Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Tôi cho cô tức chết

Lâm Nhật Vy đã lấy lại được trạng thái sức khỏe tốt nhất nên cô cũng muốn trở lại trường. Lúc đi ngang qua người Dương Đình Nguyên, cô cười một nụ cười rất tươi, tay vẫy vẫy chào rồi đi thẳng ra ngoài.

"Sao em không nghĩ đến khi nào khỏe hoàn toàn rồi hãy đi học lại?" Dương Đình Nguyên hỏi

"Thôi, tôi thật sự khỏi rồi. Với lại trường lớp còn đang đợi tôi, tôi cũng nhớ trường nhớ lớp rồi."

Nghe những lời Lâm Nhật Vy nói thì Dương Đình Nguyên cũng có thể khẳng định là cô thật sự ổn rồi. Anh đặt tách cà phê trên tay xuống, đứng lên: "Để tôi đưa em đi."

"Tôi đi xe đạp được rồi! Trưa nay tôi ở lại trường để phụ Thanh Thanh làm một số việc, ở lại học buổi chiều rồi đạp xe về luôn. Với lại cũng coi như rèn luyện sức khỏe mà."

Dương Đình Nguyên gật đầu: "Vậy cũng được, có gì thì gọi cho tôi."

"Được rồi, vậy tôi đi trước đây."

Dương Đình Nguyên đến công ty làm việc, đến xế chiều, khi nhìn đồng hồ thì vừa vặn đến giờ Lâm Nhật Vy tan học. Anh cầm điện thoại từ trên bàn lên, chọn một số sau đó gọi đi, bên kia nhanh chóng bắt máy: "Chuyện gì vậy?"

"Em ra rồi à?"

"Ờ, đang đi lấy xe."

"Vậy về cẩn thận!"

Nói xong câu này anh liền tắt máy. Lâm Nhật Vy ở đầu dây bên kia thì ngơ ngơ ngác ngác. Hửm, gọi mình chỉ để nói mấy câu như vậy thôi à?

Ở phía bên đây, sau khi Dương Đình Nguyên cúp máy, đặt điện thoại trở lại bàn, khi ngước mặt lên thì thấy Bùi Duy Kiệm đang trong tình trạng phóng đại ngay trước mặt mình, khoảng cánh giữa mũi với mũi chỉ là 2cm.

"Cậu làm cái gì vậy hả?" Khi hỏi cậu này, Dương Đình Nguyên vẫn ngồi im, khoảng cách giữa hai người vẫn là 2cm.

"Tại sao nhìn ở góc độ nào sếp cũng đẹp hết vậy? Da mặt thì lại không có một lỗ chân lông là sao?"

Dương Đình Nguyên cảm thấy câu chuyện của Bùi Duy Kiệm thật nhạt nhẽo, cầm bút lên tiếp tục ghi chép những thứ còn đang dở. Lúc này, Bùi Duy Kiệm đột nhiên thở dài: "Haizzz, đúng là buồn mà, sếp bây giờ có phụ nữ bên cạnh liền quên người luôn bên sếp bao năm qua là em. Thật đau lòng!" Bùi Duy Kiệm làm bộ dạng ôm ngực đau đớn.

Dương Đình Nguyên bỏ bút xuống, dứt khoát đứng dậy, cầm áo để trên lưng ghế, chỉ tay về đống tài liệu: "Đó là của cậu!" sau đó đi thẳng ra ngoài. Bùi Duy Kiệm thù sau khi nghe câu đó  không còn ôm ngực nữa mà trực tiếp ngã xuống sofa nhắm hai mắt lại: "Coi như mình chết rồi đi!"

Vốn dĩ không an tâm với tình trạng với sức khỏe hiện giờ của cô nên hôm nay anh cố tình về sớm. Vừa chạy xe vào giữa sân, nhìn thấy những gì đang xảy ra trước mặt, Dương Đình Nguyên chỉ muốn ném hết tất cả ra ngoài. Khoảng sân rộng rãi trước nhà bây giờ đâu đâu cũng toàn là những thứ linh tinh, đồ ăn, nước uống, xe cộ đều tùy tiện để ở mọi ngóc ngách. Người đầu tiên thấy Dương Đình Nguyên là Thạch Trung nhanh nhẹn lên tiếng: "Ô, Dương tổng về rồi à! Thấy chúng tôi tốt với anh không, lâu quá không thấy anh tụ tập liền biết anh bận nêm đem cả tất cả đến cho anh đây này, mau lại đây đi."

Dương Đình Nguyên không để ý những gì Thạch Trung nói, mắt hướng về phía Cao Hoàng Trúc. Cao Hoàng Trúc biết ánh mắt đó của anh là có ý gì, dè dặt mở miệng: "Em thấy anh lâu quá không đi cùng tụi em, bọn họ cũng nhắc anh suốt nên mới đề nghị họ đến đây làm một party nhỏ để anh thứ giãn."

"Tôi có mượn không?" Dương Đình Nguyên không kiêng nể thốt ra một câu khiến khóe mắt Cao Hoàng Trúc cũng phải đỏ lên. Thạch Trung thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, đành phải liều mạng ra mặt: "Thôi, có gì đâu, anh em lâu lâu họp mặt không được à, việc gì nóng vậy? Trúc cũng là có ý tốt thôi mà!"

Mọi người xung quanh nghe Thạch Trung nói vậy cũng phụ họa theo. Thấy Dương Đình Nguyên không còn lạnh băng như lúc đầu nữa, Thạch Trung liền kéo anh sang ghế đá gần đó ngồi xuống: "Dương tổng chỉ cần ngồi yên thôi, mọi chuyện cứ để chúng tôi làm là được rồi."

Có tiếng cổng mở ra, mọi người đồng loạt đưa mắt sang nhìn thì thấy có một cô gái chạy xe đạp băng băng vào đến giữa sân thì dừng lại, không nói lời nào lao thẳng vào nhà. Ai thấy cảnh này cũng lấy làm lạ.

"Này, cô ta là ai vậy?"

"Không lẽ vào nhầm nhà mà cũng không biết à?"

Khoảng tầm 10 phút sau, Lâm Nhật Vy từ trong nhà đi ra. Cô đã thay một bộ đồ thể thao ngắn trong rất năng động. Trên vai đeo chéo một bộ cầu lông, tay cầm quả bóng chuyền đi về phía chiếc xe đạp, đặt quả bóng vào góc sườn xe, định chạy đi thì nghe tiếng huýt sáo của Thạch Trung: "Hey em gái! Làm gì vội vàng thế? Lại đây chơi một chút đi."

Lâm Nhật Vy vốn không quan tâm nhưng mũi cô vô tình nghe được mùi đồ nướng, mà cô cũng đã đói bụng rồi. Nghĩ nghĩ một chút, cô gác chống xe xuống, đi về phía Thạch Trung.

"Để anh nướng đồ ăn cho em nhé." Thạch Trung rất nhiệt tình với Lâm Nhật Vy.

"Để tôi giúp anh!" Lâm Nhật Vy lấy đồ kẹp từ tay Thạch Trung để trở thịt trên lò nướng. Thạch Trung đứng khoanh hai tay trước mặt, nhìn nhìn Lâm Nhật Vy: "Quả là lọt vào được mắt của Dương tổng chúng ta thì nhan sắc không tầm thường được mà. Này em gái, em thật sự đẹp lắm đấy, haha."

Thạch Trung cười hí hửng, quay sang phía Dương Đình Nguyên thì ngay lập tức bắt gặp đôi mắt như sắp bắn đạn ra tới nơi nhìn anh, vội quay về phía ai ngờ lại bị Cao Hoàng Trúc lườm một cái sau đó còn bị Cao Hoàng Trúc đẩy qua một bên, tiến gần Lâm Nhật Vy: "Cô cũng mặt dày quá nhỉ, tôi đã nói như vậy rồi mà cô còn ở đây, quả thật không thể xem thường."

Lâm Nhật Vy hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì Cao Hoàng Trúc nói, gắp thịt bỏ vào đĩa đi lại phía Thạch Trung. Thấy cô đi về phía mình, Thạch Trung nghĩ cô đến để đưa thịt cho mình liền đưa tay ra nhận lấy. Ai ngờ Lâm Nhật Vy cầm lấy đĩa thịt sớt ngang qua tay anh, lấy chiếc hộp để phía sau bỏ vào rồi xoay người hướng phía Dương Đình Nguyên đi tới, lấy một xiên trong hộp đưa cho anh. Kì thật khi làm hành động này, Lâm Nhật Vy có chút lo lắng rằng anh sẽ không nhận, như vậy cô chỉ có nước chui xuống đất. Nhưng cũng may là Dương Đình Nguyên đã nhận lấy, Lâm Nhật Vy đắc ý, quay lại nhìn Cao Hoàng Trúc cười khẩy một cái rồi đóng nắp chiếc hộp lại, chạy xe đạp đi, tròng lòng cười thầm Cao Hoàng Trúc, tôi chọc cho tức chết.

Cao Hoàng Trúc thật sự chỉ muốn nắm tóc Lâm Nhật Vy ngay lập tức nhưng lại chẳng thể làm được gì, giận đến mức phát run. Đâu đó xung quanh Cao Hoàng Trúc rộn ràng: "Trước giờ chưa thấy Đình Nguyên đưa phụ nữ về đây ở bao giờ, lần này lại phá lệ. Haizz, Hoàng Trúc phải phấn đấu hơn rồi."

"Các người im hết cho tôi!" Cao Hoàng Trúc thẹn quá hóa giận, quát lớn khiến ai nấy cũng đều ngậm miệng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top