Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 49

14 giờ 45 phút, tại bến cảng Yokohama, Nhật Bản.

Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ tàu khởi hành, và thật may mắn làm sao, tôi đã đến kịp. Dù đã phải dùng đến sức mạnh tốc độ của bản thân nhưng vì phải vừa xếp đồ vừa nghĩ là cần phải mang những gì, tôi vẫn tốn kha khá thời gian, thậm chí đến bữa trưa tôi cũng phải ăn vội ăn vàng.

Đứng sừng sững dưới ánh nắng mặt trời tại một trong những bến cảng nổi tiếng nhất châu Á là chiếc du thuyền hạng sang mới được sản xuất của công ty sản xuất tàu thủy trực thuộc tập đoàn nhà Mizune. Và thật buồn cười làm sao, vị chủ tịch hiện tại của Tập đoàn Kaiyou lại đặt tên con tàu này theo tên một trong những người bạn thân của tôi, cũng chính là cô con gái cả của ông: Melody.

So với những con tàu du lịch sang trọng cỡ lớn lúc bấy giờ, tàu Melody có kích thước có phần khiêm tốn hơn một chút. Con tàu dài gần hai trăm năm mươi mét, và chỉ cao bằng khoảng một tòa nhà mười hai tầng, có thể chứa được tối đa tám trăm khách và được phục vụ bởi hơn hai trăm thành viên thủy thủ đoàn. Tàu có hai bể bơi lớn, một ở ngoài trời để du khách có thể tắm nắng, và một ở trong nhà, nhưng tuyệt nhiên không có máng trượt. Tàu có hai phòng chiếu phim dành cho mọi lứa tuổi, mỗi phòng có năm mươi chỗ ngồi.

Ngoài bể bơi và phòng chiếu phim, khách hàng trên tàu có thể chọn các dịch vụ giải trí khác. Du khách sẽ được chơi một số môn thể thao trong nhà (như chơi golf, lướt ván, trượt tuyết bằng công nghệ thực tế ảo) hoặc ngoài trời (như cầu lông, bóng rổ, bóng bàn, tennis...). Trên thuyền có bốn quầy bar ở bốn phía của con tàu với bốn phong cách khác nhau cho du khách có thể lựa chọn. Ngoài ra, tàu còn có các phòng massage, xông hơi, spa để du khách có thể thư giãn, chăm sóc sắc đẹp cho bản thân. Tàu có hai phòng ăn lớn và ba phòng ăn cỡ vừa, hai quán café ngoài trời, cùng thực đơn đa dạng với nhiều mức giá khác nhau phù hợp với khả năng tài chính cùng khẩu vị của mỗi người.

Không chỉ vậy, tàu Melody còn có một hội trường trong nhà rất lớn dùng để làm nơi tổ chức sự kiện với sức chứa lên đến gần ba trăm người. Hội trường bên trong được thiết kể kiểu mái vòm nằm ở gần đuôi tàu, từ bên trong có thể nhìn được ra cả biển khơi từ cả ba hướng. Và đó cũng là nơi sẽ tổ chức hai bữa tiệc mà nhà tôi được mời đến tham dự.

Trong khi đang được chiếc thang cuốn đưa lên tàu, bỗng dưng tôi có một giác rất khác lạ, như thể vừa thoáng cảm nhận được cái gì đó quen thuộc đang ở gần đây, nhưng lại rất nhanh biến mất. Cảm giác đó còn khiến cho tôi bỗng thấy một chút buồn, một chút nhói nơi lồng ngực, đồng thời trong tôi hiện lên sự tiếc nuối cùng hối hận, nhưng xen vào đó lại có cả hạnh phúc. Cảm giác kỳ lạ đó qua đi thì mọi xúc cảm của tôi cũng lập tức trở lại bình thường, nhưng vẫn luôn khiến tôi canh cánh trong lòng mà suy nghĩ liên tục. Đến khi về đến phòng riêng ở khoang hạng nhất của mình, tôi mới tạm dừng lại.

Tàu ra khơi được một lúc, tôi mới thoải mái nằm xuống chiếc giường êm ái sau khi đã sắp xếp xong đồ đạc của bản thân. Những ngày qua quả thực là quãng thời gian tôi làm việc lao lực nhất từ trước đến giờ, lại thêm ăn uống thất thường cùng tinh thần không được tốt nên không chỉ tối qua mà cho đến tận lúc này đây, tôi cảm thấy mệt rã rời, chỉ muốn đi nằm ngủ. Vì vậy mặc kệ lời rủ rê đi vòng quanh tham quan tàu của mẹ và cặp song sinh nhà tôi ở phòng bên cạnh, tôi vẫn nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngắn.

Lại một lần nữa, tôi được quay về khoảng thời gian xa xưa.

Ở trong Chính Điện, các vị thần tiên đang lần lượt báo cáo, trình tấu cho người đang ngồi ở phía trên cao kia. Vị Nữ Hoàng quyền uy vẫn mang bộ dáng làm việc thảnh thơi, thoải mái thường ngày, như thể không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến Người vậy.

Đột nhiên, tôi thấy Mẫu Hậu hơi ngước mắt lên, nhìn ra phía cửa của Chính Điện trong khi ở phía dưới, một vị chư tiên vẫn đang mải mê báo cáo về tình hình dân số ở Nhân Giới. Ngoại trừ tôi, không một ai có thể để ý hay nhìn thấy nụ cười nhếch môi đầy kín đáo của Nữ Hoàng. Như thể, Người biết sắp sửa có chuyện hay ho sẽ diễn ra.

Thấy vậy, tôi cũng bắt chước Người mà nhìn ra hướng cửa chính, thì chỉ vài ba giây sau, một bóng dáng thanh thoát nhưng đầy mạnh mẽ, bá đạo nhưng cũng rất đáng sợ dần hiện ra trước mắt tôi.

Vẫn mặc chiến giáp như trong ký ức tôi mơ thấy đêm qua, nhưng lần này, khuôn mặt Đại Công chúa không còn nét đau thương như lần trước nữa mà chỉ còn sự phẫn nộ đang chực chờ được bùng phát ra. Điều đó khiến cho vương khí của nàng càng thêm phần mãnh liệt nhưng cũng lạnh lẽo, u ám hơn, đáng sợ hơn. Vì lẽ đó, tại mỗi bước chân nàng đi, từng hàng người lần lượt cúi đầu với sự run rẩy, sợ hãi không tài nào kiềm chế. Ngay cả những vị thần tiên lâu năm nhất ở đây như Đại Tướng, nữ thần Athena, nữ thần Amaterasu ở hàng đầu tiên cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cảm thấy buộc phải dè chừng, cẩn thận với con người nhỏ bé này.

Đi qua hết hàng người kia, Đại Công chúa không đi lên phía trên như thường lệ mà chỉ đứng ở phía dưới, mắt ngước lên nhìn thẳng vào Nữ Hoàng, thậm chí còn không buồn hành lễ. Mẫu hậu cũng không trách cứ việc đó, bởi Người thừa hiểu tại sao. Dù vậy, Người vẫn giả bộ nhăn mặt, trầm giọng hỏi: "Đại Công chúa, con tùy tiện xông vào đây trong khi đúng ra phải đang ở ngoài chiến trường, là có ý gì?"

Không chút khoan nhượng, cũng không thưa gửi dài dòng như những người khác, Đại Công chúa vẫn giữ nguyên nét nghiêm nghị cố hữu mà đáp lại: "Mẫu hậu tinh thông vạn vật, Người thử đoán xem."

"Ta không có thời gian. Đừng vòng vo mà nói thẳng ra đi.", Nữ Hoàng ra lệnh.

Nữ thần tình yêu không khoan nhượng, trả lời: "Từ khi được sinh ra đến giờ, con luôn tôn trọng Mẫu hậu vì trí thông minh cùng sự công bằng của Người. Vậy tại sao, tại sao Mẫu hậu lại quyết định đày Xích Lôi tướng quân xuống Nhân giới một cách vội vã trong khi chưa điều tra kỹ?" Xích Lôi tướng quân chính là danh hiệu thần thánh của Ikkou lúc bấy giờ, tuyệt nhiên không phải tên thật của anh ấy.

Bất cứ người thông minh hay nhạy cảm nào nhìn vào, đều thấy Đại Công chúa đang như một con nhím xù lông, lúc nào cũng có thể bắn những cái gai sắc nhọn vào bất kỳ ai. Nhưng rất tiếc, dù đã lên chức thần tiên nhưng vẫn có những kẻ ngu ngốc. Nữ Hoàng còn chưa nói gì, đã có kẻ lên tiếng: "Bẩm Đại Công chúa, có thể người ở xa nên không biết, nhưng tất cả chúng thần đã điều tra kỹ lưỡng rồi mới báo cáo lại với Nữ Hoàng. Mọi bằng chứng đều rõ hướng về Xích Lôi tướng quân, và bản thân tướng quân cũng không hề phản kháng hay minh oan cho bản thân, nên..."

Tôi nhanh chóng nhận ra kẻ đang nói kia, chính là kẻ lúc trước đã lớn tiếng trách cứ Ikkou ngay tại Chính Điện này vì đã nói lời bày tỏ tình cảm công khai với "tôi". Lão ta chưa nói xong đã phải đối mặt với cái trừng mắt đầy đáng sợ của Đại Công chúa cùng luồng sát khí khiến bất cứ ai cũng phải rét run, không thể tiếp tục bất cứ hành động nào dù chỉ là mở miệng nói. Đại Công chúa không nói gì, nhưng hành động kia đủ để hiểu, nàng đang bảo lão tiên già kia đừng dại nói thêm bất cứ câu nào trước khi tình hình xấu hơn.

Trong một giây ngắn ngủi khi tất cả đều dồn sự chú ý vào hai người ở phía dưới mà không hề nhìn lên phía trên, Nữ Hoàng kín đáo nở một nụ cười nhếch môi, như thể bà đang xem một tình tiết rất thú vị chứ tuyệt nhiên không hề bị ảnh hưởng bởi sát khí tỏa ra từ cô con gái của Người.

Nụ cười nhanh chóng biến mất, như thể nó chưa từng xuất hiện. Nữ Hoàng lên tiếng: "Con nghe thấy rồi đấy, đâu phải ta không cho điều tra kỹ càng mà đã vội kết luận. Chẳng lẽ con cho rằng, ta đã phán sai?"

Ngay lập tức, nàng công chúa đáp lại ngay: "Đúng vậy." Nàng chỉ nói vỏn vẹn hai từ như vậy, thậm chí còn không thèm thưa gửi hay xưng kính ngữ với Mẫu hậu tôi nữa. Điều đó khiến toàn thể các vị thần tiên ở trong Chính Điện này đều hết sức ngạc nhiên.

Đại Công chúa nói tiếp: "Gì mà nhân chứng với chả bằng chứng. Nếu Xích Lôi tướng quân đã muốn ám sát ai thì tuyệt đối sẽ không để lại những dấu hiệu rõ nhận biết như vậy. Chưa kể, chàng ấy với Hỏa Long tướng quân là huynh đệ lâu năm, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần thì lấy đâu ra động cơ mà ám sát người ta. Chỉ riêng điểm này đã đủ khiến chúng ta nghi ngờ rồi. Còn bằng chứng như bản kế hoạch trong thư phòng riêng hay bộ quần áo dính máu cùng lọ thuốc độc để tẩm lên vũ khí, thì với khả năng của mỗi người ở đây, việc ngụy tạo là quá dễ dàng."

Lời Đại Công chúa nói khiến một số kẻ ở đây bất bình, đồng loạt phản đối lại lời vu khống đó. Một lão tiên mới nổi khác ở hàng thứ ba nghe vậy, trong mắt liền lộ ra chút bất an nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nói to thay cho những người khác: "Đại Công chúa, chẳng lẽ người nghi ngờ có kẻ trong chúng thần vu oan cho tướng quân? Như vậy chẳng khác gì Người đang bôi nhọ lòng trung thành với Nữ Hoàng, với Đại Công chúa của chúng thần. Có thể bằng chứng đối với Người không đủ thuyết phục, nhưng nhân chứng thì không thể chối cãi vì đã có tận ba người chứng kiến ... tướng quân ra tay với Hỏa Long tướng quân. Thần biết Đại Công chúa có tình cảm với Xích Lôi tướng quân, nhưng giờ tướng quân là kẻ tội đồ, người không thể bênh vực hắn mà..."

Câu "Cái miệng hại cái thân" quả nhiên không bao giờ sai với mọi đối tượng. Lão tiên đó tuy ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng sự bất an trong lòng khiến lão nói ra những điều thiếu suy nghĩ, còn dám nói ra cả tên của Ikkou. Kết quả, lão chưa nói hết câu đã bị trúng một chiêu của Đại Công chúa (người thậm chí còn không cần nhìn), khiến lão đập thẳng vào bức tường vô hình ở sau lưng.

Dám mở miệng nói Ikkou là "kẻ tội đồ", người chứng kiến là tôi đây còn thấy bực chứ đừng nói đến nữ thần nãy giờ đang phải cố kiềm nén bản thân kia. Tôi liếc sang Đại Tướng quân, thấy ông ấy cũng suýt không giữ được mình khi nghe lão tiên kia nói rồi, chỉ là Đại Công chúa đã ra tay quá nhanh mà thôi.

Sát khí từ người Đại Công chúa tỏa ra càng mãnh liệt hơn, khiến tất cả mọi người trong Chính Điện đều phải hoảng sợ mà lùi lại. Đám thần tiên lắt nhắt kia cũng tuyệt nhiên không dám hó hé thêm câu nào nữa nếu không muốn bị nhận kết cục giống lão già kia.

Tất cả đều đang lần đầu tiên được chứng kiến cơn thịnh nộ đáng sợ của Đại Công chúa.

Tất nhiên Nữ thần cũng đang rất cố kiềm chế bản thân, bởi nếu không, chiêu thức mà nàng ấy tung ra có thể giết chết lão tiên kia rồi, chứ không dừng lại ở thương tổn nội tạng cùng mất đi nửa tiên lực đâu.

Nàng quát lên: "CÁC NGƯƠI THỬ NÓI THÊM MỘT CÂU NỮA ĐI, XEM TA CÓ DÁM ĐƯA ĐÁM HÈN CÁC NGƯƠI VÀO LÒ THIÊU SỐNG KHÔNG! CÓ PHẢI TA ĐI LÂU QUÁ RỒI NÊN CÁC NGƯƠI XEM THƯỜNG TA KHÔNG HẢ!"

Ngoại trừ Đại Tướng Quân cùng hai vị nữ thần và Nữ Hoàng, toàn bộ những người khác ở trong Chính Điện đều quỳ xuống và đồng thanh nói: "Chúng thần không dám. Xin Đại Công chúa nguôi giận."

Đến lúc này, Nữ Hoàng mới lên tiếng với chất giọng đanh thép hơn, nghiêm khắc hơn kèm một tiếng đập tay vào thành ngai vàng: "ĐỦ RỒI! Đừng quên con là Đại Công chúa. Con làm loạn ở Chính Điện này thì còn ra thể thống gì nữa hả!"

Lúc này, sát khí quanh Đại Công chúa mới tan đi chút ít, cơn giận cũng nguôi đi được phần nào nhưng khuôn mặt thì vẫn nghiêm nghị cùng tức giận. Nàng ngẩng lên nhìn thẳng vào Mẫu hậu và nói: "Vậy thì với thân phận là Đại Công chúa, con thề, con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho người con yêu và khiến bất cứ kẻ nào hãm hại, xúc phạm chàng ấy phải hối hận."

Nói xong, nữ thần lạnh lùng bước ra ngoài, để lại nỗi lo lắng cho không ít kẻ vẫn chưa thể đứng lên nổi ở trong Chính Điện này.

Mọi thứ xung quanh tôi mờ dần, và quang cảnh lại tiếp tục thay đổi.

Lần này, tôi được đưa đến một ngọn đồi cao khoảng một trăm mét. Từ đây, tôi có thể nhìn được toàn cảnh ngôi làng trong thung lũng ở phía dưới và kinh thành cao lớn ở hướng ngược lại cách ngọn đồi này khoảng gần chục cây số. Ngoài thảm cỏ xanh mướt, điểm đặc biệt nhất của ngọn đồi này chính là có độc nhất một cây hoa anh đào to lớn, với tuổi đời ước chừng đã lên đến gần một trăm năm.

Dưới những tán cây mang sắc hồng phấn đẹp đẽ đó, tôi nhìn thấy một thiếu nữ trong bộ y phục đồng màu với những cánh hoa kia. Bộ y phục được làm từ chất liệu thượng hạng mà lúc bấy giờ mới chỉ có thể được tạo ra ở Thiên Giới, kết hợp cùng mái tóc vàng mềm mại càng khiến người thiếu nữ đó thêm thanh thoát, lôi cuốn. Tuy người đó đang mang một tấm khăn che nửa khuôn mặt, nhưng nhìn qua đều có thể đoán được người đó là mĩ nữ đủ sức làm xiêu lòng bất cứ đàn ông nào.

Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến những cánh hoa anh đào bay qua người thiếu nữ kia càng khiến nàng thêm phần huyền ảo, đẹp đẽ. Và người đã hoàn toàn bị hút hồn bởi khung cảnh đó, lại chính là một cậu bé.

Dựa vào chiều cao, tôi ước chừng cậu bé đó chỉ khoảng sáu đến tám tuổi. Cậu ta quay lưng về phía tôi nên tôi không thể nào nhìn rõ mặt, nhưng không hiểu sao, tôi có cảm giác cậu ta rất quen, cực kỳ quen là đằng khác. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự ngẩn ngơ trước cái đẹp trước mắt của cậu ta.

Thiếu nữ nhẹ nhàng quay người lại, ánh mắt biểu lộ ý cười cùng sự hiền hòa, hạnh phúc. Nàng khẽ vẫy tay và bảo cậu bé tiến đến bên cạnh nàng. Còn cậu bé khi được gọi thì như sực tỉnh khỏi cơn mê, lập tức chạy lại về phía người lạ kia.

Tôi hoàn toàn không thể nghe được họ nói với nhau những gì mà chỉ có thể thấy được từng hành động của họ, dù chính tôi đang ở ngay trước mặt thiếu nữ kia.

Khi đứng trước cô gái, cậu bé mắt dán chặt vào người đối diện và mở miệng hỏi về thân thế của nàng. Nghe xong, nữ thần liền quỳ xuống một chân để có thể mặt đối mặt với cậu bé. Tay phải của cô nâng lên chạm nhẹ vào đôi má bầu bĩnh của cậu bé, đồng thời lại giơ ngón trỏ trái lên môi và nói một câu nào đó khiến cậu bé thoáng chút thất vọng vì đã không nhận được câu trả lời mình muốn. Trong khi thằng bé ỉu xìu và phụng phịu nói một cách đáng yêu, thiếu nữ vẫn nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt chan chứa tình yêu thương, hạnh phúc nhưng phảng phất trong đó là một nỗi buồn khó nói nên lời.

Nữ thần đứng dậy, chuẩn bị đi khỏi ngọn đồi khiến cậu bé không khỏi tiếc nuối. Nhưng trước khi biến mất, nàng biến ra một bông hoa hồng đỏ thắm chưa nở tặng cho người trước mặt, nói một câu và kết thúc là một cái hôn trán thay cho lời tạm biệt. Khi nàng đã hoàn toàn biến mất, cái hôn nhẹ đó vẫn khiến cậu bé ngẩn ngơ một lúc lâu, rồi cậu lại cúi xuống quan sát xuống nụ hoa ở trong tay mình, nhìn mãi cho đến khi có người gọi cậu quay về.

Khung cảnh quanh tôi mờ dần, mờ dần, và tất cả lại chìm vào bóng tối.

Lại một lần nữa bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức từ điện thoại khiến tôi không khỏi nhăn nhó, nhưng cũng đành bất lực không thể than vãn gì thêm. Đúng một tiếng nữa bữa tiệc đầu tiên trên con tàu này sẽ bắt đầu, nên dù có mệt cỡ nào, tôi vẫn phải đi chuẩn bị.

Sau khi tự trang điểm nhanh cho bản thân, tôi mặc cho mình một chiếc đầm màu hồng pastel cổ tròn được may từ vải chiffon nhẹ nhàng, nữ tính. Chiếc váy không tay chỉ được thiết kế đơn giản, ngoài phần ren ôm ở ngực và eo thì ở phần dưới lại có độ xòe và độ rủ tự nhiên, càng làm tăng vẻ tinh tế, trang nhã, quý phái cho người mặc. Bộ đầm cũng chỉ dài đến mu bàn chân của tôi, khiến việc đi lại bằng đôi xăng - đan cao gót màu bạc của tôi cũng dễ dàng, thoải mái hơn. Còn mái tóc thì tôi chỉ để thả tự nhiên và rẽ ngôi lệch, phần tóc bên trái vén ra sau tai để lộ bông tai hình bông hoa anh đào cùng màu với chiếc váy.

Vẫn còn những hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ khai tiệc, nên sau khi bỏ vài đồ cần thiết vào chiếc túi xách màu bạc sáng nhỏ nhắn của mình, tôi lập tức sang phòng bên cạnh và cũng là phòng của mẹ tôi, nơi tôi biết chắc rằng cả cặp song sinh nhà tôi hiện cũng đang tập trung ở bên đó. Nhưng khi sang đến nơi, tôi hơi nhăn mày trước sự xuất hiện của một người.

"Này, Yuki. Sao cậu lại ở đây hả?", tôi nói, hướng thẳng đến con người đang vừa nắm tay Takeshi vừa nói chuyện với mẹ tôi kia.

Từ sau khi rắc rối nhà Ootori được giải quyết ổn thỏa, tần suất Yuki trèo tường vào nhà tôi gặp Takeshi cũng như việc thằng bé đi chơi cùng cậu ta bắt đầu có xu hướng tăng. Nhờ Yuki mà cận vệ nhà tôi được dịp rèn thể lực buổi tối với tần suất hai, thậm chí ba lần một tuần. Thậm chí, họ cũng vừa chán và có lẽ cũng vừa thương Yuki nữa nên không còn dùng súng điện nhiều như hồi đầu nữa, mà cùng lắm chỉ tay không bắt cậu ta, hoặc không thì cũng nhắm mắt để yên. Còn em trai tôi thì cũng ít khi từ chối rủ rê của cậu ta.

Nếu tôi nhớ không nhầm, trong danh sách khách mời lên thuyền hôm nay mà Melody từng cho tôi xem qua, người được mời là anh trai cả của Yuki, cũng là chủ tịch kiêm trưởng gia hiện tại của nhà Ootori thay cho ông bố tham lam, háo sắc mới bị phế truất của hai người. Dù tôi có thể hiểu là vị chủ tịch ba mươi tuổi kia có thể do bận việc nên để em trai mình đi thay, nhưng tôi chỉ không ngờ là Yuki lại xuất hiện trong phòng riêng của mẹ tôi như thế này.

Yuki chưa kịp giải thích, mẹ tôi đã lên tiếng kèm một nụ cười: "Là mẹ mời cậu ta đến đây. Selena, mẹ rất muốn được gặp trực tiếp người có thể làm đứa con trai lạnh lùng, sắt đá của mẹ phải rơi lệ đấy."

Nghe vậy, Takeshi thoáng đỏ mặt, nói: "Ai... Ai bảo mẹ là con khóc cơ chứ!"

Mẹ tôi quay lại nhìn vào hai đứa kia, nói: "Thôi không phải ngượng. Misa và Darcy kể hết với mẹ về đêm hôm đó rồi. Yuki này, cận vệ nhà ta cũng chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ của mình, nên mong cháu không để lòng mấy vết súng điện và hành động lôi cháu đi của họ. Tính ta vốn cũng thoáng nên mấy chuyện cũ kia cũng chẳng để bụng đâu. Chỉ cần cả hai hạnh phúc, vui vẻ như hiện tại là được."

Lời mẹ tôi nói nghe thì nhẹ nhàng đấy, nhưng không chỉ tôi mà cả Yuki cũng thừa hiểu rằng, mẹ đã biết hết tất cả, khôn hồn thì cố mà làm cho Takeshi hạnh phúc, còn nếu dám tái diễn chuyện kia hay mắc những lỗi tương tự, thì đừng trách Hoàng hậu của thế giới nghiêm khắc hay độc ác. Bản thân tôi lúc trước cũng đe dọa Yuki bằng những lời tương tự, nên hoàn toàn có thể hiểu cùng đồng cảm.

Nhưng ít ra, lần này Yuki không còn nuốt nước bọt sợ hãi bởi câu nói của tôi như lần trước nữa. Lần này, đứng trước mặt mẹ tôi, cậu ta cầm tay Takeshi chặt hơn, thẳng thắn đáp lại một cách đầy tự tin cùng vài lời hứa về mối quan hệ của cả hai.

Thở dài một cái, tôi liền bảo mọi người cứ đến bữa tiệc trước, còn bản thân sẽ đến sau. Christina đòi đi theo nhưng lập tức bị tôi từ chối. Lúc này, tôi thật sự muốn yên tĩnh một mình. Dù sao bữa tiệc tối nay với tôi cũng không quan trọng lắm, dù đến sớm hay muộn cũng chả phải là vấn đề.

Theo kế hoạch ban đầu, tối nay là tiệc chào mừng hai trăm vị khách mời đầu tiên được đi trên tàu Melody, cùng sự tham gia của cả năm nhà chúng tôi nhưng vì một số lí do riêng tư, bữa tiệc được chuyển sang ngày mai. Thay vào đó, buổi tối nay lại được tận dụng thành bữa tiệc chiêu đãi mừng kỷ niệm ba mươi năm thành lập của Công ty bất động sản Shuten. Tuy tôi không quan tâm lắm đến bữa tiệc này nhưng cũng được biết, bữa tiệc này cũng bao gồm cả bữa tiệc sinh nhật cô con gái duy nhất của Chủ tịch Yin (Doãn).

Nếu đến sớm, thể nào tôi cũng phải đứng nói chuyện, tiếp kiến những vị khách mời khác, nên tránh được bao lâu thì hay từng đấy. Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng đi một mình lên boong tàu để có thể được ngắm cảnh biển lúc hoàng hôn.

Thật không may, khi tôi lên đến nơi, ánh sáng mặt trời chỉ còn là một vệt rất nhỏ ở phía chân trời, và biển cả dần bị bóng tối bao phủ. Những vì sao ngày càng xuất hiện nhiều hơn trên nền trời đêm đen kia, hoàn toàn không bị một áng mây che khuất.

Những tưởng nhìn cảnh biển đêm đẹp đẽ này, tôi có thể thư giãn hơn, nhưng kết quả lại có phần ngược lại. Bầu trời khiến tôi nhớ lại lúc bản thân cùng Ikkou đang rơi tự do ở trên không trung, bị hàng trăm mảnh vỡ bắn thẳng về phía cả hai sau vụ nổ. Biển cả lại càng khiến lòng tôi thêm nặng trĩu vì đó là nơi tôi để lạc mất anh ấy.

Tôi luôn tự tin với khả năng tìm kiếm của bản thân, bởi từ bé đến giờ, chưa có một người hay một thông tin nào tôi muốn mà tôi không tìm ra được. Nhưng đây là lần đầu tiên, tôi thất bại, thất bại thực sự. Tuy ngoài mặt, tôi luôn bảo mọi người rằng tôi chưa bao giờ mất hy vọng, luôn tin rằng Ikkou vẫn còn sống, nhưng bên trong, tôi thừa nhận rằng mình đã hoàn toàn thất bại trong việc tìm kiếm người mà mình yêu nhất.

Tuy hiện tại ở boong tàu này chỉ có mỗi mình tôi, nhưng tôi cũng cố gắng nhất có thể để kiềm chế bản thân, kiềm chế không cho nước mắt chảy ra. Điều đó giờ đây cũng không quá khó nữa, có lẽ vì do tôi cũng đã khóc quá nhiều rồi.

Tôi chợt nhớ đến ký ức về lần đầu tiên tôi gặp Ikkou lúc cả hai còn làm thần hàng nghìn năm trước. Sau giấc mơ đó, tôi đã cố hết sức để chép lại bản nhạc mình đã chơi lúc đấy, bởi với tôi, nó chính là cầu nối cho mối nhân duyên giữa tôi và Ikkou. Tuy phải mất một khoảng thời gian nhưng giờ đây, bản nhạc đó đã hoàn thành.

Dùng phép thuật biến ra một trong những cây sáo trúc mà bản thân hay chơi nhất, tôi nhắm mặt lại và thổi bản nhạc như bản thân đã từng làm từ hàng ngàn năm về trước.

Khi chơi, tôi không ngừng nghĩ về thiên nhiên, con người hay bất cứ sinh vật nào đang sống xung quanh mình. Mỗi cái có một vẻ đẹp riêng, một tâm hồn riêng, một bản sắc riêng mà không mấy ai có thể cảm nhận được. Mỗi sinh vật giống như một nốt nhạc, chỉ cần khéo léo kết hợp là có thể thành một tác phẩm tuyệt vời. Bản nhạc lúc bổng lúc trầm, hòa âm một cách hoàn hảo với tiếng sóng biển đang vỗ ở dưới con tàu. Từng cơn gió nhẹ nổi lên như muốn góp vui vào màn trình diễn ngoài trời độc đáo này. Chỉ tiếc là tôi đang ở trên tàu, bởi nếu không, tiếc lá cây xào xạc khi đang đung đưa trong gió sẽ khiến mọi thứ hoàn hảo hơn.

Trong khi chơi, tôi cũng cảm nhận được sự xuất hiện của một người lạ ở phía sau mình. Không hiểu sao, chất khí của người đó tuy lạ nhưng tôi lại hoàn toàn không thấy chút nguy hiểm nào, còn khiến trái tim và tâm trí tôi bình yên đến kỳ lạ. Vì vậy, tôi vẫn tiếp tục hoàn thành màn thổi sáo của mình, để mặc cho người kia nghe.

Bản nhạc kết thúc, tôi không quay người lại mà nói một cách nghiêm khắc: "Định lén lút theo dõi như vậy đến khi nào nữa? Ra mặt đi." Vừa nói xong, bản thân tôi cũng chợt giật mình, hình như tôi đã từng nói như vậy vào lần gặp gỡ đó.

Người ở sau lưng tôi liền lên tiếng: "Xin Đại Công chúa thứ lỗi cho tôi. Tôi chỉ vô tình đi qua đây, nghe thấy tiếng sáo của Người bèn không cầm lòng được mà đứng lại thưởng thức thôi ạ."

Hai mắt tôi lập tức mở to, còn tim tôi như đập nhanh hơn khi nghe thấy giọng nói kia. Liệu có phải do quá mệt mỏi nên tôi gặp déjà vu, vì quá nhớ anh ấy nên mới gặp ảo giác như vậy?

Dùng một tay nắm chặt thành lan can để ngăn cơn run rẩy, tôi từ từ xoay người lại. Và khi thấy người kia, tôi hoàn toàn sững sờ. Mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu nay trong lòng tôi như vỡ ra, khiến vài giọt nước mắt không tự chủ được mà khẽ lăn trên khuôn mặt tôi.

"Là... Là anh sao, Ikkou?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top