Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 80: Đến chết cũng không thể buông tay nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Khang bóp cổ Tu Mị Diễm nhấc cả người nàng khỏi mặt đất, đôi mắt phượng sắc lạnh tràn ra vài tia máu.

"Tiện nhân! Ngươi không phải Mộc Ngữ!"

Tu Mị Diễm không thở được ra sức vùng vẫy nhưng cánh tay nam nhân cứng như thép, dù đánh như thế nào cũng không mảy may buông lỏng.

"Ta chính... chính là Mộc Ngữ! Ngươi... buông..."

"Nàng đâu? Các ngươi đã làm gì nàng?" Mộc Khang siết chặt tay.

Mặc dù trước mặt hắn chính là hình dáng của Mộc Khởi nhưng hắn biết không phải là nàng, nàng không bao giờ gọi hắn là Mộc Không! Đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều méo mó mơ hồ làm hắn vô cùng bực bội.

Nhìn khuôn mặt của Mộc Khởi ở trong tay mình bắt đầu tím tái vì thiếu dưỡng khí, Mộc Khang chợt hốt hoảng buông tay. Hắn bị cái gì thế này, làm sao có thể tổn thương nàng?

"Tỷ, ngươi có sao không?"

Hắn vội chạy đến đỡ nàng. Nữ tử khó nhọc ho khan, chậm chạp vươn tay chạm vào má hắn, ôn nhu cười:

"Không sao."

Ngay lúc này thì cửa phòng bật mở, Mộc Khởi đang định bước vào thì bị khung cảnh trong phòng làm cho đứng hình.

Bên cạnh giường của nàng, Mộc Khang ngồi trên nền nhà hai tay đỡ Tu Mị Diễm trong lòng, ánh mắt tràn ra nhu tình không hề che giấu. Ánh đèn trong phòng lung linh mờ ảo, nam thanh nữ tú ý tình nồng đượm, quả thực là một đôi bích nhân.

Không hiểu vì sao... Mộc Khởi lại có cảm giác giống như bị phản bội.

Tu Hồng Lĩnh đứng phía sau khóe môi nhẹ cong lên. Độc của y hạ, cho dù là Mộc Không cũng không kháng lại được. Thứ gây ảo giác này sẽ làm cho hắn nhìn người đối diện thành người hắn ham muốn nhất, không hết ba canh giờ thì không thể giải được.

"Tiểu Ngữ, có chuyện gì vậy? Sao không đi vào?" Tu Hồng Lĩnh bộ dáng vô tội hỏi.

Mộc Khởi vội vàng đóng cửa phòng, lảo đảo lùi lại trong sân.

"Không có gì, ngươi về chỗ của ngươi nghỉ ngơi đi."

"Sắc mặt nàng tái lắm."

"Về đi!" Mộc Khởi nâng giọng gắt lên, nhất thời nhận ra mình thất thố liền mím môi quay người bỏ đi.

Mộc Khởi cũng không biết mình muốn đi đâu, nàng bỗng nhiên cảm giác bản thân không có chốn để về. Rất nhiều suy nghĩ rối rắm trong đầu, nàng xưa nay chưa từng hỗn loạn như thế. Bàn tay Mộc Khởi lạnh toát không nhịn được run lên nhè nhẹ.

Hai người đó... là thế nào? Không phải Mộc Khang nói rằng hắn không thích Tu Mị Diễm ư? Hắn lại lừa nàng? Tu Mị Diễm đẹp như vậy, nóng bỏng như vậy, nam nhân nào có thể từ chối chứ? Nhưng hắn rõ ràng... rõ ràng nói hắn thích nàng! Là thích như đệ đệ thích tỷ tỷ sao?

Cũng... phải? Bọn họ chính là tỷ đệ, thế thì nàng sao lại tức giận chứ? Nàng hy vọng hắn phải thích nàng như thế nào? Chẳng phải muốn trở về Nam Linh thành giúp hắn tìm một cô nương tốt để thành thân ư? Sao hiện tại... ngực nàng lại đau thế này? Lẽ nào là đổ bệnh rồi?

Mộc Khởi cứ như vậy tự dưng ngã sụp xuống, Tu Hồng Lĩnh vội vàng chạy đến đỡ được. Khi nãy biết nàng tâm trạng không tốt hắn liền chỉ an tĩnh đi theo phía sau không làm phiền nàng.

"Tiểu Ngữ nàng sao vậy?"

"Không sao. Ta chỉ là say rượu thôi. Mộc Không chắc về nhầm phòng đã ngủ ở chỗ ta rồi. Phiền ngươi sắp xếp một phòng nghỉ khác, ta muốn nghỉ ngơi."

"Được rồi. Vậy đến chỗ ta nhé? Ta tối nay có nhiều sổ sách cần xử lý, nàng cứ ngủ ở phòng ta."

Mộc Khởi không phản đối. Bây giờ nàng thực không rảnh nghĩ đến việc cả cái Tu Vực Thần Điện to như thế lại không sắp xếp cho nàng nổi một căn phòng trống mà phải về phòng của y.

"Tỷ! Đừng đi theo hắn!"

Mộc Khởi giật mình quay lại. Nam nhân phía sau chống một tay lên tường thở dốc một tay đỡ đầu có vẻ như đang rất đau, hai bên khóe mắt có vệt đỏ được quệt qua loa, nhìn qua thực giống vết máu.

"Khang..."

Mộc Khởi thấy vậy liền lo lắng định chạy về phía Mộc Khang thì Tu Hồng Lĩnh đè hai vai nàng giữ lại, kề môi sát vành tai nàng thanh âm như mê hoặc:

"Tiểu Ngữ, hắn đã phản bội ngươi."

"Nhưng..."

"Hắn nói thích ngươi nhưng lại nhân lúc ngươi không có ở đó mượn rượu cùng Tu Mị Diễm dây dưa..."

"Ta..."

"Ngươi nuôi dưỡng hắn từ nhỏ, hết lòng bảo vệ hắn, cuối cùng thì sao? Hắn thực ra lại là chủ nhân của Ám Tức Các võ công cái thế quyền lực kinh thiên, hắn biết hết tất cả những việc ngươi làm nhưng lại bàng quan nhìn ngươi chạy đôn chạy đáo vì hắn, sống chết vì hắn."

"..." Không phải đâu. Mộc Khang chắc chắn là có nỗi khổ riêng. Hắn là đệ đệ đích thân nàng nuôi dưỡng, làm sao có thể là một bạch nhãn lang như vậy!

"Nếu hắn thực sự thương ngươi thì vì sao có bản lĩnh trong tay mà vẫn để ngươi trúng độc đến chết?"

"Không phải, hắn đã tìm Vô Tâm..."

"Vì sao không đưa Vô Tâm đến giải độc cho ngươi từ đầu? Vì sao phải để ngươi chịu đau đớn như vạn trùng cắn nuốt trong cơ thể suốt mấy tháng ủ độc? Hắn rõ ràng có thể sớm cho ngươi một cuộc sống vô lo vô nghĩ, sớm không cần ngươi phải hết lòng nuôi nấng cùng bảo hộ, sớm không cần để ngươi phải trở về hoàng cung mà trúng phải Trí Anh Túc kia."

"Hắn..."

"Hắn hận ngươi, Mộc Ngữ."

Có lẽ... Là vậy? Hồi nhỏ nàng đã từng đánh hắn rất nhiều lần, "Không phải..."

"Nếu không hận ngươi vì sao còn lợi dụng tình thương của ngươi? Lợi dụng sự bảo vệ của ngươi? Nếu không hận ngươi vì sao lại để ngươi rơi vào tay Thánh chủ Tu Vực kẻ thù không đội trời chung với hắn? Ngươi rơi vào tay kẻ thù của hắn chẳng phải là sẽ chết không thể nghi ngờ hay sao?"

Mộc Khởi ngẩn người, không còn tiếp tục phản bác nữa.

Mộc Khang nhận ra Tu Hồng Lĩnh đang giở trò liền vội vàng chạy đến. Y khinh thường liếc hắn một cái rồi phóng ra chưởng lực khiến Mộc Khang phải lùi lại. Tu Hồng Lĩnh nâng một tay làm thành sát chiêu đặt phía sau Mộc Khởi, chỉ cần y dùng một chút nội lực nàng liền mất mạng, uy hiếp Mộc Khang không dám đến gần. Mặt khác vẫn dùng thanh âm dụ hoặc bên tai Mộc Khởi:

"Ngươi giả chết nhiều năm, hắn phải thay ngươi đối phó với bao nhiêu kẻ thù không phải của hắn, giải quyết mớ bòng bong ngươi để lại, làm sao có thể không cảm thấy phiền toái đây?"

"Hắn chỉ muốn hủy hoại ngươi thôi Mộc Ngữ. Hắn muốn kéo ngươi xuống khỏi thần đàn, muốn vấy bẩn ngươi, cho nên mới lừa dối ngươi."

Mộc Khởi rốt cuộc buông xuôi, không còn muốn chạy về với Mộc Khang nữa. Đôi mắt hạnh dần trở nên vô hồn, ngoan ngoãn để Tu Hồng Lĩnh ôm lên.

"Tỷ!"

"Nàng sẽ không nghe thấy." Tu Hồng Lĩnh híp mắt mỉm cười nhìn Mộc Khang. "Thứ gọi là tà thuật này, ta so với Mộc các chủ thì biết nhiều hơn không chỉ một ít đâu!"

"Ti bỉ!" Mảnh tường cứng rắn dưới tay Mộc Khang phút chốc lún xuống.

"Cũng đâu phải ngươi không biết điều đó? Đừng khen ta nữa!"

"Ngươi hôm nay đem nàng đi, ta liền giết Tu Mị Diễm!"

Tu Hồng Lĩnh giống như nghe được chuyện khôi hài nhất thiên hạ, phá lên điên cuồng cười, "Giết thì giết a? Ngươi nghĩ một kẻ tự tay hạ sát phụ mẫu, dùng máu thịt của họ chứng đạo tu luyện tà công như ta lại tiếc rẻ mạng của ả kỹ nữ đó ư? Ha ha ha! Đừng có ngây thơ như vậy!"

"Ngươi?!"

Ngay cả là Mộc Khang cũng bị lời này làm cho thất kinh. Mặc dù Thánh chủ Tu Vực nổi tiếng độc ác máu lạnh nhưng chuyện đại nghịch bất đạo như vậy y mà cũng có thể làm ra sao?

"Hah! Tu Mị Diễm là cái thá gì mà so sánh với Bạch Ngữ? Ta chính là muốn nữ tử này! Mộc Ngữ là của ngươi, nhưng Bạch Ngữ là của ta!"

Tu Hồng Lĩnh vẻ mặt vặn vẹo, vừa ôm Mộc Khởi trong lòng vừa nhảy trái nhảy phải quanh Mộc Khang không ngừng khiêu khích:

"Nàng thuần khiết như vậy, lương thiện như vậy, giống như tờ giấy trắng khiến người ta muốn dùng mực đen bôi lên. Chẳng phải ngươi cũng như ta sao? Hai tay dính đầy máu tanh bẩn thỉu của thế gian nhưng lại mơ ước thứ ánh sáng sạch sẽ này!"

"Ngươi dám nói mình chưa từng cố tình lừa gạt nàng khiến nàng chỉ sinh hoạt trong tầm mắt của ngươi sao? Còn có suy nghĩ đặt nàng dưới thân, hung hăng làm đến khi nàng cầu xin tha thứ, làm nàng lộ ra bộ dáng lộn xộn khác hẳn vẻ cấm dục ngày thường, Mộc các chủ dám nói không nghĩ đến sao? Dám sao?"

Mộc Khang giận đến nghiến răng, rốt cuộc vẫn không phản bác, chỉ là lạnh thấu xương thốt ra mấy chữ:

"Đừng có vũ nhục nàng!"

"Ôi chao! Thật sự là thâm tình ta xem cũng phải cảm động muốn rơi nước mắt a!"

Không thể không nói Tu Hồng Lĩnh là người vô cùng nhạy bén, vừa có trí tuệ vừa thấu hiểu lòng người, thấu hiểu đến mức nhìn thấy gần như trần trụi mọi tham vọng của những người mà y tiếp xúc qua. Ví như Mộc Khởi vô dục vô cầu, nhiều lắm là có chút muốn tìm ra cách giải của Trí Anh Túc vậy mà cũng bị y đoán được, hoặc là... ví như ham muốn mà Mộc Khang vẫn luôn cất sâu trong đáy lòng kia.

Mộc Khang hai mắt đỏ ngầu, sát khí quanh thân tỏa ra thiếu điều muốn ngưng tụ thành đao kiếm hướng về phía Tu Hồng Lĩnh, nhưng rốt cuộc lại không thể làm gì. Mộc Khởi ở dưới tay Tu Hồng Lĩnh chẳng khác nào quả hồng mềm mà y có thể tùy ý bóp nát, qua nhiều năm tranh đấu Mộc Khang đã quá hiểu cách làm người của Thánh chủ Tu Vực. Gã này vẫn luôn là một kẻ ra tay vô tình đến cực điểm, y thà đạp đổ cũng sẽ không để người khác đoạt được thứ y muốn.

Tu Hồng Lĩnh điên cuồng cười. Y không biết mình có điên hay không nhưng nhất định y phải có được nữ tử này, nhất định không thể buông nàng ra. Nàng là người duy nhất có thể chỉ bằng một cái liếc mắt đã hiểu thấu con người y, nàng không chối bỏ y, không sợ hãi việc mà y làm. Nàng rõ ràng đã biết, rõ ràng nàng đã đoán được rằng y đã giết cha mẹ chính mình để chứng đạo!

Bạch Ngữ là người duy nhất hiểu được y cho nên y không thể buông tay nàng, đến chết cũng không thể buông tay nàng!

Y mười tuổi bắt đầu luyện độc, mười lăm tuổi mới bắt đầu luyện võ, dù cho xuất phát chậm hơn người khác nhưng việc gì y cũng có thể dễ dàng thành thạo. Người khác nói y cuồng chiến nhưng chẳng phải, so với võ công, khả năng dụng độc của y càng điên rồ.

Bất quá, dùng độc làm cho người khác khuất phục thì một chút tinh khiêu chiến cũng không có, không chút thú vị.

Thẳng thắn mà nói, tất cả những việc y làm chỉ là muốn tìm cảm giác giống như người bình thường, vui buồn mừng giận, khuất nhục, khổ sở, lo lắng, tự hào,... Tất cả những thứ đó Tu Hồng Lĩnh y chưa bao giờ có. Những thứ người khác cầu mà không được Tu Hồng Lĩnh đều có, những
thứ người khác sinh ra đã có thì y lại không chạm được mảy may. Cho đến khi gặp Bạch Ngữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top