Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

57: Tại ngươi không giống đệ đệ của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lưu Kiều Nguyệt lúc mang thai Ngũ hoàng tử đã từng bị Thái Hậu ban độc bắt phá thai. Lưu thị vốn là con cháu của vị phi tử thời Thái Thượng Hoàng ngày xưa chống đối Thái Hậu nên bà ấy không muốn để cho Lưu thị củng cố vị thế. Bất quá Lưu thị, hoặc là nói Lưu Kiều Nguyệt cũng không phải quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp, dùng mọi thủ đoạn cuối cùng an toàn hạ sinh Phong Vân Tiêu, đây cũng chính là lý do khiến cho cơ thể Phong Vân Tiêu lớn lên không giống người bình thường."

"Duyên kì ngộ, Lưu Kiều Nguyệt trước khi vào cung từng quen biết một người của Tu Vực, chuyện mua độc dược gì đó không làm khó được bà ta. Từ lâu đã thông đồng với Lâm phi và Khuynh phi muốn hãm hại Thái Hậu."

Tu Vực này Mộc Khởi biết, đó là một tổ chức rất nổi tiếng về chế độc, chẳng trách nàng lại không thể tự tìm ra thuốc giải. Mộc Khởi tiếp lời: "Sau đó ta xuất hiện phá ngang cho nên tai bay vạ gió?"

"Ừm. Bởi vì độc dùng với Thái Hậu tỷ biết cách giải nên Lưu Kiều Nguyệt đã bỏ hết vốn liếng mua Trí Anh Túc nghĩ muốn dọn luôn người cản đường."

"Tên là Trí Anh Túc à..." Mộc Khởi gật gù, đăm chiêu không biết đang nghĩ gì.

"Phải rồi, lần trước mấy người hoàng tử đến thăm ta không thấy Phong Vân Tiêu, hắn không đến sao?"

Mộc Khang nhìn vẻ bình thản như không có chuyện gì của Mộc Khởi, chẳng lẽ nàng không để bụng chuyện mẫu thân của Phong Vân Tiêu muốn lấy mạng mình? Nghiêm túc đáp:

"Phong Vân Tiêu từ khi phát hiện ra mẫu phi của mình là người hạ độc tỷ liền không đến đây nữa. Ừm. Chắc khoảng từ bốn năm trước."

Nói ra cũng thật khiến người khác phải tức giận, Mộc Khang trăm phương ngàn kế muốn điều tra chân tướng vì Mộc Khởi trút giận mà Phong Vân Tiêu từ đầu đến cuối đều biết mà không nói gì. Mặc dù đây là cấm kỵ hậu cung không phải muốn biết là biết nhưng trừ phi là chuyện chưa bao giờ xảy ra nếu không chắc chắn không làm khó được Ám Tức Các cao thủ.

Mà, cũng chẳng trách được Phong Vân Tiêu, dù sao thì kẻ sau màn vậy mà lại chính là mẫu phi của mình, làm sao hắn có thể nói ra.

"Lưu quý phi sáu tháng trước đã bị người của Tu Vực hạ sát. Nàng làm giao dịch với Tu Vực, dùng xong độc Tu Vực cho nhưng lại không thực hiện được điều kiện nên bị xử lý."

Tiêu ngồi trên mái nhà âm thầm khinh bỉ. Chủ tử từ đầu đến cuối đều không nhắc một câu đến những việc y đã làm giống như y chẳng hề liên quan gì vậy. Trong khi đó nếu không phải y cố tình dẫn dắt, Tu Vực làm gì có khả năng xâm nhập vào hậu cung mà giết Lưu Kiều Nguyệt. Ngay cả những người khác cũng đều bỏ mạng dưới tay Mộc Khang!

Mộc Khởi trong ngày hôm nay nghe được kẻ thù của mình phần lớn đều đã chết, số còn lại cũng không có kết quả tốt đẹp thì có chút không biết nói gì, mặc dù vậy nàng cũng không kinh ngạc nhiều. Nàng không phải trời sinh lạnh bạc nhưng sẽ không đau lòng cho nhưng kẻ từng muốn hãm hại mình. Chỉ là có chút cảm thán, trên đời thật đúng là có nhân quả ư? Vậy... Quả báo của nàng khi nào sẽ tới đây?

"Như thế... Phong Vân Tiêu hắn bây giờ có ổn không?"

"Chuyện Lưu quý phi là chủ mưu hạ độc Thái Hậu, Hoàng Thượng cũng biết," Mộc Khang không trả lời câu hỏi kia, "Nhưng trước khi bị Hoàng Thượng hỏi tội thì đã chết dưới tay người của Tu Vực rồi."

"Vậy à... Cũng tốt..."

Nhìn nét mặt nhẹ nhõm của Mộc Khởi, Mộc Khang biết mình làm đúng rồi. Hắn cố tình châm ngòi thổi gió khiến Tu Vực xử lý Lưu Kiều Nguyệt thay Phong Vân đế, xem như nể mặt Mộc Khởi mà giúp đỡ Phong Vân Tiêu. Tổ mẫu muốn giết y từ khi y còn chưa chào đời, thân mang dị tật, nếu ngay cả cha y cũng tự tay giết mẹ y thì ngũ hoàng tử này không khỏi quá đáng thương. Tất nhiên, Mộc Khang chẳng có cái cảm giác thương xót người khác này. Nhưng trên lý thuyết mà nói thì có lẽ là vậy.

Một tháng rất nhanh đã trôi qua, mùa hoa lê cũng kết thúc, tình hình sức khỏe của Mộc Khởi rất khả quan. Mộc Khang gần như thời thời khắc khắc đều dính lấy nàng, miệng lưỡi dẻo quẹo, dính người như cao da chó, trêu chọc nàng vô cùng thuần thục khiến cho Mộc Khởi hoài nghi đây thật sự là đệ đệ của nàng sao? Ngày bé hắn rất nhút nhát, nói vài câu đã đỏ mặt luống cuống, còn nam nhân cao lớn này nhìn kiểu gì cũng là người mặt dày vô sỉ.

Nhẩm tính thời gian hình như sắp sang tháng tư. Mộc Khởi biết chỗ mình và Mộc Khang ở vẫn thuộc địa phận kinh thành nên nói với hắn muốn đi lễ hội hoa đăng.

"Tỷ không sợ có người nhận ra mình chính là Mộc viện trưởng sao?"

Mộc Khởi có chút do dự. Mộc Khang lại tỉ mỉ cầm lấy một lọn tóc bạch kim của nàng, nói tiếp:

"Hơn nữa với mái tóc này tỷ muốn thong thả thưởng ngoạn hoa đăng cũng rất khó đấy!"

Mộc Khởi dứt khoát quyết định không đi nữa. Đổi một đầu tóc đen thành tóc trắng, ngủ một giấc sáu năm lấy lại một mạng, tính ra nàng thật sự quá hời nên nàng chưa bao giờ bất mãn vì những bất tiện đó.

Mộc Khang nhếch môi trộm hôn lên lọn tóc mượt mà trong tay, rất hài lòng với sự ngây thơ của Mộc Khởi. Khóe môi tà mị cong cong, hàng mi dài rủ xuống che đi chiếm hữu trong đáy mắt.

Nhưng ở lâu trong nhà cũng không tốt cho sự hồi phục của nàng nên Mộc Khang đề nghị:

"Tỷ có muốn đến Nam Linh không? Ở đó có sản nghiệp của chúng ta."

"Là của đệ, không phải của chúng ta." Mộc Khởi chỉnh lại.

"Ngay cả ta cũng là của tỷ, thế thì đồ của ta chẳng phải cũng là đồ của tỷ sao?"

Mộc Khởi cười cười, giơ tay muốn gõ đầu Mộc Khang, hắn cũng rất phối hợp cúi người xuống cho nàng gõ.

"Tiểu tử thối! Ta mà biết ai dạy ngươi trở thành tên miệng ngọt như vậy ta sẽ độc chết hắn, vì dân trừ hại!"

Ngày xưa nàng nghĩ muốn chiều chuộng đệ đệ vậy mà chưa chiều chuộng được lần nào thì đã "chết", cuối cùng khi tỉnh dậy đệ đệ đã trưởng thành, ngược lại nàng luôn được hắn nuông chiều đến mức ngón tay không dính một hạt bụi, thỉnh thoảng Mộc Khởi nghĩ không biết mình có còn nhớ chút gì về y thuật nữa hay không.

"Nếu có thể đến Nam Linh cũng rất tốt. Ta chưa từng đi xa như vậy bao giờ."

"Quyết định thế đi. Chiêu thúc thúc làm tổng quản giúp ta coi sóc mấy cửa hàng, cũng đã sớm dời dược đường Tâm Y đến Nam Linh cho tiện quản lý. Nếu gặp lại tỷ nhất định thúc ấy sẽ rất vui mừng."

Chuyện đã định ra thì rất thần tốc chuẩn bị. Mộc Khởi từ xưa tác phong khoan thai chậm rãi đã quen đi xa không chuẩn bị nhiều đồ, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường. Còn Mộc Khang thì năng lực làm việc không có gì phải chê trách. Sáng định xuống chiều đã có thể khởi hành.

Một chiếc xe ngựa nhìn qua có vẻ bình thường chờ sẵn trước cửa. Mộc Khởi gật gù, vẫn là Mộc Khang tài giỏi, nàng thật sự hổ thẹn không bằng. Mộc Khang đứng bên xe ngựa sửa soạn đồ đạc chờ Mộc Khởi tới, quả nhiên là quân tử như ngọc, đưa tay nhấc chân đều mang theo một loại tao nhã không nói nên lời, tóc đen vấn cao ngọc quan quý giá, mặc một thân thanh y nhàn nhạt được cắt may khéo léo, vạt áo thêu đồ đằng tường vân, đây là hắn cố tình nhìn Mộc Khởi mà chọn, nghĩ đến bạch phát nữ tử kia làm cho vẻ mặt hắn không khỏi tràn ra tình ý ngọt ngào.

"Khang, chuẩn bị xong rồi sao?" Mộc Khởi tiến về phía Mộc Khang.

Đối phương nghe nàng gọi liền quay lại làm lộ ra sợi ngọc bội hoa hải đường được cẩn thận treo trên đai lưng, thứ đồ vật đầy vẻ nữ tính như vậy ở trên người hắn không hề phản cảm, ngược lại chỉ khiến người ta cảm thấy thiếu niên này chắc chắn là một người rất ôn nhu rất dịu dàng. Mộc Khang mỉm cười với nàng, "Có thể xuất phát được rồi. Ta nghĩ đi sớm một chút nếu không trời tối sợ không kịp ra khỏi đường rừng."

Mộc Khởi ngược lại không để tâm đến lời hắn nói, nhìn kỹ thêm một chút sợi ngọc bội kia liền hỏi: "Mới mua ngọc bội sao? Trước không thấy đệ đeo bao giờ?"

Mộc Khang cúi xuống nhìn eo mình theo phản xạ sau đó híp mắt cười: "Hợp với ta không?"

"Đệ mang rất đẹp."

"Là đồ vật nhỏ của người ta thương, dĩ nhiên ta đeo sẽ đẹp!"

Tư duy kiểu gì thế này. Trước kia nàng có một sợi ngọc bội giống y như vậy treo ở cây chiết phiến tùy thân nhưng hôn mê tỉnh dậy nhất thời không nhớ đến. Bông hoa hải đường bằng bích ngọc kia tuy không phải là đồ vật trị giá đại lượng hoàng kim gì nhưng là hàng đặt làm theo bản vẽ của Mộc Khởi, nhìn đệ đệ thích nó như vậy nàng cũng không biết có nên hỏi tiếp hay không. Hơn nữa hắn dùng vẻ mặt mềm mại ôn nhu nói câu kia làm nàng không tự chủ được muốn lảng tránh.

Thôi, cũng chỉ là một sợi ngọc bội, có gì mà không thể cho đệ đệ được.

Mộc Khang giống như chuyện gì cũng không biết đưa tay muốn đỡ Mộc Khởi lên xe ngựa. Nàng vịn tay hắn theo ghế gỗ đi lên. Một tay vẫn còn đặt trên tay Mộc Khang không thấy hắn buông ra nàng liền quay đầu nhìn lại, bất giác bị nam tử yêu nghiệt kia làm cho thoáng ngẩn người.

Hắn cao lớn đứng đó, nụ cười dịu dàng, đôi mắt phượng lấp lánh chứa đầy nhu tình nồng đậm, nàng thậm chí cảm thấy khung cảnh xung quanh đang dần dần thất sắc chỉ còn lại mỗi nam tử đang nắm tay nàng là tràn đầy sinh khí. A nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ, Mộc Khởi vội vàng chui vào trong xe. Nàng bị cái gì vậy? Thế mà lại nhìn đệ đệ của mình đến ngẩn người.

Xe ngựa rung một cái, chắc là Mộc Khang đã nhảy lên, bọn họ chỉ hai người tỷ đệ tự đi không mang theo tùy tùng cho nên hắn sẽ tự mình đánh xe, ở bên ngoài hỏi vọng vào:

"Tỷ ổn không?"

"Được rồi, đi thôi."

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Mộc Khởi ngồi trong buồng xe không khỏi cảm thán Mộc Khang thật là giỏi, không biết kiếm ở đâu được chiếc xe ngựa tiện nghi như thế này. Chỗ ngồi được trải thảm lông mềm mại, trong góc đặt sẵn chăn mỏng, có bàn gấp nhỏ bên cạnh, lại có nước hoa quả, nước trắng, đồ ăn vặt, sách y dược, thoại bản thiếu nữ,... Một đống thứ linh tinh khác để giải trí được đặt đầy trong ngăn kéo. Y phục cùng đồ dùng hằng ngày để ở ngăn dưới gầm xe, Mộc Khang thổ hào nói trên đường thiếu cái gì thì mua cái đó. Hắn còn rất tinh tế cài vài bông hoa thiết mộc lan thơm nhẹ ở trong góc.

Mộc Khởi từ nhỏ đã chạy đôn chạy đáo vừa học y vừa xem bệnh bốc thuốc, gánh theo nhiều trách nhiệm lại còn phải kiếm tiền, thời gian giải trí thật sự không nhiều lắm cho nên nhìn mấy thứ mà Mộc Khang chuẩn bị đều cảm thấy mới mẻ. Bận rộn liên tục suốt mười sáu năm, lần sống lại này được Mộc Khang chăm sóc, nhàn hạ đến mức sắp trở thành ngốc tử. Không phải kiếm tiền, không phải chữa bệnh cho người ta, không phải chế dược cũng không cần lo nghĩ đến an toàn của đệ đệ cùng Mộc gia, càng không phải đề phòng bản thân bị người ta hãm hại.

Nàng vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh và chóng vánh. Cuộc sống hiện tại hạnh phúc giống như một giấc mơ, tốt đẹp đến mức không muốn tỉnh lại.

Thông qua rèm cửa bán trong suốt nhìn hàng quán và mọi người đang dần bị xe ngựa của mình đi qua tự nhiên có chút hoài niệm. Lần đầu từ Thanh thành trở lại kinh đô nàng đã tự hỏi khi nào mới có thể rời khỏi nơi này để gặp lại Mộc Khang. Thế sự đúng là vi diệu, sau rất rất nhiều năm, Mộc Khang lại chính là người đưa nàng rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn cũng không cần quay lại.

"Tỷ, đang nghĩ gì mà im lặng thế?" Tiếng Mộc Khang hỏi vọng vào.

"Đang nghĩ hình như ta có một đệ đệ rất nhiều tiền."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top