Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7. Giả tạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại tá đang nói gì vậy ? Anh nói Yal ? Yal còn sống sao ? Yal đang ở đâu ? Tôi...tôi muốn gặp anh ấy!"

Thẩm Tước đứng ngoài cửa, nghe thấy Khước Chi Thâm nhắc đến Yal, cô không ngừng chạy đến túm lấy cổ áo anh, giật mạnh. Yal mà cô từng yêu, từng hẹn sẽ bên nhau mãi mãi đang ở đâu?

Cô và Yal đã yêu nhau rất lâu, thế nhưng trong một lần anh đi nước Pháp nói gặp bố mẹ anh, Yal đã không còn trở lại nữa. Không nhận được bất cứ tin tức gì về anh, cô đau khổ chấp nhận sự thật có lẽ anh đã chết. Giờ nghe lại tên anh, Thẩm Tước lẽ nào lại chịu được nỗi đau khổ dấy lên sau bao năm vùi lấp trong đau khổ mất anh.

Khước Chi Thâm có chút nghi hoặc nhìn cô, anh nhíu mày : "Cô biết Yal?"

Anh chưa nói hết, đã bắt gặp phải ánh mắt ngân ngấn nước của Thẩm Tước. Khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt đen láy như không đáy của cô nhìn chằm chằm anh.

Vị viên cảnh sát hồi nãy đứng cạnh Khước Chi Thâm, bất ngờ thấy "tiểu mỹ nhân" khóc liền lúng túng cố gắng dỗ dành : "Bác sĩ Vĩ, sao cô lại khóc...Bình tĩnh bình tĩnh nào!"

Khước Chi Thâm hơi ngây người trước thái độ của cô, liền gạt tay Thẩm Tước khỏi người anh, đi ra khỏi phòng gọi điện thoại. Còn Thẩm Tước, chính cô cũng bất ngờ khi chính cô lại bật khóc nghẹn ngào.

Viên cảnh sát hồi nãy liền lấy khăn lau từ túi áo, đưa cho cô. Thẩm Tước vui vẻ nhận lấy, nếu không có viên cảnh sát này chắc cô đã ngồi bệt xuống đất khóc như một đứa trẻ mất đồ chơi. Cô đưa lại khăn giấy, cúi đầu cảm ơn viên cảnh sát nọ rồi bước ra khỏi phòng, bất chợt nghe thấy Khước Chi Thâm đang nói điều gì đó liên quan đến Yal qua điện thoại, cô liền tìm một chỗ kín đáo nghe ngóng.

Giọng Khước Chi Thâm vang lên đều đều : "Xin chào. Đã lâu không gặp, Diên Vĩ."

Diên Vĩ nhận thấy giọng nói của bạn, cũng tươi cười nhiệt tình đáp lại : "Chậc, giờ mới nghe thấy giọng cậu đấy Chi Thâm. Sao ? Cậu đi đâu mà vứt Diên Vĩ tôi ở nơi xó xỉnh này hả ? Giờ có khó khăn mới gặp tôi chứ gì ?"

Khước Chi Thâm vẫn còn nhàn nhã đáp lại : "Wow!"

Diên Vĩ nhướng mày : "Hả?"

Anh vui vẻ giở giọng cao ngạo thông qua điện thoại : "Màn chào hỏi truyền thống của cậu đâu rồi?"

Đầu máy bên kia lập tức im lặng rồi bỗng nhiên vang lên một giọng nói lớn sang sảng của một thiếu niên : "Xin Chào. Tôi là Diên Vĩ đẹp trai, thông minh đặc biệt là một người..."

"À nói mới nhớ.. ."

Diên Vĩ lập tức im miệng. Anh còn chưa nói hết câu nữa mà, còn đoạn cuối "có IQ cao" nữa là xong, thế mà Khước Chi Thâm mặt dày nỡ nào lại cắt đứt đoạn chào hỏi truyền thống của anh. Rõ Khước Chi Thâm là muốn chọc giận anh. Diên Vĩ không còn để ý đến chuyện hồi nãy, lên tiếng hỏi : "Có chuyện gì sao ?"

"Ngạn đã trở về SAZ chưa?"

"Cậu hỏi Ngạn sao? Tôi chỉ nghe tên Triết Vũ Yên nói tối hôm nay cậu ta mới trở về."

Khước Chi Thâm im lặng hồi lâu, Ngạn là người mà anh không bao giờ đoán được tâm tư tình cảm của cậu ta. Anh không nói gì nữa, lập tức tắt máy làm Diên Vĩ đầu máy bên kia mặt tối sầm không nói nên lời.

Thẩm Tước ẩn mình trong bóng tối, nước mắt sớm đã khô trên đầu mi. Người tên Ngạn là ai? Diên Vĩ, Triết Vũ Yên phải chăng là bạn của Ngạn? Mà Ngạn có phải là Yal hay không ? Cô thầm nghĩ, rồi cương quyết đi đến gần Khước Chi Thâm. Cô nắm chặt lấy gấu áo anh, mặt cúi gằm nhỏ nhẹ lên tiếng:

"Đại tá, anh biết Yal đúng không?"

Khước Chi Thâm khẽ ngây ra vài giây, anh nhìn chằm chằm vào động tác nắm chặt áo của anh, hệt như một đứa trẻ hay muốn chiếm một đồ chơi cho riêng mình. Anh suy nghĩ hồi lâu, rồi mới trả lời "Yal là bạn của tôi."

Thẩm Tước chấn động : "Vậy chắc chắn anh biết Yal đang ở đâu. Làm ơn...Làm ơn nói cho tôi biết đi. Xin anh đấy!"

Khóe mắt cô lại tuôn trào nước mắt, hai hàng nước mắt chảy dài trên má cô. Sống mũi cay cay. Tạ ơn trời, Yal vẫn còn sống!

Yal !

Anh yêu!

Em sẽ tìm được anh, ở bên anh mãi mãi. Em không muốn mất anh, Yal...Mối tình đầu của em.

Ngoài dự đoán của cô, Khước Chi Thâm nhoẻn miệng cười như thú vị với chuyện đang xảy ra. Anh cầm lấy cổ tay của Thẩm Tước, kéo ra ngoài xe ô tô, ném cô vào hộp xe không hề thương hoa tiếc ngọc.

"Tôi sẽ cho cô gặp Yal."

"..." , Thẩm Tước không nói gì, ngoan ngoãn ngồi ở ghế lái phụ. Cô tựa vào thành ghế, ánh mắt đỏ hoe ánh lên tia hy vọng hướng ra ngoài cửa xe. Liệu, cô còn gặp lại người đó nữa không? Yal sẽ tiếp tục yêu cô? Cô vẫn còn được thấy ánh mắt màu hổ phách ôn nhu hôn cô hay chăng?

Trong những suy nghĩ vẩn vơ của Thẩm Tước, Khước Chi Thâm khàn khàn trầm giọng nói : "Cô biết Soul At Z không?"

Thẩm Tước bất ngờ : "Tôi chỉ được nghe danh, là một hội tề tựu những gia tộc lai Pháp và Trung Quốc có tiếng ở nước Pháp thời xưa. Cũng chẳng biết hiện nay còn tồn tại hay không."

" Vậy hôm nay cô sẽ được chứng kiến hội gia tộc SAZ. Yal cũng nằm trong đó."

"Cái gì ? Yal...là người lai giữa Trung Quốc và Pháp?" , Cô bất chợt thốt lên, sắc mặt thay đổi. Tại sao? Tại sao Yal không nói điều này cho cô biết, là anh không tin cô ?

Khước Chi Thâm nửa cười nửa không, tay chăm chú lái xe. Anh lấy một chai nước nhấp một ngụm, rồi đưa cho Thẩm Tước. Cô cũng nhận thấy mà lấy chai nước từ tay anh, cất vào sau xe. Giọng nói lần này của anh dễ nghe hơn rất nhiều:

"Hội SAZ tập trung những Bá Tước, Nam Tước, Hầu Tước, Tử Tước,...ở Pháp thành một hội hoạt động vào đêm. Đặc điểm chung của những người trên đều lấy vợ hoặc chồng người Trung Quốc, sau đó sinh ra chúng tôi lai giữa Pháp và Trung Quốc. Yal là con trai của Nam Tước, thế nhưng cuộc sống anh ta đau khổ và dơ bẩn hơn vẻ ngoài của anh ta."

Anh vẫn ung dung, nhàn nhã như trước đây. Chiếc xe lao nhanh xé toạc màn đêm tối, Khước Chi Thâm ẩn ẩn hiện hiện trong bóng tối của chiếc xe nhưng Thẩm Tước vẫn biết được, trên vẻ mặt anh đang biểu hiện khá tức giận. Yal đã làm gì Khước Chi Thâm ? Yal liên quan gì đến vụ án mưu sát của Tiêu Minh Lý ? Thẩm Tước không quan tâm. Chỉ cần được thấy và ôm Yal, cô đã rất hạnh phúc rồi.

Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà không cao, nhưng lại ánh lên vẻ hoàng tráng. Thẩm Tước bước xuống xe, theo sau Khước Chi Thâm nhàn nhã đi vào tòa nhà. Anh nhẹ đẩy chiếc cửa, ánh sáng trong tòa nhà mông lung hắt lên khuôn mặt nghi hoặc và bất ngờ của Thẩm Tước. Đằng sau cánh cửa, là một bàn tròn lớn, xung quanh có nhiều ghế đệm sofa sang trọng. Tiếp sau bàn tròn là nơi giải trí để chơi bida hay đánh bài. Còn có một căn phòng khá lớn sâu trong tòa nhà.

Trên chiếc ghế ngồi cạnh bàn tròn, một thiếu niên trẻ tuổi mặc đồ trắng hai chân tréo nhau gác trên bàn. Anh ta có đôi đồng tử màu hổ phách, mái tóc bạc kim cắt ngắn ngang cổ. Anh vô cùng tuấn tú, vẻ đẹp trai khiến nhiều cô gái mê mệt. Tim Thẩm Tước rung lên một nhịp.

Yal!

Yal, Yal, Yal, Yal, Yal !!! Là anh phải không?

"Yal !", Thẩm Tước bất chợt thốt lên. Ngay cả cô cũng không thể điều khiển chính bản thân, người ngồi trước giống hệt Yal chỉ khác mái tóc dài và ngắn. Yal và người thiếu niên đó như hai giọt nước.

Khước Chi Thâm nhận ra sự hiểu lầm của Thẩm Tước, anh bước đến vòng tay ôm lấy thắt lưng của cô, mỉm cười giới thiệu : "Người này là Mạn Châu Sa Hoa."

"..."
...
..
.

Người thiếu niên đó nghe thấy Khước Chi Thâm giới thiệu bậy cho cô, anh bực bội đứng dậy đi đến trước Thẩm Tước bắt lấy tay cô : "Đừng nghe anh ta nói. Tôi là Diên Vĩ, Hầu Tước Oz.Victor ở hội SAZ."

Thẩm Tước cười gượng, rồi ngước mắt hỏi Diên Vĩ : "Anh...là anh em của Yal sao?"

Diên Vĩ khá bất ngờ : "Yal ? Chậc, đúng là ai cũng nhầm lẫn tôi và Bỉ Ngạn. Chỉ giống nhau mỗi đôi mắt hổ phách và mái tóc bạch kim thôi mà. Tôi chỉ là bạn của Bỉ Ngạn thôi."

Thẩm Tước lặng người. Diên Vĩ không phải là Yal, cũng không phải là anh em. Ở đây lại còn có hai người giống nhau đến thế kia ư? Cô bất ngờ trước cái tên Bỉ Ngạn, trước kia cô cũng từng nghe Yal hỏi cô về Bỉ Ngạn. Lần này Khước Chi Thâm lại đùa giỡn tên của Diên Vĩ là Mạn Châu Sa Hoa. Bỉ Ngạn, Mạn Châu Sa Hoa, Diên Vĩ đều là tên một loài hoa. Chỉ có điều Bỉ Ngạn và Mạn Châu Sa Hoa là cùng một loài hoa. Diên Vĩ là một loài hoa màu tím rất đẹp. Rốt cuộc bọn họ có mối quan hệ gì vậy chứ ? Thẩm Tước cắn môi, nhướng mày vẻ khó hiểu :

"Bỉ Ngạn là ai?"

"Là anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top