Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73+74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73: Kết cục (Phần hai)

Tưởng Thành Duật ngồi trong sân với mẹ nửa tiếng, đã nhìn thấy mẹ cố gắng vẽ hoa hồng thế nào, vẽ thế nào cũng không giống.

Sắc trời tối dần.

Cuối cùng bà Tưởng cũng đã có cái cớ: “Nếu như ánh sáng tốt thì mẹ đã vẽ xong từ sớm rồi.”

Tưởng Thành Duật theo lời của mẹ nói: “Tại hoa trong vườn nở quá nhiều đấy ạ, nếu như ít một chút thì mẹ cũng vẽ xong từ lâu rồi.”

Bà Tưởng cười lớn, đánh yêu con trai một cái.

Tưởng Thành Duật giúp mẹ thu dọn giá vẽ: “Mẹ, con về đây.”

Câu này vừa được nói xong, anh nhận được điện thoại của Thẩm Đường.

Thẩm Đường nói tối nay phải ra ngoài ăn cơm với Ôn Địch, bảo anh không cần gấp gáp trở về biệt thự.

Sau khi cúp điện thoại, xe của Lê Tranh chạy vào trong sân.

“Hiếm khi mấy đứa đều trở về, ở nhà ăn cơm đi đã.” Bà Tưởng bảo đầu bếp chuẩn bị bữa tối.

Lê Tranh khóa xe, ngâm nga ca khúc vào nhà.

“Ồ, hôm nay sao chú lại có thời gian rảnh về nhà thế ạ?”

“Trở về coi cháu có nghe lời hay không đấy.”

“Bây giờ cháu rất ngoan rồi nha.” Lê Tranh kéo cánh tay Tưởng Thành Duật, kéo anh ngồi lên ghế sô pha, để anh bóc quả hạch cho cô ấy.

Tưởng Thành Duật định lấy nhân quả hạch đưa cho cô ấy, hương vị thơm ngon hơn loại bóc vỏ. Lê Tranh làm một động tác dừng tay lại, cô ấy phải ăn hạt bóc vỏ, như vậy lượng đường bên trong ít hơn.

“Nghe Phó Thành Lẫm nói gần đây cháu rất bận, ngay cả thời gian hẹn hò cũng không có, bận gì thế?” Tưởng Thành Duật quan tâm nói.

Lê Tranh bận tiếp đón bạn bè, ban ngày đi làm, buổi tối đi chơi, hận không thể bẻ một ngày thành bốn mươi tám tiếng.

Cô ấy nằm trên ghế sô pha, lấy cái quạt mini của cô ấy thổi vào mặt.

“Hồi chạng vạng tôi cháu đã tiễn Trữ Tiêu Duyệt về, cô ấy ở Bắc Kinh chơi năm ngày.”

Tưởng Thành Duật ngước mắt lên: “Sao cháu không nói sớm?”

Anh biết Trữ Tiêu Duyệt muốn tới, trước đây ở buổi tiệc của nhà họ Tiêu, cô ấy đã từng nhắc tới.

“Trữ Tiêu Duyệt không cho nói, không muốn thím của cháu có gánh nặng tâm lý.”

Tưởng Thành Duật đã bóc xong một ít quả hạch, cô ấy lấy lấy ăn: “Cuối tuần có quay tiết mục, cháu và Trữ Tiêu Duyệt đều ở trường quay, nhưng thím không nhìn thấy bọn cháy, hai bọn cháu ngồi ở hàng sau.”

Cô ấy nhai quả hạch ‘rốp rốp’.

“Ban ngày Trữ Tiêu Duyệt ở cùng với cháu, cháu còn đưa cô ấy đi theo phỏng vấn, buổi tối cô ấy ở chỗ của Trữ Nhiễm, nói lần này đến đây cũng đúng lúc làm việc thay mẹ cô ấy.”

Cũng không biết là chuyện gì, cô ấy cũng không thể truy hỏi tận gốc.

Ăn quả hạch trong tay xong, Lê Tranh nằm yên trên sô pha, thở dài thật sâu.

Tưởng Thành Duật nhìn cô ấy: “Vừa nãy không phải vẫn êm đẹp à, lại làm sao vậy?”

“Không có gì, cháu đang nghĩ chuyện công việc thôi.”

Lê Tranh trả lời qua loa hai câu, lấy quạt mini thổi lên ngực.

Mấy hôm trước cô ấy đưa Trữ Tiêu Duyệt đi phỏng vấn, Trữ Tiêu Duyệt nói, cô ấy có một ước mơ, hi vọng có một ngày có thể gọi Thẩm Đường một tiếng chị, còn trêu chọc nói, nếu như cô ấy đã gọi Thẩm Đường là chị gái, sau này cô ấy phải gọi Trữ Tiêu Duyệt là dì.

Con của chú gọi Trữ Tiêu Duyệt là dì, cô ấy với con của chú lại là chị em.

Xét về vai vế, là phải gọi người là dì.

Sau đó Trữ Tiêu Duyệt lại nói, giấc mơ giữa ban ngày này, cũng rất đẹp.

Lúc tiễn Trữ Tiêu Duyệt đến sân bay, Trữ Tiêu Duyệt bảo cô ấy hãy chăm sóc Thẩm Đường thật tốt, nói Thầm Đường khá nhạy cảm, cũng không biết ở chung với người khác, nếu như sau này ở nhà họ Tưởng nói chuyện có chỗ nào không chu toàn, bảo cô ấy hòa giải giúp.

Cô ấy cam đoan với Trữ Tiêu Duyệt, chắc chắn sẽ chăm sóc Thẩm Đường thật tốt, cô ấy còn giải sầu giúp Trữ Tiêu Duyệt, cô ấy và bà nội đều là người hâm mộ của Thẩm Đường, biết tính tình thẳng thắn của cô.

Lại nói thêm, có chú ở đây, làm sao chú ấy có thể để thím chịu ấm ức nào chứ.

Điện thoại bên cạnh rung lên, Lê Tranh hoàn hồn, mở điện thoại ra, Trữ Tiêu Duyệt gửi tin nhắn tới: [Mình đến Thượng Hải rồi, có thời gian đến nhà mình chơi nhé.]

Lê Tranh đang gửi tin nhắn, không thèm ăn đồ ăn.

Tưởng Thành Duật gói quả hạch đã bóc xong vào một cái túi zip nhỏ, mang trở về cho Thẩm Đường ăn.

Thẩm Đường và Ôn Địch đã hẹn gặp nhau ở nhà hàng SZ, Tưởng Thành Duật thường đưa cô đến nhà hàng này, đồ ăn không tệ, còn có thể ngắm cảnh đêm.

Cô đến sớm hơn Ôn Địch mười phút, gọi một phần đồ ngọt cho Ôn Địch trước.

Trong khi đợi Ôn Địch đến, Thẩm Đường lấy cuốn album kia từ trong túi xách ra lật xem.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng của Tưởng Thành Duật, bây giờ cô không có chuyện gì cũng sẽ không tự chủ mà suy nghĩ, nếu như sinh con gái, con gái sẽ trông như thế nào, giống cô hay là giống Tưởng Thành Duật.

“Cục cưng, mình tới rồi nè.” Giọng nói vui vẻ của Ôn Địch vang lên trên đỉnh đầu.

Thẩm Đường cất cuốn album, nhìn quần áo trên người Ôn Địch: “Chiếc váy này đẹp lắm đó.”

“Vừa nhận không lâu, cố ý mặc đến hẹn hò với cậu.”

Ôn Địch đóng cửa ở nhà một tháng, cuối cùng cũng đã chau chuốt xong kịch bản này.

Ở nhà lười trang điểm, luộm thuộm, lôi thôi lếch thếch.

Hôm nay ra ngoài trang điểm một phen, thay chiếc váy kiểu dáng mới nhất, tâm trạng cũng thật tốt.

Ôn Địch thưởng thức đồ ngọt, tạm thời gạt vấn đề calo sang một bên.

Ôn Địch nhìn ngón áp út của Thẩm Đường: “Nhẫn của cậu đâu? Không phải nói Tưởng Thành Duật đã cầu hôn rồi sao?”

Thẩm Đường bắt lấy trọng điểm: “Cậu nghe ai nói vậy?”

Ôn Địch cũng không có gì phải giấu giếm Thẩm Đường: “Nghiêm Hạ Vũ. Một tuần trước anh ta đã gửi email cho mình, hôm nay mình mới có thời gian rảnh rỗi để xem, đi đến đây vẫn luôn nghĩ phải tặng món quà gì cho cậu nữa.”

Đến bây giờ cũng chưa nghĩ xong.

Nếu như Ôn Địch đã chủ động nhắc tới Nghiêm Hạ Vũ, Thẩm Đường hỏi cô ta, bây giờ cô ta với Nghiêm Hạ Vũ thế nào rồi.

Ôn Địch: “Ngày nào mình cũng bận kiếm tiền, làm gì có thời gian quan tâm đến anh ta chứ. Nhưng sắp tới có lẽ phải dùng đến anh ta, gần đây không phải mình sáng tác một kịch bản trai đểu sao, nên ngược trai đểu như thế nào mới được, nhất thời vẫn chưa thể nắm bắt tốt, cũng không có kinh nghiệm, muốn tìm chút linh cảm từ trên người anh ta.”

Thẩm Đường: “…”

“Không nói đến anh ta nữa.” Ôn Địch nói những chuyện trong giới giải trí mà mình biết cho cô nghe một lượt.

Bộ phim kia của công ty của Phàn Ngọc đang quay bị tạm dừng vì vấn đề tài chính, sau khi tìm kiếm đầu tư khắp nơi nhưng không có kết quả, Phàn Ngọc bất đắc dĩ, bán hai căn hộ dưới tên của mình đi.

Buổi tối ngày hôm qua, Phàn Ngọc hẹn bạn bè ăn cơm, sau khi uống say mắng Trần Nam Kình ầm lên trước mặt bạn bè, nói ông ta điên rồ, vậy mà để bà ta đi cầu xin Thẩm Đường giúp đỡ.

Ôn Địch nhắc nhở cô: “Nếu như đến lúc đó tài chính của Phàn Ngọc không dư dả, đến tìm cậu kéo đầu tư, cậu phải thận trọng xem xét. Người như bà ta, nói thế nào nhỉ, cố chấp u ám ghê đó.”

Thẩm Đường: “Mình không bao giờ đầu tư cho bà ta, mình không phải loại người tiền gì cũng kiếm được.”

Ôn Địch yên tâm: “Vậy thì tốt.”

Trần Nam Kình cũng là có ý nào đó, bây giờ bắt đầu lập ra nhân vật người cha tốt cho Thẩm Đường xem. Nhưng cũng xem như xứng đôi với Phàn Ngọc, không phải người một nhà thì không về cùng một nhà.

Bây giờ nghĩ tới Tiêu Chân vẫn xem là may mắn, sớm thoát khỏi bể khổ, gả cho người đàn ông tốt như Trữ Nhạc Lễ.

Chỉ là khổ cho Thẩm Đường.

“Bộ kịch bản này trên tay mình sau khi giao ra lại có một khoản tiền lớn đến tay, sắp tới cuộc đấu giá mùa thu, cậu thích gì chị đây đều đấu giá cho cậu.”

Thẩm Đường không khách khí chút nào: “Cậu đấu giá thứ gì mình đều thích.”

Hai người đang cười nói, tiền còn chưa đến tay, đã bắt đầu lên kế hoạch tiêu tiền thế nào.

Lúc Ôn Địch lơ đãng quay đầu, nhìn thấy ở phía không xa có hai người đang nhìn về bàn này của bọn họ, cách bọn họ hai bàn ăn.

Hai người đều là cực phẩm trong đám đàn ông, giữa hai lông mày còn có chút giống Thẩm Đường.

Một người tao nhã lịch sự, một người cặn bã bại hoại.

“Này, Đường Đường, hai người kia có phải họ hàng của nhà cậu không?”

Thẩm Đường nhìn theo hướng đó, có loại ảo giác xuyên qua không gian.

Trước đây khi cô đến đây ăn cơm với Tần Tỉnh, Tiêu Đông Khải và Tiêu Đông Hàn cũng ngồi ở vị trí đó.

Tiêu Đông Hàn vẫn giống như lần trước, giơ ly rượu vang lên cách không khí kính rượu với cô.

Thẩm Đường dùng ly nước mang tính tượng trưng ra hiệu một chút, sau đó thu hồi ánh mắt.

Ôn Địch: “Là người nhà họ Tiêu sao?”

Thẩm Đường gật đầu: “Cháu trai Tiếu Đổng.”

Khó trách.

Dù sao vẫn là có một tầng quan hệ huyết thống, không chỉ giống nhau về ngoại hình mà còn giống nhau về thần thái.

Ôn Địch không biết khoảng thời gian này Thẩm Đường đã trải qua tranh chấp về quyền cổ phần, Thẩm Đường cũng chưa từng kể khổ với cô ta, thỉnh thoảng Nghiêm Hạ Vũ không biết nói gì trong email cũng sẽ nhắc đến vài câu với cô ấy.

“Người đeo kính màu vàng nhìn như kẻ cặn bã kia là Tiêu Đông Hàn phải không?”

“Ừ, đối diện là Tiêu Đông Khải.”

“Bây giờ cậu và Tiêu Đông Hàn xem như bắt tay giảng hòa rồi sao?”

Thẩm Đường: “Giảng hòa thì vẫn là không thể, nhưng dù sao anh ta không thể làm ầm ĩ chuyện gì quá lớn, còn phải cách mình bảy tất.

Ôn Địch tựa đầu, sau khi suy xét: “Mình quyết định thêm yếu tố chiến tranh thương nghiệp vào trong kịch bản tiếp theo, chắc chắn rất hào hứng, trong việc kinh doanh cũng phải ngược thằng trai đểu kia một lượt, để anh ta khóc cầu xin tha.”

“…”

11 giờ, Tưởng Thành Duật mới đi ra từ nhà cũ.

Sau khi ăn cơm chơi mấy ván cờ với ba, anh cũng quên mất thời gian.

Về đến biệt thự, Thẩm Đường đã ngủ rồi, phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn tường đang sáng.

Một mình cô đi ngủ vẫn không có cảm giác an toàn, lại trùm chăn lên tận đỉnh đầu.

Tưởng Thành Duật nhẹ nhàng đi tới, trên tủ đầu giường có một cuốn album, dưới cuốn album còn đè lên hai tờ giấy gói quả rất tinh xảo.

Trên mặt cuốn album là tờ giấy Thẩm Đường để lại cho anh: [Bà Tiêu đưa em, em tặng lại cho Chủ tịch Tưởng của em đấy.]

Tưởng Thành Duật rũ mắt nhìn giấy gói quà, phong cách này là kiểu mà những cô gái trẻ tuổi như Trữ Tiêu Duyệt thích, Lê Tranh nói Trữ Tiêu Duyệt đến đây làm việc giúp mẹ, có lẽ là đưa cuốn album này cho Thẩm Đường.

Anh lấy cuốn album lật xem, là ảnh của Thẩm Đường lúc còn nhỏ.

Con gái trong tưởng tượng của anh cũng trông giống cô như thế này.

Mỗi một bức ảnh anh đều cẩn thận xem, lật xong cả một cuốn album, Tưởng Thành Duật mới đi tắm.

Thẩm Đường ngủ rất say, cho đến bây giờ cũng không tỉnh dậy.

Tưởng Thành Duật đi ra từ phòng tắm, cô vẫn vùi mình trong chăn, chỉ có hai chân lộ ra ngoài.

Anh tắt đèn tường đi, cẩn thận vén chăn lên, sợ dọa tỉnh cô: “Thẩm Đường, là anh.” Anh nhẹ giọng nói bên tai cô.

Mí mắt quá nặng, Thẩm Đường muốn mở mắt ra xem, cố gắng rồi cũng không mở ra được.

Tưởng Thành Duật nửa ôm cô trong lồng ngực, khi hôn sâu xuống, cuối cùng Thẩm Đường cũng tỉnh dậy, quay đầu đi: “Anh về rồi à?”

“Ừm.” Môi của anh lại phủ lên cô.

Thẩm Đường ôm lấy sau lưng anh, Tưởng Thành Duật lật người, cô ở phía dưới.

Xa nhau từ sáng sớm đến tận bây giờ, thật ra cũng mới mười mấy tiếng đồng hồ thôi, thế nào cơ thể bọn họ đã gấp gáp không chờ được muốn hòa vào nhau.

Hai chân Thẩm Đường giữ lấy eo của anh, nửa thân trên cũng cố gắng dán sát vào anh: “Nếu như chúng ta không quay lại, bây giờ sẽ như thế nào nhỉ?”

“Giống như Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ.”

Thẩm Đường: “Vậy anh không phải uy hiếp em, anh sẽ lại đi tìm người khác.”

“Nếu đi tìm ,cũng là tìm em.”

Anh dùng sức muốn cô: “Anh không có người khác.”

Thẩm Đường hôn anh, chủ động hôn anh thật sâu.

Trưa ngày thứ ba, bọn họ đã đến thôn Hải Đường.

Khi nhìn thấy chiếc đàn piano trong phòng khách kia, Tưởng Thành Duật lại thay đổi ý định, vốn dĩ là muốn vận chuyển chiếc đàn đến trong biệt thự của bọn họ ở Bắc Kinh, thuận tiện để khi cô rảnh rỗi chơi đàn, bây giờ quyết định vẫn là để lại chiếc đàn ở đây, nếu như chuyển chiếc đàn đi rồi, một góc phòng khách sẽ trở nên trống rỗng, sẽ không còn cảm giác vốn có trước kia nữa.

Anh Thẩm nói với bọn họ, công ty bên Bắc Kinh kia đã quyết định khai phá ngành du lịch của thôn Hải Đường, dự án mới đều rất ổn, sau này người đến đây du lịch càng ngày càng nhiều.

Đến lúc đó, chắc chắn homestay của anh ấy sẽ không còn một phòng trống nào cả.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Đường thức dậy rất sớm, thay một bộ quần áo vận động thuận tiện đi ra ngoài, mua một bó hoa tươi, đi thăm ông nội với Tưởng Thành Duật.

Vẫn đang đi nhưng cô không khỏi buồn bã, nếu như ông nội vẫn còn sống thì tốt biết bao, ông sẽ ở cửa nhà đợi cô và Tưởng Thành Duật trở về, pha một ly trà hoa nhài cho bọn họ, sau đó nói rằng, Thành Duật qua đây ngồi nào.

Bỗng nhiên Tưởng Thành Duật dừng bước chân lại, cầm lấy tay cô, bảo cô nhìn phía trước.

Thẩm Đường vừa mới quay mặt đi lau nước mắt, vẫn luôn chưa ngẩng đầu lên.

Ở phía xa, cô đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Nam Kình.

Tưởng Thành Duật buông tay cô ra: “Em qua đó trước đi, anh đợi lát nữa sẽ lại đi thăm ông nội.”

Lúc Trần Nam Kình xoay người cũng đã nhìn thấy Thẩm Đường.

Thẩm Đường đi tới, không nhìn ông ta.

Ở chỗ của ông nội, cô sẽ không nói bất cứ câu gì tức giận, cứ coi ông ta như là một người qua đường.

Trước mộ có hai bó hoa tươi, cô không biết một bó kia là của ai, có lẽ là sáng sớm anh Thẩm đã tới thăm ông nội.

“Ông nội, bây giờ con cũng làm bà chủ rồi đấy. Ông không cần lo lắng cho con đâu, bây giờ con rất tốt.” Vốn dĩ Thẩm Đường chuẩn bị rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với ông nội, còn muốn chia sẻ chuyện thường ngày của cô và Tưởng Thành Duật với ông nội, thế mà bây giờ lại không có cách nào nói ra.

Đợi cô du lịch ở hải đảo trở về, lại đến nói chuyện trong nhà với ông nội.

Chẳng mấy chốc sau, Tưởng Thành Duật cũng qua đây.

“Ông nội, Thành Duật cũng tới thăm ông rồi.”

Lại đứng thêm một lúc, Thẩm Đường nắm tay Tưởng Thành Duật đi trở về.

Trần Nam Kình đi phía sau bọn họ, vẫn luôn đi theo trên con đường đến cửa homestay kia.

“Đường Đường.” Thẩm Đường sửng sốt một chút, vậy mà phía sau lưng lại là giọng nói của Tiêu Chân.

Cô và Tưởng Thành Duật đồng thời xoay người.

Thật sự là Tiêu Chân, bước xuống từ chiếc xe hơi bên đường.

Tưởng Thành Duật: “Anh đi xếp hàng mua bữa sáng cho em.”

Đây là lần đầu tiên một nhà ba người bọn họ cùng chạm mặt nhau sau nhiều năm xa cách như vậy, anh nhẹ nhàng ôm cô: “Anh ở tiệm đồ ăn sáng bên cạnh, cách em chưa đến năm mươi mét.”

Gặp được Tiêu Chân ở đây, Trần Nam Kình cũng không hề ngạc nhiên, trước đó Tiêu Chân đã liên lạc với ông ta, nói muốn đến thăm ông cụ, bà ta chỉ là lịch sự thông báo, không nói thêm những thứ khác.

Khi ông ta đến thăm ba mình, đã có một có hoa tươi được đặt trước mộ, có lẽ là Tiêu Chân đã đến thăm ông.

Bỗng nhiên Thẩm Đường cảm thấy thật châm chọc, khi còn nhỏ mỗi ngày cô mong chờ thế nào ba mẹ cũng không đến, thế mà sau nhiều năm như vậy, khi cô còn không cần bất cứ thứ gì nữa, bọn họ đều đến.

Tiêu Chân đeo kính râm, bà ta đứng cách Thẩm Đường và Trần Nam Kính hai ba mét, tạo nên một hình tam giác, đó là khoảng cách làm thế nào cũng không xóa được.

“Hôm nay mẹ tới, người trong nhà đều biết.” Bà ta muốn nói rằng, không phải bà ta lén lút tới đây thăm cô, Trữ Nhạc Lễ và những người khác đều biết.

“Buổi trưa chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, sau khi con biết ghi nhớ đến giờ, mẹ và ba con chưa từng ở với con một ngày nào.”

Bỗng nhiên bà ta nghẹn ngào, dùng sức nắm chặt tay cầm cửa xe.

“Đường Đường, mặc kệ con có tin hay không, trong hai mươi sáu năm mẹ rời khỏi con, không có ngày nào mẹ sống tốt. Nói với con chuyện này không phải để con tha thứ cho mẹ.”

Trong lúc nhất thời, bà ta nói năng lộn xộn.

Ánh mặt trời thật chói mắt, Thẩm Đường cũng đeo kính che nắng, cô nhìn về phía Trần Nam Kình: “Đạo diễn Trần, ông có muốn đến để hối tiếc một lần không? Nền tảng lời kịch của ông vững chắc, có lẽ sẽ không giống như bà Tiêu như vậy, cứ ngập ngừng vướng vấp.”

“Đường Đường…” Giọng nói châm chọc của con gái khiến trong lòng Trần Nam Kình có cảm giác không nói thành lời.

“Nếu hai người muốn ăn cơm ôn lại chuyện cũ, hai người cứ tự đi, tôi và hai người thực ra không có chuyện gì để ôn lại cả, quá xa lạ rồi, ngồi chung một chỗ cũng rất nực cười, thực ra không cần thiết đâu. Trước đây hai người ở trong lòng của tôi chỉ là một dấu chấm mà thôi, bây giờ ngay cả một dấu chấm cũng không phải nữa. Người tôi nhớ trong tim chỉ có ba mẹ trong suy đoán mà thôi, không phải Tiêu Chân, cũng không phải Trần Nam Kình.”

Im lặng hai giây, cô xoay người rời đi.

Biển ở phía xa, bình tĩnh như vậy.

Đột nhiên đường bờ biển trở nên thật dài thật dài, thế nào cũng không nhìn được điểm cuối.

Và cô thì nhỏ bé như thế.

Cô đi từng bước về phía trước, phảng phất tất cả sau lưng đều mất đi màu sắc, cô cũng không quay đầu lại nữa.

Trước cửa nhà, Tưởng Thành Duật đang đợi cô.

Chương 74: Kết cục (Hết)

Nhìn theo Thẩm Đường đi vào sân nhà trọ, thật lâu Tiêu Chân mới cố gắng thu hồi ánh mắt của mình lại.

Những người đi đường không thể không liếc nhìn Trần Nam Kình, có du khách nhận ra ông ta nên đã lấy di động lén chụp trộm vài tấm, cũng không phải chuyện gì lạ khi gặp được Trần Nam Kình ở chính quê hương của ông ta.

Còn nghe nói thôn Hải Đường sắp khởi công dự án khu vui chơi giải trí mới, mà một trong những người đầu tư chính là Trần Nam Kình.

Tiêu Chân và Trần Nam Kình nhìn nhau không nói gì.

Hai người đều đeo kính râm, không ai biết đối phương đang nhìn gì, suy nghĩ gì.

Quả thật kính râm là một vật rất tốt, có thể che giấu kín kẽ tất cả những ích kỷ và dối trá bên trong trái tim mình.

Tiêu Chân vịn vào cửa xe, mái tóc dài bị gió biển thổi mạnh tới rối tung.

Sau khi bà ta và Trần Nam Kình ly hôn, số lần gặp mặt không đáng kể, có hai lần trong số đó đều ở thôn Hải Đường. Đứng tại nơi con gái lớn lên, mọi ân oán đều không màng nhắc đến.

Trong mấy năm kết hôn với Trữ Nhạc Lễ, bà ta chưa từng bị sợ hãi một ngày nào. Trữ Nhạc Lễ đối với bà ta quá tốt, tốt đến mức bà ta muốn lấy tất cả để xóa bỏ đi khoảng  thời gian hoang đường trước kia.

Thậm chí không ngần ngại làm tổn thương Đường Đường.

Nhiều năm trôi qua, bà ta đã hối hận cả ngàn lần, tại sao bà ta có thể bỏ lại con mình cơ chứ. Nhưng khi dấn thân vào con đường một đi không trở lại này, cũng là không có cơ hội để quay đầu được nữa.

Nếu như trước đây, ba chưa từng phản đối chia rẻ bà ta và Trần Nam Kình.

Nếu như năm đó, Trần Nam Kình không đi con đường ngoại tình.

Nếu như sau khi ly hôn Trần Nam Kình không kết hôn chớp nhoáng với Phàn Ngọc.

Nếu như Trần Nam Kình không khoe mẽ trước mặt công chúng mình đã có một gia đình hạnh phúc sau khi kết hôn.

Nếu như bà ta không cãi nhau đến mức đổ vỡ với ba mình.

Nếu như khi ấy bà ta có đủ dũng cảm đối mặt với cuộc hôn nhân tan vỡ vì bị phản bội.

Nếu như bà ta có thể lấy lại được tâm lý vững vàng để tiếp tục việc học.

Nếu như bà ta có thể điều chỉnh tâm trạng thật ổn, không cần quan tâm những người trong giới giải trí cười nhạo sau lưng bà ta thế nào.

Nếu như bà ta có thể trở lại lúc Đường Đường hai, ba tuổi, khi con bé vẫn chưa có nhiều ký ức.

Như thế, liệu có phải tất cả mọi chuyện đã khác đi rồi hay không.

Tiêu Chân nhìn ra cổng sân homestay, tưởng tượng lại hình ảnh con gái chơi đùa nơi đó lúc nhỏ.

“Ông nói xem, năm đó ngày nào ông cũng khoe khoang trước truyền thông đứa con của ông và Phàn Ngọc, rốt cuộc trong lòng ông đang nghĩ gì? Ông đã từng lo nghĩ cho Đường Đường chưa?”

Bà ta hỏi một câu hỏi mà mình vẫn kìm nén trong lòng suốt hơn hai mươi năm nay.

“Hay nói cách khác, ông không có một chút tình cảm nào với Đường Đường.”

Trần Nam Kình nhìn sương mù ngoài mặt biển: “Tôi đâu có nghĩ nhiều được như vậy, bà cứ coi như tôi bị mất trí đi. Lúc ấy, tôi chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, coi trong lòng tự tôn và hư vinh hơn cả số mệnh, tôi chỉ muốn để ba của bà thấy được tôi không phải là đồ vô dụng, tôi cũng có năng lực làm cho vợ và con gái mình sống tốt.”

Cho dù loại hạnh phúc này chỉ là sự thể hiện giả dối thì ông ta cũng dồn hết tâm sức để diễn.

Khi đó, Tiêu Chân và Trữ Nhạc Lễ kết hôn rồi có con nhỏ, tình cảm như keo sơn. Ông ta càng không cam tâm, ông ta đố kỵ với Trữ Nhạc Lễ.

Chỉ vì Trữ Nhạc Lễ sinh ra trong nhà họ Trữ, càng được ba của Tiêu Chân tán thành, càng có thể cùng Tiểu Chân tổ chức một hôn lễ thế kỷ hoành tráng, đó là điều mà ông ta không bao giờ có được.

Cặp song sinh trai gái của bà ta vừa sinh ra đã được ông già họ Tiêu đó ẵm bồng trong lòng.

Nhưng còn Đường Đường thì sao.

Ông già họ Tiêu đó còn không thèm liếc mắt một cái.

Vì thế ông ta càng ngày càng khao khát tiền tài và địa vị.

Sau đó, càng lún càng sâu vào con đường này, càng đi càng xa hơn, đến khi leo lên đỉnh cao danh lợi, muốn quay đầu lại cũng không thể nữa rồi.

Ông ta biết, cả đời này, Đường Đường cũng không bao giờ tha thứ cho ông ta.

Mà tất cả đều là do chính ông ta tự mình chuốc lấy.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chân cũng không nói nữa.

Bà ta biết ba mình là người như thế nào, trước kia cũng đã dẫm đạp lên lòng tự trọng một người đàn ông của Trần Nam Kình rồi, lại còn vò nát nó. Hết thảy đều đã qua, nhưng có những thứ còn tồn tại mãi mãi.

Thôn Hải Đường thật sự là một nơi thần bí, nó có thể khoét sâu vào những gì xấu xa nhất, đáng khinh nhất trong lòng bọn họ.

Trần Nam Kình nhìn nước biển xô vào đầy bọt biển: “Bất luận Đường Đường có chấp nhận tôi hay không, có tha thứ cho tôi hay không thì tôi vẫn sẽ tiếp từ bù đắp cho con bé.”

Dù sao nửa đời còn lại, ông ta cũng chỉ có một mình, thứ mà ông ta có bây giờ là thời gian.

Ông ta quay đầu lại liếc nhìn bà ta: “Sau này, nếu hoàn cảnh cho phép, vào ngày này hàng năm, bà hãy đến đây một chuyến, chúng ta đi thăm ba tôi và Đường Đường.”

Tiêu Chân định thần lại, giờ phút này, mọi thù hận trong quá khứ đều được hóa giải cả rồi.

“Không có cái gì là không cho phép cả.” Bà ta mở cửa xe ngồi vào và lái đi.

Nếu có thể khiến trái tim con gái lạnh giá trong hai mươi sáu năm ấm áp lên từng chút, ông ta có thể làm bất cứ điều gì

Gió biển thổi loạn trong không trung, chiếc xe ô tô của Tiêu Chân mất hút nơi cuối con đường.

Trần Nam Kình đút hai tay vào trong túi áo, dọc theo bờ biển đi về phía trước.

Nhớ ba.

Nhớ Đường Đường thuở nhỏ.

“Em đang nghĩ gì thế?” Tưởng Thành Duật đập tan sự yên lặng ngắn ngủi.

Thẩm Đường đi lên trên sân thượng tầng ba homestay, trông về phía xa nơi bờ biển trải dài.

“Nghĩ về chính em.” Cô quay lại nhìn anh, cười hỏi: “Anh có tin hiện tại em là một đứa trẻ hiền lành không?”

“Không tin lắm.”

Thẩm Đường cười: “Thật không tin à?”

“Vẻ mặt này của em chính là không có trọng lượng, anh không thể mở mắt nói không đúng sự thật được.” Tưởng Thành Duật mở hộp sữa đưa cho cô rồi quay người xuống lầu.

“Anh đi đâu thế?” Thẩm Đường uống sữa, nhìn bóng lưng to lớn của anh, hỏi.

“Anh đi lấy đồ ở phòng em rồi quay lại ngay.” Còn đang nói chuyện mà bóng người anh đã quẹo đến cầu thang tầng hai.

Tưởng Thành Duật không ở đây, trên sân thượng mấy mét vuông trở nên trống trải.

Bên bờ biển tiếng cười đùa không ngớt, Thẩm Đường lại nhìn ra phía đó. Thời tiết hôm nay cũng không đẹp lắm nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của khách du lịch.

Mùa hè nhiều mây dường như càng thích hợp để nô đùa trên bãi biển.

Trên bãi cát, có đôi vợ chồng trẻ, có cả gia đình ba mẹ con cái cùng đi du lịch. Vô tư gào cười to một tràng, hẳn là đi chơi với đám bạn nghịch ngợm.

Trên bãi biển cũng có một bóng dáng cô đơn.

Cách khá xa, không rõ ai với ai.

Tiếng bước chân phía sau lại gần, Thẩm Đường quay đầu lại, Tưởng Thành Duật cầm đến viên gạch tập yoga của cô.

“Bây giờ em không tập yoga, vừa nãy mới ăn sáng xong mà.”

“Anh không bảo em tập.”

Tưởng Thành Duật khom lưng đặt viên gạch yoga xuống, sau đó kéo cô đến trước người.

Anh dựa vào lan can sân thượng để cô đối mặt với biển rộng: “Em giẫm lên viên gạch yoga, như vậy anh sẽ không chặn tầm mắt của em.”

Thẩm Đường cởi giày, giẫm lên gạch yoga, nháy mắt thu hẹp khoảng cách với thân hình cao lớn của anh, cô tựa cằm lên vai anh, lười biếng áp cả người vào anh để ngắm biển.

Tưởng Thành Duật nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, giữ cả người cô trong vòng tay mình.

“Anh vẫn chưa cảm ơn em.” Tưởng Thành Duật vén mái tóc dài trước cổ của cô ra sau lưng.

Thẩm Đường: “Cảm ơn vì điều gì?”

“Album.” Món quà quý giá nhất từng được nhận.

“Em cũng là mượn hoa dâng Phật thôi, anh thích là tốt rồi.” Thẩm Đường nói về giấy gói quà: “Cái đó không phải cho anh đâu, em tự mình lấy về đấy.”

Đó là giấy bọc mà Trữ Tiêu Duyệt đã chọn, cô ấy đã chọn hình vòng đu quay khổng lồ mà cô thích, trên chương trình trước đấy, cô từng nói thích bánh vòng đu quay khổng lồ.

Bọn họ cứ mãi ôm nhau đến giữa trưa như vậy, cho đến khi anh Thẩm gọi họ xuống nhà ăn cơm.

Sau giờ trưa, Tưởng Thành Duật đi tắm, anh định chợp mắt một lúc, Thẩm Đường chưa buồn ngủ, cô nhận được kịch bản trai đểu mấy chục nghìn chữ mà Ôn Địch vừa gửi đến cho cô.

“Anh ngủ đi, em xem kịch bản đã.”

Nhiệt độ trong phòng thấp, Tưởng Thành Duật sợ cô đang xem lại ngủ quên, cầm chăn bông điều hòa choàng lên người cô, làm thành cái gối cho cô ôm.

“Không được xem lâu, đau mắt đấy.”

Thẩm Đường mất tập trung nói: “Dạ.”

Ánh mắt của cô không rời màn hình di động một phút.

Tưởng Thành Duật lấy trong tủ quần áo một cái chăn mới, quay về giường.

Thẩm Đường xem nhanh mấy chục nghìn chữ hai lần, chỉ tiếc số lượng chữ quá ít, không đủ để đọc.

Cô nhắn lại Ôn Địch: [Đến lúc đó, cậu muốn đóng phim, mình sẽ đầu tư.]

Đặt di động xuống, Thẩm Đường nhìn người trên giường, Tưởng Thành Duật đang nằm nghiêng, hẳn đã ngủ say rồi.

Cô xoay người, nằm lên ghế sô pha ngắm nhìn anh.

Bọn họ gần nhau như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần.

Thẩm Đường vén chăn, rón rén đi ra ngoài.

Trong sảnh lớn homestay, anh Thẩm đang nhìn con trai làm bài tập.

Bé trai gục đầu, bơ phờ như chiếc lá dưa leo bị cháy nắng bên ngoài.

Kì nghỉ hè sắp hết, bài tập hè của cậu nhóc vẫn chưa có một chữ nào.

Trước đây Thẩm Đường từng mong muốn ngày ngày đều có bố mẹ cùng làm bài tập như những đứa trẻ khác vậy, thế nên nhìn thấy cậu nhóc này đang làm bài tập còn có anh Thẩm đứng bên cạnh nhìn, cô cũng cảm động lây.

Cô hỏi mượn cậu nhóc một chiếc bút chì, một cục tẩy, và cả một tờ giấy trắng.

Trở lại phòng, Thẩm Đường trải tờ giấy trắng lên trên bàn trà, cầm bút chì quét qua quét lại cằm, nhìn chằm chằm Tưởng Thành Duật đang ngủ được một lúc.

Cô dùng một chiếc bút vô hình ở trong đầu để phác họa khung cảnh trước mắt rất dễ dàng. Tuy nhiên việc vẽ bức tranh hiện trên trong đầu thành một bức tranh thật lại là một chuyện khác.

Vẽ rồi lại xóa, xóa rồi lại vẽ.

Nhìn thế nào cũng không thấy giống Tưởng Thành Duật.

Một tờ giấy trắng bị cô xóa đi tẩy lại đến nhăn nhúm, cả bàn trà là những vụn tẩy cao su.

Nửa giờ sau, Thẩm Đường từ bỏ cái thử thách khó nhằn này.

Vật lộn một lúc lâu như vậy, tổng kết lại là không có chút thành quả nào, cô quyết định dùng tuyệt chiêu vẽ tranh sở trường của cô, tuyệt bút vung lên, vài nét bút vẽ ra một hình người đơn giản.

Góc dưới bên phải có viết:

‘Bé Tưởng say giấc trưa nồng’ – by họa sĩ trường phái trừu tượng Thẩm Đường

Tại thôn Hải Đường

1 giờ 35 phút chiều.

Thẩm Đường đặt bức tranh dưới di động của Tưởng Thành Duật, cô leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Tưởng Thành Duật.

Sợ đánh thức anh nên cô không kéo chăn của anh.

Như cảm giác được, Tưởng Thành Duật nửa tỉnh nửa mê, giơ tay ôm lấy cô, kéo chăn đắp cho cô.

Thẩm Đường nép vào ngực anh, lặng nghe tiếng thở của anh, hít hà mùi hương trên cơ thể anh.

Thấm thoát, nhẹ nhàng chìm sâu vào giấc ngủ.

Dành ba ngày ở lại thôn Hải Đường, đến thứ sáu, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường khởi hành ra đảo.

Họ đến Manhattan trước để đổi sang máy bay trực thăng của Tạ Quân Trình, sau đó lại đổi sang du thuyền, đến hòn đảo ngày đêm mong ngóng sau hai 21 giờ đồng hồ.

Bài hát đang phát trên hệ thống âm thanh trên khắp hòn đảo vẫn là ca khúc mà Tạ Quân Trình yêu thích: ‘Beautiful night’.

Gió biển thổi không phương hướng, thoang thoảng trong không khí đượm mùi thịt nướng.

Mới nửa năm không tới mà hòn đảo đã thay đổi rồi.

Thêm nhiều biệt thự nghỉ mát làm bằng gỗ, thảm thực vật trên đảo thì ngày càng dày hơn, cả luống trồng ngô của cô bị chắn bởi mặt sau một căn biệt thự.

Tạ Quân Trình và bác Trương sống trên đảo đang nướng đủ món các loại hải sản, Thẩm Đường đã quen thuộc với bác Trương, vì những lần cô đặt chân lên đảo đều là có bác Trương chăm non đồ ăn thức uống hàng ngày cho cô.

“Bác Trương, lâu rồi không gặp ạ.”

“Còn không phải sao, ngày nào bác cũng ngóng các cháu đến đây chơi.” Bác Trương cười nói: “Ngô của cháu mà không hái là chín rụng hết cả đấy.”

Chào hỏi xong, Thẩm Đường vòng ra mặt sau đi tới chỗ luống trồng ngô.

Tưởng Thành Duật đang nướng đồ ở trước, dừng lại nửa phút, thấp giọng hỏi Tạ Quân Trình: “Mấy người bọn họ đâu rồi?”

Tạ Quân Trình hất cằm về phía căn biệt thự: “Đang ở trên lầu chơi bài.”

Tưởng Thành Duật gật đầu, dạo bước đi tìm Thẩm Đường.

Đến chỗ luống trồng ngô, Thẩm Đường vẫn đang bật cười.

Cuối cùng cũng hiểu ra câu nói không có mắt nhìn lúc đó của Tạ Quân Trình là hàm ý gì.

Trong một luống trồng ngô rộng lớn, thưa thớt hơn mười cây ngô, cách dăm ba, bốn mét mới có một đôi.

Đúng vậy, một đôi một, giống như cây sinh đôi.

Từng đôi cây ngô đồng đều lần lượt áp sát vào nhau, lá cây chen chúc, nhìn từ xa giống như đôi tình nhân đang ôm nhau.

Thẩm Đường xoay người nhìn Tưởng Thành Duật: “Lúc ấy, ngô em trồng là từng hàng một, sao giờ lại thành thế này nhỉ?”

Tưởng Thành Duật: “Hôm đó, nửa đêm anh tỉnh dậy, đào mấy hạt ngô thừa ra, để lại mỗi hàng ba cây và trồng một cây khác bên cạnh cây em trồng.” Khi sắp rời đi, anh nhờ bác Trương bón phân tưới nước chăm sóc giúp.

Thế nên mới có một luống ngô như bây giờ.

Thẩm Đường tiện thể tỏ vẻ: “Chủ tịch Tưởng nhàm chán thế nhỉ.”

Nhân lúc trời chưa tối, vừa đúng có hoàng hôn, Tưởng Thành Duật nắm tay cô đi tới phía bờ biển: “Lúc đó tại anh xin quay lại thất bại nên anh muốn đổi sang cách khác để làm em vui.”

Quanh quẩn rồi cũng đến bờ biển.

Thẩm Đường nhìn trên người anh là quần tây và áo sơ mi, chân đi giày da, thật sự không tiện chơi đùa trên bãi cát: “Anh đi thay quần áo khác đi.”

Tưởng Thành Duật: “Không vội, anh cùng em ngắm hoàng hôm trước, trời tối sẽ không còn nữa.”

Ánh hoàng hôn lan rộng khắp bầu trời, hệt như một bảng màu bị lật ngược.

Đứng trước một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ này mọi câu từ đều lặn mất đi.

Hai người chậm rãi bước trên bãi cát, Thẩm Đường ngẩn ngơ, đôi khi cảm giác nơi này chính là bờ biển ở thôn Hải Đường.

Tưởng Thành Duật tiến lên trước một bước, đối mặt với cô rồi đi lùi về phía sau.

Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật nắm lấy tay nhau, cô đi chân trần, vẩy cát lên người anh.

Bên trong giày da của Tưởng Thành Duật toàn là cát, mặc cô tùy ý chơi đùa.

Đúng lúc này, bài hát ‘Beautiful night’ lúc đầu được thay thế bằng một bài hát mà cô muốn nghe gần như mỗi ngày, ‘Bởi vì yêu’, chính là bài mà cô đã song ca cùng Tưởng Thành Duật.

Thẩm Đường dừng chân, chăm chú lắng nghe.

Tưởng Thành Duật lùi nửa bước về phía sau, quỳ một gối xuống đất.

Thẩm Đường sững sờ, người đàn ông luôn tự cao tự đại kia giờ lại đang quỳ một gối xuống, nhìn cô đầy sùng bái mà ấm áp, một chiếc nhẫn kim cương không biết từ đâu ra đặt trong bàn tay anh.

Anh nắm bàn tay trái của cô: “Không phải em từng hỏi anh rằng anh có hối hận điều gì không sao?”

Tâm hông Thẩm Đường còn đang thả trôi lơ lửng, cô “Ừm” một tiếng.

“Từng có. Vào đêm ấy khi em chia tay với anh, anh đã ở trong sân, không phải để tiễn em mà là muốn ôm em trở về.” Nhưng rốt cuộc vẫn để ý đến sĩ diện.

Anh nhìn cô: “Trước kia, tại nơi này, anh đã viết đi viết lại hàng nghìn bản nháp những con chữ, suy nghĩ rất nhiều về những lời nói yêu thương, nhưng thật khó để viết ra vì tự anh cảm thấy đều không thật lòng. Cuộc đời này còn rất dài, những lời yêu thương của anh sẽ chỉ nói với một người duy nhất là em, sau này anh sẽ từ từ nói. Nếu bây giờ anh nói với em sẽ yêu em trọn đời này, câu nói sẽ không có nhiều trọng lượng, nhưng anh hứa chờ khi chúng ta ở bên nhau tròn năm mươi năm, đến lúc đó, anh sẽ nói với em, Thẩm Đường, anh mãi mãi yêu em suốt cuộc đời này.”

Thẩm Đường cố gắng kiềm chế bản thân không chớp mắt, nhưng vô ích, có thứ gì đó từ trong mắt trào ra, lăn dài xuống hai má.

Tưởng Thành Duật buông dần những đầu ngón tay của cô: “Đường Đường, gả cho anh nhé, chúng ta cùng kinh doanh một công ty nhỏ, anh về nhà có thể nhìn thấy em, em về nhà muộn thì có anh đợi em.”

Thẩm Đường lau nước mắt: “Anh trả lời em trước, em vẽ tranh có đẹp không?”

Tưởng Thành Duật: “Em chỉ cần vẽ anh, anh sẽ nói rằng rất đẹp.”

Nước mắt trên mặt vẫn còn ướt, Thẩm Đường bật cười, cô đưa tay ra cho anh.

Tưởng Thành Duật cầm lấy tay trái của cô, cẩn thận đeo nhẫn cho cô.

Vào lúc này, âm nhạc trong dàn âm thanh ngừng lại, một tràng gào hét hoan hô từ căn biệt truyền tới.

Tưởng Thành Duật mời đến tất cả bạn thân lúc nhỏ và bạn bè của Thẩm Đường, Ôn Địch, Viên Viên, còn có cả chị Lỵ.

Trên nóc biệt thự, một biểu ngữ nổi bật được kéo lên, mấy chữ cái viết lớn cực kì phô trương: ‘Thần biển họ Thầm nhỏ bé, gả cho anh đi!’

Tưởng Thành Duật : “…”

Anh đứng lên, hướng về phía biệt thự: “Ai làm biểu ngữ kia thế!”

Tiếng cười ‘ha hả’ bên trong căn biệt thự vang vọng khắp hòn đảo.

Thẩm Đường cũng bật cười, cô ôm lấy Tưởng Thành Duật: “Em không giận mà.”

Cô đi khập khiễng, nhón chân hôn lên môi anh.

Tưởng Thành Duật ôm cô, hai người hôn nhau say đắm.

Mùa hè này, cuối cùng gió cũng thổi bay quá khứ, thổi đến hạnh phúc nhỏ bé của cô.

(Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top