Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 8



Sau khi cẩn thận đặt cây đàn trở về vị trí cũ và ra khỏi phòng nhạc, tôi mới nhận ra là mình đói đến mức nào.

Quay về phòng ăn, tôi thấy ba đứa em đã yên vị cả rồi, chỉ còn chờ mỗi tôi thôi.

Takeshi nói với cái giọng giả bộ trách móc: "Chị chơi đàn hơi nhập tâm quá đấy, đến mức quên cả đói à."

"Hì. Xin lỗi xin lỗi. Lần sau đói quá thì cứ ăn trước không phải chờ chị đâu mà."

"Thế thì còn gì là "quy củ" nữa", Angela nói, nhấn mạnh chữ "quy củ" như cách bác John hay nói vậy.

"Thế nữa. Thôi. Bác John. Bảo mọi người mang đồ lên đi. Cháu cũng thấy đói rồi. Misa. Chị bật thời sự lên giúp bọn em."

Khoảng gần nửa thời gian ăn tối diễn ra trong im lặng. Âm thanh duy nhất gần như chỉ có tiếng từ ti vi và tiếng lạch cạch nhẹ do chúng tôi phải cắt nhỏ miếng bít tết. Đồ ăn bếp trưởng Blanc đối với tôi luôn là nhất mà. Thực đơn tối nay gồm súp rau, bít tết ăn kèm măng tây, tôm hùm chiên bơ, cá hồi sốt miso (đương nhiên là đĩa tôi không có nguyên liệu là xì dầu vì tôi không thích loại nước tương đấy).

Thường thì mọi người thấy các idol, nghệ sĩ, ngôi sao nữ như tôi hay ăn kiêng, ăn ít các kiểu để giữ dáng, trong khi tôi ăn không khác gì một người đàn ông trưởng thành. Xin lỗi phải làm các bạn thất vọng.

Như tôi đã nói, tôi là một trong những người đặc biệt. Thứ nhất, tôi là người hoạt động và làm việc cực nhiều, đốt cháy không biết bao nhiêu calo với chất béo. Thứ hai, sức mạnh của tôi cũng "ăn" của tôi biết bao chất dinh dưỡng và năng lượng cơ thể tôi rồi, không ăn nhiều thì tôi ngất ra đấy và khó tỉnh lại lắm, chưa kể không khéo lại mất kiểm soát sức mạnh nữa đấy chứ.

Thời sự vừa chuyển sang phần thông tin thế giới.

"Al Qaeda đang gấp rút tìm kiếm thủ lĩnh mới à. Vài con chuột bọn chúng có vẻ chưa biết sợ là gì nhỉ. Bị tiêu diệt gần như toàn bộ rồi mà vẫn cố.", Takeshi bỗng dưng nói với cái chất giọng lạnh như băng mà nó thường nói về kẻ thù hay với những người thằng bé không ưa.

Nhắc đến bọn Al Qaeda là tôi lại thầm bực mình. Khoảng gần ba tháng trước, bốn chị em chúng tôi có cuộc đụng độ không hề vui vẻ chút nào với chúng, với kết quả là cái chết của thủ lĩnh của chúng, Bin Laden. Đó là một câu chuyện dài.

"Đừng nhắc đến bọn chúng nữa. Chị vẫn chưa hết bực mình vì bọn chúng đấy. Chưa kể mới có nhóm gì hơi nhen nhóm gần Trung Đông rồi. Vài năm tới khéo lại chuẩn bị rúng động một trận đấy."

Dường như biết tôi đang có tâm trạng thế nào, Christina liền lên tiếng: "Ầy. Chị bình tĩnh đi mà. Chuyện qua lâu rồi, để bụng làm gì, tổn hại sắc đẹp lắm."

Tôi chỉ cười nhẹ một tiếng, rồi tiếp tục ăn nốt món tráng miệng: hoa quả với kem chuối.

Angela đột ngột chuyển chủ đề: "Hè chị đi Hawaii vui chứ? Đã thế chị còn rủ mấy người kia đi mà lại không rủ bọn em. Xấu tính. Chị em từ bao giờ đã vì zai mà lờ gia đình vậy hả."

Trong khi Takeshi vẫn không nói gì thì Christina lại nhanh nhẩu chen vào: "Đúng đấy đúng đấy. Các chị đúng là vì tình quên thân mà."

Tôi nghe chúng nó nói mà chỉ cười khẩy một phát rồi đáp trả lại: "Mấy đứa xem lại mình đi trước khi nói chị nhá. Bọn nào đi lẻ với trai đến Okinawa trước hả? Chị còn chưa hỏi tội không nói gì với chị mà đã đi rồi đấy. Có biết lúc đấy chị tức thế nào không? Lúc biết tin may mà Ikkou bên cạnh trấn an chị nếu không chị đã đi thẳng đến Okinawa lôi mấy đứa về rồi đấy biết chưa hả!"

Có lẽ hai đứa nó cảm nhận được sát khí hay bất cứ cái gì chúng hay cảm nhận được mỗi khi tôi tức giận, chúng đều cúi đầu xuống, lí nhí nói "Dạ" như thể đang hối lỗi.

Mãi đến lúc này Takeshi mới ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy giờ anh Ikkou đâu? Mấy hôm nay em không thấy."

"Được FBI nhờ hợp tác làm vụ gì đấy liên quan đến ma túy rồi. Nghe nói xong vụ này thì sẽ còn tiếp tục làm vụ gì đó hợp tác với FSB nữa. Không biết khi nào mới xong nhưng có hứa với chị là sẽ cố về trước vũ hội mừng sinh nhật bố."

Nhắc đến lại thấy nhớ rồi. Cũng giống như với ba thiên thần của tôi, từ sau khi đi Hawaii về tôi phải làm việc gần như liên tục, không nói chuyện nhiều với Ikkou mấy, gặp mặt cũng hiếm. Ikkou là tuy đặc vụ tự do nhưng lại rất xuất sắc, rất có tiếng tăm nên hay được các cơ quan tình báo trên thế giới nhờ hợp tác dù tuổi còn khá trẻ. Vì không muốn làm ảnh hưởng hay liên lụy nên những lúc anh có việc như vậy, tôi thường không liên lạc, cùng lắm chỉ có anh ấy chủ động liên lạc với tôi thôi nhưng cũng hiếm lắm.

Angela lên tiếng trấn an tôi: "Gì chứ Ikkou đã hứa vậy thì chắc là sẽ về đúng hẹn thôi. Anh ấy mà dám thất hứa thì sẽ phải đối mặt với bọn em mà" và hết quay sang Takeshi lại quay sang Christina "Đúng không? Em nói đúng không?"

Christina được dịp hưởng ứng ngay: "Đúng đúng. Thế nên chị đừng lo nha. Đến đúng ngày mà anh ta không về là em sẽ lôi về cho chị ngay mà."

Tôi chỉ có thể mỉm cười nhẹ. Biết là chúng nó có ý tốt an ủi tôi nhưng mà...

Đột nhiên bác John đứng ra nói, chặn dòng suy nghĩ của tôi: "Xin thưa, có mệnh lệnh từ Hoàng hậu. Các tiểu thư và thiếu gia cần phải đọc ngay."

Mỗi người chúng tôi được đưa cho một tờ giấy màu đỏ rượu. Đó là cách thức mà mẹ giao nhiệm vụ cho chúng tôi.

Đọc xong, tôi nghĩ bụng, quả này sáng mai muốn dậy sớm một chút cũng khó rồi.

Takeshi là người lên tiếng đầu tiên: "Em đã đoán trước là mẹ sẽ nhờ chúng ta vụ này mà."

Rồi tiếp đến là Christina: "Tối nay em định xem phim, chắc phải để lúc khác xem lại rồi."

Và Angela nói với giọng giả bộ phụng phịu: "Không phải chứ. Chắc em phải hủy hẹn ăn sáng sớm vào sáng mai với Justin rồi."

"Thôi chị lên phòng nghỉ trước rồi chuẩn bị đây", tôi nói rồi nhanh chóng lên phòng.

Về phòng, tôi liền ra ngay chỗ bàn làm việc nhỏ nơi góc phòng. Mở máy tính ra, tôi gõ vài câu lệnh về địa điểm của đêm nay. Khá đơn giản. Bọn nhà Trương đúng là chán sống rồi mà.

Từ giờ đến lúc đi còn khoảng ba tiếng nữa. Đúng lúc tôi định đi ra kiểm tra vũ khí thì điện thoại reo lên. Là Ikkou. Nhưng tại sao lại là lúc này?

Không suy nghĩ nhiều, tôi liền bấm nút nhận cuộc gọi. Là video call.

"Chào Tiểu thư. Em vẫn khỏe chứ? Có vẻ chưa đến mức ngất xỉu vì lao lực đúng không?", tôi chưa kịp mở miệng mà anh đã tuôn một tràng rồi.

Tôi chỉ cười nhẹ rồi trả lời: "Bộ với anh em yếu thế sao? Nhìn em có giống người đã hay sắp ngất không? Đừng coi thường em thế chứ."

Trên màn hình, Ikkou cũng mỉm cười theo: "Rồi rồi. Anh biết Tiểu thư mạnh mẽ cỡ nào mà." Rồi mặt anh đột ngột chuyển sang vẻ nghiêm túc: "Selena, anh có chuyện cần nói với em."

Nhìn anh như vậy, tôi giả bộ khó hiểu nhưng thật ra, trong đầu, tôi cũng đã đoán được một chút. Tôi hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Anh nghiêm túc nói: "Chắc giờ em biết vụ nhà Trương với nhà ngoại em rồi đúng không. Nhà Trương đấy là đối tượng sản xuất ma túy ở Trung Quốc mà bọn anh đang truy bắt. Anh biết đêm nay sẽ cuộc đụng độ trực tiếp giữa bọn chúng với nhà bác em vì chúng nhất định cố giết bằng được anh họ em. Anh biết mẹ em sẽ không để yên mà có thể bảo các em tham gia. Nhưng anh xin em, Selena. Đêm nay đừng can dự vào. Đó cũng là cơ hội duy nhất để bọn anh tóm gọn và bắt sống bọn chúng."

Đã bao lâu rồi Ikkou mới phải cầu xin tôi như vậy. Tôi đành thở dài trả lời lại: "Vụ đêm nay của nhà bác, em chỉ mới biết thôi. Nhưng mẹ em không nói gì nên nhà em cũng không can dự đâu. Anh cứ yên tâm mà làm việc rồi còn về đúng hẹn đấy."

"Vậy à. Cảm ơn em. Yên tâm là anh vẫn giữ lời hứa mà, không thì làm sao sống nổi với ba "thiên thần" nhà em", vừa nói anh vừa cười, "Nghe nói em vừa xong việc sáng nay thôi đúng không? Vậy đi nghỉ sớm đi nha Tiểu thư."

"Rồi rồi. Anh cũng phải cẩn thận biết chưa. Đừng có để em phải thấy vết xước hay vết băng bó nào trên mặt hay trên người anh trong dạ tiệc đấy."

"Xin tuân lệnh tiểu thư. Anh phải đi chuẩn bị đây. Nhớ em nhiều. Bye bye!"

"Bye bye." Rồi tôi cúp máy.

Ngay sau đó, tôi gọi đến một số khác, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc: "Hack cho em kế hoạch tác chiến đêm nay của đội 367 của FBI đang ở Quảng Đông."

Người ở đầu dây bên kia cất lên một tiếng nói, là giọng của nữ: "Đội 367 của FBI? Đó chẳng phải là..."

"Em biết", tôi ngắt lời, "Hãy cứ làm đi. Mọi chuyện em chịu trách nhiệm hết."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài rồi trả lời: "Thôi được rồi. Cho chị vài phút, rồi chị sẽ gửi trực tiếp cho em."

Kết thúc cuộc gọi, tôi lấy bộ đàm, bấm nút gọi riêng cho chị Misa, bảo chị thông báo Đội năm cùng ba đứa nhỏ ba mươi phút nữa tập trung ở hầm để bàn kế hoạch. Nhắm mắt lại, tôi cố trấn tĩnh bản thân.

"Em xin lỗi, Ikkou." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top