Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Chuyển nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc buổi tập là tình trạng ai cũng thảm. Mọi người thì không sao vì các bài tập luyện cũng như mọi hôm thôi còn thảm nhất là bốn người kia. Cả bốn đều không quan tâm đến mặt mũi mà tập xong cái liền nằm bẹp dí trên sàn. Đối với Shinichiro, Takemichi và Baji thì đấy là điều dễ hiểu nhưng Mikey cũng vậy. Đáng lí ra Mikey cũng có thể không thảm như vậy nhưng tại vừa tập vừa đùa không nghiêm túc nên bị ông Mansaku phạt tập gấp ba mọi người. Mọi người ở đấy không xin hộ cho mà còn nhìn Mikey với ánh mắt 'ngu thì chết'.

Sau khi nằm nghỉ một lúc cuối cùng cũng tích góp được chút sức mà ngồi dậy. "Chắc giờ em phải về đây, muộn tí nữa là mẹ sẽ lo mất" Takemichi nói với giọng mệt mỏi uể oải mà thông báo với mọi người là mình phải về. Đang định đứng lên thì Shinichiro nói "Đợi anh xíu anh đưa về cho, giờ nhóc cũng chả còn sức để đi bộ đâu". Nghe thấy lời nói của Shinichiro mà Takemichi lòng vui như mở hội cười tít mắt nói cảm ơn "Cảm ơn anh Shin, người tốt một đời bình an" còn đối với Shinichiro thì 'chỉ là đèo về thôi mà có cần vui như vậy không'.

Nghe thấy hai người nói như vậy Baji cũng nhanh miệng nói "Em đi nhờ với, giờ bước một bước thôi em cũng cảm thấy như đeo gòng ngàn cân vậy". Shinichiro nghe vậy cũng liền đồng ý "Vậy hai đứa lấy đồ rồi ra cổng đợi anh, để anh đi lấy xe"

Vừa đứng dậy thì Mikey liền ăn vạ "Tại sao lại bỏ mình em ở lại, cả 4 người cùng bị phạt mà giờ 3 người lại đi chung với nhau, bất công". Baji mắt cá chết nhìn Mikey "Xe không đủ chỗ". "Vậy mày ở lại đi, nhà mày cũng gần mà". Thế là hai đứa lại đấu khẩu với nhau.

Shinichiro thở dài chán nản khi thấy cảnh này "Micchy kệ chúng nó đi, anh em mình ra trước". "Vâng anh, để em vào chào ông đã" hai người liền quay đầu rời đi, không nhìn cái cảnh hỗn loạn kia nữa.

Khi lên xe ngồi vì Baji là người sẽ xuống trước nên ngồi sau cùng, tức là Takemichi ngồi giữa. Và Baji nhân cơ hội bám dính lấy Takemichi, Mikey nhìn cảnh này tức lắm nhưng không làm gì được. Shinichiro thì không có biểu cảm gì đặc biệt còn Takemichi thì âm thầm thở dài 'quá quen rồi'

Về đến nhà, Takemichi ngay lập tức uống hết một hộp sữa trong tủ lạnh "Tuyệt, may để một hộp trước khi đi học võ không giờ là không có của ngon để uống" tự khen bản thân thông minh xong thì kéo lê cơ thể rã rời lên phòng, lấy quần áo mới để chuẩn bị đi tắm. Tắm xong mang một cảm giác khoan khoái mà lên giường ngủ thẳng cẳng cho đến tối. Bà Hanagaki về thì không thấy con ra đón liền hốt hoảng, bà nhớ là Shinichiro chỉ xin cho thằng bé ngủ một đêm mà giờ sắp tối rồi không thấy con bà. Định đi ra ngoài tìm thì thấy đôi giày của con ở nhà bà mới yên tâm, lên phòng kiểm tra mới thấy thằng bé đang ngủ ngon lành 'chắc hôm nay tập võ mệt lắm, để tí gọi nó dậy sau vậy' rồi bà đóng cửa lại đi xuống chuẩn bị cơm tối.

Bữa tối hôm ấy lại là những tiếng cười hạnh phúc.

Sau khi ăn xong Takemichi liền lên phòng nằm luôn, đang ngồi đọc truyện chờ tiêu cơm thì Shinichiro trong tiềm thức gọi "Này nhóc, anh có chuyện muốn nói". "Vâng, anh cứ nói đi, có chuyện gì à?" . Cậu hỏi xong thì không thấy anh trả lời, Takemichi cũng không giục anh im lặng chờ anh nói. Trầm ngâm một lúc Shinichiro cũng nói ra "Là về Izana..."

"Vâng?"

"Có một chuyện mà anh muốn ngăn cản nhưng lúc anh biết thì đã muộn..."

"Anh hãy nói ra đi, nếu được em sẽ giúp anh" tay vẫn cầm quyển truyện nhưng lại tập trung nghe Shinichiro nói.

"Anh đã không nhận ra, năm nay anh 18 tuổi, bắt đầu mở tiệm sửa xe, cái lần Izana đến tìm anh chơi nó đã ngỏ ý muốn làm tổng trưởng Hắc Long đời 2 nhưng anh lại nói là muốn giao cho cả Manjiro và Izana. Lúc ấy anh ngồi sau nó nên không biết được biểu cảm của nó nhưng..."

Nói đến đây thì dừng, Takemichi cũng không hối thúc anh nói tiếp mà im lặng chờ.

"Rồi sau đó một năm, anh nhận được bức thư nó kêu bị đau đầu đừng nhắc đến Manjiro nữa, và cứ thế biệt tăm lúc anh tìm hiểu mới biết nó bị cho vào trại cải tạo. Lí dó là vì nó trả thù một đám người nào đó. Đây là chuyện anh muốn nhờ. Takemichi hãy ngăn cản điều đó"

Takemichi nghe xong mà thở dài mày nhíu chặt gấp quyển truyện lại tay xoa mi tâm "Anh nói nghe dễ lắm nhưng một năm sau em mới có 8 tuổi, một đứa trẻ 8 tuổi thì...thôi, em sẽ cố hết sức mình, vậy anh biết cụ thể là vào thời gian nào không?"

"A-anh cũng không nhớ, lúc anh biết thì nó đã vào trại thì có tìm hiểu nguyên nhân và biết được có một đám người hội đồng Izana nên Izana mới trả thù"

"Haizzz, chuyện này là năm sau mới xảy ra đúng không? Vậy là từ giờ em phải tích cực làm thân với Izana hơn à?"

"À không, nếu có cách khác thì anh khuyên nhóc không nên làm thân quá mức, hãy nhìn Mikey hiện giờ xem. Một kẻ bị tổn thương tâm lí quá mức mà tìm được chỗ dựa thì nhóc nghĩ Izana sẽ làm gì với nhóc"

Nghe Shinichiro nói vậy Takemichi cũng bắt đầu đau đầu "Khó quá vậy, muốn thay đổi suy nghĩ của một người thì mình phải có tiếng nói với người đó, một kẻ không thân không quen như em thì làm sao nói thông được với Izana"

Shinichiro cũng biết như vậy sẽ không thay đổi được Izana "Vậy thì làm thân có chừng mực thì sao, chỉ cần không tiếp xúc quá nhiều thì sẽ không bị 'nghiện' cái mùi hương đó"

Nghe cách của Shinichiro nói Takemichi cũng nghiêm túc suy nghĩ "Như vậy cũng được nhưng em không dám chắc đâu, đã chơi với nhau nhiều lần thì không có chuyện không bị phát hiện được nhưng anh nói đúng Takuya luôn cạnh em lúc ở trường cũng không có tình trạng như Mikey"

"Mà nhắc đến mới nhớ, anh vẫn chưa nghĩ ra cách để Mikey không còn như vậy ư? Em không muốn mọi chuyện diễn ra như vậy chút nào?"

Thấy Takemichi tự nhiên nói về vấn đề này Shinichiro cũng không biết trả lời sao "Anh....anh chưa có manh mối tất cả những gì anh biết đều là quan sát mọi chuyện rồi suy đoán ra cái hợp lí nhất"

"Không sao, vẫn chưa có chuyện gì quá nghiêm trọng. Còn vụ của Izana thì hơi khó, nếu nhờ anh Shinichiro kia mãi cũng không được, anh ấy sẽ sinh nghi nhưng nếu em tự đi thì quá xa từ Shibuya ra Yokohama cũng tầm 40km hoặc hơn, một mình em chắc chắn mẹ sẽ không cho"

"Để anh nghĩ thêm cách..." Chưa kịp nói xong thì Takemichi lại nói thêm "Anh đừng quên giờ anh bắt đầu mở tiệm sửa xe thì không còn hay đi đến Yokohama nữa"

Shinichiro lại im lặng, Takemichi cũng không biết nói gì, cứ như vậy Takemichi đọc hết quyển truyện rồi thu dọn chuẩn bị đi ngủ.

Từ lúc nào mà Takemichi lại cảm thấy mình rất bận, rõ ràng chỉ học với chơi mà gần như một ngày chỉ về nhà ngủ đúng buổi tối. Ngoại trừ học ở trường còn đi học võ không thì là đi chơi với hội Mikey thỉnh thoảng lại làm một buổi học nhóm có Hinata và Kisaki còn đâu là cùng Shinichiro đi chơi với Izana và Kakuchou.

Và có một điều rất lạ, khi đi chơi với Izana và Kakuchou thì Takemichi luôn cảm nhận có người nhìn mình nhưng đến lúc quay đầu để tìm thì không thấy. Nhưng tần suất ngày càng nhiều, mức độ ngày càng lộ liễu dù không muốn biết thì cũng đã biết người đó là Izana. Hết chịu nổi Takemichi đành hẹn Izana nói chuyện riêng.

"Anh Izana rốt cuộc anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?" Cậu vừa đổ mồ hôi hột vừa mạnh dạn hỏi

Izana nheo mắt lại đánh giá "Mày có gì đó rất lạ, tao cảm thấy rất khó nói, ví dụ như hiện tại, người mày đang tỏa ra một mùi hương gì đó và chỉ khi mày chảy mồ hôi"

Takemichi nghe xong mà thần hồn như muốn thoát xác luôn "anh Shin, cứu gấp, cmn, Izana quá nhạy bén, lỡ bị phát hiện ra thì sao" tay nắm chặt gấu áo mà mồ hôi chảy không ngừng vì sợ khi thấy ánh mắt uy hiếp ấy đang nhìn mình.

"Mày nói gì đó đi chứ, mày có bí mật gì đó đúng không, dạo gần đây mày cũng rất lạ, luôn có ý muốn tiếp cận tao, mục đích của mày là gì?" Izana tỏa ra khí thế bức người tiến tới, Takemichi bị doạ đến sợ mỗi lần Izana tiến một bước thì Takemichi lại lùi một bước. Không may là đằng Takemichi có cục đá nên bước trật một cái Takemichi mất đà mà ngã dập mông, đang xuýt xoa vì đau nhưng mở mắt ra là cái mặt Izana được phóng đại.

Izana ngồi xổm ép sát Takemichi "Tại sao mày không nói gì? Sợ rồi à? Vậy nói mục đích của mày là gì?" Nhất quyết không tha cho Takemichi mà áp sát tới.

Càng ngày càng sát, Takemichi sợ đến nỗi nín thở lại, hết chịu nổi liền dồn hết sức vào tay đẩy mạnh Izana ra "Cách xa em một chút để em nói" rồi hít thở sâu để lấy thêm dũng cảm

"Được rồi, anh nói đúng, em cố tình muốn tiếp cận anh bởi em muốn làm thân hơn với anh, em muốn làm anh em với anh như bạn bè thân thiết vậy"

Izana bất ngờ bị đẩy ra mà nhìu chặt mày khi nghe Takemichi nói, mắt nhìn thẳng vào mắt của Takemichi để nhìn ra sự dối trá trong đó nhưng những gì Izana thấy chỉ là màu mắt xanh như bầu trời hiện tại, nó rất sáng và mạnh mẽ làm cho con người ta khi nhìn vào sẽ vô thức tin tưởng.

Lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu rồi đứng lên, Izana nói "Muốn làm bạn thì nói thẳng ra đừng có bày đặt mấy cái trò tiếp cận như vậy còn làm anh em thì đừng nghĩ đến, tao có anh Shinichiro là đủ rồi" nói xong thì Izana xoay lưng rời đi.

Takemichi thì vẫn không hết bàng hoàng mà chôn chân ở đấy 'thật là đáng sợ quá đi' tay vỗ ngực để điều tiết lại hơi thở "Anh Shin, sao lúc nãy anh im lặng vậy, tình hữu nghị đâu rồi mà hình như Izana đã phát hiện ra mùi hương rồi, từ giờ chắc phải cẩn thận hơn mới được". "Anh xin lỗi nhóc, lúc ấy anh cũng không nghĩ ra cách gì nhưng nhóc giỏi thật, có thể an toàn thoát khỏi tình huống ý"

"Rồi rồi, không cần khen em đâu, cũng quen khi nói chuyện với Kisaki, dù còn nhỏ nhưng lại rất nhanh nhạy, em mà lỡ lời thôi là cậu ta liền nghi ngờ". Shinichiro nghe xong cũng cảm thán "Đúng là nói chuyện với những người thông minh và nhạy bén đều rất nguy hiểm, không cẩn thận có khi bị lừa cơ".

Đúng lúc này Kakuchou chạy đến "Bakamichi mày không sao chứ, Izana có làm gì mày không, sao tự nhiên mày lại gọi Izana ra nói chuyện riêng vậy?"

Thấy thằng bạn mình lo lắng Takemichi cũng an tâm hơn "Không có gì đâu, chỉ là hỏi một vài chuyện thôi, mau vào thôi anh Shinichiro đang chờ" dù Kakuchou muốn hỏi thêm nhưng thấy Takemichi đã đi vào nên thôi.

Những buổi đi chơi sau đó dù không thân thiết nhưng Izana cũng bớt tính khí và lòng cảnh giác với Takemichi lại điều này làm Takemichi rất vui cảm thấy có tiến triển tốt.

Rồi cứ thế cho đến cuối năm, nhà Hanagaki lại đón tết như mọi năm. Takemichi thì đang quẩn trong chăn mà buôn chuyện với Shinichiro trong tiềm thức "Vậy là sắp sang năm mới rồi, năm mới này là năm Izana bị bắt vào trại cải tạo nhỉ". "Um, Takemichi làm được thì làm chứ đừng cố quá, anh không muốn nhóc vì người khác mà bỏ qua bản thân"

Nghe Shinichiro nói vậy làm Takemichi rất cảm động "Tất nhiên rồi, em cũng không muốn để ba mẹ phải lo lắng" nói bằng giọng mũi làm Takemichi càng thêm nghẹn ngào.

"Vậy tức là cũng chỉ còn 3 năm tính cả năm tới nữa là đến sự kiện mô hình máy bay đúng không?"

"Đúng vậy, chả mấy mà đã hết năm, nhóc nhớ đấy, có muốn làm gì cũng đừng ném cả mạng của mình vào"

"Chắc chắn rồi, em sẽ không".

Thật là hạnh phúc khi được đón tết bên gia đình. Và cứ tết đến là lại nói về chuyện lì xì. Điều mà đứa trẻ nào cũng mong đợi.

"Năm nay thu nhập ổn thật, được khá nhiều tiền lì xì" Takemichi vừa ôm con lợn nặng vừa thỏa mãn. "Anh thấy nhóc lươn quá, bao nhiêu lời hay ý đẹp đều bị nhóc lôi ra dùng cả". "Không phải lươn mà người ta gọi đấy là tài ăn nói, anh hiểu không, tất nhiên là không rồi"

Cứ nghĩ sắp phải đến trường mà Takemichi chán nản nằm dài trong kotatsu, đúng lúc ông Hanagaki nghe điện thoại xong vào phòng khách. "Cả hai mẹ con này, anh có chuyện muốn nói" tự nhiên nghe giọng ông Hanagaki rất nghiêm túc làm bà Hanagaki và Takemichi cũng phải nghiêm túc lên, lo có chuyện gì không may xảy ra.

Nhìn thấy cả vợ và con đều nhìn mình ông Hanagaki mới bắt đầu nói "Năm nay công ty mở rộng thêm quy mô, anh phải công tác bên Yokohama mấy tháng, nhưng anh không muốn để hai mẹ con ở đây, anh cũng không biết bao giờ mới xong có khi phải mất một năm hoặc hơn..."

Nói đến đây thì dừng, cả nhà liền im lặng chỉ còn tiếng tivi vẫn đang bật. Bà Hanagaki im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng "Vậy mẹ con em sẽ theo anh đi công tác, đến Yokohama thôi đúng không?" Nhìn ánh mắt kiên định của vợ mình ông Hanagaki liền xúc động. Vậy là quyết định cả nhà sẽ chuyển đến Yokohama để ông Hanagaki công tác.

Takemichi vẫn chưa hết bất ngờ định phản đối thì Shinichiro trong tiềm thức đã ngăn cản "Từ từ Takemichi, nhóc không cần phản đối, đến Yokohama đấy, thì năm này nhóc không phải lo quá xa với Izana còn gì" nghe Shinichiro nói vậy Takemichi mới thôi không lên tiếng "Anh nói đúng, em chỉ nghĩ đến phải xa hội Mikey và đang có tiến triển thay đổi Kisaki mà suýt quên mất Izana ở Yokohama, hồ đồ quá".

Vậy là ông bà Hanagaki ngay tức khắc tìm hiểu về chỗ ở bên đấy còn Takemichi thì đi hẹn hội Mikey để nói việc mình sẽ chuyển nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top