Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62: Ánh sáng cho ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Mộc Khởi còn đang ngẩn người nhìn Mộc Khang thì hắn đã bế nàng đến ngay dưới gốc cây cổ thụ, đặt nàng ngồi lên đài hoa. Không để cho Mộc Khởi kịp hiểu chuyện gì xảy ra hắn đã lùi lại mấy bước, quỳ một gối xuống. Những người tế lễ xung quanh lấy bọn họ làm trung tâm, lại đổi một điệu nhảy khác, bắt đầu bài ca mới.

"Chuyện... Chuyện gì thế, Khang?" Mộc Khởi hồi hồn, nhỏ giọng hỏi.

"Lúc nãy tỷ không nghe phải không?" Mộc Khang chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc, "Họ nói Mộc thần chọn tỷ, muốn tỷ đến đón ngài!"

Hả? Không có! Rõ ràng là không ai nói như vậy! Nàng không hề nghe thấy điều gì giống như thế!

"Tỷ đừng lo, họ nói chỉ cần tỷ ngồi ở đây là được." Mộc Khang dỗ dành, "Lát nữa ta phải tránh mặt đi để họ thực hiện nghi lễ nhưng sẽ ở phía xa chờ tỷ nên đừng sợ nhé?"

Mộc Khởi không muốn! Rất không tình nguyện!

Nhưng cảm thấy nếu mình từ chối thì cũng quá mức tùy hứng. Nhìn những người này ăn mặc trang trọng sắc mặt nghiêm túc, nàng nghĩ đây có lẽ là nghi thức tế lễ rất quan trọng với vùng đất này. Mộc Khởi cuối cùng cũng mím môi khẽ gật đầu.

Mộc Khang mỉm cười trấn an sau đó đứng dậy từng bước lùi ra xa. Thân mình vừa thâm nhập bóng tối vẻ hiền lành ôn nhu trên mặt Mộc Khang liền nháy mắt thay đổi, lạnh lẽo tràn ra khiến tán cây xung quanh cũng phải khe khẽ run lên. Hắn biến mất tại chỗ, một bước thuấn di đến vùng đất trống bên sườn đồi.

Nơi này vậy mà tập trung rất nhiều hắc y nhân, không gian xung quanh cũng bị họ làm cho thâm trầm một mảnh, dưới ánh trăng mờ ảo tựa như quỷ mị. Một người mặc trường bào màu tím nhìn như thủ lĩnh, giọng nói méo mó phân phó.

"Ngươi, ngươi, còn có ngươi, ở lại đây lần theo hành tung của Không Không Tâm. Số còn lại đến căn cứ tạm thời tìm cách điều tra một chút về thân thế nữ tử bên cạnh y cho ta!"

"Vâng, Tả Hộ Pháp!"

"Hừ! Không Không Tâm thật đúng là có chút bản lĩnh, vậy mà có thể đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt chúng ta!"

"Các ngươi đang theo dõi ta đấy hở?" Một thanh âm đều đều mang chút cợt nhả đột nhiên vang lên.

"Ai?!"

Cả đám đồng loạt rút loan đao, sát khí hùng hổ hướng về phía phát ra tiếng nói. Ở đây đều là cao thủ trong cao thủ vậy mà chẳng biết từ khi nào bên cạnh tử y nam tử đã xuất hiện thêm một thiếu niên cao lớn. Bọn họ thậm chí không cảm nhận được bất cứ một tia khí tức nào!

"Ngươi...?!"

Không chờ cho tử y nam tử kịp nhảy lùi lại Mộc Khang đã phất tay, trên cổ hắn ngay lập tức xuất hiện một vết cắt rất ngọt, chết không nhắm mắt. Cả đám hắc y nhân nhìn vết máu nhỏ giọt trên chiết phiến trong tay Mộc Khang, không tự chủ được ai nấy đều sống lưng lạnh toát. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, không ai kịp nhận thức được đối phương ra tay bằng cách nào.

"Không Không Tâm... Ám Tức Các chủ, ngươi, ngươi vậy mà dám giết Tả Hộ Pháp của Tu Vực?" Mộc hắc y nhân kinh ngạc đến trợn mắt.

"Hử?" Mộc Khang hướng ánh mắt về phía gã sau đó gật gù, "May quá, giết đúng người!"

Tả hộ pháp này chính là người luyện ra Trí Anh Túc, thứ độc thiếu chút đã lấy mạng của tỷ tỷ.

Thấy Mộc Khang ngang ngược như vậy người nào cũng máu nóng bốc lên đầu, ý y là thà giết nhầm còn hơn bỏ xót? Lại còn giết đúng người rồi? Y thật sự không thèm đặt Tu Vực trong mắt sao?

Vài người không nhịn được lập tức xông lên tấn công. Mộc Khang nhẹ nhàng đối chiến, thực ra hắn muốn một kích giải quyết hết bọn họ nhưng như vậy không khỏi sẽ làm y phục bị lây dính huyết tinh, Mộc Khởi nhạy cảm như vậy nhất định sẽ nhận ra. Không dây dưa với mấy người này lâu Mộc Khang trong nháy mắt điểm huyệt tất cả mọi người.

"Không Không Tâm, Thánh chủ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!"

Mộc Khang nhướn mày: "Nghe có vẻ như Hồng Lĩnh Thánh chủ đã đến Phong Vân quốc rồi nhỉ?"

Hắc y nhân kinh ngạc, lập tức im bặt. Làm sao mà y đoán được?

"Ta chưa muốn trở mặt với Tu Vực, nếu Thánh chủ của các ngươi không biết đâu là đủ thì cũng đừng trách ta độc ác!"

"Ngươi đã sớm trở mặt với Tu Vực rồi!" Một hắc y nhân khác nghiến răng nghiến lợi.

"Hửm?"

"Đánh Thánh nữ trọng thương lại còn phá hoại chuyện làm ăn của chúng ta, ngươi còn dám chối tội?"

"Phá chuyện làm ăn của các ngươi?" Mộc Khang nhướn mày, vẻ mặt khó hiểu, "Làm thế ta được lợi gì?"

Mấy người hắc y nhân không trả lời được. Dù sao chuyện đó cũng vẫn chưa được xác minh, bọn hắn không muốn chọc giận người đã đánh Thánh nữ gần chết như y. Bằng vào bản lĩnh đó giết bọn họ thật sự chỉ như giết một lũ kiến.

"Trở về đi, nói với Hồng Lĩnh Thánh chủ, nếu muốn khởi binh vấn tội thì trực tiếp đến Ám Tức Các gặp ta. Đừng cố gắng giở trò thăm dò gì. Biết càng nhiều chết càng sớm!"

Bỏ lại một câu như vậy thân ảnh Mộc Khang liền biến mất tại chỗ. Đám người hắc y đều chửi rủa thầm trong bụng, ngươi điểm huyệt chúng ta, con mẹ nó còn bảo chúng ta trở về? Trở về bằng niềm tin à?

Mộc Khang biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Tu Mị Diễm nữ nhân đó không phải là loại người bị đánh một trận liền hiểu được sợ hãi, hắn kết thù với cô ta, cô ta lại biết hắn có một tỷ tỷ, nhất định sẽ hướng mũi nhọn vào Mộc Khởi, còn Tu Hồng Lĩnh kẻ này có một chân với Tu Mị Diễm, quan hệ không phải chỉ là huynh muội đơn thuần cho nên vô cùng sủng ái ả, chỉ thiếu điều hái luôn sao trên trời xuống hai tay dâng lên, làm sao có thể bỏ qua chuyện hắn làm.

Hắn thì chẳng sao, bọn chúng căn bản không giết nổi hắn! Nhưng Mộc Khởi thì không giống, một khi chuyện tỷ tỷ của hắn còn sống lộ ra nhất định nàng sẽ trở thành đối tượng truy sát của rất nhiều người, trong đó không thể thiếu huynh muội Tu Mị Diễm bởi vì chúng biết nàng là điểm yếu duy nhất của Không Không Tâm.

Xem ra phải đem Mộc Khởi giấu kỹ hơn. Chuyện hôm nay rõ ràng là người của Tu Vực đã để ý đến nữ tử thần bí đi bên cạnh hắn trên phố, đang muốn điều tra thân phận của nàng.

Mộc Khang tháo tua rua hoa hải đường ra khỏi cây chiết phiến, trên tay dùng một chút nội lực chiết phiến dính máu liền tan thành bột phấn, nhét sợi tua rua vào trong ngực rồi trở lại chỗ gốc cây cổ thụ. Những người làm lễ đã cúng tế xong đang vây quanh Mộc Khởi cảm ơn. Mấy người này là thuộc hạ của hắn, tế lễ Mộc thần là một nghi thức rất đẹp và thú vị nên hắn sai bọn họ tái hiện lại cho Mộc Khởi xem, bởi vậy mới không có dân chúng nào khác ở đây. Vốn chỉ định xem biểu diễn rồi về không ngờ hắn lại đột nhiên cảm nhận được khí tức đặc trưng của Tu Vực.

Ban đầu đến Nam Linh chỉ là cái cớ, Mộc Khang thực ra là muốn đưa Mộc Khởi đi ngao du thiên hạ từ từ bồi dưỡng tình cảm, bù lại cho quãng thời gian trước kia. Vậy mà Thánh chủ Tu Vực lại đến Phong Vân quốc sớm hơn dự tính buộc hắn phải thay đổi ý định.

"Tỷ, đã xong rồi sao?"

Vẻ mặt âm trầm vừa ra khỏi bóng tối liền đổi thành ôn nhu, Mộc Khởi không nghi ngờ gì, nhìn Mộc Khang với ánh mắt cầu cứu. Những người này khi nãy làm lễ còn rất quy củ nghiêm túc, sao vừa xong đã xúm lại chỗ nàng hỏi đông hỏi tây, lại còn dùng đôi mắt lòe lòe phát sáng mà nhìn mái tóc màu trắng của nàng.

Mộc Khang không tiếng động cảnh cáo thuộc hạ, một dám không có tôn ti trật tự, nhân lúc hắn không ở đây lại dám đến gần Mộc Khởi.

"Nàng mệt mỏi rồi. Chúng ta về đây."

Đám người khi nãy còn dính như cao da chó nghe thấy thanh âm đều đều của Mộc Khang liền giật mình, ngoan ngoãn tránh đường cho Mộc Khởi đi ra. Mộc Khởi vội vàng bước nhanh về phía đệ đệ, túm lấy ống tay áo hắn, mím môi không nói gì.

Nhìn tỷ tỷ rõ ràng là chịu ủy khuất nhưng vẫn không muốn nặng lời với người ta, Mộc Khang trừng mắt nạt đám thuộc hạ, trên mặt viết rõ dòng chữ "các ngươi muốn chết phải không?" làm cho mấy người đều không khỏi có chút rùng mình, mặt khác lại cảm thán quả nhiên đúng như lời Tiêu Hộ Pháp kể, các chủ là một cái hộ tỷ cuồng ma!

Tối nay đã thuê mỗi người một phòng riêng nhưng Mộc Khang rốt cuộc không đứng đắn được quá lâu, nửa đêm ngó ra thì thấy phòng Mộc Khởi vẫn sáng đèn liền gõ cửa.

"Tỷ, vẫn còn thức sao?"

"Ừ? Ngươi vào đi."

Mộc Khang đi vào, thấy đầy bàn đều bày thảo dược ngổn ngang, Mộc Khởi thì đang giã giã thứ gì đó liền tò mò hỏi:

"Tỷ đang chế thuốc à?"

"Ngươi sang cũng đúng lúc," Mộc Khởi đổ bột trong cối sứ ra một cái hũ, dậy nắp lại rồi đưa cho Mộc Khang, "Cho cái cày vào nước ngâm chân hằng ngày giúp thư giãn rất tốt, hơn nữa đi lại nhiều cũng sẽ không bị đau nhức bắp chân."

"Cho ta?" Mộc Khang ngạc nhiên, hai tay nhận lấy cái hũ nhỏ tinh xảo.

"Không thì cho ai? Mấy ngày nay đi đường ngươi cũng vất vả nhiều rồi." Mộc Khởi đi đến giá để chậu nhấc lên cái chậu đồng, gạt hết dám hoa cỏ loạn thất bát tao trên bàn xuống rồi đặt chậu nước lên, đoạn hướng Mộc Khang gọi, "Lại đây."

Mộc Khang nghe lời đi tới.

"Ngồi xuống. Thả hai tay vào chậu đi."

Mộc Khang cất hũ thuốc bột vào trong ống tay áo rồi ngoan ngoãn làm theo. Mộc Khởi cầm tay Mộc Khang lên, dùng khăn khô thấm bớt nước rồi chẳng biết từ đâu lấy ra một hũ sứ nho nhỏ giống như cái hũ vừa nãy, quyện một ít cao màu xanh sữa trong đó rồi bôi lên tay Mộc Khang. Bàn tay nam nhân to lớn thô ráp, chỗ nào cũng có vết chai sần nhưng không khó để nhìn ra trước kia bàn tay này chính là kiểu khớp xương vừa vặn ngón tay thon dài, là một bàn tay cực phẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top