệm thuốc, cửa lớn rộng mở, trong phòng cũng giống như trên phố, la liệt vô số các thi thể, Trương Vân Lôi không sợ hãi chút nào, thậm chí như vốn không quan tâm mình sẽ bị truyền nhiễm, yên tâm can đảm rảo bước vào trong, trái phải không thấy lão tiên sinh đâu, lại đi đến hậu viện.

Trong nội viện rốt cuộc cũng có chút hơi thở của sự sống, nhưng cũng chỉ là một ít hơi tàn của các bệnh nhân sắp chết mà thôi, lão tiên sinh dùng vải dày che mặt, trang bị đầy đủ, đang cho một bệnh nhân uống thuốc, vô tình thoáng nhìn thấy Trương Vân Lôi, thấy y lại to gan để lộ mặt ra như vậy, lúc này đặt chén thuốc xuống, vẫy tay xua y đi ra ngoài.

''Không sao đâu lão tiên sinh, ta không sợ.'' Trương Vân Lôi mỉm cười với ông, thấy lão tiên sinh tiều tụy, y lại hỏi: ''Có gì ta có thể giúp đỡ được không?''

Nhớ là y cũng có học y, hiện tại đúng là đang thiếu người, lão tiên sinh mới khẽ gật đầu: ''Nếu cậu đã muốn giúp vậy thì cùng ta phối thuốc chữa trị ôn dịch này đi.''

Trương Vân Lôi vừa định nhận lời thì Dương Cửu Lang bên cạnh khó hiểu nói: ''Trong Hoàng thành này nhiều y quán như vậy, trong cung cũng không phải là không có ngự y, sao chỉ có mình ông là đang nghĩ cách phối dược?''

Lão tiên sinh thở dài: ''Trận ôn dịch này quá dữ dội, ngự y trong cung đều đang hầu hạ trong đó, lang trung trong thành trốn được thì trốn, nhiễm bệnh thì chịu nhiễm, bây giờ không có được mấy người có thể giúp đỡ được.''

''Không sao, để ta tới giúp đi.'' Trương Vân Lôi nói rồi định nhận lấy áo choàng bắt đầu hỗ trợ.

Dương Cửu Lang lập tức giật mình, vội nắm chặt cánh tay y kéo y vào một góc: ''Em điên rồi!''

''Sao?'' Trương Vân Lôi khó hiểu nhìn hắn.

Dương Cửu Lang liếc nhìn những thi thể này, toàn thân của từng cái đều tản ra ôn độc mà người phàm không thấy được, vội đè thấp âm lượng nói với Trương Vân Lôi: ''Trận ôn dịch này quá nguy hiểm, chắc hẳn không phải thứ của thế gian, em đừng dây vào vũng nước đục này!''

''Ý ngươi là có yêu ma quấy phá?'' Trương Vân Lôi chỉ chú ý đến những thứ này.

Dương Cửu Lang gật đầu không chắc lắm: ''Nếu không phải là yêu ma quấy phá thì cũng là thần tiên giáng tội, tóm lại chuyện này người phàm không ứng phó được, chúng ta mau quay lại núi đi!''

Dứt lời, Dương Cửu Lang kéo lấy tay Trương Vân Lôi muốn rời khỏi, Trương Vân Lôi lại hất tay hắn ra, không biết sao đột nhiên lại tức giận: ''Dương Cửu Lang, có phải ngươi hơi coi thường người phàm rồi không? Yêu ma quấy phá thì sao? Thần linh giáng tội thì sao? Ta cũng phải để cho ngươi xem thử trận ôn dịch này người phàm có thể ứng phó được hay không!''

''Em định làm gì!'' Trong lòng Dương Cửu Lang cuống lên, nhận ra gì đó, vội níu y lại, nghiến răng nghiến lợi nói: ''Em đừng quên em đã từng nói cái gì với ta! Em đừng hòng dùng linh huyết đi cứu người!''

Trương Vân Lôi cười khẩy: ''Ai nói ta là vì cứu người, ta chỉ muốn ngươi xem người phàm chúng ta không hèn mọn hơn so với bất kỳ kẻ nào!''

''Khẩu thị tâm phi! Em đừng cho là ta không biết mấy ngày nay sách thuốc mà em xem đều liên quan tới ôn dịch, mau cùng ta về đi!'' Dương Cửu Lang đã sớm nhìn thấu là y nói dối, lười ầm ĩ với y, muốn dẫn y rời đi!

Trương Vân Lôi bị vạch trần, y nhíu chặt mày, lần nữa hất tay hắn ra, nghiến răng nói: ''Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!''

''Chuyện của em ta nhất định phải quản!''

Dương Cửu Lang cũng không chịu thua, vừa định túm lấy y lần nữa, Trương Vân Lôi lại lui đến trước mặt một bệnh nhân trước, không nói nhiều mà giật lấy chén thuốc của hắn, đưa tới bên miệng!

''Đừng!'' Dương Cửu Lang giật mình, hai cánh tay lơ lửng giữa không trung, muốn ngăn lại nhưng không dám chạm vào y.

Trương Vân Lôi cười: ''Nếu ngươi còn quản chuyện của ta nữa thì ta chết cho ngươi xem!''

''Ta mặc kệ, ta mặc kệ, em bỏ bát xuống đi được không?'' Dương Cửu Lang đã đỏ cả vành mắt, thật sự không có cách nào tóm được y, chậm rãi lui ra cửa viện: ''Ta đi, ta đi ngay...'' 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top