Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: Vợ con chứ đâu phải vợ ba

Ngày hôm sau, lượng phóng viên đuổi theo Lâm Nhật Vy và Dương Đình Nguyên vẫn không có dấu hiệu giảm xuống mà dường như còn răng lên. Lâm Nhật Vy về nhà theo giờ bình thường chỉ là Dương Đình Nguyên về khá muộn. Ngồi ở sofa xem tivi rồi cô ngủ lúc nào không hay. Khi giật mình tỉnh dậy thấy trên người đang khoác áo của Dương Đình Nguyên, Lâm Nhật Vy đứng dậy dụi dụi mắt, hỏi dì Ngọc: "Đình Nguyên về rồi hả dì? Khi nào vậy?"

"À, cậu ấy về chắc cũng được một tiếng rồi, về là lên thẳng trên lầu, cũng chưa ăn uống gì cả."

Lâm Nhật Vy gật đầu tỏ ý đã biết, để áo sang một bên rồi đi lên lầu. Về đến phòng thấy không có ai cô liền đi đến thư phòng, quả nhiên Dương Đình Nguyên ở bên trong. Cô cứ đứng ở đó, chần chừ xem không biết có nên vào hay không? Kì thực, cô nghĩ rằng nếu hôm qua Dương Đình Nguyên mà đồng ý với đề nghị của cô thì cô phải làm sao đây? Rất may là anh đã gạt bỏ suy nghĩ đó. Đối với cô, cái tên Dương Đình Nguyên này đã cắm rễ sâu bên trong cô rồi, cô nghĩ nếu không có anh, cô cũng chẳng là gì nữa đâu. Đừng nói rằng cô mù quáng, sự thật là hình như cô đã quá yêu anh rồi.

Lâm Nhật Vy quyết tâm đẩy cửa bước vào trong, cô cá chắc Dương Đình Nguyên biết nhưng cả một cái ngẩng đầu lên nhìn anh cũng không cho cô.

"Đình Nguyên!" Lâm Nhật Vy cố tình gọi.

"Ừ?"

Một từ gồm một chữ cái duy nhất, không hơn không kém, lại còn có vẻ xa cách lạnh lùng.

"Em xin lỗi."

Dương Đình Nguyên không trả lời cô, cũng không có phản ứng, vẫn cắm cúi với đống giấy tờ trước mặt. Lâm Nhật Vy hạ quyết tâm tiến lại gần ôm lấy cổ anh: "Em xin lỗi mà, lúc chiều chỉ tại em rối quá nên mới nói như vậy thôi. Thật sự em rất sợ, chuyện này đối với anh tuyệt đối có hại chứ không có lợi, nếu chit vì em mà anh gặp phải khó khăn thì không đáng đâu."

Lâm Nhật Vy nói một lèo, sau đó là căng thẳng nín thở chờ phản ứng của Dương Đình Nguyên. Dứt lời đã lâu mà Dương Đình Nguyên vẫn như vậy, Lâm Nhật Vy định đứng thẳng người lên thì thấy Dương Đình Nguyên đặt bút xuống, thở dài một tiếng, kéo cô ra đằng trước, đặt cô ngồi lên đùi, để cô đối mặt với mình.

"Anh không muốn nghe những lời như vậy nữa biết chưa. Anh có cách giải quyết của riêng mình, nên em chỉ cần đứng bên cạnh anh thôi, được không?"

"Nhưng mà lỡ xảy ra chuyện nghiêm trọng thì sao?" Lâm Nhật Vy vẫn không khỏi lo lắng.

"Em chỉ cần tin anh thôi."

Lâm Nhật Vy nặng nề gật đầu. Nếu bây giờ kêu cô đưa ra biện pháp giải quyết thì cô cũng chẳng có ý tưởng nào cả, chỉ đành dựa vào anh mà thôi.

Dương Đình Nguyên nhìn vẻ mặt lo lắng của cô lại càng thương cô nhiều hơn. Anh khẽ nghiêng mặt, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu lại thêm mãnh liệt. Cả thư phòng có thể nghe rõ được âm thanh mờ ám đầy dụ hoặc phát ra từ nụ hôn nóng bỏng. Một lúc lâu sau, Dương Đình Nguyên mới rời khỏi môi Lâm Nhật Vy: "Có yêu anh không?"

"Có, em yêu enh." Lâm Nhật Vy gật đầu, trả lời dứt khoác.

Dương Đình Nguyên bỗng bế ngang người cô lên, rời khỏi thư phòng đi thẳng đến phòng của hai người. Khắp gian phòng nhanh chóng ngập tràn tiếng thở dồn dập. Ánh trăng từ khung cửa sổ chiếu vào càng tô đậm nét đẹp kiềm diễm mà nóng bỏng bên trong phòng.

...

Đám phóng viên phải gọi là có sức đeo bám bền bỉ, từ sau khi hình ảnh của Dương Đình Nguyên và Lâm Nhật Vy lộ ra đến giờ đã gần một tuần mà ở bên ngoài công ty lúc nào cũng có phóng viên chờ chực.

Chủ tịch Dương đi du lịch nước ngoài, vừa đặt chân về nước liền nghe thất thông tin về con trai, liền đi một mạch từ sân bây đến Dương thị, mặt tức giận hướng thẳng phòng làm việc của Dương Đình Nguyên đi đến. Vừa đặt chân vào bên trong, không đợi Dương Đình Nguyên mở miệng, ông liền ném mạnh tờ báo xuống mặt bàn một cái "rầm", ngón trỏ chỉ thẳng vào bìa báo: "Đây là chừng mực của anh đấy à?"

Dương Đình Nguyên vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra, dựa lưng vào ghế: "Xưa giờ cả con lẫn cha, đâu phải lần đầu được lên báo, sao cha tỏ vẻ ngạc nhiên vậy?"

"Anh nói vậy mà nghe được à? Xưa giờ tôi lên báo toàn là chuyện khiến người xung quanh đều nở mày nở mặt chứ không như anh lần này. 'Xuất hiện cùng gái lạ?' anh không thấy xấu hổ à?"

Dương Đình Nguyên nghe cha mình nói mà cảm thấy buồn cười, miệng không nhìn được phơi ra một nụ cười đầy mỉa mai.

"Đều phải hãnh diện? Cha chắc không?"

Dương Hoàng cứng họng. Ông biết Dương Đình Nguyên muốn nói đến cái gì, chỉ đành nói thêm vài câu cho qua chuyện: "Anh làm sao thì làm, tôi chỉ chấp nhận con bé Trúc là con dâu thôi."

"Vợ con chứ đâu phải vợ ba, tại sao ba phải thay con lựa chọn?"

"Anh..."

Dương Hoàng chỉ ngón trỏ vào mặt Dương Đình Nguyên mà run run không nói nên lời, tức giận bỏ mạnh tay xuống, xoay người đi ra ngoài. Dương Đình Nguyên sau khi thấy Dương Hoàng đi khỏi phòng làm việc liền thu nụ cười nhếch mép bên miệng lại, mắt hiện lên một cảm giác kiên quyết khó nói thành lời.

Có vẻ như Lâm Nhật Vy chỉ là một hạt cát nhỏ giữa sa mạc rộng lớn nên đám phóng viên đã sớm buông tha cô. Ở trước cửa nơi làm việc bây giờ thỉnh thoảng cũng chỉ xuất hiện một hai người phóng viên nên cô cũng đã dễ thở hơn nhiều nhưng không vì vậy mà cô chủ quan. Để tránh gây chú ý, dạo gần đây cô đều di chuyển bằng taxi. Nói là taxi, thật ra đều là Dương Đình Nguyên sắp xếp, rài xế cũng là người trước giờ đưa rước cô.

Không hiểu sao hôm nay, khi vừa bước vào cổng cô liền cảm thấy bất an, tựa như sắp có chuyện gì đó sẽ khiến cô không cách nào chịu nổi xảy ra. Dì Ngọc chạy ra đón cô, nét mặt lo lắng nhìn cô, điều đó càng khiến cô chắc chắc về linh cảm của mình.

Dương Đình Nguyên vừa bước da khỏi cửa công ty, hướng nới tài xế đang đậu xe đi tới lập tức bị đám phóng viên từ đâu phóng ra vây quanh. Vẫn là những câu hỏi cũ rích, vẫn là sự chen lấn để giành quyền đặt câu hỏi cho Dương Đình Nguyên, chỉ khác là lần này Dương Đình Nguyên đứng im lại nghe những câu hỏi cũ rích này.

Đám phóng viên thấy anh đứng lại thì như có hi vọng, nhưng mãi mà thấy anh chẳng nhúc nhích, không có ý định mở miệng thì bắt đầu nản chí. Lại thêm tài xế của anh đang tiến vào để hộ tống anh ra xe thì đã nghĩ rằng lần này cũng như những lần trước, sẽ chẳng có được thu hoạch gì.

Nhưng bất ngờ là Dương Đình Nguyên vậy mà lại lên tiếng: "Tôi..."

Dương Đình Nguyên cất tiếng khiến tất cả im bặt, tất cả các micro chuyên dụng, điện thoại được bật chế độ ghi âm cơ hồ tập trung tại một chỗ ngay miệng anh, sợ rằng sẽ bỏ sót lời anh nói dù chỉ một từ.

"...sẽ cho mọi người một câu trả lời chính xác trong thời gian sớm nhất. Hiện giờ tôi chỉ có thể cho mọi người biết, tôi đã chọn được cho mình người phụ nữ sẽ đồng hành cùng mình trong  nửa đời còn lại."

Dứt câu, anh liền hiên bước qua đám đông mà ngồi vào xe. Câu trả lời của anh chẳng khác nài một quả bom thông tin cho các phương tiện báo chí. Còn đối với các phóng viên, đây lại là một chủ đề dồi dào ý tưởng để họ tha hồ thể hiện khả năng viết lách của mình.

...

Dương Đình Nguyên không về thẳng nhà mà đến một showroom trang sức sang trọng bậc nhất thành phố. Hôm nay đến ngày hẹn, anh đến để nhận chiếc nhẫn nữ mà mình đã đặt khoảng một tháng. Chính Dương Đình Nguyên đã tự tay lên ý tưởng thiết kế rồi tự mình phát họa nên hình dáng rồi mang đến showroom để họ tạo ra chiếc nhẫn theo đúng ý anh.

Mặt chiếc nhẫn là một viên kim cương màu saphear, thân nhẫn rất mảnh, là chuỗi những kí hiệu vô cực nối tiếp nhau một cách kì công. Mặt trong, theo những đường uốn lượng của kí hiệu vô cực có khắc chữ V&N rất tinh xảo. Cầm chiếc nhẫn trên tay, Dương Đình Nguyên bất giác nở một nụ cười.

Lòng nôn nao muốn về nhà gặp Lâm Nhật Vy ngay lập tức, đúng lúc này anh có điện thoại. Thấy người gọi đến là Cao Hoàng Trúc, anh liền không do dự mà cúp máy nhưng Cao Hoàng Trúc có vẻ rất kiên trì, vẫn liên tục gọi lại, cuối cùng Dương Đình Nguyên đàng miễn cưỡng nghe.

"Alo"

"Alo, Nguyên à, anh nghĩ như thế nào về đề nghị của ba em?"

Dương Đình Nguyên nghe đến đây liền nhíu mày: "Tôi đã nói rất rõ rồi."

Ngày hôm trước

Cao Quốc Trung hẹn Dương Đình Nguyên tại Lost Control.

"Dương thị được con quản lí đang trên đà phát triển rất tốt, chú cũng yên tâm phần nào."

Trông Cao Quốc Trung có vẻ là đang cảm thán về tài năng của Dương Đình Nguyên nhưng anh là ai cơ chứ, sao lại không hiểu ông muốn nói gì.

"Chú muốn nói gì cứ nói đi, đừng có vòng vo."

Cao Quốc Trung cười một cái ra tiếng: "Được rồi! Ý của chú là con và con bé Trúc kết hôn đi, toàn bộ cổ phần của Dương thị trong tay chú sẽ thành của con, chú cũng đến lúc dưỡng già rồi."

"Nếu vậy chú có thể bán cho con mà, con có thể mua lại với giá cao, sao lại để chú chịu thiệt được."

Cao Quốc Trung nghe vậy, vẻ mặt liền chuyển biến, đặt tách cà phê trên tay xuống: "Đâu phải con không biết ý định của chú!"

"Vâng, con biết chứ. Nên con quyết định từ chối chú."

Nói xong anh đẩy ghế định đứng dậy thì Cao Quốc Trung căng giọng: "Anh nên biết là chỉ cần tôi tùy tiện bán cổ phần của mình cho bất kì cổ đông nào trong công ty thì Dương thị sẽ không còn là của anh nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top