Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26. Giết gà dọa khỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói đến việc phạt bổng lộc, Văn thái y..."

"..."

Hôm qua bọn hắn giao cho Mộc Khởi một đống việc vớ vẩn, hôm nay Mộc Khởi giao lại cho bọn hắn gấp năm gấp mười lần việc vớ vẩn hơn. Mở miệng phản bác chẳng khác nào tự tay vả mặt chính mình. Hơn nữa năng lực xử lý công văn của Mộc Khởi vẫn bày ra đấy, một đám lão giả sống quá nửa đời người dám mở miệng thừa nhận không thể làm hay sao? Thế chẳng phải còn không bằng một nha đầu mười lăm tuổi! Cả đám đều câm như hến. Mặt mũi khó coi vô cùng.

Sáng nay Mộc Khởi ngủ quên, đến chiều mới vào Thái Y Viện, vậy mà nàng tập hợp toàn bộ các lão thái y, đặt hai chồng công văn đã được xử lý tốt hôm qua lên bàn, điểm mặt từng người từng việc bắt đầu phân phó, nói từ sau bữa trưa đến chập tối mới nói xong. Trước khi thả cả đám về Mộc Khởi còn dùng chất giọng hơi khàn vì nói cả buổi chiều nhắc nhở: "Muộn nhất chiều ngày mai ta muốn từng người gặp ta báo cáo kết quả công tác. Thái Y Viện đều là kẻ có năng lực, tốt nhất không nên qua loa với ta, ta còn trẻ, trí nhớ của ta thực ra có chút hơi tốt thái quá."

Các thái y: "..." Mẹ nó nha đầu này còn chửi xéo bọn hắn già, trí nhớ kém!

Thái Y Viện đều là kẻ có năng lực, nói toẹt ra chính là mặc kệ ngươi có việc riêng việc chính gì, ngươi không hoàn thành việc ta giao thì ngươi là kẻ không có năng lực, không có năng lực thì cút khỏi Thái Y Viện, ta là viện trưởng, ta chính là có cái quyền này. Không phải không có người bất mãn phản bác, nhưng Mộc Khởi là kiểu người một khi đã nói thì không chấp nhận không có người nghe, nhất là người cắt ngang lời nàng.

"Nhưng tân viện trưởng, ngài xem vậy vậy có phải là có chút gấp hay không? Ta còn đang phải điều dưỡng cho Khuynh tần nương nương, nàng đang mang long thai, không thể chậm trễ."

Mộc Khởi nhìn lão giả vừa mới nói, nhất thời trầm mặc một chút. Nàng còn chưa nghĩ ra chuyện phá thai Khuynh tần phải xử lý thế nào thì đã có người hai tay dâng đến tận miệng. Nếu không ăn thì đúng là quá hổ thẹn rồi.

Những người khác thấy Mộc Khởi không nói gì liền nghĩ rằng nàng không thể phản bác, mỗi người lại lấy lại tinh thần bị nàng dọa xẹp lúc đầu, sắp xếp ngôn từ chuẩn bị lấy lý do ra thoái thác. Đùa, mấy thứ việc chẳng ra sao kia, bắt bọn hắn đi làm còn không phải là bôi tro trát trấu vào cái mặt già của bọn hắn?

Ngay khi có người định lên tiếng thì thanh âm Mộc Khởi truyền tới, lại như có như không nhuốm chút ý cười: "Ngươi muốn nói rằng ngươi không đủ năng lực làm việc này? Tốt! Ngay bây giờ ta liền sắp xếp cho ngươi về quê dưỡng lão, yên tâm, mọi công việc ngươi đang phụ trách ta sẽ tự mình làm thay, ổn không?"

Không chờ cho lão thái y này trả lời, Mộc Khởi đã vẫy tới một dược sư, không mặn không nhạt nói, "Sắp xếp cho Luân thái y về quê dưỡng lão, ấn theo đúng quy tắc, đến khố phòng lấy đủ ngân lượng đưa cho ngài ấy. Mặt khác, đem toàn bộ sổ sách công việc của Luân thái y bàn giao cho bổn viện trưởng!"

Luân thái y nghe vậy như sét đánh giữa trời quang, vừa tức vừa sợ, trợn mắt chỉ tay, "Ngươi... Ngươi dám đuổi ta?"

"Ý kiến thì tìm thánh thượng phân bua. Ngài bây giờ không còn là người của Thái Y Viện, mời ngài rời khỏi phòng nghị sự!"

"Ngươi... Ngươi... Ngươi... Giỏi lắm một con dã nha đầu, cũng dám đuổi ta?"

Mộc Khởi nhướn mày, "Ngươi nói một cái viện trưởng đích thân hoàng thượng sắc phong, thánh chỉ còn ở đây, có cái quyền đuổi một thái y không có năng lực hay không? Lại nói, để ta đến lễ bộ tìm hiểu một chút, chửi bới mệnh quan triều đình là tội gì? "Một con dã nha đầu" đó chính là người tài đức hoàng thượng ngự phong, a, hay là ngươi muốn nói hoàng thượng không có mắt nhìn người?"

"Ngươi đừng ngậm máu phun người!" Luân thái y tức đến muốn thổ huyết lại không thể phản bác tiếp, càng nói càng sai, ngươi ngươi ngươi nửa này cuối cùng tức đến ngất xỉu.

Tất cả những người khác nhìn tác phong hùng hổ dọa người của Mộc Khởi mà hít một ngụm khí lạnh. Vốn còn rục rịch muốn phản đối cũng đều kịp thời ngậm miệng, ngoan ngoãn nghe phân phó. Chẳng ai muốn tai bay vạ gió, vốn còn tốt, tự dưng lại chọc đến con quỷ nhỏ này làm gì, đùng một cái bị đuổi cổ! Nàng hai câu một lần cắn chặt điểm "hoàng thượng ngự phong", bọn hắn dù có bất mãn hơn nữa cũng không có khả năng phản đối quyết định đã ban ra của thánh thượng, đâu chỉ là đuổi khỏi Thái Y Viện, đây chính là tội chém đầu!

Một đám thái y râu tóc hoa râm khi vào phòng nghị sự thần thái sáng láng, khi ra khỏi thì mồ hôi đầy đầu, mặt ai cũng nhăn như nuốt phải gián.

Thái Y Viện đêm nay đèn đuốc sáng trưng, từ thái y đến dược đồng đều loạn cào cào. Thảnh thơi có lẽ chỉ có mình Mộc Khởi, nàng tâm trạng rất tốt, tay nâng chén nước hoa quả hương vị thanh mát, đứng ở cửa phòng nghị sự nhìn Thái Y Viện tấp nập như lễ hội, khóe môi hiếm thấy có chút vui vẻ.

Tác phong Thái Y Viện từ xưa luôn là từ tốn vô cùng, bọn họ là người phụ trách sức khỏe của quý nhân, lúc nào cũng ra vẻ cao nhân đắc đạo thong thả không vội vã, bọn họ không vội thì cũng không ai dám thúc giục bọn họ. Bọn họ nếu đã coi Mộc Khởi chỉ là một nha đầu miệng còn hôi sữa thì nàng liền hành động tùy hứng ngang ngược như một nha đầu cho bọn họ xem. Nhìn đi, còn không phải là quậy cho không khí trở nên náo nhiệt rồi sao. Nàng bỏ công sức xử lý hết toàn bộ công văn trong một ngày thì bọn họ cũng phải hoàn thành việc nàng giao trong một ngày. Ha ha.

Doãn Lý Hòa là một dược đồng, cũng không tránh khỏi bị sai phái làm việc, sớm đã được nghe người khác nói lý do khiến Thái Y Viện có cái cảnh tượng này, giờ chạy ngang qua phòng nghị sự, thấy Mộc Khởi nhàn hạ đứng xem, tựa như một kẻ cường giả ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh, tùy ý sát phạt, hắn nhất thời rùng mình một cái. Còn may, hắn chưa có đắc tội nàng.

Mộc Khởi lúc trước nói nàng trí nhớ tốt thực ra cũng không đúng lắm. Nàng nhớ mặt người khác không tốt, trí nhớ đối với vài chuyện cũng không tốt, nhưng trả thù thì nhớ đặc biệt rõ ràng. Nhìn Doãn Lý Hòa chạy tới chạy lui, Mộc Khởi vốn cũng không nhớ hắn là ai, nhưng nhìn thêm vài lần thì cũng nhớ ra hắn là người đã giúp nàng hôm trước, vẫy tay gọi hắn đến.

"Viện trưởng tìm tiểu nhân?" Doãn Lý Hòa lại được ma nữ viện trưởng gọi đến thì có chút sợ sệt.

"Đang làm gì vậy?"

"Trần thái y sai tiểu nhân đi hái nhị hoa ngũ sắc ở dược viên."

Mộc Khởi cụp mi che đi ý cười trong mắt, cái loại nhiệm vụ hái nhị hoa này đúng là vớ vẩn. Hình như lúc nãy nàng khua môi múa mép nói chế phấn trang điểm dưỡng da phải có phấn hoa gì đó, bắt Trần lão thái y đi hái. Trần thái y lớn tuổi mắt kém, bảo hắn đếm đủ chín chín tám mới mốt cái nhị nhỏ xíu của ngũ sắc thảo, ít một cái hay nhiều một cái cũng không được, ảnh hưởng đến công dụng gì đó, chẳng khắc nào hành chết hắn. Mộc Khởi lại cũng không nói là không được sai bảo người khác nên hắn thật đúng là sai người khác đi làm. Đám thái y ôm một bụng bất mãn lại không thể phát tiết đến chỗ Mộc Khởi, chẳng lẽ còn không bắt nạt được đám cấp dưới. Mộc Khởi đây cũng là muốn dằn mặt đám dược sư dược đồng, để họ biết chủ nhân chỗ này rốt cuộc là ai.

"Ừ. Quay lại bảo Trần thái y rằng ngươi hiện tại đi làm việc cho ta, phiền ngài ấy sai người khác."

Doãn Lý Hòa kinh ngạc, không biết trong hồ lô của Mộc Khởi bán thuốc gì, không dám chậm trễ liền làm theo lời nàng. Mộc Khởi cũng chẳng cần Doãn Lý Hòa làm cái gì. Chẳng qua thấy hắn thật thà vất vả bị sai bảo quá nhiều nên muốn giúp hắn thảnh thơi một chút mà thôi.

Thái Y Viện mấy hôm nay chỉ có thể dùng bốn chữ "gà bay chó sủa" để hình dung. Vị tân viện trưởng mới đến dùng đúng đủ bảy ngày, chỉnh cho trên dưới Thái Y Viên đều kêu cha gọi mẹ, đi sớm về khuya, chưa bao giờ làm việc tích cực đến thế, đám người kia dù có ngang ngược hơn nữa cũng trở nên thành thật, quy củ trật tự đến mức khiến người khác phải rửa mắt mà nhìn.

Bất quá, ở đây đều là một đám lão già đã mắt cao hơn đỉnh cả nửa đời người, hiện tại là khẩu phục nhưng tâm không phục, muốn bọn hắn tâm phục còn cần thêm thời gian, hơn nữa phải ở trên phương diện y thuật thể hiện xuất sắc mới được. Mộc Khởi cũng không ngại. Nàng vốn không kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì, bọn hắn có thể không tin tưởng y thuật của nàng nhưng nếu bọn hắn thành thật quy củ, nàng còn có thể nghiêm túc học hỏi, chân tâm thật ý coi bọn họ là tiền bối, lại thả bọn họ tự do như thời điểm không có viện trưởng. Thế mà bọn họ ngay ngày đầu đã muốn ức hiếp nàng, không chỉnh bọn họ tè ra quần nàng liền không phải là họ Mộc.

Cổ nhân nói rồi, không tìm đường chết thì sẽ không chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top