Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

20. Mộc Khang bị thương (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lui đi." Mộc Khang chẳng biết từ đâu xuất hiện, nét mặt không vui nói với gia đinh. Rồi nhún người nhảy về phía mái nhà.

Mộc Khởi bất ngờ: "Đệ tỉnh rồi à?"

"Vâng. Tỉnh từ lúc tỷ xuống giường."

Nhìn sắc mặt rất không tốt của đệ đệ, Mộc Khởi nhịn không được dùng ngón trỏ chọc chọc má hắn, có lẽ hắn khó chịu vì bị đánh thức.

"Sao không ngủ tiếp?"

Mộc Khang mím môi không nói. Giống như điều chỉnh sắc mặt, lát sau đã trở về vẻ không hờn giận nhẹ nhàng như bình thường.

Thấy hắn không nói gì, cũng không thả mình xuống mà cứ im lặng đứng như vậy, nhất thời Mộc Khởi cũng không biết nên nói gì. Mấy năm trước nàng tìm về một sư phụ cho hắn học võ công. Nhưng chưa bao giờ hắn cho nàng xem, nàng cũng luôn bận rộn nên không hỏi tới. Thấy công phu của hắn tốt như vậy trong lòng rất vui mừng, nhưng Mộc Khởi không phải là người hay nói lời khen ngợi, nhất thời cũng không có gì để nói.

"Không nặng hay sao?"

"Không nặng."

"Thả tỷ xuống."

Mộc Khang cẩn thận để Mộc Khởi đứng xuống, lại cởi áo ngoài khoác lên người nàng. Mộc Khởi cũng không từ chối, hỏi: "Lạnh không?"

"Không đâu." Hắn gãi đầu cười cười.

Mộc Khởi nhìn hắn, bất giác nhận ra hắn thế mà cao gần bằng nàng rồi. Hình như ba tháng trước hắn mới đứng đến eo nàng. Lại nhìn đuôi mắt mang năm phần ngây ngô năm phần vui vẻ của hắn, chẳng hiểu sao lại nhìn ra có chút phong tình.

Mộc Khởi lắc đầu, tự mắng mình có bệnh, một tiểu tử tám tuổi, ở đâu ra phong tình chứ?

Gió đêm nhè nhẹ thổi, Mộc Khởi nhìn mái nhà trùng trùng điệp điệp xa gần, cảm giác giống như đã rất lâu rồi nàng không về đây, mọi thứ vừa quen vừa lạ, hoàng cung cũng vậy, Mộc phủ cũng vậy.

Bầu trời chen đầy tinh tú lấp lánh, rộng lớn đến thế, vậy mà không dung được một người như nàng.

"Khang."

"Sao vậy tỷ tỷ?"

"Gần đây học tập như thế nào?"

"Sư phụ nói ta ngộ tính cao, đã cho ta đọc rất nhiều sách khó hơn."

"Ừm. Thế thì tốt."

Im lặng một lát, nàng lại hỏi: "Đệ có muốn đế thư viện như đồng lứa khác không?"

Mộc Khang cười hì hì: "Chắc là có thêm hảo hữu cũng rất tốt."

Một tiếng lộp bộp rơi trong lòng Mộc Khởi. Nàng... xưa nay không để ý đến điều này. Nhiều năm như vậy, hình như Mộc Khang cũng không có bao nhiêu bạn.

"Tiểu Phương gần đây có tìm đệ cùng chơi không?"

"Mấy hôm trước nàng ấy nhờ ta đưa đi mua bánh ở tiệm của Tam di. Ta đưa nàng ấy đi rồi về phủ ngay."

"..."
Tiểu tử này lại bị cô nương người ta gài rồi. Nhà cô bé ở thành nam, tiệm bánh của Tam di nương chỉ cách Mộc phủ bốn ngôi nhà, lặn lội đến từ thành nam đến tận đây, đi thêm mấy bước là có thể mua xong bánh rồi mà cũng gọi Mộc Khang đưa đi, đúng là chỉ có đệ đệ ngốc của nàng mới tin lời cô bé ấy.

"A Nam thì sao? Gần đây vẫn đến chơi cùng đệ chứ?"

"Vâng. Hắn đem đến hai khối lập phương có thể vặn vặn rất thần kì, nói rằng là đồ chơi từ dị vực phụ thân hắn đem về. Ta đổi cho hắn mấy cây thảo mộc với ít bạc, lấy đồ chơi. Một chút nữa cho tỷ xem."

"..." Thằng bờm này, lại bị tiểu tử nhà bên lừa. Tiểu tử đó ma ranh như vậy, mỗi lần đều thu không ít lợi từ tay Mộc Khang. Thảo mộc của Mộc Khang đều là nàng chọn ra loại tốt nhất, quý nhất cất cho hắn đề phòng sinh bệnh. Lại còn chút bạc, chút bạc này chắc cũng không phải là con số nhỏ đâu, Mộc Khang hắn thực sự không hiểu hết giá trị của tiền a.

Mộc Khởi bóp trán, có chút không biết nói sao. Mấy trò ranh mãnh của đám trẻ con nàng cũng không để trong lòng, bọn chúng cũng không phải có ý đồ xấu xa gì, chỉ là đệ đệ của nàng ngốc như vậy, làm sao nàng yên tâm cho được.

"Khang."

"Vâng?"

"Nếu như..."

"Nếu như ngày nào đó tỷ phải đi rất xa, không trở về..."

"Là đi chữa bệnh ở nơi rất xa sao?" Mộc Khang cắt lời nàng, vẫn mang vẻ mặt ngây ngô vui vẻ, còn có chút hiếu kỳ, "Sẽ không trở về sớm đúng không? Ha ha. Tỷ không cần lo lắng cho đệ, Chiêu thúc thúc nói đệ đã trưởng thành rồi đó."

Mộc Khởi nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng chỉ ừm một tiếng, kéo kéo lại áo khoác chắn đi gió lùa, bảo hắn trở về ngủ.

-----

Chuyện mấy tên ăn mày nháo loạn ở cửa Mộc phủ vài hôm trước kết thúc bằng sự biến mất không dấu vết của những kẻ gây chuyện. Không ai biết họ từ đâu đến cũng chẳng ai quan tâm họ đã đi đâu. Dù sao gần đây Thanh thành thật sự có rất nhiều dân tị nạn hoặc người du mục ra vào. Vô cớ náo loạn ở cửa nhà giàu đã không còn là chuyện gì kỳ quái nữa.

Vì thế Mộc Khởi không hề biết về việc kia, cũng không phát hiện ra cổng nhà mình đã từng có chuyện gì. Mấy ngày gần đây Mộc Khởi nhốt mình trong phòng chế thuốc cả ngày, nghiên cứu thuốc giải cho độc mà mình trúng phải. Độc đó cũng không phải loại hiếm đến mức chưa thấy bao giờ, nhưng dù có biết tên cũng không có nghĩa là biết cách giải. Đúng là y thuật Mộc gia danh bất hư truyền, nhưng chưa đạt đến trình độ thần y xuất quỷ nhập thần không gì không chữa được.

Lại nói, kẻ hạ độc không chỉ muốn mạng của Mộc Khởi, hắn muốn chủ yếu là khống chế nàng. Chỉ cần là người có đầu óc đều nhìn ra được nàng có vị trí quan trọng trong lòng hoàng đế và các hoàng tử, nếu không lợi dụng điểm này, ngay cả Mộc Khởi cũng cảm thấy tiếc nuối đấy.

Mộc Khởi không phải là công chúa, nhưng từ khi sinh ra chính là sống cuộc sống của công chúa, kiêu ngạo không chấp nhận khinh nhờn, làm sao có thể cam chịu để cho người ta khống chế? Bất quá... Lần này thật sự nan giải rồi. Nàng lật tung cả thư phòng y thư của phụ thân mẫu thân cũng không nghĩ ra được thứ có thể giải độc này. Nàng không sợ chết, nàng sợ là nàng trở thành con rối đem đến bất hạnh cho những người nàng quý mến. Một đám hoàng tử kia đều rất thương nàng, ngay cả hoàng đế, dù cho nàng giận hắn thế nào, nàng cũng đã gọi tiếng hoàng đế thúc thúc gần mười năm, làm sao có thể muốn trở thành vật cản trở hắn.

Mộc Khởi mở cửa đi ra ngoài thấy Thanh Tâm đã sớm đứng chờ, bộ dáng rất nôn nóng, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tiểu thư, người rốt cuộc đi ra rồi." Thanh Tâm đi đi lại lại trong sân đến mức cuống cuồng, thấy Mộc Khởi liền vội ba bước thành hai chạy về đây, "Có người tự xưng là huyện chủ vùng Giang Vũ đến tìm tiểu thư, thiếu gia đã ra tiếp đón nhưng không biết chuyện gì xảy ra, binh lính đi theo vị huyện chủ kia muốn bắt thiếu gia, còn muốn đánh hắn!"

Mộc Khởi kinh ngạc, cũng không chậm trễ liền đi nhanh về đại sảnh. Đại sảnh dùng để tiếp đón khách nhân vốn ngăn nắp gọn gàng nay bàn ghế ngổn ngang, mấy chậu hoa xinh đẹp Mộc Khởi rất yêu thích cũng vỡ nát, nằm lăn lóc ở góc tường. Mộc Khởi nhanh chóng quét mắt một lượt tìm Mộc Khang, chỉ thấy hắn bị hai gã binh lính cao to vạm vỡ giữ chặt hai tay, trên má còn có vết xước giống như bị móng tay cào qua, nhất thời sắc mặt Mộc Khởi vô cùng khó coi.

"Các ngươi đang làm gì?" Thanh âm Mộc Khởi không lớn nhưng rét lạnh đến mức tất cả mọi người ở đây dường như đều đóng băng động tác.

Không gian cơ hồ ngưng đọng, tiếng kim cũng có thể nghe rõ ràng, trong một khắc ngắn ngủi không ai đáp lời nàng.

Chỉ một giây đó im lặng cũng đã đủ chọc Mộc Khởi không thể tha thứ, không có kiên nhẫn chờ nghe giải thích, tay vung lên, kim nhỏ vốn dùng để trâm cứu vun vút không tiếng động phóng ra. Một đám bột phấn không màu không mùi cũng bị quăng ra, bất kể địch ta đều dính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top