Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Tick. Tock. Tick. Tock.

    Tiếng đồng hồ cứ vang vọng mãi trong căn phòng nhỏ bé, mũi kim đồng hồ càng đi qua thì không khí căn phòng cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

 
    Bakugou vẫn đang ngồi trên chiếc giường của Midoriya, hai tay buông lỏng giữa đầu gối trong khi vẫn còn đang cầm quyển nhật kí kia. Cậu thì đứng lặng trong giây lát, hệt như vô hồn không có ý thức đối mặt với hắn.

   
    Trong khi người này đang lườm chằm chặp vào cặp mắt xanh nọ kia thì người còn lại đang cố lẩn tránh ánh mắt ruby một cách hoảng loạng. Đầu cậu nhìn xuống đất, hai con mắt cứ liếc qua bên này bên nọ, hàm răng nhỏ bé trắng ngà kia đang tra tấn môi dưới của mình kinh khủng, người như đứng không vững.

 
     Ai nhìn vào cũng tức khắc biết là có chuyện giữa hai chàng trai này.

    
Tick. Tock. Tick. Tock.

    Thời gian vẫn cứ trôi, không chờ đợi hai con người kia muốn làm gì. Izuku hiện giờ, là đang sống trong một thực tại ác liệt, một ảo giác khó chịu.

 
   Chuyện đã vỡ lẽ, cậu không biết nói gì.Thế giới như bao trùm lấy một tấm màn màu đen xung quanh cậu, thật tàn nhẫn làm sao...

 
    "Mày không có gì muốn nói với tao à Deku?" Hắn nói, giọng lạnh như băng, nhưng pha vào đó là một chút khó chịu. Khó chịu không phải là vì cái thằng vô năng đó thích mình, mà là có cái gì đó đột ngột nảy sinh trong tâm trí hắn. Thật khó thở.

 
   " Tớ..." Midoriya hé mở khuôn miệng nhỏ bé ra, đôi môi hồng của cậu giờ đây cực kì khô khốc, cậu cần được tiếp nước. " Tại sao cậu lại lấy quyển nhật kí của tớ...?"

    "Mày muốn gì hả?" Hắn nói giọng bực tức khó hiểu, đã đến lúc này mà nó còn muốn giấu giếm gì nữa?

   "Cậu lấy quyển sách của tớ không một lời xin phép... Cậu thật sự đã đi xa quá giới hạn cho phép rồi!" Cậu nói lớn, không hét lên, nhưng cũng khiến cho tên bạo lực kia ngạc nhiên.

  
   "Tại sao không chứ, nếu tao không làm, thì sao mà tao biết được mày đang viết cái gì về tao hả?" Hắn trả treo, giọng ương ngạnh.

 
    "Như- như thế là xâm phạm quyền riêng tư của người khác đó cậu có biết không hả?" Cậu tiến tới một bước, kì này cậu thật sự, thật sự giận dữ. Midoriya đã bị hắn đụng tới tim đen, nơi mà cả trước đây Katsuki không hề được biết.

  
  Hắn nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt của hắn thật quyến rũ... KHÔNG, dừng lại đi Izuku, mày đang suy nghĩ lung tung đó.

 
   "Mày đang cố bao biện cho cái gì hả Deku? Tao sốc thật đấy" hắn cười nhẹ, khinh khỉnh, đôi mắt đỏ ấy nhìn về một góc tường rồi nhanh chóng tập trung lại vật chủ của nó. "Tao không hề nghĩ là mày lại có mấy thứ suy nghĩ kinh tởm như vậy với tao đó."

 
    Kinh tởm. Kinh tởm ư? Mắt của Midoriya chùng xuống, chúng nặng trĩu. Đau, đau quá, đau hơn cả lúc bị Bakugou nổ pháo vào mặt, đau hơn những lúc hắn chửi mắng cậu. Như một lỗ thủng xuyên ngang tâm trí cậu. Người cậu như không còn cử động.

   Hắn vẫn quan sát hành động của cậu, từng li từng tí một. Hắn biết điều hắn nói cho cậu là rất tổn thương, nhưng đó là điều Katsuki muốn. Hắn muốn thấy vẻ mặt đáng thương của cậu, vẻ mặt van nài hắn, quỳ xuống chân hắn và khóc lóc...

    Bakugou văng quyển sách xuống giường, bước tới Izuku. Cậu hốt hoảng, vội rút chân về, hắn cứ tiến một bước là cậu lùi một bước, như bị dồn vào đường cùng. Chiếu tướng.

   Hắn bước lại gần cậu, nhìn ngắm khuôn mặt sợ hãi của cậu.

"Mày là gay à?"

   Midoriya trợn ngược mắt, cậu không biết nói gì cả. Dù sao, Izuku vẫn có tình cảm với con gái, nhưng cảm xúc mãnh liệt này, cậu chỉ dành cho riêng hắn.

   "Kinh tởm. Mày không thấy gớm à?" Hắn nói, ngẩn cao cổ nhìn xuống cậu như đang nhìn xuống một đồ vật nhỏ bé. Ánh nhìn thật khó chịu.

  Hắn nói rồi. Lòng hắn trở nên hụt hẫng lạ thường. Tự dưng hắn cảm thấy kì quặc

Đừng nói nữa.

  "Mày là đồ hèn hạ, là thứ bẩn thỉu nhất tao từng thấy trên đời"

Dừng lại.

   "Tao chưa bao giờ thấy cái loại người rác rưởi đến như thế này"

Im lặng đi.

 
"Tại sao trong bao nhiêu người thì mày lại thích tao hả?"

Im mau.

"Tao thật sự chán ghét mày, kinh tởm mày đến tận cùng xương tủy"

Dừng lại ngay đi,

"Tao thật sự xui xẻo khi có mày thích tao đấy"

Trước khi quá trễ...

"Cái thằng gay lọ như mày..."

Không còn..

"Thì cút cho khuất mắt tao ngay, thật dơ bẩn"

...kịp nữa rồi.

  Giọng nói hắn nói to và thật rõ ràng, từng câu chắc nịt ấy như làm vỡ tan trái tim của người con trai còn lại.
Trước khi hắn ngẩng mặt lên nhìn cậu, lòng hắn lạ lắm. Hắn cứ nói, và một giọng nói khác ở trong lòng đang phản đối, đi ngược lại từng câu chữ hắn thốt ra.

  Hắn ngẩng nhìn cậu bé màu xanh.

 
Midoriya chớp mắt, giọt nước mắt nhỏ và trong như thủy tinh, nóng hổi chảy xuống làn da mềm mại của cậu.
Hắn hoảng. Cứ thế, từng giọt nước tinh nghịch thi nhau lăn xuống khuôn mặt ướt đẫm của cậu, khiến cho người nhìn cảm thấy lạ lẫm. Một cảnh tượng vừa đẹp vừa trong sáng.

 
  Izuku cứ đứng như trời trồng lặng im, đôi mắt xanh lá đỏ ngầu kia vẫn tựa mắt vào thân thể cứng chắc đằng trước mặt mình, nhưng đôi mắt có lẽ không còn thấy được nó nữa. Cậu như người mất hồn nhìn Bakugou.

   Giờ đây lòng của hắn chạnh lên, hắn muốn lấy đôi tay to lớn của hắn để lau đi những giọt sương đọng trên mặt người kia, hắn muốn ôm con người nhỏ bé kia vào lòng, ôm thật chặt cho đến khi hắn chắc chắn rằng cậu không còn rời xa hắn nữa. Hắn muốn vỗ về cậu, muốn hôn phớt lên trán cậu và nói câu xin lỗi.

   Trong giây lát, lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận sau những gì đã nói.

   Nhưng lòng tự trọng cao ngạo kia không cho phép.

   Hắn chỉ xuống quyển nhật kí đang nằm chổng chơ trên giường, lạnh lùng nói "Tao không muốn thấy cái này nữa, giục đi ngay cho tao."

   Liếc nhìn cậu lần cuối, hắn bước tới cánh cửa, chập chừng như không muốn bước ra ngoài rồi lại thôi.

   Trước khi ra khỏi căn phòng, hắn còn nhắc "Mày đừng nói với ai về chuyện này, cũng quên đi ngày hôm nay luôn"
  Rồi sập cửa đi ra ngoài, bỏ lại một Midoriya nức nở khóc thầm trong phòng, chẳng mấy chốc mắt cậu sưng lên.

   Cậu ngã xuống đất, người không còn sức sống, với tay lấy cuốn nhật kí còn đang ở trên giường, ngắm nhìn nó thật lâu, rồi hai tay ôm chặt nó vào lòng. Cậu bừng khóc, khóc thật to, khóc cho đến khi nào cạn kiệt nước mắt.

  Izuku nhìn vào quyển sách, rồi buông lỏng một câu "Cậu vẫn không cho tớ cơ hội nói câu tớ yêu cậu"

   Trong khi gã nào đó cộc cằn bước ra khỏi cửa nhà người khác, đi dọc xuống con đường nhỏ còn chửi được thêm một câu.
           
"Chết tiệt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top