Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 98: Hắn có phải đệ đệ ta không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc cửa Diệm Vương Phủ cũng mở ra, tên gia đinh vừa mở cửa đã thấy một vị công tử quay lưng về phía này an tĩnh chờ đợi, không hỏi tò mò:

"Vị công tử này, ngài có việc tìm Vương Gia ư?"

Mộc Khang quay lại, mỉm cười gật đầu: "Vương Gia bảo ta đến. Thấy tiết trời còn sớm sợ làm phiền Vương Gia nên mới không gọi cửa."

Gia đinh thấy vị công tử tuấn tú này ôn thuận lại hiền lành liền rất có hảo cảm, thanh âm tự hào nói: "Vương Gia là chiến thần, hằng ngày sống trong quân ngũ nên không có thói quen dậy muộn. Công tử chờ một chút ta vào bẩm báo giúp ngài."

"Làm phiền rồi."

Một lát sau gia đinh đã quay lại mời Mộc Khang vào vương phủ. Phó Kiệt cùng Mộc Khởi đang ăn sáng, khung cảnh hài hòa ấm cúng làm hắn không khỏi nhớ lại chuyện của rất nhiều năm trước, Mộc Nghiêm, Lâm Tuyết, Mộc Khởi cùng với hắn, một nhà bốn người cùng ăn một bữa cơm đầy đủ thành viên hiếm hoi. Mộc Nghiêm cùng Lâm Tuyết đều là thái y nhất nhì thái y viện, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, hắn thân là nhi tử nhưng số lần tiếp xúc với họ có thể tính trên đầu ngón tay.

"Khang, đến đây ngồi đi."

Tiếng Mộc Khởi gọi hắn về thực tại, rủ mi che đi cảm xúc trong mắt, nhìn sang Phó Kiệt thấy vẻ mặt y không có vẻ gì là không đồng ý mới an tâm ngồi xuống.

"Đã ăn sáng chưa?"

Mộc Khang lắc đầu: "Chưa."

Mộc Khởi nghĩ chắc hắn từ sớm đã chờ ở cửa rồi cũng nên, nàng sai người lấy thêm một bộ bát đũa cho hắn. Xong dùng ngón trỏ chọc chọc vai Phó Kiệt:

"Thúc mặt lạnh như vậy ta thực không quen."

Phó Kiệt không để ý đến nàng, tập trung ăn cơm của mình, bộ dáng rõ ràng là giận dỗi. Mộc Khang thì như tiểu tức phụ mới về nhà chồng, rụt rè e thẹn cái gì cũng không dám gắp, hoàn toàn không dậy nổi cường thế thường ngày. Mộc Khởi không biết phải nói gì với hai người này. Phó Kiệt khi nãy còn ha hả cười lớn, vừa nghe gia đinh bẩm báo Mộc Khang tới liền trở thành bộ dáng người lạ chớ gần như vậy. Mộc Khang đã đắc tội y sao?

"Ngươi cứ ăn bình thường..."

"Bẩm Vương Gia, Hoàng Thượng đến!"

Gia đinh cắt ngang lời Mộc Khởi, vừa nói xong thì một trung niên nam tử đã đi đến, toàn thân quý khí bức người, dù chỉ mặc thường phục cũng không khó để nhận ra thân phận của hắn.

Mà, rõ ràng là chân mệnh thiên tử, cố tình lại đến chỗ mấy người này, ba người họ, không ai sẽ đối hắn quỳ xuống bái kiến như người bình thường. Phó Kiệt gắp một miếng thịt bỏ vào miệng nhai, hừ một cái. Mộc Khang sống lưng thẳng tắp, chậm rãi tao nhã ăn cơm, cái gì cũng không nói. Chỉ có Mộc Khởi ngẩng lên chào, "Sớm a, Phong Vân thúc thúc."

Một tiếng 'Phong Vân thúc thúc' này làm cho lời oán trách của Phong Vân đế vừa lên đến miệng trực tiếp bị nuốt trở lại, trong mắt không nhịn được ánh lên thủy quang. Vô cùng tự nhiên mà kéo ghế ngồi xuống, thanh âm vô cùng cao hứng: "Gọi một tiếng nữa ta nghe thử xem."

"Lại còn thử nữa hả?" Mộc Khởi bật cười.

"Mau gọi đi!"

"Phong Vân thúc thúc."

"Lại lần nữa."

"Phong Vân thúc thúc."

"Lại..."

Rầm!

Phó Kiệt đập đôi đũa xuống bàn, rốt cuộc không làm bộ lạnh lùng được nữa, rống lên: "Lão già thối, ngươi có cho ta ăn cơm không thế hả?"

Phong Vân Thiên bĩu môi: "Ngươi ăn thì cứ ăn, ta có giành đâu!"

"Sáng sớm đến nhà ta làm cái gì? Nhìn thấy ngươi là nuốt không nổi rồi!"

"Nói gì hả? Có tin ta chém đầu ngươi không?"

"Giỏi ngươi chém thử xem?"

Phó Kiệt sắn tay áo lộ ra cánh tay rắn chắc, trừng mắt. Phong Vân Thiên cũng không chịu thua, cuốn vạt áo lên đai lưng, dáng vẻ sẵn sàng nghênh chiến.

Mộc Khang bôn ba khắp nam bắc nhiều năm, chuyện kỳ lạ gì cũng đã từng gặp qua nhưng rốt cuộc thấy cảnh này cũng không tránh khỏi mắc nghẹn. Bọn họ một là thiên tử một là chiến thần, lại sắn tay áo chuẩn bị vật nhau như mấy đứa trẻ con đánh lộn. Mặt ai cũng hằm hằm như bơm máu gà, mà nguyên nhân lại chẳng đâu vào đâu.

Mộc Khởi vỗ vỗ lưng giúp Mộc Khang thuận khí, cười cười:

"Ngươi là lần đầu tiên thấy à? Bọn họ xưa nay đều thân thiết như vậy!"

Mộc Khang khụ khụ ho mấy cái, với cốc nước uống xuống mới bình ổn lại, "Chẳng trách Vương Gia quanh năm đóng quân ở biên cảnh không về."

"Bọn họ mà gặp nhau là liền như vậy. Ít còn có thể, chứ ngày ngày đều như vậy thì còn mặt mũi nào gặp người khác nữa."

Mộc Khởi dường như đã nhìn mãi thành quen, cũng không can ngăn gì mà tiếp tục ăn cho xong bữa sáng. Mộc Khang thì thôi, nghẹn xong cũng không muốn ăn tiếp nữa, ngược lại nhìn hai vị kia so chiêu lại tương đối thú vị. Phong Vân Thiên thân là hoàng đế, ngày ngày cẩm y ngọc thực mưa không tới mặt nắng không đến đầu vậy mà thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, dễ dàng hóa giải được chiêu thức của Phó Kiệt. Mà Phó Kiệt thì hoàn toàn không nghiêm túc một chút nào, thuần túy khua tay múa chân không hề dùng lực.

Mộc Khởi ăn xong đứng dậy đi sang bàn trà ngồi uống nước. Dường như phát hiện ra Mộc Khang đang quan sát, Phó Kiệt cùng Phong Vân Thiên liếc nhau liền đồng loạt đánh về phía này. Mộc Khang thoắt cái đã tránh được công kích của bọn họ, cùng bọn họ hỗn chiến.

Hai người này đang âm mưu cái gì đây? Hắn phải thắng hay là phải thua? Hay là ủng hộ một trong hai? Hắn phải đứng về phe ai bây giờ? Tại sao chọn kiểu gì cũng là đường chết vậy?

Mộc Khởi híp mắt cười nhìn ba người nam nhân không nên thân đang đánh nhau ở ngoài sân. Tự nhủ khoảnh khắc vui vẻ này có thể kéo dài thì thật tốt. Nhiều năm trước, cũng tại chỗ này, nàng cũng ngồi ở đây, có mẫu thân ngồi bên cạnh, ngoài sân cũng có ba người đánh nhau loạn cả lên, chính là Phó Kiệt, Phong Vân Thiên và phụ thân nàng, Mộc Nghiêm.

Mộc Khang vừa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Mộc Khởi thì thấy nàng ngây ngốc nhìn bọn họ, hai má chảy dài hai hàng lệ, hốt hoảng thuấn di một cái đến ôm nàng vào lòng, vội vàng hỏi:

"Khởi Nhi, nàng sao vậy? Không khỏe ở đâu sao? Có chuyện gì rồi?"

Mộc Khang thuấn di làm Phó Kiệt cùng Phong Vân Thiên đều vô cùng kinh ngạc. Còn chưa kịp hỏi gì đã thấy cháu gái nhỏ đang khóc, Phó Kiệt liền gấp đến tay chân luống cuống: "Tiểu tử thối, ngươi đã làm gì Tiểu Khởi?"

Phong Vân Thiên chỉ im lặng đứng một bên không nói gì.

"Thúc thúc, ta chưa làm gì cả mà." Mộc Khang vô cùng oan ức, hắn cũng đang đầy đầu đều là khó hiểu a.

Mộc Khởi từ trong ngực Mộc Khang chui ra, qua loa quệt đi nước mắt rồi cười, "Thúc đừng trách Khang, tại ta nhớ lại chút chuyện thôi."

Phó Kiệt thấy Mộc Khởi nói đỡ cho Mộc Khang, cho rằng nàng đau lòng hắn nên vội vàng nói: "Tại thúc đánh hắn nên ngươi khóc à? Như vậy thúc không đánh hắn là được rồi, ngươi đừng khóc!"

"Chúng ta chỉ muốn thử hắn một chút thôi, sẽ không đánh chết đâu!" Phong Vân Thiên tủm tỉm.

Mộc Khởi không biết phải giải thích như thế nào, "Ta... Aiz... Ý ta không phải như vậy. Ta chỉ là..."

Chờ nửa ngày cũng không nói được chỉ là làm sao. Phong Vân đế là người thông minh cỡ nào, cuối cùng lại cười: "Ta cũng nhớ đến phụ thân và mẫu thân của con."

Mộc Khởi cúi đầu không nói gì. Mộc Khang thì vẫn chưa hiểu, chỉ có thể ôm nàng vào trong lòng không ngừng vỗ về. Phó Kiệt nghe Phong Vân Thiên nói vậy liền hiểu ngay, không còn lo lắng nữa nhưng cũng chỉ biết thở dài. Hắn cũng hoài niệm, cùng hai người kia đánh lên làm hắn nhớ về cố nhân, không trách được đứa nhỏ này cũng như vậy.

Phong Vân Thiên nhìn sắc trời rồi nói: "Thôi, ta cũng không có nhiều thời gian. Lần này con về làm cái gì ta đoán được. Ta đến đây cũng là để trả lời con."

Hắn khoan thai ngồi xuống ghế khách, chậm rãi tự rót một chén trà chờ Mộc Khởi. Phó Kiệt không phải hạng võ phu không não, tất nhiên cũng hiểu được Phong Vân Thiên đang nói về chuyện gì. Hậm hực ngồi xuống chủ vị, rốt cuộc vẫn phải đối mặt với thời điểm này.

Mộc Khởi nhìn hai vị trưởng bối thân thiết nhất với nàng hành động như vậy, không cần hỏi cũng có thể đoán được đáp án. Chỉ là, muốn chính miệng bọn họ nói rõ ràng.

Nàng nói với Mộc Khang: "Ngươi ngồi sang bên cạnh đi."

Mộc Khang ngoan ngoãn nghe lời. Mộc Khởi chỉnh trang lại y phục, đoan chính ngồi thẳng lưng nhìn Phong Vân Thiên cùng Phó Kiệt.

"Như vậy con sẽ không lòng vòng. Lần này con về kinh thành là muốn hỏi hai người có biết chuyện về Mộc Khang, hắn... có phải là đệ đệ ruột của con không?"

Phó Kiệt thẳng thắn: "Điều này chúng ta không rõ."

"Đúng vậy, Tiểu Khởi. Chúng ta không rõ." Phong Vân Thiên nhấp một ngụm trà, "Năm đó phụ mẫu của con đột nhiên có thêm một hài tử cũng làm chúng ta thắc mắc rất lâu, nhưng hỏi như thế nào hai người đó cũng không hé răng nửa lời, chỉ nói rằng đứa bé đó là hài tử của bọn họ. Nhưng ta có thể khẳng định với con, mẫu thân của con, Lâm Tuyết, thời điểm trước đó không hề mang thai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top