Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

51: Vảy ngược (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin Thánh nữ tỷ tỷ yên tâm, thông tin đều sẽ đưa đến cho tỷ trong ngày hôm nay, vẫn mong tỷ tỷ cho ta chút thời gian sắp xếp." Mộc Khang chắp tay, cười nhẹ giống như tia tàn nhẫn lúc nãy chỉ là ảo giác của Tu Mị Diễm.

Xong chính sự, Mộc Khang cũng không ở lại bồi Tu Mị Diễm thêm, rất nhanh đã cáo từ rời đi. Trở về đại điện của Ám Tức Các liền phân phó:

"Gọi nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão đến gặp ta."

Một người áo đen đáp ứng một tiếng rồi biến mất tại chỗ. Mặc dù ở Ám Tức Các này không một ai chưa từng bắt nạt Mộc Khang nhưng đó là trước kia, hiện tại bọn hắn cũng không dám ngang ngược nữa. Kẻ kia chiếc lưỡi không xương đã nhiều lần khiến bọn họ phải ăn quả đắng. Chẳng rõ từ khi nào bọn họ đã tự động không còn dám đánh đập hắn, hoàn toàn không nhận thức được nguyên nhân bản thân lại như vậy.

Rất nhanh hai lão giả khoác áo choàng đen đã đứng trước mặt Mộc Khang, cùng nhau hành lễ:

"Tham kiến các chủ."

"Hai vị trưởng lão không cần đa lễ." Mộc Khang gật đầu, trên mặt vẫn treo nụ cười nhu thuận, "Ta sẽ không lòng vòng. Thánh nữ Tu Vực muốn thông tin của hoàng thất Phong Vân quốc, phiền hai vị chuẩn bị rồi đem đến đào viên đưa cho nàng."

Nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão liếc mắt trộm nhìn nhau, cùng gật đầu.

"Chúng ta đã biết."

Mộc Khang nói: "Các vị có thể đi được rồi. Chính sự chỉ có vậy thôi!"

Chỉ có vậy? Hai lão giả đều là đuôi mày giật giật. Gọi hai người bọn hắn chạy từ đỉnh núi bên kia về chỉ để nói một câu như vậy? Tiểu tử này gần đây có phải là đã được tự do quá rồi hay không?

Mộc Khang đúng là cố tình làm như thế đấy. Một đám lão đầu cộng lại cũng được vài trăm tuổi mà không đối phó được với một nữ nhân, phải gọi hắn từ kinh thành về, không chỉnh bọn họ một chút Mộc Khang sẽ ngủ không ngon. Thấy hai người kia còn không đi, Mộc Khang hỏi:

"Các vị còn có chuyện gì cần báo cáo sao?"

"Vậy còn hôn lễ của ngài và Thánh nữ? Ngài không phải là gọi nhị trưởng lão về vì chuẩn bị sao?"

Nhị trưởng lão là người phụ trách các lễ nghi và thủ tục trong Ám Tức Các. Nhưng Mộc Khang chỉ đơn thuần là muốn gọi hắn về vì biết hắn đang ở khá xa trụ sở mà thôi. Nghe đến hai chữ hôn lễ này, vẻ hiền lành trên mặt Mộc Khang chậm rãi rút đi.

"Hôn lễ của ai?"

"Không phải các chủ vừa đi gặp Thánh nữ ư? Nàng vẫn chưa nói với ngài?" Tam trưởng lão tươi cười đầy ác ý hỏi ngược lại, lại làm ra bộ dáng như nhà có việc vui.

"Của hồi môn cũng đã đem vào trong phòng kho rồi. Tổ chức lễ thành thân nữa là xong!" Nhị trưởng lão thấy sắc mặt Mộc Khang thay đổi thì có chút đắc ý trên nỗi đau của người khác.

Mộc Khang bình thường nhìn có vẻ thực dễ bắt nạt nhưng lại không ít lần khiến các trưởng lão phải ăn quả đắng. Nói thế nào thì hắn cũng có cái danh các chủ, cho dù là các chủ không có thực quyền thì cũng là các chủ, mặt ngoài bọn họ vẫn phải hành lễ, vẫn phải nghe lệnh hắn. Hơn nữa tiểu tử này mồm miệng dẻo quẹo, rất dễ đổi trắng thành đen, trên mặt lại luôn mang tươi cười, bọn họ cũng không tiện xé rách mặt. Nhưng lần này thì tốt rồi, thành thông gia với Tu Vực, vừa có được hậu thuẫn của Tu Vực vừa giải quyết được tiểu tử bù nhìn kia. Đúng là một công đôi việc. Không ngờ Thánh nữ cao quý của Tu Vực lại nhìn trúng hắn, hết lần này đến lần khác ghé thăm đều bị đuổi khéo, rốt cuộc không còn kiên nhẫn, trực tiếp mang của hồi môn nhét vào Ám Tức Các, của hồi môn nhận rồi, hắn không cưới cũng phải cưới!

"Ồ?" Giỏi, thật là giỏi! Cả một đám từ trên xuống dưới đều tùy tiện sắp đặt tính mạng hắn, tùy tiện sắp đặt cuộc đời hắn, bây giờ còn tùy tiện sắp đặt cả hôn nhân đại sự của hắn.

"Là ai đã tiếp nhận của hồi môn?"

"Ôi chà! Là ai cũng không quan trọng, quan trọng là các chủ nhà chúng ta thật sự là may mắn a~"

"Đúng vậy! Phải biết rằng Thánh nữ chính là mỹ nữ đệ nhất phía nam đại lục, người theo đuổi nàng xếp hàng còn quấn được hai vòng quanh Phong Vân quốc đấy!"

"Lại nói đằng sau nàng còn có Tu Vực hậu thuẫn, các chủ của chúng ta thật sự là có bản lĩnh, lại có thể lọt vào mắt xanh của nàng!"

Hai lão giả kẻ tung người hứng, vui mừng ra mặt. Mộc Khang khóe môi mang cười nhắc lại: "Là ai đã tiếp nhận của hồi môn?"

Nhìn thấy Mộc Khang không có vẻ gì là phản đối, hai trưởng lão cũng chẳng đề phòng gì, dù sao thì từ trước đến nay hắn cũng chưa bao giờ chống lại bọn họ. Nhị trưởng lão vuốt vuốt chòm râu dê mà nói:

"Là lão phu. Thánh nữ đã đưa tận tay như vậy nào có đạo lý từ chối..."

Không chờ nói hết vù một cái nhị trưởng lão đã bị đánh bay, cứng rắn đập vào vách tường chấn ra một cái hố to. Y bị đánh bất ngờ nên không kịp phản ứng, cứ như diều đứt dây bắn đi, ngay cả cơ hội ho một cái cũng không có liền bất tỉnh nhân sự.

Tam trưởng lão ở một bên kinh ngạc đến đứng hình. Nhị trưởng lão đứng ngay sát bên cạnh y, y chỉ kịp cảm nhận được một luồng gió thổi qua thì nhị trưởng lão đã bùm một cái đập vào tường. Chuyện gì vừa mới xảy ra? Khuôn mặt già nua vội vàng quay lại nhìn thiếu niên đứng trên đài cao đang chậm rãi thu hồi chưởng thế, hai mắt trừng lớn nói không nên lời.

"Ngươi...?"

"Sao? Ngạc nhiên?" Mộc Khang nhướn mày, "Một thằng nhóc vô dụng yếu ớt bị các ngươi nắn bóp nhiều năm sao lại có nội lực to lớn như vậy?"

Hắn bước xuống đài, thong thả như đạp trên mây gió chậm rãi đi về phía tam trưởng lão.

"Ngươi ẩn giấu thực lực? Từ khi nào?" Sắc mặt tam trưởng lão trầm xuống, trong tay âm thầm vận khởi nội lực. Nói thế nào y cũng đã sống quá nửa đời người, dù có kinh ngạc cũng rất nhanh đã bình tĩnh xuống.

"Ta vốn chỉ muốn an ổn làm một con sâu gạo nhưng tất cả các ngươi đều đã sớm đề phòng ta chẳng phải sao? Hôm nay chẳng qua là thuận lý thành chương chứng minh suy đoán của các ngươi mà thôi."

Tam trưởng lão nghiến răng, vung tay hướng về phía Mộc Khang đánh ra kình lực. Mộc Khang cũng không chạy trốn, chỉ là thoắt một cái đã xuất hiện trước mặt tam trưởng lão, chưởng lực kia đánh vào vách tường phía sau chấn ra mấy vết nứt lớn. Chẳng biết từ khi nào trong tay hắn đã nhiều thêm một cây chiết phiến màu trắng, mép chiết phiến có ba lưỡi dao rất mảnh, không nhìn gần chắc chắn sẽ không phát hiện ra, đang kề sát trên cổ tam trưởng lão.

Nhìn bông hoa hải đường bằng lam bảo ngọc treo trên tua rua màu trắng của chiết phiến, tam trưởng lão cảm thấy có chút chói mắt. Đây chẳng phải là sợi tua rua hoa hải đường thường treo trên người Mộc Ngữ, tỷ tỷ của tiểu tử Mộc Không này hay sao? Trước kia y chính là người đáp ứng giúp Mộc Không theo dõi hành tung của Mộc Ngữ, cũng là quyền lợi duy nhất mà tiểu tử kia yêu cầu để chấp thuận mỗi ngày đều đến Ám Tức Các đóng vai các chủ. Bởi vì muốn nắm tiểu tử kia trong tay một cách chắc chắn cho nên y cũng tìm hiểu kỹ về tiểu cô nương này. Nói về thông tin của Mộc Ngữ, lão có thể vỗ ngực nói bản thân chính là hiểu biết mười phần, đừng nói chỉ là một sợi tua rua, thậm chí lật gia phả ba đời của nàng cũng có thể. Không thể nhầm được, chính là nó.

Tam trưởng lão không dám động đậy, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi muốn làm phản hay sao?"

"Làm phản?" Mộc Khang vẻ mặt âm trầm nhưng miệng vẫn tươi cười, bộ dáng của hắn khiến ngay cả người kinh qua nhiều biến cố như tam trưởng lão cũng không khỏi sống lưng lạnh toát, "Ta là các chủ Ám Tức Các này, ta muốn giết người nào đó mà lại tính là làm phản sao? Phản ai?"

"Ngươi!?" Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Tại sao đang yên đang lành tiểu tử này lại trở thành như vậy?

Mộc Khang thường thích chơi trò nhất kích tất sát cho nên việc hắn làm gần như không có người nào phát hiện ra. Từ nhỏ ở Ám Tức Các như một con chó bị kẻ khác gọi tới gọi lui, hắn nhẫn nhịn đủ đường bởi vì biết nơi này có một kho thư tịch bí kíp võ công chỉ các chủ mới được ra vào. Dùng một cái mười năm, hắn tự ép bản thân phải học hết. Lão sư phụ kia có lẽ là nhìn ra được hắn sở hữu căn cốt trời sinh có thể thừa nhận đám công pháp này cho nên mới đem hắn về. Nhưng lão căn bản là một gã gàn rở, hành hạ hắn so với người khác không kém phần độc ác, nào có chuyện sẽ chỉ dạy.

Tất nhiên chuyện hắn ra vào kho bí tịch ai cũng biết, nhưng bọn họ khinh thường hắn, chẳng ai tin được một tiểu từ vốn khù khờ chẳng ai chỉ điểm lại có thể tự mình lĩnh ngộ được hết huyền diệu trong đó. Hắn ẩn nhẫn luyện tập, kẻ nào có ác ý đều đã về chầu tây thiên. Không trách được tam trưởng lão sẽ kinh ngạc đến vậy.

"Tỷ tỷ của ngươi còn đang trong tay đại trưởng lão, ngươi nghĩ việc hôm nay chúng ta sẽ bỏ qua sao?" Tam trưởng lão nghiến răng.

"A? Ngươi còn nhớ tỷ tỷ của ta sao? Nếu vậy..." Mộc Khang không bị uy hiếp, đôi mắt phượng tà tứ híp lại, nụ cười cũng chậm rãi hạ xuống, "Ngươi còn dám hùa theo Thánh nữ Tu Vực?"

Dứt lời liền thu chiết phiến, xoay người tung một cước vào bụng tam trưởng lão. Chỉ cần nhìn y trợn mắt thổ huyết liền biết chân Mộc Khang dùng có bao nhiêu lực.

"Đại tiểu thư còn chưa lên tiếng, các ngươi là cái thá gì mà dám sắp đặt chung thân đại sự của ta?"

"Thật sự cho bản thân là trưởng bối sao?"

"Các ngươi mà cũng xứng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top