Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69: Thánh chủ Tu Hồng Lĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì?! Tỷ nói tên hắn là Tu Hồng Lĩnh?"

Phong Vân Tiêu đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin được còn Mộc Khởi thì ngơ ngác.

"Làm sao vậy? Đệ biết hắn à?"

"Tỷ!" Phong Vân Tiêu nhìn vẻ mặt mù mờ của nữ tử trước mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Đã ba tháng rồi, tại sao tỷ không sớm nói cho ta biết chuyện này?"

"Ngươi cũng không hỏi a?"

Phong Vân Tiêu nghẹn họng. Đúng là hắn chưa từng hỏi thăm. Ai mà biết được tên nam nhân trang phục cao quý đến cầu y ngày đó lại dây dưa với Mộc Khởi cơ chứ? Mỗi tháng Phong Vân Tiêu cũng chỉ về thăm nàng vài ngày, trùng hợp làm sao lại chưa từng đụng mặt tên đó, Mộc Khởi rất hiếm khi kể về người khác, huống hồ là người mới quen. Nếu không phải gần đây thấy Mộc Khởi có chút phiền chán mà hỏi thăm thì có lẽ hắn vẫn chưa biết.

"Tỷ có biết gã đó là ai không?"

Mộc Khởi lắc đầu, "Ta không hỏi."

"Tỷ!!!"

Phong Vân Tiêu tức giận đến khó thở, mặc dù tính cách quái đản này của Mộc Khởi hắn đã biết từ xưa nhưng lần này không khỏi muốn mắng người.

"Đó chính là Thánh chủ Tu Vực! Là chủ nhân của một trong hai tổ chức muốn truy sát ngươi đấy, tỷ tỷ ngu ngốc!"

"Ồ."

"Ồ? Ồ cái gì mà ồ? Tỏ ra kinh ngạc một chút được không? Thứ độc làm cho ngươi dạo một vòng dưới quỷ môn quan, làm cho tóc ngươi biến thành màu trắng, chính là xuất ra từ Tu Vực, do thuộc hạ của Tu Hồng Lĩnh bào chế ra! Bây giờ Tu Vực truy tìm ngươi, còn ngươi ở đây ngày ngày nói chuyện phiếm với Thánh chủ của bọn họ? Ngươi! Ngươi thật sự là làm ta tức chết!"

Phong Vân Tiêu tức đến dậm chân, có một tỷ tỷ vô tâm vô phế thế này hắn cảm thấy rất tổn thọ có được hay không? Rõ ràng là Tu Hồng Lĩnh đã thành thật nói danh tính thì y cũng không ngại cho Mộc Khởi biết thân phận của mình, nhưng cố tình nữ tử khó hiểu này lại không hỏi, thậm chí một chút cũng không muốn biết. Đây rốt cuộc là cái trình tự suy nghĩ quỷ quái gì?

"Được rồi, đừng tức giận như vậy. Không phải cho đến giờ đối phương vẫn chưa làm gì tổn hại đến ta hay sao?"

"Ngươi còn muốn hắn tổn hại đến ngươi?" Phong Vân Tiêu trừng mắt, "Gã đó là một đại ma đầu hàng thật giá thật, máu lạnh vô tình bản lĩnh thông thiên, chỉ cần vung tay một cái cũng có thể khiến ngươi ngay đến cọng tóc cũng tan thành tro bụi!"

Mộc Khởi nghe vậy cũng không biểu hiện ra chút sợ hãi nào, nhún vai, "Ta đã từng cố gắng hạ độc hắn rất nhiều lần, thậm chí chưa từng cho hắn một sắc mặt tốt, vậy mà cũng chưa từng thấy hắn tỏ ra khó chịu, đâu có độc ác tàn bạo như ngươi nói."

Phong Vân Tiêu liên tiếp bị đả kích đã không còn gì để nói nữa. Chỉ còn biết hổn hển đứng đó nhìn Mộc Khởi một cách bất lực. Dù sao thì Mộc Khởi cũng không nói sai, nàng đến giờ còn bình an vô sự ngồi ở chỗ này chính là bằng chứng không thể phản bác. Không biết rốt cuộc Tu Hồng Lĩnh đang âm mưu cái gì?

"Đừng tỏ ra tuyệt vọng như vậy, ta tiếp xúc với Tu Hồng Lĩnh trong khoảng thời gian này cũng có thể đoán được một chút về thân phận thật của hắn rồi. Thế gian này người có thể bách độc bất xâm không nhiều, mang họ Tu cũng không thể là trùng hợp, không khó để liên tưởng rằng hắn có liên quan đến Tu Vực."

Mộc Khởi thong thả ngắt ngọn rau non bỏ vào chậu, rễ và lá vàng thì bỏ sang cái rổ tre bên cạnh, tiếp "Chỉ là không ngờ tên bị bệnh thần kinh như vậy lại có địa vị cao đến thế."

Phong Vân Tiêu vô lực đỡ trán: "Đây không phải là trọng điểm."

"Rồi, trọng điểm là Tu Vực thì truy tìm ta, còn Thánh chủ của bọn họ lại muốn làm bằng hữu với ta, lại còn giữ bí mật về nơi ẩn náu giúp ta. Thậm chí bị chửi cút cũng không giết ta!"

"..."

"Ngay từ đầu hắn đã không có ý định giết ta, ta còn có thể làm gì? Hỏi thân phận của hắn rồi hỏi hắn tại sao lại không bắt ta? Hay là nhân lúc hắn không ghé thăm mà thu dọn bỏ trốn?"

"..."

"Hắn không phải là Mộc Khang, ngươi nghĩ ta trốn được sao?"

Phong Vân Tiêu nghe đến đây thì nhíu mày, bắt được một tia gì đó quan trọng.

"Không phải là Mộc Khang là ý gì?"

Lần này đến phiên Mộc Khởi trầm mặc. Phong Vân Tiêu sắc mặt nghiêm túc:

"Tiểu Khởi, ta từ đầu vẫn không ép ngươi phải nói cho ta nguyên nhân của việc ngươi xuất hiện ở đây, nhưng bây giờ tình hình đã không còn an toàn như trước, nếu ngươi vẫn không chịu nói thì ta không có cách nào bảo vệ cho ngươi."

Tay đang nhặt rau của Mộc Khởi dừng một chút, không biết là suy nghĩ cái gì, lát sau lại tiếp tục, thanh âm đều đều: "Ta là tỷ tỷ của Mộc Khang, hắn sẽ không tổn hại ta, cùng lắm là mặc kệ ta nháo loạn, thuộc hạ của hắn cũng sẽ không tổn thương ta. Nhưng Tu Hồng Lĩnh thì không. Chỉ đơn cử việc hắn không là cái gì của ta, ta đã không có khả năng chơi đùa với sự kiên nhẫn của hắn. Trước kia ta đã từng ngu ngốc tìm chết một lần, bây giờ sẽ không mạo hiểm đem tính mạng chính mình ra đánh cược thêm một lần nữa."

Nàng bưng rổ rau đã nhặt tốt đứng dậy, nhìn Phong Vân Tiêu, ánh mắt nghiêm túc, "Vân Tiêu, ta biết mình đang làm gì. Bây giờ Tu Hồng Lĩnh vẫn đang cảm thấy ta thú vị, cảm thấy ta nằm trong lòng bàn tay hắn cho nên chưa có ý định giết ta hay bắt ta về Tu Vực, nhưng ngươi có dám đảm bảo nếu ta bỏ trốn thì hắn cũng sẽ không cho người truy sát ta?"

Phong Vân Tiêu không thể phản bác.

"Ta tự biết bản thân yếu ớt. Đối mặt với đám nam nhân biết võ công các ngươi ta chỉ có thể dùng độc tự vệ. Nhưng tối thiểu độc của ta còn có tác dụng với ngươi, với Mộc Khang, nhưng Tu Hồng Lĩnh và Quỷ Dược sư của Tu Vực thì không!"

Mộc Khởi đi vào trong bếp bắt đầu nấu bữa tối, bỏ lại Phong Vân Tiêu đứng bên ngoài. Căn nhà rơi vào im lặng. Nửa ngày sau thanh âm Phong Vân Tiêu vọng vào từ phía sau rèm ngăn.

"Tỷ, trở về đi. Mộc Khang sẽ bảo vệ ngươi."

Không có tiếng Mộc Khởi trả lời, âm thanh xào nấu xèo xèo vẫn vang lên không dứt. Phong Vân Tiêu vén rèm đi vào, còn đang định tiếp tục khuyên nhủ thì Mộc Khởi nói:

"Trước ngươi bảo Ám Tức Các và Tu Vực đang tìm một nữ tử tóc trắng đúng không?"

"Phải. Bây giờ cũng vẫn tìm." Phong Vân Tiêu gật đầu. Mộc Khởi chưa bao giờ hỏi thăm về chuyện này, nàng luôn mang bộ dáng người ngoài cuộc tùy tiện mà sống ở đây.

"Hai tổ chức cùng tìm một người?"

"Đúng vậy. Tu Vực và Ám Tức Các có mâu thuẫn, ban đầu là Ám Tức Các phát truy lệnh tối thượng cho nên mới kinh động đến Tu Vực cũng nảy ra ý đồ tìm kiếm."

"Thế gian này chắc cũng không có nhiều nữ tử tóc trắng. Đặc biệt là ở Phong Vân quốc có lẽ cũng chỉ có một mình ta. Ám Tức Các là tổ chức sát thủ, chẳng lẽ có người thuê họ giết ta?"

Phong Vân Tiêu im lặng, vậy là nàng vẫn chưa biết thân phận thật sự của Mộc Khang. Nếu Mộc Khang đã cố tình giữ bí mật với nàng vậy hiện tại hắn có nên nói cho nàng sự thật không?

"Ám Tức Các không muốn giết ngươi, bọn họ chỉ đơn thuần là tìm ngươi mà thôi."

"Đến mức phải phát truy lệnh tối thượng?"

Mộc Khởi từ đầu đến cuối đều đưa lưng về phía Phong Vân Tiêu chưa từng quay đầu nhìn lại. Phong Vân Tiêu không biết được vẻ mặt của nàng, cũng chỉ có thể mím môi không trả lời.

"Nếu đã không biết rốt cuộc đối phương muốn tìm ta làm cái gì, vậy thì ta trở về chẳng phải sẽ gây nguy hiểm cho Mộc Khang hay sao?"

"Không thể nào!" Phong Vân Tiêu ngay lập tức phản bác.

Mộc Khởi nghiêng đầu, có chút không hiểu vì sao Phong Vân Tiêu lại có thể khẳng định chắc chắn như thế, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi lại.

Cuộc đối thoại kết thúc mà chẳng có kết quả gì. Phong Vân Tiêu vẫn giống như mọi lần, ở lại nhà Mộc Khởi vài hôm rồi lại rời đi. Mộc Khởi mặc dù nói năng hùng hồn nhưng thật sự cũng rất để tâm đến lời khuyên của Phong Vân Tiêu, còn vô cùng nghiêm túc suy nghĩ có nên trở về hay không.

Nàng không biết Phong Vân Tiêu dựa vào đâu mà có thể khẳng định Ám Tức Các không muốn giết nàng, chắc chắn hắn không thể không nghĩ đến chuyện nàng trở về sẽ khiến Mộc Khang vạ lây, vậy thì vì sao hắn lại khuyên nàng như vậy? Hay là có chuyện gì đó hắn biết, Mộc Khang biết mà nàng lại không biết?

Không loại trừ trường hợp Mộc Khang chính là người thuê Ám Tức Các tìm kiếm nàng bời vì Mộc Khởi biết Ám Tức Các cũng là một tổ chức tình báo khét tiếng không gì không thăm dò được, nhưng đệ đệ của nàng chỉ là một thương nhân, dựa vào đâu mà có thể làm cho Ám Tức Các phải phát truy lệnh tối thượng?

-

Ở bên này Mộc Khởi còn đang suy nghĩ đủ thứ thì Phong Vân Tiêu đã ngày đêm giục ngựa trở về Phong Vân quốc, Nam Linh thành.

"Mộc Khang!"

Cánh cửa thư phòng rầm một cái bị đạp đổ vào trong, gãy thành hai nửa. Mộc Khang im lặng ngồi sau thư án, sắc mặc lạnh nhạt xử lý giấy tờ.

"Làm sao vậy? Tỷ tỷ đuổi ngươi đi rồi?"

"Đừng chọc ngoáy ta, mau đến đón nàng về, Tu Hồng Lĩnh đã phát hiện ra nàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top