Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hành Trình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đứng trước khung thành rộng hơn bảy mét, tiến dần về phía cột dọc mà ngồi xuống dựa lưng vào. Hôm nay chỉ có mình tôi ngồi ở đây, ngước mặt lên bầu trời tối đen như mực, tôi nghĩ về những thứ xa xăm không rõ... Ngày tôi còn nhỏ, gia đình nghèo lắm... nhưng bố mẹ vẫn cố cho anh em tôi đi học đầy đủ, mỗi lần cầm trái bóng tôi lại nhớ đến chính mình ngày xưa không có tiền chỉ biết lấy trái bưởi mà thay bóng. Cuộc sống không đầy đủ mà rất vui, vui vì hồi nhỏ vô lo vô nghĩ có thể cùng lũ trẻ gần nhà hàng ngày đều đá "bóng". Từ đó tôi có một niềm đam mê với trái bóng tròn, ao ước một ngày mình có thể đứng trên sân cỏ. Tình yêu bóng đá trưởng thành dần theo năm tháng, lớn mạnh cùng cơ thể tôi... Chú tôi đưa tôi vào một câu lạc bộ bóng đá nhỏ ở huyện, khi ấy tôi mới hơn mười tuổi... Tôi nhìn bàn tay chai sạn vì làm phu hồ lại nhớ đến những tháng ngày vừa phụ giúp bố mẹ làm việc vừa chăm chỉ luyện tập."Mỗi người đứng trên sân chỉ nên làm một nhiệm vụ thôi!" Tôi nhớ câu nói đó của quản lí, vì vậy tôi lựa chọn cho mình một nhiệm vụ trong đội đó là bắt bóng. Tôi vốn không thích hợp đứng trên hàng công vì chuyền bóng cùng kết hợp với đồng đội khá kém nhưng tôi lại tìm thấy ưu điểm của chính mình khi nhận ra công việc phu hồ bao năm qua của tôi đã giúp tôi bắt bóng khá chuẩn xác.
Chính vì mong ước muốn gia đình đỡ nghèo khổ mà tôi luôn cố gắng chăm chỉ tập luyện từng ngày, những nỗ lực ấy đã được đền đáp khi tôi được chọn vào FLC Thanh Hóa, rồi từ một câu lạc bộ đá bóng ở quê nhà tôi đã tiến xa hơn. Thủ môn chính thức mang áo số 1 của đội tuyển U23 Việt Nam mang tên Bùi Tiến Dũng, được mang trên mình màu áo của đội tuyển tôi cảm thấy như khoác trên mình một sự tự hào không nói thành lời.

Những ngày đầu bước vào đội tuyển, tôi cảm thấy vô cùng xa lạ, nhiều khi còn thấy bản thân thật kém cỏi, bởi toàn bộ những đồng đội của tôi đều rất nổi tiếng, họ từng dành rất nhiều giải thưởng trong các câu lạc bộ khác nhau từ khi còn trẻ. Tôi chẳng biết làm gì khác ngoài sự nỗ lực rèn luyện bản thân, cả tuổi thanh xuân đều bỏ qua cái gọi là yêu... Đến cả đội bóng chỉ còn mình tôi là chưa có người yêu... À... không đúng, còn một người nữa cũng giống như tôi đó là Hà Đức Chinh. Hai chúng tôi đều bằng tuổi nhưng không hiểu sao tôi lại thích xưng anh hơn, có lẽ là do tôi sinh trước mấy tháng chăng?

Vì tính tình em hay đùa lại vui tính nên chúng tôi rất nhanh đã trở nên thân thiết. Mỗi khi luyện tập, em luôn là người xung phong tập đá penalty với tôi đầu tiên. Em nói rằng rất thích tập đá penalty với tôi bởi ngày xưa khi còn nhỏ bố của em hay làm thủ môn bắt bóng cho em đá. Người bố đã mất của Đức Chinh chính là động lực để em luôn cố gắng và đi xa đến hiện tại. Ít ai có thể ngờ rằng một người được xem là lầy lội nhất nhóm như Đức Chinh lại có những chuyện buồn như thế.

Khi bắt đầu mùa giải, tôi cùng những đồng đội khác ngày một bận rộn hơn, lịch luyện tập dày đặc. Đức Chinh cùng tôi ngày ngày luyện tập, lại hay cùng nhau nói chuyện phiếm, nhiều khi còn trêu đùa mua áo đôi vì cả hai chính là hai thành viên duy nhất trong đội bóng chưa có người yêu. Trêu đùa là vậy nhưng bản thân tôi lại có chút vui... mặc dù không hiểu tại sao lại vui đến vậy...

Chính tôi cũng không thể ngờ rằng đội bóng lại có thể tiến đến trận bán kết, những cố gắng của chúng tôi cuối cùng cũng được đền đáp bằng chiếc vé vào bán kết.
Bản thân tôi cũng thừa nhận mình có chút hồi hộp khi bước chân lên thảm cỏ của trận bán kết, đội bạn rất mạnh. Qua hai hiệp phụ cầm hòa tỉ số, tôi thấy được cả đội đã mệt mỏi ra sao, cố gắng như thế nào... không hiểu sao tôi lại để ý đến Đức Chinh nhiều nhất, những giọt mồ hôi thấm ướt áo... Giờ đến lượt tôi cố gắng cho cả đội, hiển nhiên luân lưu chính là án phạt tử cho thủ thành. Tôi nhớ lại mỗi lần luyện tập cùng em, tất cả những động tác tôi đều ghi nhớ từ đó rút ra kết luận về hướng bóng. Trời không phụ công "mài sắt" tôi cuối cùng cũng thành công cản phá được hai quả, mà đối phương chỉ cản được một quả, điều này đồng nghĩa với việc chúng tôi đã thắng, chúng tôi đã thắng một đối thủ có sự đầu tư lớn về bóng đá như Qatar. Niềm vui chi phối toàn bộ cảm xúc cùng hành động, tôi vui mừng như một đứa trẻ được quà ôm lấy em, cả hai cùng ngã xuống sân cỏ. Cả tôi và em đều cười thật tươi, cả đội bóng cùng người hâm mộ nước nhà vỡ òa trong cảm xúc chiến thắng. Lần đầu tiên sau mười năm nước nhà lại có được sự tự hào như thế...

Nhiều lúc nhớ lại cảnh đó, tôi cảm thấy có phải mình hành động hơi quá không? Nhưng có vẻ như chẳng ai để ý mấy, kể cả em...
Sau chiến thắng Qatar, một kẻ chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện yêu đương như tôi lại có thêm nhiều người theo đuổi, cái danh "crush quốc dân" theo tôi từ đó. Tôi chưa tính đến chuyện yêu đương cũng vì thương gia đình nghèo khổ, tôi muốn kiếm thật nhiều tiền cho bố mẹ, tuy nhiên đó là trước kia nhưng còn bây giờ tôi đã có thêm một lý do khác để không thích con gái theo đuổi mình. Mọi người có biết "crush quốc dân" này lại đi crush một người khác không? Chẳng biết thích từ bao giờ nhưng tất cả chỉ đơn giản là thích, là để ý...
Em ấy không mấy bận tâm về việc tôi có bao nhiêu người thích, đó là lý do tôi nghĩ mình đang đơn phương... Cho dù tôi có đặc biệt trả lời hoa hậu Đỗ Mỹ Linh, em ấy cũng không tỏ thái độ.
Trước trận chung kết, tôi cùng em ném bóng tuyết, ở Việt Nam vốn sẽ không có cơ hội được nghịch tuyết như vậy. Em ngồi cạnh tôi cười hì hì:

"Ngày mai chúng ta cùng cố gắng!"

Tôi nghiêng đầu cười một cái:

"Được!"

Trận chung kết đối đầu với Uzbekistan, thời tiết đã không ưu ái chúng tôi, tuyết rơi suốt trận đấu. Cảm thấy thật may mắn khi em ấy là tiền đạo, sẽ chạy nhiều, ít nhất sẽ không lạnh lắm. Trận đấu gay cấn kéo dài gần hết hiệp phụ thứ hai, tưởng chừng như sẽ bước vào loạt luân lưu thì đối phương lại hưởng phạt góc, lúc đó tôi đã để lưới nhà rung lên. Hiển nhiên chúng tôi thua vào phút chót, nỗi tiếc nuối bao trùm... Người hâm mộ không vì vậy mà oán trách, họ tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi, tuy thua nhưng chúng tôi thua trong sự tự hào... Nhưng tôi biết, nếu chúng tôi thắng trận chung kết nhất định niềm vui sẽ được trọn vẹn hơn nữa.

Ngày về nước, tôi được fan hâm mộ nữ vây quanh xin chữ kí, chụp ảnh, nhưng ánh mắt tôi lại chỉ hướng về phía Đức Chinh- người vì vừa nhìn thấy tôi được fan nữ vây quanh mà lặng lẽ quay đi...

Về nước, chúng tôi lại bận rộn hơn rất nhiều vì phải nhận phỏng vấn từ nhà đài cũng như quay họp fan ở Mỹ Đình. Vì sinh nhật tôi cũng chính vào hôm họp fan nên ngày tổ chức bị rời lại. Hôm tổ chức sinh nhật cho tôi, mọi người rất vui, tôi lại càng vui hơn khi được ngồi cạnh em. Lúc mọi người phát trực tiếp, tôi vì không muốn thân thiết lắm với fan nữ nên cũng chỉ cắm cúi ăn. Ngay từ đầu đã không thích thì không nên tỏ ra thân thiết quá với họ... đó là suy nghĩ của tôi.

Gió đêm lạnh buốt, trời càng về khuya càng lạnh, gió thổi bay đi dòng suy nghĩ trong tôi, đẩy tôi về với thực tại. Tôi vẫn ngồi ở khung thành- người bạn mà tôi luôn gắn bó từ thời niên thiếu đến giờ. Cứ nghĩ rằng giờ này không còn ai ra đây, không ngờ cũng còn một người khác giống tôi đó là Đức Chinh. Em dần đi đến cạnh tôi rồi ngồi xuống bên cạnh:

"Anh không ngủ được à? Em cũng vậy..."

Em ấy lại cười, vẫn luôn là bộ dáng ngây ngô như thế...

"Vậy thì cho em mượn bờ vai mà ngủ này!"

Tôi buột miệng nói ra cái câu mà ai cũng sẽ nghĩ là bông đùa, thế nhưng tôi cảm thấy Đức Chinh như hùa theo:

"Là anh nói đấy, vậy em sẽ chiếm luôn!"

Đức Chinh ngả đầu vào vai tôi làm bộ giả vờ ngủ, tôi vô thức bật cười thành tiếng... Mặc kệ bộ dáng hai thằng con trai dựa vai nhau người ngoài nhìn vào có bao nhiêu kỳ cục...

Tình cảm của tôi với Đức Chinh cũng giống như tình yêu với trái bóng tròn, tình yêu trưởng thành theo năm tháng. Tất cả đều là một hành trình chịu sự chi phối của quy luật thời gian... Tôi cảm ơn niềm đam mê với bóng đá của mình, nhờ trái bóng tròn tôi có thể gặp được một người như em. Em không phải là một người con gái, nhưng lại khiến tôi thích, lại khiến tôi luôn quan tâm tới em... Hy vọng sau này chúng ta có thể cùng nhau tiến vào đội tuyển quốc gia, cùng nhau đứng trên cùng một chiến tuyến...

Hành trình yêu của tôi vẫn kéo dài, chưa có điểm dừng lại... có lẽ khi nào từ bỏ đi bóng đá, tôi vẫn chưa thể từ bỏ được em- Người con trai duy nhất trở nên đặc biệt với cuộc đời tôi...

---------------------
Chỉ là một oneshot nhỏ thôi(*¯︶¯*)
Hà Đức Chinh hàng công nhưng chưa chắc nằm trên, Bùi Tiến Dũng hàng thủ nhưng chưa chắc nằm dưới😂

1/2/2018

1875 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top