Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 99: Mộc Khởi là người có diễn biến tình cảm chậm chạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Khang đứng ở hành lang từ xa nhìn nữ tử có mái tóc bạch kim an tĩnh ngồi trong sân. Nàng ngẩn người rất lâu, ngay cả lá khô rụng vào trong chén nước cũng không để ý.

"Tiêu."

"Có thuộc hạ." Tiêu từ trên mái nhà nhảy xuống.

"Có tin tức gì về Ám Vũ Nam không?"

"Không có. Tiên sinh cứ như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian, kể từ lần cuối đến tìm chủ tử một năm trước đến giờ cũng không để lại bất cứ giấu tích nào."

Tiêu thấy hồi lâu Mộc Khang cũng không lên tiếng liền ngẩng lên. Thiếu niên gương mặt anh tuấn, sườn mặt đẹp tựa như điêu khắc, trong mắt chỉ có hình ảnh bạch phát nữ tử phía xa, không biết đang suy nghĩ gì.

"Ngươi có nghĩ rằng hắc y nhân mà Khởi Nhi nói chính là Ám Vũ Nam không?"

"Khả năng là rất cao. Thiên hạ này ngoài tiên sinh ra, thuộc hạ thực sự tìm không ra ai vừa có lý do lại vừa có bản lĩnh giết Tu Vực thánh chủ."

Mộc Khang nhàn nhạt nói: "Có lẽ y đang ở chỗ Tu Mị Diễm, hoặc có lẽ... chết rồi."

Thanh âm vô cảm lạnh bạc, giống như đang nói về người xa lạ. Tiêu không biết cũng không nhìn thấu được cảm xúc của thiếu niên này. Từ xưa đến nay thứ duy nhất mà y thể hiện ra chính là tình cảm cấm kỵ điên cuồng đối với Mộc Khởi, ngoài ra vui buồn mừng giận mà người khác nhìn thấy ở hắn đều không một thứ là thật.

"Chủ tử, xâm nhập vào Tu Vực sao?"

"Xâm nhập?" Mộc Khang nhếch miệng cười, "Chúng ta đường đường chính chính mà vào là được!"

Nói xong liền khoan thai đi ra khỏi hành lang, tiến về phía Mộc Khởi. Từ phía sau quàng tay ôm lấy nàng, ở bên tai nàng thổi khí.

"Tỷ~"

Mộc Khởi khẽ giật mình, có chút cứng ngắc vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mộc Khang, "Làm sao vậy? Phó thúc lại đánh ngươi à?"

"Không có. Hai hôm nay đã không đánh nữa rồi."

Mộc Khởi mỉm cười. Mộc Khang thấy nàng không nói gì nữa, bắt đầu lại đi vào thế giới của riêng mình liền nói: "Khởi Nhi, ta muốn nàng gặp một người."

"Hm? Ai vậy?"

"Là người thành lập Ám Tức Các, Ám Vũ Nam."

Mộc Khởi chưa kịp nhớ ra Ám Vũ Nam là ai, nhưng trong tên có một chữ Ám vậy hẳn là... người thân của Mộc Khang.

Đã nửa tháng trôi qua, nàng vẫn chưa quen với việc Mộc Khang thực sự không phải là đệ đệ của mình. Mặc dù không còn bất ngờ nhưng để tiếp nhận được đứa trẻ mà mình một tay nuôi lớn, luôn xem như người thân ruột thịt duy nhất lại chẳng phải cùng huyết thống với mình vẫn là một việc tương đối khó khăn. Nàng không biết mình tức giận vì cái gì, mất mát vì cái gì, cũng không biết mình lại vui mừng vì cái gì.

Bất giác, mỗi khi đối mặt với Mộc Khang không còn tự nhiên như trước, chính nàng cũng có cảm giác tương kính như tân, có chút xã giao xa lạ. Điều này tất nhiên không thể thoát khỏi cảm giác nhạy bén của Mộc Khang, trước kia hắn chính là lo sợ chuyện này cho nên mới không dám nói, nhưng bây giờ không giống, hắn đã ràng buộc được nàng, mỗi ngày một chút, xóa bỏ băng giá trong trái tim của nàng.

"Nhưng có điều, chúng ta phải đến Tu Vực một lần nữa."

"Tại sao?" Mộc Khởi kháng cự ra mặt.

"Hắc y nhân ngày đó cứu nàng chính là Ám Vũ Nam. Ta không biết y còn sống hay đã chết, nhưng chắc chắn y đang ở trong tay Tu Mị Diễm."

Mộc Khởi nhíu mày, "Làm sao ngươi biết?"

"Đại khái... là cảm giác đi."

-

Mộc Khởi chống cằm, từ cửa sổ trà lâu nhìn xuống đường phố. Mặc dù đã trở lại kinh thành nửa tháng nhưng đây là lần đầu tiên nàng bước chân ra khỏi vương phủ. Rốt cuộc chuyện hôm đó Phó Diệm Vương Gia bồng một tiểu cô nương có mái tóc màu bạch kim nhanh chóng truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành. Không hiểu sao lần này Mộc Khởi không còn lo sợ điều gì, cứ nghênh ngang mang bộ dáng bắt mắt như vậy đi đến trà lâu, thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

"Nhu ca ca, ngươi nói liệu có ai nhận ra muội là Mộc Ngữ không?"

Phong Vân Nhu ngồi phía đối diện tao nhã nhấp trà, cười nói: "Không phải là liệu có ai không mà là mọi người đều đã nghĩ như thế. Thái Y Viện mấy ngày này đều gà bay chó sủa đấy!"

"Ồ?"

"Muội thì hay rồi. Ở triều đình có phụ hoàng chống lưng, quan trường có Phó Vương Gia che chở, giang hồ cũng có Ám Tức Các các chủ bảo kê. Mưa không tới mặt nắng không tới đầu, chuyện gì cũng không biết a!"

Mộc Khởi có chút xấu hổ che miệng tủm tỉm cười. Không thể phản bác, nàng thật sự là xưa nay cuộc sống vô cùng thuận lợi, gần như không phải tranh đấu hay lo nghĩ mấy sóng to gió lớn giống như trong thoại bản mà nàng đọc. Nếu nói cho Phong Vân Nhu rằng ngay cả khi ở vùng đất hỗn loạn Tu Vực nàng cũng có quý nhân phù trợ, không biết y sẽ ai oán đến mức nào.

"Tiểu Khởi Nhi," Phong Vân Trác đẩy cửa nhã gian đi vào, nhìn thấy Mộc Khởi thì không nhào đến đòi ôm như ngày xưa nữa, chỉ là khuôn mặt tuấn tú sáng bừng lên, "Rốt cuộc Phó Vương Gia cũng chịu thả muội ra ngoài rồi!"

Mộc Khởi bật cười, "Cái gì mà thả muội ra ngoài. Ca nói như là Phó thúc thúc cấm cửa muội vậy."

"Còn không phải sao? Mấy lần ta cùng Tuyệt đến tìm muội đều bị y thẳng thừng đuổi về! Người này sao lại vô lý như vậy chứ? Nói thế nào chúng ta cũng là hoàng tử được không?" Phong Vân Trác ngồi xuống ghế, hậm hực nói.

Mộc Khởi nghĩ thầm, Phó Kiệt thậm chí còn gõ đầu cả phụ hoàng của ngươi, một hoàng tử nho nhỏ đối với y đã là cái gì. Trong lòng nàng chảy qua một dòng nước ấm, mấy ngày trước nàng thật sự không có tâm trạng gặp người khác, Phó Kiệt tuy là võ phu nhưng lại để ý được cả những chuyện như thế này, y thật sự vô cùng thương nàng.

"Được rồi, chỉ là muội đi đường xa mệt mỏi nên Phó thúc thúc mới lo lắng thôi."

Phong Vân Trác vẻ mặt bát quái: "Thế không phải là vì tại có người đến cửa cầu hôn muội nên hắn mới như vậy hả?"

Nghe lời này Mộc Khởi không khỏi có chút bối rối. Mộc Khang đâu phải là đến cửa cầu hôn đâu.

"Ta cũng nghĩ thế," Phong Vân Nhu mặt mày có chút nguy hiểm, "Tên kia cũng không nhìn lại bản thân là ai, còn dám đem sính lễ đến cửa Diệm Vương Phủ. Hắn nghĩ Phó Vương Gia quanh năm ở trên chiến trường nên không hiểu những chuyện này hay sao?"

"Hừ! Chỉ là trưởng tử của Liễu Thái Úy mà thôi..."

"Chờ một chút, các huynh đang nói tới ai vậy?" Mộc Khởi thắc mắc đầy đầu. Bọn họ không phải đang ám chỉ Mộc Khang ư?

Phong Vân Trác nghiêng đầu: "Thì Liễu... ủa mà muội không biết chuyện đó sao?"

Nhìn Mộc Khởi vẻ mặt mộng bức, Phong Vân Nhu cưng chiều bật cười. Rốt cuộc thì ở Diệm Vương Phủ cũng có hai cái cuồng ma bảo vệ nàng, bảo vệ đến tận mức độ này rồi.

"Thôi, cũng không phải chuyện gì to tát. Một lát theo ta xuống lầu nghe tiên sinh kể chuyện về muội là sẽ rõ thôi."

Mộc Khởi rất tò mò không biết người ta đồn đại gì về nàng, nhưng đến khi chính tai nghe thì vẻ mặt không nhịn được đen như đáy nồi. Cái gì mà thần tiên, rồi cái gì mà truyền thuyết, việc nàng "sống lại" bất quá cũng là chưa chết mà thôi, chứ chết rồi làm sao có thể hồi sinh được. Lại còn đồn đại nàng là con rơi của Phó Kiệt, mấy năm trước rơi vào tay Ám Tức Các mới vô tình biết được thân thế của mình, chuyện quỷ gì vậy chứ!

"A! Kia chẳng phải là chính là Mộc Viện Trưởng đó sao?"

"Đâu? Đâu?"

Sự hiện diện của Mộc Khởi trên lan can lầu hai rất nhanh đã bị người ta nhìn thấy. Mộc Khởi đang định quay trở về nhã gian tránh gây ồn ào thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người có chút quen mắt hòa trong đám đông. Không nhịn được dừng bước một chút nhíu mày muốn nhìn rõ hơn, nhưng chính trong khoảnh khắc đó đối phương liền khinh công nhảy lên, ngay trước mắt tất cả dân chúng bắt mất Mộc Khởi.

Phong Vân Nhu cùng Phong Vân Trác ở trong nhã gian vừa vặn nhìn thấy mọi chuyện, không kịp phản ứng gì thì hắc y nhân đã ôm Mộc Khởi biến mất không dấu vết. Phút chốc cả trà lâu đều trở nên hỗn loạn.

Trong khi đó...

"Tu Mị Diễm?" Mộc Khởi có chút ngạc nhiên.

"Ừ hứm? Vẫn còn nhớ Diễm tỷ tỷ sao?"

Tu Mị Diễm ôm Mộc Khởi nhảy trên nóc nhà, rất nhanh đã đáp xuống sân nhỏ một tiểu viện.

"Ngươi làm sao lại đến đây?"

Tu Mị Diễm mị mắt phóng điện, "Tìm muội a~"

Bất giác da gà nổi toàn thân, Mộc Khởi thực không tiếp thu được ánh mắt này, "Tìm ta làm cái gì?"

"Ai nha~" Tu Mị Diễm dựa người quấn lên Mộc Khởi, "Mới xa nhau có mấy tháng mà đã lạnh lùng với tỷ tỷ như vậy, muội thật đúng là vô tình mà!"

Trán Mộc Khởi chảy xuống mấy đường hắc tuyến. Như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, Mộc Khởi nghiêm túc nhìn Tu Mị Diễm, hỏi:

"Phải rồi, Tu Hồng Lĩnh... có khỏe không?"

Vẻ cợt nhả trên mặt Tu Mị Diễm chậm rãi rút đi, nàng buông Mộc Khởi ra, lạnh nhạt đáp, "Hắn chết rồi. Cũng vì ngươi."

Mộc Khởi im lặng. Chuyện sau khi nàng bỏ chạy khỏi Tu Vực Thần Điện nàng không biết, ngay cả Mộc Khang cũng chỉ ngắn gọn nói Tu Vực đã bị phong tỏa nên không thể điều tra. Vì sao lại nói Tu Hồng Lĩnh bỏ mạng vì nàng?

"Nếu không phải vì gặp ngươi, hắn sẽ vĩnh viễn là Thánh chủ cao cao tại thượng, bất bại không từ thủ đoạn nào. Ám Vũ Nam cũng sẽ không có cơ hội ra tay."

Đôi mắt của Tu Mị Diễm sắc lạnh.

"Đối với ta hắn chính là thần. Vậy mà thần của ta lại bại bởi vì động lòng trước một tiểu nha đầu vô dụng ngu ngốc như ngươi. Thật con mẹ nó khôi hài!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top