Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Uông Thực tỉnh dậy, thấy Đinh Dung vừa quỳ vừa ngủ, thầm mắng một tiếng "ngu ngốc".

- Đinh Dung, thay quần áo.

Đinh Dung bị Uông Thực gọi giật mình tỉnh dậy, lúc đứng lên còn hơi loạng choạng, nhưng rất nhanh đã đứng vững lại, thấy vẻ mặt Uông Thực hiện ra chút không nỡ, Đinh Dung cúi đầu, giấu đi khóe môi đang khẽ cong lên.

Đinh Dung sẽ không ngốc đến nỗi quỳ cả đêm, chỉ là y tỉnh sớm hơn Uông Thực rồi lại quỳ thêm một lúc. Nếu Uông Thực dậy sớm hơn, chắc chắn sẽ trông thấy y đang nằm trên đất, ngủ ngon ơ. Từ lúc thành lập đến nay, quy mô của Tây Xưởng ngày một mở rộng, Uông Thực ngày càng không rời được Đinh Dung, cũng rất ít khi dùng hình phạt thể xác nữa, loại hình phạt bắt quỳ cả ngày của nô tài hạ đẳng này, Uông Thực sẽ không dùng với y, cùng lắm chỉ là bố trí nhiều thêm vài nhiệm vụ, nếu muốn ôm muốn hôn mà tìm không thấy người, còn quay ra bực bội với đám lính.

Quả nhiên, giúp Uông Thực rửa mặt chải đầu xong, Đinh Dung đang chuẩn bị lui ra, lại bị Uông Thực gọi lại bảo về phòng nghỉ ngơi, hôm nay không cần làm việc.

- Tạ Đốc công!

Tiếng đáp lại giòn tan khiến Uông Thực hoài nghi cái loạng choạng lúc nãy liệu có phải giả vờ hay không!

Thành Hóa năm thứ mười bốn

Trong mắt Đinh Dung chỉ có Uông Thực, bóng lưng của cậu đã dung nhập vào từng mạch máu của y, nhưng khuôn mặt của Uông Thực lại luôn khiến Đinh Dung mờ mịt, chỉ những lúc hôn cậu, y mới dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ấy, nhìn vẻ mặt thất thần của cậu dưới mối hôn của y, bị môi lưỡi y giam giữ, có mấy lần hai người thậm chí còn hôn đến lên giường. Cũng chỉ khi mối hôn kích động qua đi, Uông Thực mới vùi đầu vào ngực y, ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện Đinh Dung ngủ trên giường mình, lại đuổi y ra ngoài.

Trong mắt Uông Thực chứa đựng quá nhiều người, tên Đường Thôi quan Đường Phiếm kia khi trước Đinh Dung còn cảm kích đôi chút, nay chỉ khiến y thấy mệt tim. Tên Thôi quan họ Đường này đã chiếm một nửa sự chú ý của Uông Thực, cũng bị ép xâm nhập vào cuộc sống của Đinh Dung.

- Đinh Dung, Đường Phiếm hiện giờ đang ở đâu?

- Bẩm Đốc công, Đường đại nhân hiện giờ đang đến Bắc Trấn Phủ Ti tìm Tùy đại nhân.

Uông Thực nghe xong liền quăng sách.

- Hắn không ngoan ngoãn làm việc ở Thuận Thiên Phủ, ngày nào cũng chạy đến Bắc Trấn Phủ Ti làm gì?

Lời này Đinh Dung không đáp nổi, chỉ biết cúi thấp người xuống hơn nữa.

- Đinh Dung, gần đây có tin tức gì của Đường Phiếm không?

- Bẩm Đốc công, Đường đại nhân hai ngày nay dọn đến nhà Tùy đại nhân rồi.

- Dọn đến nhà Tùy Châu? Đến chút tiền thuê phòng ở Kinh thành mà hắn cũng không có? Tiền bán tiểu thuyết nhiều như vậy đi đâu hết rồi?

- Ăn hết rồi!

- Cái gì?

Cũng may Uông Thực không bảo Đinh Dung mang tiền đến biếu Đường Phiếm, nghĩ cũng vì cậu biết Đường Phiếm sẽ không nhận loại tiền tài bất minh, chỉ là sau đó, Uông Thực cứ dăm ba bận lại chạy tới nhà Tùy Châu, lệnh cho Đinh Dung đi khắp kinh thành tìm đồ ngon để dỗ Đường Phiếm. Y chưa bao giờ thấy Uông Thực bị lạnh nhạt mà vẫn nhiệt tình hăng hái như vậy bao giờ, nhưng Đốc công lại vui vẻ không biết mệt, Đinh Dung cũng chỉ biết nhịn.

Điều khiến Đinh Dung vẫn thấy may mắn là trên thực tế, Uông Thực ngày càng không xa được y. Cánh tay của Tây Xưởng từ ngoài cung vươn tới trong cung, địa vị càng cao thì người phía trên kia càng dễ hoài nghi, một mặt phân việc cho Uông Thực, một mặt dùng người khác giám sát Tây Xưởng. Uông Thực cùng lắm mới chỉ chưa quá mười bảy tuổi mà Đinh Dung cảm giác cậu đã thành một lão già ngoài năm mươi sành sỏi lão luyện trên quan trường. Uông Thực đã chuyển từ trạng thái thi thoảng mới kéo Đinh Dung tới hôn một cái sang chỉ cần hai người ở riêng là lập tức dán lấy y, dựa vào y, một khắc trước có lẽ còn đang mải lảm nhảm về tên nhóc Đường Phiếm kia, ngay khắc sau đã ôm lấy cổ y, ghé sát tới hôn. Không pha tình dục, chỉ cầu một mảnh an tâm.

Ban ngày không dám hôn quá lâu vì sợ có tên lính nào không có mắt mà tự tiện xông vào, ban đêm lại càng càn rỡ. Trước khi ngủ ắt phải ôm lấy Đinh Dung hôn sâu một hồi, lúc nào cũng phải ôm tay y mới ngủ được, buổi sáng tỉnh dậy cũng không đuổi y khỏi giường nữa. Nếu Đinh Dung không ôm lấy mặt cậu thân thiết một hồi thì y như rằng hôm đó Uông Thực sẽ bực bội cả một ngày, chỉ khổ là đám lính vô tội của Tây Xưởng.
___

Đốc công của y mệt quá rồi, Đinh Dung nâng khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên phiếm môi mỏng, ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, đừng nhìn khuôn mặt vẫn còn chút thịt, thực ra người cậu đã gầy đi rất nhiều, Đinh Dung mỗi ngày ôm cậu đều cảm nhận được.

Y mút nhẹ phiếm môi Uông Thực, cẩn thận đẩy mở hai phiếm môi, tiến vào bên trong. Đột nhiên nếm được vị mặn cùng cảm giác ươn ướt nơi khóe môi, Đinh Dung mở mắt, trông thấy hai hàng nước mắt in trên má Uông Thực, thân thể cậu cũng run lên nhè nhẹ.

- Bệ hạ không tin ta..... - Những lời còn lại bị Đinh Dung nuốt lấy, y khẽ cắn môi cậu, liếm láp những vảy da bong tróc trên môi cậu, lại vươn lưỡi kéo tầng da chết bong ra.

- Ưm! - Uông Thực đau trào nước mắt, buông ta khỏi cổ Đinh Dung định che miệng, kết quả cơ thể không có chỗ chống đỡ cứ thế rơi xuống, bị Đinh Dung đỡ lấy đầu, nằm ngửa xuống giường, lại bị y lập tức ấn xuống, đầu lưỡi cuốn qua, liếm hết vệt máu phiếm ra, luồn vào miệng Uông Thực.

Môi lưỡi dây dưa, Uông Thực quên đi mọi phiền muộn trong lòng, chuyên tâm hưởng thụ mối hôn của Đinh Dung. Đến khi kích thích quá mức, sắp không khống chế được mới chậm rãi buông ra, cũng chỉ trong khoảnh khắc, Đinh Dung bèn thuận đà lại vươn lên nhấm nháp, giống như ban đầu Uông Thực hôn y, chạm một cái, lại chạm một cái, vỗ về phiếm môi bị y hôn đến sưng đỏ kia.

Uông Thực đã mệt lả, mơ mơ hồ hồ tiến vào giấc ngủ trong sự vỗ về của Đinh Dung, nhưng vẫn ôm chặt người không buông tay, Đinh Dung hết cách, tự mình trèo lên ngủ cùng cậu.

- Đinh Dung, đừng rời xa ta.

- Được.

___

Hôm đó ở ngoài Hoan Ý Lâu, dưới sự hợp lực công kích của Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, Đinh Dung chỉ muốn vứt bỏ tất cả để xông vào cứu Uông Thực. Đường Phiếm, lại là Đường Phiếm, hắn mang theo bánh ngọt Đông Xưởng đã chuẩn bị vào trong, vào được một lúc thì đổi được một cô nương vô dụng ra ngoài. Tên ngu ngốc Vạn Thông đó tay cầm bó đuốc muốn thiêu rụi Hoan Ý Lâu. Đinh Dung xung phong châm lửa, khiến bó đuốc đóng vai trò quyết định kia tắt lịm trước cửa Hoan Ý Lâu.

Từ bên trong vang lên tiếng súng khô khốc, trái tim Đinh Dung cũng vọt lên cổ họng, vội vã dẫn đầu xông vào.

- Ngươi có sao không? - Đinh Dung chỉ muốn ôm chặt Uông Thực vào lòng, nhưng y vẫn luôn là kẻ biết nhẫn nhịn, y nương theo ánh mắt của Uông Thực, thấy Đường Phiếm, Đường Phiếm sắp chết rồi.

Y còn chưa kịp mừng thầm, tên đại phu cuồng y dược Bùi Hoài kia đã xông tới đút cho Đường Phiếm một viên thuốc, Đinh Dung biết, Đường Phiếm phen này không chết nổi.

- Đường Phiếm không thể chết.

Trên xe ngựa về Tây Xưởng, Uông Thực đột nhiên nói.

- Hắn vẫn sống, Bùi Hoài cho hắn uống thuốc giải rồi. - Đinh Dung đáp.

Uông Thực nghe xong mới an tâm ngồi yên.

Đinh Dung ôm cậu vào lòng. - Hắn không chết, người không cần lo lắng.

Đường Phiếm đúng là kẻ sống dai, hắn sống dai thì thôi đi, nhưng lúc nào cũng lôi Tây Xưởng của họ xuống làm đệm lưng là thế nào? Một lần Bác Lãng chưa đủ, còn muốn tới lần hai! Uông Thực đâu? Mỗi lần Đinh Dung choàng tỉnh, việc đầu tiên theo bản năng là tìm Uông Thực, kết quả Uông Thực thì sao? Mở mắt ra là tìm Đường Phiếm.

- Hắn...

- Hắn sao rồi?

- Về nhà rồi.

Từ khi Bác Lãng xuất hiện, Đinh Dung hiếm khi có cơ hội được ở riêng với Uông Thực. Ở Tây Xưởng, trong cung, hay thậm chí khi ở trên xe ngựa, chỗ nào cũng thấy Đường Phiếm. Đốc công sau khi người quen biết Đường Phiếm, đều không muốn tự suy nghĩ gì nữa rồi... Đôi lúc hai người được ở một mình, Uông Thực luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, một câu cũng không muốn nói nhiều, chỉ khi nào cậu ngủ say rồi, Đinh Dung mới dám nhè nhẹ ghé sát đôi môi khô khốc luôn phải ứng phó khắp nơi, lâu chưa được yên ổn uống ngụm nước kia, vảy da trên môi có chút cộm, nhưng đối với Đinh Dung, đây chính là mỹ vị nhân gian, y nhịn không được mà ham muốn nhiều hơn, đầu lưỡi cũng bắt đầu càn quét trong miệng Uông Thực.

Uông Thực bị hôn tỉnh, bị vây trong mùi hương quen thuộc nên cũng không đẩy ra, để mặc y hôn.

- Ta chỉ ngủ một lát, ngươi còn quấy nhiễu ta. - Mối hôn kết thúc, Uông Thực híp mắt trách cứ y.

Đinh Dung trở lại vị trí của mình, ngồi xuống, cúi đầu đáp:

- Lần sau sẽ không như vậy.

Không có lần sau nữa.

Thành Hóa năm thứ mười lăm

- Đa tạ Thượng công ra tay cứu giúp!

- Chúng ta đến trễ rồi, Uông Đốc công đã bị phản tặc giết hại rồi.....

Đinh Dung kinh sợ không nói lên lời, rõ ràng vừa rồi, Uông Thực còn sống sờ sờ như vậy, còn đưa Hoàng thượng ra khỏi Hoan Ý Lâu ngay trước mắt y, y chỉ vòng qua một con đường để tiếp ứng từ bên ngoài, tại sao bây giờ, Uông Thực, tại sao lại chết ở đây...

Là Uông Thực sao? Đinh Dung vọt lên muốn lật người đang nằm dưới đất dậy, lại bị Thượng Minh ngăn cản.

- Đây là hiện trường vụ án, là manh mối để tìm Hoàng thượng, phải giữ nguyên hiện trường.

Nhưng đây là Uông Thực! Đường đường là Đốc công Tây Xưởng! Di thể của cậu sao có thể phơi giữa phố phường mặc người xoi mói thế này!

Đinh Dung khó lòng chấp nhận được nhìn Thượng Minh.

- Ngươi theo ta, giờ còn phải hai kẻ vào cung hành thích là Đường Phiếm và Tùy Châu cần truy bắt!

Một giọt lệ rơi trên mặt đấy, Đinh Dung nhớ bản thân hiếm khi nào khóc, dù cho vô cớ bị Uông Thực mắng, bị Uông Thực đánh, y cũng chưa bao giờ oan ức phát khóc, nhưng hôm nay y muốn khóc, nước mắt cứ một giọt, hai giọt, ba giọt liên tiếp men theo vết nước trên mặt mà rơi xuống. Đinh Dung đã quen che dấu cảm xúc dưới cái cúi đầu, cúi đầu, là không ai biết được y đang nghĩ gì, mong muốn gì, yêu thích gì.

Lần cuối cùng cúi đầu rồi, Đinh Dung nghĩ.

Thằng nhóc ăn mày từ đâu ra bám riết y không buông thế này?

Mấy ngày nay Đinh Dung mệt mỏi vô cùng, không tìm thấy Hoàng thượng, tình hình trong cung không rõ, chức vụ cai quản Tây Xưởng của y vẫn chưa rõ ràng, ngày nào cũng phải bôn ba trên phố.

Thi thể của Uông Thực bị phơi trước Hoan Ý Lâu tròn ba ngày, đã phân hủy tới bốc mùi, Thượng Minh còn chớp tay trên sai người dọn dẹp trước khi y kịp đuổi đến, không biết đã vứt đi đâu, ngay cả nhìn cậu lần cuối Đinh Dung cũng không có cơ hội. Y đã quên đi đôi chút khuôn mặt của Uông Thực rồi.

- Gia, ngài cho cái bánh bao đi, mấy ngay nay tôi chưa có gì ăn rồi.

Đinh Dung là một kẻ tiết kiệm, ngoài những khoản đáng chi cho Uông Thực, đến cả quần áo ăn uống của mình y cũng thắt lưng buộc bụng, thường là Uông Thực thấy không thể nhìn nổi bộ đồ y mặc nữa mới móc ví tiền ra mua một bộ khác cho y.

Nhưng tên ăn mày này đúng là không có mắt, bám riết lấy y suốt dọc đường. Vừa đúng lúc trông thấy ven đường có sạp bánh bao, Đinh Dung bèn móc ví ra mua cho nó một cái bánh bao.

Lúc nhận bánh, người kia dúi vào tay hắn một mảnh giấy. Đinh Dung khi nh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, lại lập tức cúi đầu xuống.

- Chờ tin của ta, đoạt lại Tây Xưởng.

- Vâng.

- Còn nữa, tìm cơ hội liên lạc với Quý phi nương nương.

Đinh Dung nhét chiếc bánh bao vào ngực thằng nhóc ăn mày rồi vội rảo bước rời đi, phía sau còn có người của Đông Xưởng bám theo, y không tiện dừng lại quá lâu, tránh cho Uông Thực bị phát hiện.

Đó là Uông Thực, Uông Thực còn sống!

Trên mảnh giấy viết hai chữ "Là ta", không cần nhìn nét chữ Đinh Dung cũng nhận ra Uông Thực, đôi môi hắn đã hôn cả trăm ngàn lần lộ ra dưới chiếc mũ rộng vành, bàn tay đó y đã nắm, đã sờ, đã mân mê cả trăm ngàn lần, sao y có thể không nhận ra đây!

Đinh Dung lập tức nhớ đến tên Dương Phúc bị Uông Thực bắt về từ Giang Tây một năm trước, thì ra dùng vào lúc này.

Đốc công của y thật thông minh.

Không, không đúng, hiện giờ Tây Xưởng chỉ có một Đốc công, là Đinh Dung.

Đinh Dung đứng trong căn phòng Uông Thực ở, đợi mọi việc ổn định trở lại, y sẽ đón Uông Thực về, lại xây cho cậu một biệt viện, tìm thoại bản cho cậu đọc, hoặc để cậu tiếp tục quản lý Tây Xưởng cũng không có gì không được, chỉ là áp lực từ phía Hoàng đế trong triều cứ để y gánh vác thay cậu, Uông Thực chỉ cần làm những việc cậu thích, những việc khác để y lo. Đinh Dung có chút hoài niệm Uông Thực của trước kia, lúc nào cũng dính lấy mình, y là liều thuốc giúp Uông Thực an tâm, bất cứ oan ức nào Uông Thực phải chịu ngoài Tây Xưởng đều sẽ được giải tỏa từ nơi y. Y muốn hôn Uông Thực, xúc cảm mềm mại đó, lúc trước còn trộm cười Uông Thực không thể rời khỏi mình, bây giờ xa cách mới biết, bản thân y chưa bao giờ ngừng tham luyến mùi hương của cậu.

Đinh Dung đột nhiên nhớ tới hiện nay Đông Xưởng vẫn chưa biết tin Uông Thực còn sống, nếu bị phát hiện, ắt sẽ ra sát chiêu. Tình hình của Hoàng thượng vẫn chưa rõ ràng, nếu y đón Uông Thực về Tây Xưởng, vậy khi Hoàng thượng trở về ắt sẽ trả lại vị trí Đốc công cho cậu, nếu Hoàng thượng không trở lại, Uông Thực nhất định không chịu bỏ Hoàng thượng mà đi... Y chỉ cần Uông Thực mà thôi, chỉ cần đưa Uông Thực từ bên ngoài trở về, sẽ không một ai động vào cậu được, còn về Hoàng thượng và Lý Tử Long, Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, y không cần quan tâm, bên nào giành được lợi thế y lại phản công là được.

Đinh Dung nằm trên chiếc giường của Uông Thực, nghĩ xong xuôi mọi loại khả năng rồi mới lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.

___

Ta quá tin tưởng ngươi rồi.

Khi lưỡi đao kề lên cổ, Uông Thực đã ngẩn người, nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng lại.

Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!

Ánh mắt Uông Thực hung dữ. Đinh Dung, ngươi không có bản lĩnh này.

- Người đâu, đem tên giả mạo Đốc công này giải xuống.

Đinh Dung không dám nhìn vào mắt Uông Thực một lần nào nữa, y sợ bản thân sẽ bại lộ, rõ ràng tất cả đã được suy tính chu toàn, giờ đây lại khiến y chột dạ. Sự thất vọng và khinh miệt trong mắt Uông Thực khiến y hoài nghi quyết định của mình, nhưng đao đã ra khỏi vỏ, không thể thu lại được nữa.

Giả Quỳ thấy Uông Thực bị kẻ đã từng là thuộc hạ đẩy vào trong ngục, gã vội vàng tới dìu cậu.

- Đinh Dung phản bội rồi.

Uông Thực nhếch môi tự giễu.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Đợi.

Đinh Dung, ngươi hà tất phải vậy?

"Uông Thực giả" bị bắt, Đinh Dung cuối cùng cũng có thể khoác lên mình quan phục Xưởng công đã chuẩn bị từ lâu, rất nhanh thôi, y sẽ trở thành Xưởng công Tây Xưởng, Đinh Dung ngẩng đầu, cẩn thận đội mũ lên.

Vội vã xoay người chĩa súng vào kẻ đang đứng dưới bóng tối phía sau.

- Đinh Dung, ngươi rời khỏi ta, chẳng là cái gì cả.

Đinh Dung nhìn đôi môi lộ ra dưỡi mũ áo choàng đang nhẹ nhàng nói ra lời khẳng định, lại khiến y toát một thân mồ hôi lạnh, ngay cả súng cũng cầm không chắc.

Rời khỏi Uông Thực, Đinh Dung chỉ là tên Thái giám dự bị của Kính Sự Phòng, chờ đợi được chọn ra hầu hạ Hoàng thượng ăn mặc ngủ nghỉ, không được chọn cũng không sao, đợi vài năm nữa trở thành một Thái giám Quản sự của Kính Sự Phòng, ngày ngày đánh người đến tê cả tay, đợi tiểu Thái giám hiếu kính. Không phải còn được Đông Xưởng bợ đỡ như hiện nay.

Là bợ đỡ sao? Thực ra Đinh Dung hiểu Thượng Minh không hề để y vào mắt, nhưng bản thân y cũng không phải kẻ dễ bắt chẹt. Trước đây, mọi sắp xếp của Uông Thực đều qua tay y, y nắm giữ rất nhiều đường dây bí mật ngay cả Uông Thực cũng không biết, Đinh Dung không sợ, nhưng y sợ Uông Thực, thiếu niên mười bảy tuổi đã từng cận kề da thịt, cùng giường cùng gối với y.

Một thoáng thất thần đã bị Giả Quỳ bắt lấy mệnh môn*, súng cũng bị kẻ áo đen do Thôi ma ma giả trang đoạt mất. Bên cạnh Uông Thực không chỉ có mình Đinh Dung, nhưng bên cạnh Đinh Dung chỉ có mình Uông Thực.

Đinh Dung ngẩng đầu trước mặt Uông Thực không quá một khắc, lúc gặp lại y đã là một tên tù nhân đến cả tiểu Thái giám cấp bậc thấp nhất cũng không bằng.

- Đinh Dung, với trái tim mềm như đậu hũ này của ngươi, làm sao bảo vệ được ta đây?

Uông Thực mặc đồ thật long trọng, quan phục đỏ rực, quý khí ngời ngời, da trắng môi hồng khiến Đinh Dung chói mắt.

Mà vị công tử mỹ miều này giờ đây đang nhón chân hôn lên bờ môi y.

- Nếu không phải ta, giờ ngươi đã bị lão cáo già Thượng Minh đó lột mất một tầng da rồi.

Uông Thực học dáng vẻ khi xưa của Đinh Dung, vươn đầu lưỡi liếm phiếm môi y, đẩy mở hàm răng y, khiêu chiến đầu lưỡi đang ngoan ngoãn.

- Đi Hà Sáo cùng ta, chỉ có hai chúng ta, như trước kia.

Đinh Dung đột nhiên phản công, ôm lấy Uông Thực, khóa người lại trong vòng tay mình, vươn lưỡi xâm nhập vào miệng cậu, càn quét, cắn mút, như muốn nuốt người vào bụng, lại cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, giảm nhẹ động tác, nhẹ nhàng mân mê đôi môi cậu. Mối hôn thật dài, tựa như muốn bù lại tất cả những nhớ nhung thiếu thốn suốt mấy tháng qua, đến khi Uông Thực như bị hôn tới mức đứng không vững nữa mới buông cậu ra.

- Ta đi cùng ngươi.

[Hoàn]

___

Hoàn rồi, vui quá!!!!
Thuyền không hot, nhưng mị nguyện chèo!

\(^∀^)メ(^∀^)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top