Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đường Nhiều Ngã Rẽ

"Gần đây phải chú ý một chút, đang sửa đường, nhớ đi đường nhỏ." Huấn luyện viên gọi với về phía những chàng trai trẻ hướng ra cửa, "Đặc biệt là cậu, Vương Sở Khâm, cái xe hỏng đó đừng đi nữa."

Vương Sở Khâm có một chiếc xe đạp nhỏ kêu leng keng mà anh tự lắp ráp, đối với người đau đầu khi phải lắp ráp cả đồ chơi trí tuệ cho trẻ em như anh, thì đây là một tác phẩm lớn mà anh khá hài lòng - lúc rảnh anh thường cưỡi nó chạy vòng quanh.

Nhưng gần đây không có cơ hội, đường xá đang đào bới sửa chữa khắp nơi, bọn họ chỉ có thể đi con đường nhỏ mới khai phá không lâu. Đường nhỏ gập ghềnh, mưa xuống thì lầy lội, không bằng đường lớn bằng phẳng, thậm chí còn không tiết kiệm thời gian, nên chỉ đi vài ngày cả đội đã kêu rên khắp nơi.

Mấy đồng đội vừa khởi động vừa bàn chuyện sửa đường, Vương Sở Khâm lững thững đến muộn, rũ rũ nước mưa đọng không được ô che khỏi, rồi nói với một đồng đội: "Hôm nay bọn mình luyện chung chút đi."

"Cậu không tập với Lưu Đinh Thạc hôm nay à?" Đồng đội hỏi.

Vương Sở Khâm gấp ô lại, rút khăn giấy ngồi xuống lau viền giày: "... Lưu Đinh Thạc, bị người khác gọi đi rồi."

Đồng đội bên cạnh đùa cợt mở miệng: "Ai mà quyền lực đến mức..."

Chưa kịp nâng giọng lên, ánh mắt liếc qua đã thấy người đang tập với Lưu Đinh Thạc là đội viên lớn tuổi hơn. Dù không lớn hơn bao nhiêu, nhưng rất có quyền lực, chỉ định ai là người đó phải đi.

Cậu ta vội phanh gấp, chuyển hướng câu chuyện: "À đúng rồi Đại Đầu, vợ cậu vẫn chưa cưa đổ à?"

Vương Sở Khâm thẳng người, lặng lẽ nhìn cậu ta: "Cậu cũng biết chưa cưa đổ, đừng nói bừa là vợ tôi. Đừng để cô ấy nghe thấy, còn nhỏ, chẳng biết gì cả."

"Được rồi được rồi, còn chưa cưa đổ đã bảo vệ rồi." Đồng đội nhượng bộ, kết thúc cuộc thảo luận ngắn này, quay đầu tiếp tục bàn chuyện sửa đường: "Giá mà có chút đặc quyền thì tốt biết mấy, có người thì không bị gió thổi, mưa đánh."

"Cậu đừng ở đây mà ghen tỵ với người ta, người với người không thể so sánh được."

"Ghen tỵ một chút cũng không được à? Cả ngày chúng ta bị ướt như chó."

"Ngày mốt được nghỉ rồi, gần đây mưa nhiều, con đường nhỏ này chắc sẽ ngập, lãnh đạo cũng biết đi không nổi đâu."

"Về nhà nghỉ không? Hay đi chơi?"

"Đi đâu chơi?" Tôn Dĩnh Sa lau mồ hôi trán, vui vẻ nói: "Chị ơi, cho em đi cùng nhé."

Đồng đội trong đội một đều lớn tuổi hơn cô, Tôn Dĩnh Sa gặp ai cũng gọi chị rất ngọt ngào, khiến người nghe cũng thấy hân hoan, không nỡ từ chối. Một lát sau, vẫn có người khác đùa giúp giải thích:

"Chị M của em muốn đi hẹn hò với người yêu, dắt em theo làm gì, cô bé ngốc."

Tôn Dĩnh Sa chống tay lên bàn bóng cười, dùng vợt làm quạt, quạt qua quạt lại hai lần: "Chị M lại có người yêu mới nữa à."

"Ê, sao thế, em cũng muốn yêu rồi à?" CM hỏi.

Cô ấy bận rộn thu dọn đồ rời khỏi nhà thi đấu, vừa hỏi vừa không quay đầu lại, đúng lúc bỏ lỡ sự thay đổi tinh tế thoáng qua trên khuôn mặt của Tôn Dĩnh Sa.

Khi nhìn lại, Tôn Dĩnh Sa đã chuyển chủ đề về phía cô: "Chị M hôm nọ còn nói chia tay, giờ lại có người mới rồi."

CM nhướn mày cười, đeo ba lô đi ra ngoài, đi ngang qua Tôn Dĩnh Sa thì đùa vỗ nhẹ vào mông cô: "Em ghen tỵ chị à."

Vừa đi được mấy bước, gặp ngay nhóm nam của đội bóng bàn, CM nhìn từ trên xuống dưới vài lần –

Đó là một trong những chàng trai trẻ có ngoại hình và phong thái tốt nhất, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cậu nhóc, không tiền, không quyền, không thế, không cùng đẳng cấp với cô. Nếu không nhớ nhầm thì chính cậu ta là người luôn dính lấy Tôn Dĩnh Sa.

Cô nghĩ một chút, nở nụ cười chỉ tay về phía sau: "Sa Sa đang tập luyện đấy."

Vương Sở Khâm nghe vậy nhìn về phía cô, không biểu cảm gì mà gật đầu: "Cảm ơn."

Vừa bước vào nhà thi đấu, anh đã thấy Tôn Dĩnh Sa lại đang trò chuyện với mọi người.

Tôn Dĩnh Sa nói chuyện được với tất cả mọi người, mỗi ngày đều có rất nhiều người tìm cô để nói chuyện, và cô lúc nào cũng mỉm cười với tất cả mọi người.

Với tất cả mọi người.

Điều đó khiến anh không thích chút nào.

Khoảng nửa năm trước, Vương Sở Khâm nhận ra mình có cảm giác gần như bệnh lý đối với Tôn Dĩnh Sa. Anh ghét tất cả những người xuất hiện bên cạnh cô, bất kể là nam hay nữ, ghét việc họ làm như thể thân thiết với cô, ghét việc họ dùng giọng điệu của người thân để nói về Tôn Dĩnh Sa, như thể chính anh mới là người ngoài. Điều khiến anh khó chịu nhất là họ luôn tìm cô nói chuyện, luôn khiến cô cười –

Cô thích cười, anh không thể kiểm soát được, nên rõ ràng tất cả đều là lỗi của người khác.

Thật quá bệnh hoạn.

Khi nhận ra điều này, anh sợ đến nỗi cả ngày không dám gặp Tôn Dĩnh Sa, nhưng điều đó chẳng có tác dụng gì.

Cô tự mình tìm đến, gửi rất nhiều tin nhắn, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, từng tiếng gọi "anh" không ngừng, cùng ăn cơm, cùng tập luyện, cùng đi siêu thị.

Vì vậy anh để mặc cho cảm giác của mình phát triển một cách tự do, âm thầm bao bọc lấy toàn bộ con người Tôn Dĩnh Sa, anh muốn đợi đến khi cô hoàn toàn quen thuộc với mình, đến mức không thể rời xa.

Còn phải đợi đến bao lâu?

Để cô chỉ nhìn mỗi mình anh, chỉ cười với mình anh.

Vương Sở Khâm mặt không tự giác càng thêm lạnh lùng, CM còn tưởng mình nói sai, cười gượng rời đi, trong lòng ghi nhớ một vết.

"Sa Sa, anh trai em đến đón em rồi." Đồng đội nhắc.

Tôn Dĩnh Sa ngơ ngác một chút, nghe tiếng quay đầu lại, trên mặt vẫn chưa kịp thu lại nụ cười, nụ cười đó chuyển sang Vương Sở Khâm: "Anh đến rồi à? Đi ăn cơm không?"

Nụ cười này, Vương Sở Khâm nhìn thế nào cũng thấy gai mắt.

Anh rất khó chịu, nhưng biết cảm giác khó chịu vô lý này rất dễ gây phiền phức, vì vậy anh thuần thục không để lộ cảm xúc, làm như không có gì mà đáp: "Ờ, thế nào, hôm nay tập xong rồi à?"

Đồng đội chống một tay lên hông nói với anh: "Ê, cậu không biết đâu, Sa Sa làm trò lắm, chị M muốn đi hẹn hò mà cô ấy cứ đòi theo."

Mọi người xung quanh bật cười.

Vương Sở Khâm cười hai tiếng theo, ngồi xuống thu dọn ba lô cho Tôn Dĩnh Sa, tiện tay đưa áo khoác cho cô, sau đó nói với những người trong đội nữ: "Cô ấy biết gì đâu, mọi người đừng tính toán với cô ấy."

Anh ngẩng đầu nhìn Tôn Dĩnh Sa, dặn dò: "Mặc vào đi, sáng nay có mưa, bên ngoài hơi lạnh."

Mọi người xung quanh nhỏ giọng reo hò, hai người giả vờ như không nghe thấy.

---

"Có thể là không để tâm."

Tôn Dĩnh Sa thích trò chuyện với Vương Sở Khâm trên đường đi, cô chia sẻ những câu chuyện vừa mới nghe được: "Chị ấy nói chỉ là yêu đương thôi, không nhất thiết phải yêu thật lòng với từng người, chắc chị ấy thực sự không để tâm."

"Vậy còn em?" Vương Sở Khâm giống như đang đón con gái tan học, phải nghe cô kể những chuyện vặt vãnh ở trường mẫu giáo, còn phải giả vờ hứng thú, sợ lộ ra chút không kiên nhẫn sẽ làm cô buồn.

"Em à?" Bước chân Tôn Dĩnh Sa vô thức chậm lại một chút, cô liếc nhìn góc mặt của Vương Sở Khâm rồi nhìn về phía trước tiếp tục đi: "Em không hiểu."

"Đúng rồi, cả ngày chỉ biết ăn cơm, tập luyện, ngủ, em biết cái gì chứ." Vương Sở Khâm hỏi xong liền muốn rút lại, Tôn Dĩnh Sa đơn giản đến mức đáng sợ, vậy mà anh lại đi làm vấy bẩn cô ấy.

Tôn Dĩnh Sa là người trong sáng nhất mà Vương Sở Khâm từng gặp, không có ai khác.

Anh thậm chí nghĩ rằng những bạn học của mình trước lớp ba tiểu học cũng không đơn thuần bằng cô. Trái tim cô sạch sẽ đến đáng kinh ngạc, lúc đầu anh còn nghĩ có lẽ cô đang giả vờ, khinh thường trong một thời gian dài, sau này phát hiện thật sự là một cô gái ngốc nghếch thuần khiết, làm anh áy náy rất lâu, chỉ muốn hái sao trên trời xuống xin lỗi cô.

"Ngày mốt được nghỉ rồi, định làm gì?" Vương Sở Khâm hỏi.

Nếu đoán không sai thì câu trả lời sẽ là tập luyện.

Vương Sở Khâm tính toán trong lòng, nếu cô ấy nói là tập luyện, anh sẽ nói "Anh cũng vậy", sau đó hợp lý mà hẹn cô ấy cùng nhau tập luyện.

"Tập luyện."

Quả nhiên.

"Ngày mốt mới tập, hôm kia có người rủ em đi chơi." Tôn Dĩnh Sa bổ sung thêm.

Bước chân Vương Sở Khâm khựng lại, anh dừng lại, nhìn Tôn Dĩnh Sa, sắc mặt không kìm chế được mà xấu đi, lông mày cũng cau lại: "... Ai vậy?"

Tôn Dĩnh Sa cúi đầu, im lặng hồi lâu.

"Rốt cuộc là ai?" Lúc này anh không còn chút kiên nhẫn nào, và sự kiềm chế còn lại của anh đang giảm mạnh, giọng nói không tự chủ mà trở nên gay gắt.

Tôn Dĩnh Sa không tin nổi mà ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn sáng ngời có chút khó hiểu và ấm ức, cô phồng má, giận dỗi nói: "Gắt gì chứ, không nói cho anh biết đâu."

"Em—"

Vương Sở Khâm quay đầu, hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói với cô: "Em nói đàng hoàng đi, ai rủ em? Nam hay nữ? Ra ngoài làm gì? Ở Bắc Kinh có nơi nào chơi hay mà anh chưa đưa em đi chưa?"

"Không nói cho anh." Tôn Dĩnh Sa đột nhiên bướng bỉnh, cô nhìn thẳng vào mắt Vương Sở Khâm: "Anh quản em nhiều thật đấy."

"..."

Vương Sở Khâm trợn tròn mắt, thiếu chút nữa bị nghẹn đến không thở nổi, tay anh có chút run: "Ý em là gì, sao anh lại quản em nhiều được? Em biết cái gì đâu, đừng để người ta lừa!"

"Anh lấy tư cách gì mà quản em chứ." Tôn Dĩnh Sa cũng nhìn chằm chằm vào anh, sau đó giật lấy ba lô từ tay anh, hai chân chạy rất nhanh, biến mất khỏi tầm mắt của Vương Sở Khâm.

---

"Rau cải đã mọc chân chạy mất rồi." Lưu Đinh Thạc bưng hai cốc nước nóng lại, "cạch" một tiếng để một cốc trước mặt Vương Sở Khâm, "Thảm quá rồi người anh em, uống thêm nước nóng đi."

"Đồ vô duyên." Vương Sở Khâm không nhịn được chửi thề, anh ngồi ngẩn ngơ bao lâu thì Lưu Đinh Thạc ở đó lải nhải "rau cải mọc chân chạy mất" bấy lâu, mười lần tám lượt. Anh cầm cốc nước uống một ngụm, quay đầu mắng: "Giữa trời mùa hè uống nước nóng, có bệnh à."

"Được rồi, xả giận đi cho bớt căng thẳng." Lưu Đinh Thạc vắt chéo chân, đong đưa bàn chân, phân tích: "Mà này, trước đây Sa Sa có từng nói cậu phiền khi cậu quản cô ấy không?"

"Không!" Vương Sở Khâm cáu gắt trả lời.

Không khí lặng đi hai giây, Vương Sở Khâm không nhịn được mà bổ sung thêm, giọng đầy ấm ức: "Không có dấu hiệu gì luôn! Lúc nào cũng rất ngoan, em nói gì cô ấy cũng nghe, em chắc chắn là không bao giờ hại cô ấy đâu, em nói toàn điều tốt, nghe lời em thì sai ở đâu."

Lưu Đinh Thạc tiếp tục đung đưa chân: "Thế thì lạ thật."

Anh ta lại nhặt lên phỏng đoán của mình vừa rồi, tặc lưỡi nói: "Chắc là cậu hành động quá muộn rồi, ai bảo cứ chần chừ mãi không tỏ tình, chắc chắn là để thằng nhóc nào đó đi trước rồi."

Lời vừa dứt, một chiếc gối ôm lao thẳng về phía Lưu Đinh Thạc, may mà anh ta nhanh mắt chộp lấy.

Vương Sở Khâm nhìn anh ta: "Đi trước à? Ai dám đi trước mặt em thử xem? Em tháo chân người đó luôn, đừng để ai đi trước mặt em lần nữa nhé."

Lưu Đinh Thạc ném lại cái gối, cười mắng anh: "Cậu mới có bệnh đấy! Ở đây cứng đầu với tôi."

Anh ta nhìn đồng hồ, đứng dậy gọi Vương Sở Khâm: "Đi thôi, đi chơi cờ, đến giờ rồi."

Gần đây đội nam đang thịnh hành chơi cờ vây, đó là sở trường của Vương Sở Khâm, hồi nhỏ anh từng học trò này, đến giờ vẫn chơi rất tốt, mỗi lần có người tổ chức là lại gọi anh tham gia.

Hôm nay có một ván cờ trong phòng của một tiền bối, căn phòng chật kín các tay vợt bóng bàn kỳ cựu, tất cả đang xúm quanh bàn cờ vây mà không biết phải làm gì.

"Chơi nước này đi, nước này được đấy."

"Nước này sao mà được! Cậu nói bừa rồi."

"Thôi đi, đánh đại đi, ván này nhận thua thôi, không cứu vãn nổi gì đâu."

"Tôi cũng nghĩ—"

"Đánh ở đây." Vương Sở Khâm khoác vai một đồng đội, tiến tới bàn cờ, chỉ vào một điểm bị bỏ qua.

Căn phòng chật kín người im lặng một lúc, rồi dần dần có người hiểu nước cờ của anh, cảm giác như được khai sáng mà liên tục "Ồ—" lên.

"Chà, vẫn là cậu giỏi nhất, tiền bối nói ván này ai phá được, người đó sẽ được đấu với ông ấy một ván."

"Thật không?" Vương Sở Khâm kêu lên, vui mừng: "Thế thì để tôi bắt được rồi nhé."

Được đấu cờ với tiền bối là một cơ hội hiếm có, họ bận rộn, không có nhiều thời gian giao tiếp với nhau, nên có thể dành nhiều thời gian hơn là có thể trò chuyện nhiều hơn –

Trò chuyện về gì?

Về bóng bàn chứ còn gì nữa.

Ai cũng muốn nhân cơ hội để học hỏi, xem ra hôm nay cơ hội đó lại thuộc về anh chàng này.

Người bày trận là một tiền bối rất kỳ cựu, có thể nói là lãnh đạo cũng không quá. Giờ ông không còn thường xuyên đánh bóng, nên sinh ra thú vui chơi cờ vây này.

Mọi người trong phòng dần dần tản đi, tiền bối đi tắm quay lại, mở cửa ra liền thấy Vương Sở Khâm ngồi trước bàn cờ, ông cười nói: "Lại là cậu nhóc à."

Vương Sở Khâm gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Hồi nhỏ từng học qua, nên có chút lợi thế hơn người."

Tiền bối xòe tay: "Không còn cách nào khác, họ không bằng cậu đâu."

Ông ngồi xuống, rót cho Vương Sở Khâm một tách trà: "Có lẽ chỉ có thể quay về thời nhỏ mà đăng ký mấy lớp học cờ vây thôi."

Hai người từng chơi cờ với nhau, nhưng không nhiều, tiền bối rất bận, chỉ khi nào có thời gian rảnh mới hẹn người để đánh cờ. Nếu tính ra, đây có lẽ là lần thứ hai Vương Sở Khâm ngồi ở đây.

Lần này không khác gì lần trước, cả hai đều im lặng, âm thầm đấu trí xoay quanh bàn cờ.

Khi đến một tình huống hiểm nghèo, tiền bối đột nhiên mở lời: "Cậu ít hỏi nhỉ."

"Hả?" Vương Sở Khâm đầu óc vẫn còn mải mê trong ván cờ, chưa thoát ra được, trong chốc lát chưa tỉnh táo.

"Bọn họ đều thích hỏi tôi, sao cậu lại không?" Tiền bối nhướn mày, "Không yêu thích bóng bàn bằng họ à?"

"Em á?" Vương Sở Khâm xoay viên cờ trong tay, "Em làm việc gì cũng khá cố chấp, không thể phân tâm, chỉ làm được một việc thôi."

Anh nhìn chằm chằm vào bàn cờ, không một chút hối hận mà đặt xuống quân cờ, đưa vấn đề khó cho tiền bối.

"Vương Sở Khâm, đánh bóng cũng giống như chơi cờ." Tiền bối đột nhiên nói, "Cậu phải suy nghĩ thật kỹ từng bước đi, suy nghĩ rõ ràng muốn đi con đường nào. Bây giờ trước mắt cậu chắc có nhiều con đường, đại lộ yên bình, hay con đường gập ghềnh đầy bùn lầy—"

"Cậu đã đọc cuốn sách đó chưa? Cuốn 'Cánh Cửa Hẹp'."

Vương Sở Khâm ngẩn ra một chút, thật thà đáp: "Không hiểu rõ sách ngoại quốc lắm."

"Tôi cũng không hiểu, đánh bóng suốt ngày, thật sự mà mở to mắt ra thì đúng là mù chữ." Tiền bối cười tự trào, rồi chuyển chủ đề: "Thuận tay trái à?"

"Đúng vậy." Vương Sở Khâm đáp.

"Khó đấy." Tiền bối đặt xuống một quân cờ.

Vương Sở Khâm cúi đầu nhìn bàn cờ, một lúc lâu sau đáp: "Khó."

"Đó là một con đường hẹp, không dẫn tới vĩnh hằng, một con đường hẹp mà không nhìn thấy hy vọng." Tiền bối nói, "Cậu có thấy tôi nói nặng lời không?"

"Không."

Vương Sở Khâm nhanh chóng đáp lại, anh cười: "Cả thế giới đều nghĩ như vậy."

"Thẳng thắn thật, vậy thì tôi cũng nói thẳng," tiền bối cầm cốc trà nhấp một ngụm, lắc đầu: "Nhiều ngã rẽ, không có đại lộ để đi."

---

"Đường này thật khó đi, biết đến bao giờ mới san phẳng được."

"Thôi đi, mai đổi đường khác mà đi."

Nghe người đi trước phàn nàn, Vương Sở Khâm cúi nhìn từng bước chân của mình, khi đầu óc trống rỗng lại không nhịn được mà nghĩ, rốt cuộc Tôn Dĩnh Sa đi chơi với ai. Hôm qua anh đã lượn qua tất cả các phòng trong đội, nhưng có vài người không ở, cũng không thể xác định được là ai.

Có khi là người từ bộ môn khác?

Đừng nói là bơi lội nhé.

Nghĩ đến đây, Vương Sở Khâm càng bực bội, quay đầu hỏi Lưu Đinh Thạc: "Anh nói xem Tôn Dĩnh Sa rốt cuộc đi với ai?"

"Anh bạn, cậu hỏi tôi có ích gì chứ." Lưu Đinh Thạc đá nhẹ anh một cái: "Nhìn đường đi! Tôi biết thì có mà lạ đấy, cậu đi hỏi trực tiếp cô ấy có sao đâu, tán tỉnh người ta mà còn sợ mất mặt à?"

"Đừng để em bắt được." Vương Sở Khâm lẩm bẩm.

"Cậu bắt cái quái gì chứ! Cậu có thể bảo cảnh sát bắt mấy tên ngốc trong đội trước được không, ngày nào cũng sai bảo người khác, cứ như bị thần kinh ấy." Lưu Đinh Thạc liếc nhìn thấy mấy người kia.

Anh ta hiểu vì sao người Trung Quốc coi trọng hoàn cảnh xuất thân, người có bối cảnh với không có bối cảnh—

Là không giống nhau thật.

Anh ta lại đá Vương Sở Khâm một cái: "Sao cậu không là Ngọc Hoàng Đại Đế đi."

Vương Sở Khâm quay đầu làm bộ muốn đấm anh ta một cú: "Sao anh không là Thiên Vương Lão Tử, để em gọi bệnh viện tâm thần đến bắt anh trước."

---

"Rồi sao, anh ấy phát hiện ra chưa?" Bạn cùng phòng tò mò đuổi theo sau Tôn Dĩnh Sa hỏi.

"Tất nhiên là không." Tôn Dĩnh Sa quay lại nắm lấy vai bạn cùng phòng, dựa vào lòng cô ấy, "Ôi trời, em chạy ngay rồi, sao mà để anh ấy phát hiện sơ hở được chứ chị."

Bạn cùng phòng thuận tay vuốt tóc cô: "Nếu em để anh ấy phát hiện em đùa giỡn anh ấy, thì em tiêu đời rồi."

Tôn Dĩnh Sa chui ra khỏi lòng cô, nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Thật sao?"

Bạn cùng phòng ngẩn ra, trong đầu hiện lên những hành động của Vương Sở Khâm, nhíu mày nói: "Có thể là không? Nhưng em không nhận ra à? Anh ấy đối với em—"

"Chị nhìn ra rồi?" Đôi mắt Tôn Dĩnh Sa sáng lên.

"Ừ, anh ấy thích em mà." Bạn cùng phòng nói, "Chuyện này ai cũng biết mà?"

Đôi mắt Tôn Dĩnh Sa lặng lẽ hạ xuống, cô âm thầm kìm nén, sau đó mỉm cười, đôi mắt cong cong như một chú mèo nhỏ: "... Đúng vậy!"

Không đúng.

Đã không còn đơn giản chỉ là thích nữa rồi.

"Hôm nay ở nhà thi đấu anh ấy cũng không để ý đến em." Bạn cùng phòng nhớ lại bầu không khí kỳ lạ hôm nay, người sáng suốt đều có thể thấy hai người họ đang giận nhau, những người quen thuộc hơn thậm chí còn nhận ra Vương Sở Khâm đang bị tổn thương, nhưng Tôn Dĩnh Sa cũng không đi dỗ anh ấy. Cô nhớ lại những lời đồn từ bên đội nam và không kìm được mà kể cho Tôn Dĩnh Sa nghe:

"Bọn họ sau lưng nói chuyện khó nghe lắm, lần này Đại Đầu thực sự rất ấm ức."

"Nói gì?" Tôn Dĩnh Sa ít có tiếp xúc với đội nam, gặp nhau ở nhà thi đấu chỉ chào hỏi là cùng. Cô không có hứng thú với người đàn ông nào khác, duy trì giao tiếp cơ bản cũng chỉ là vì phép lịch sự.

Đến khi sắp nói ra, bạn cùng phòng lại lưỡng lự, sau khi suy nghĩ một chút, cô quyết định nói ra hết:

"Họ nói anh ấy là 'chó liếm', ngày nào cũng bám lấy em mà không cưa đổ được. Em cũng biết đấy, đội nam họ rất thích bàn tán, sau lưng cứ lén cười nhạo anh ấy."

Vẻ mặt Tôn Dĩnh Sa trở nên cứng đơ, cô không kìm được mà nhíu mày, trong mắt hiện lên sự lo lắng lẫn lộn.

Cô thu dọn đồ chuẩn bị đi tắm, bạn cùng phòng tiếp tục nói: "Điều kiện của anh ấy không tồi, nhiều người ghen tỵ lắm, sau lưng cứ bàn tán linh tinh, em đừng quá để tâm, tất cả đều là chị vô tình nghe thấy thôi."

"Thật phiền phức." Tôn Dĩnh Sa nhíu mày.

"Em không biết đấy thôi, đàn ông mới là người có lòng ghen tỵ mạnh nhất. Anh ấy tài năng, những người thật lòng đối xử tốt với anh ấy không nhiều." Bạn cùng phòng tắt đèn lớn, để lại chiếc đèn ngủ màu vàng ấm ở đầu giường. "Nghe nói anh ấy đi chơi cờ với tiền bối rồi."

Tôn Dĩnh Sa đột nhiên nhảy lên giường của bạn cùng phòng, kéo chăn cô ấy chui vào, hỏi với vẻ tò mò: "Nói gì rồi?"

"Thuận tay trái ấy, còn nói gì nữa." Bạn cùng phòng vuốt tóc cô, có chút tàn nhẫn mà nói: "Con đường đó hẹp lắm, dạy cũng không dạy được."

---

"Vậy tại sao cứ kéo dài mãi không tỏ tình?"

Lưu Đinh Thạc giật chai bia từ tay Vương Sở Khâm, uống trước đã nói, uống không được thì đừng cố, giờ cả người cậu ta đỏ bừng như vừa bị luộc trong nước sôi rồi vớt ra.

"Không dám." Vương Sở Khâm hai tay ôm mặt, vô thức bĩu môi.

"Đâu có gì mà không dám." Lưu Đinh Thạc phản ứng theo bản năng, nói xong lại không khỏi suy nghĩ. Tôn Dĩnh Sa thực sự rất giỏi, chưa đến hai mươi tuổi đã lọt vào nhóm đứng đầu đội nữ. Từ khi giành cú đúp danh hiệu lúc mới ra mắt, cả đội đều biết cô gái này không đơn giản, sau này sẽ là người đứng đầu trong đội. Không ngờ lại tiến bộ nhanh như vậy, còn trẻ mà đã trở thành chủ lực.

Anh ta nhìn người bạn uống đến mức mắt mờ mịt, mím môi nói: "Nhưng cậu cũng đâu kém, đừng không dám."

"Không phải hoàn toàn như vậy, còn một chút lý do nữa, mà em không thể nói." Vương Sở Khâm ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt rõ ràng đến mức đáng sợ khi nói: "Nhưng này! Lưu Đinh Thạc, em có thể xứng với cô ấy, anh đợi mà xem."

Lưu Đinh Thạc đổ nốt chỗ bia còn lại vào cốc của mình: "Con đường của cô ấy, chính là hướng tới Grand Slam."

Vương Sở Khâm đột nhiên giơ tay trái lên, chìa về phía cậu ta, Lưu Đinh Thạc bất ngờ, suýt nữa bị đánh trúng, vội vàng lùi lại, sau đó nghe anh nằm gục trên bàn, giọng khàn thấp như nói mơ:

"Cô ấy cứ tiếp tục tiến lên là được, em có thể theo kịp."

"..."

Lưu Đinh Thạc nhìn chằm chằm  đỉnh đầu anh trong một lúc lâu, sau đó lại nhìn bàn tay đầy chai sạn của Vương Sở Khâm.

Vương Sở Khâm đột nhiên thu tay lại, anh ngồi bật dậy, trong ánh đêm đôi mắt lấp lánh ánh sáng, anh xòe tay về phía Lưu Đinh Thạc: "Cuộc đời nhiều ngã rẽ, có gì quan trọng chứ? Em cứ chạy theo cô ấy là được, chẳng lẽ thật sự lạc mất nhau sao?"

"..."

Lưu Đinh Thạc nhét cốc bia vào tay Vương Sở Khâm: "Hay là, cậu nói với cô ấy đi?"

"Nhỡ cô ấy chạy mất thì sao." Vương Sở Khâm nhận lấy, cốc bia đưa lên miệng, đầu óc lại nghĩ chuyện khác, mãi mà không uống vào, "Em sợ lắm, hay là thôi đi. Nếu cô ấy thực sự muốn yêu người khác, thì..."

Lời nói đến miệng lại nghẹn lại, Vương Sở Khâm bỏ qua câu đó: "Còn hơn làm cô ấy sợ mà không bao giờ nói chuyện với em nữa."

"Thật không trách nhầm cậu." Lưu Đinh Thạc không nhịn được quay đầu, hừ một tiếng từ mũi, "Cậu thật sự giỏi 'liếm'."

Anh nhìn Vương Sở Khâm lại gục xuống bàn không nhúc nhích, bèn hỏi: "Vậy mai ăn cơm cậu có đi không?"

Một số người trong đội nam hẹn nhau ăn cơm, nhưng họ vẫn chưa trả lời.

Vương Sở Khâm gục xuống, đầu không ngẩng lên, tóc bị gió đêm thổi tung một lọn, giọng nói trầm trầm truyền ra: "Không đi, Bánh Đậu Nhỏ nói mai là ngày ăn kem, tôi phải để mắt, không để cô ấy ăn quá nhiều."

Lưu Đinh Thạc: "..."

Lưu Đinh Thạc: "Tôi thực sự dư thừa khi nói cậu."

Họ có một "Ngày Kem" đã hẹn trước, chọn vào ngày cách xa nhất với chu kỳ sinh lý của Tôn Dĩnh Sa. Ngày hẹn này đã có từ rất lâu rồi, chắc từ khi hai người quen nhau chưa bao lâu, gần như tất cả các cửa hàng lớn nhỏ ở Bắc Kinh đều đã được ghé qua.

Vương Sở Khâm nhìn vào bản đồ dẫn đường đưa cô ấy đi, trên đường hai người không nói mấy câu, ánh mắt của Vương Sở Khâm hoặc dừng lại ở phía trước hoặc ở lề đường, chỉ không chịu nhìn cô một lần.

"Gọi là gì nhỉ?" Tôn Dĩnh Sa hỏi.

Hai người đã đi dạo trong trung tâm thương mại này một lúc lâu rồi.

Vương Sở Khâm nhìn điện thoại mà đọc tên cửa hàng cho cô.

Vừa dứt lời, Tôn Dĩnh Sa đột nhiên chạm nhẹ vào tay anh, đến khi anh phản ứng quay đầu lại, ngón tay đã bị cô nắm lấy. Tôn Dĩnh Sa như không chú ý gì, chỉ tay vào cửa hàng bên cạnh nói: "Chính là chỗ này nè!"

Chưa đợi Vương Sở Khâm kịp phản ứng, cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay lập tức biến mất -

Bình tĩnh.

Cô ấy biết gì chứ?

Hít thở sâu.

Cô ấy nắm tay bất kỳ ai mà.

Cô ấy có thể hiểu được điều gì cơ chứ.

Vậy tại sao lại nắm tay anh? Trước giờ chưa từng có.

Đang dỗ dành anh sao?

Không, cô ấy thật sự nắm tay bất kỳ ai.

Thật chứ?

Có nam không?

Ngoài anh ra thật sự có không?

"Anh ơi, trả tiền đi nè." Tôn Dĩnh Sa quay đầu gọi anh, thấy anh ngây ra, mặt không biểu cảm, thắc mắc hỏi: "Anh nghĩ gì thế?"

Vương Sở Khâm bước đến, không thể tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của Tôn Dĩnh Sa nhìn vào anh, đầu óc anh rối bời: "Anh không nghĩ gì cả."

"..."

Trước khi nhận kem, Tôn Dĩnh Sa tiến lại gần anh ngửi ngửi, vẻ mặt tỏ ra khó chịu: "Anh có mùi rượu."

Vương Sở Khâm vội vàng đưa tay lên ngửi: "Anh đã tắm nhiều lần rồi, thật có thể ngửi thấy sao? Không phải là mùi thơm à? Cái sữa tắm đó vô dụng đến thế sao?"

Tôn Dĩnh Sa nhận kem, nhón chân lại gần cổ anh ngửi một chút: "Là thơm mà, nhưng vẫn còn một chút mùi rượu."

Ngửi xong, cô đưa một cây kem cho anh, rồi quay người đi.

Vương Sở Khâm kéo kéo cổ áo, cảm thấy hôm nay thật kỳ quặc.

Mọi thứ đều kỳ quặc.

Tôn Dĩnh Sa cực kỳ kỳ quặc.

Giống như—

Đột nhiên thông suốt điều gì đó.

Không không, nếu cô ấy có thể hiểu ra thì đã sớm hiểu ra rồi.

Chắc chỉ là vô ý thôi, vì trước đây cô ấy cũng từng đột nhiên đến gần anh, chỉ là một cách thể hiện sự dựa dẫm mà thôi.

Những con đường quanh co trong trung tâm thương mại, Tôn Dĩnh Sa trước giờ chưa bao giờ đi đúng. Cô cúi đầu đi tiếp, Vương Sở Khâm nhanh chóng đuổi theo sau, xoa xoa đầu cô: "Chạy lung tung cái gì, toàn ngã rẽ, đừng để mất hút đấy."

Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu nhìn anh: "Không lạc đâu, em cứ đi về bên phải, anh chỉ cần tìm em là được."

...

"Anh cho em thử miếng đi." Tôn Dĩnh Sa đột nhiên nói.

Vương Sở Khâm nghiêng đầu nhìn cô, không thể tin mà giơ cây kem lên: "Cái này à?"

"Ừ, em muốn thử vị này."

Hai người đi dạo mệt rồi ngồi nghỉ trên ghế, Tôn Dĩnh Sa bất ngờ nói câu này.

Vương Sở Khâm lập tức nhìn quanh trung tâm thương mại, tìm thấy hướng cửa hàng kem rồi chỉ tay: "Anh đi mua cho em nhé."

"Anh không phải bảo không cho ăn nhiều sao?" Tôn Dĩnh Sa nhìn anh.

"..."

Anh nhớ lại hôm qua mình còn nói sẽ trông cô ấy, không để cô ấy ăn quá nhiều.

Trong lòng Vương Sở Khâm bỗng dâng lên một cảm giác vui mừng khó tả, việc cô chủ động nói ra điều này là biểu hiện của sự thích nghi và thói quen.

"Vậy để lần sau nhé." Anh nói.

"Không chịu." Tôn Dĩnh Sa nhìn cây kem trong tay anh, "Hôm nay em muốn thử."

Vương Sở Khâm sững người, ngay lập tức hiểu ý cô, anh vô thức nuốt nước bọt, nét mặt có chút thay đổi nhỏ: "Tổ tông ơi, sao em không nói sớm, cây này anh đã... liếm rồi, em cứ nhất quyết gây chuyện như vậy."

Anh hắng giọng, cố tình nói: "Em chỉ muốn ăn thêm một cây thôi, cố tình giở trò với anh đúng không, được rồi, đi nào, anh mua cho em, không ăn hết thì anh ăn giúp em."

"Không phải," Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc đến không có chút dấu hiệu nào là đùa giỡn: "Em chỉ muốn nếm thử của anh thôi."

"..."

Vương Sở Khâm bật đứng dậy, bối rối nhìn xung quanh một lúc lâu rồi cúi xuống nhìn cô: "Em bướng cái gì vậy?"

"Ngồi xuống đi." Tôn Dĩnh Sa đưa tay kéo vạt áo anh.

Một câu nói như ra lệnh, anh vô thức ngồi xuống nghe lời, khi còn chưa kịp phản ứng, một cái đầu nhỏ lông xù đã áp lại gần anh, cây kem trong tay anh bị đẩy đi thêm một chút.

Cô liếm nó.

Đầu ngón tay Vương Sở Khâm cầm kem bị cái lạnh xâm nhập, nhưng một bên ngón tay lại cảm nhận được hơi ấm của cô.

Quá gần rồi, đây không phải là khoảng cách an toàn.

Đây là khoảng cách thân mật xâm phạm vào phạm vi mà anh không thể kiểm soát, không thể gần thêm nữa.

Tôn Dĩnh Sa hài lòng cười, tay vẫn chống lên đùi anh, ánh mắt cười híp nhìn anh, lặng lẽ quan sát đồng tử nâu nhạt của anh: "Nè! Vị này ngon quá! Lần sau em cũng sẽ mua vị này!"

Vương Sở Khâm phản ứng muộn màng, như bị bỏng mà co tay lại, trong tầm mắt của anh là bàn tay trắng trẻo của cô đang đặt trên chiếc quần đen của anh, hài hòa một cách bất ngờ, như thể vốn dĩ nên như vậy.

Anh quay đầu đi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Anh cần gấp một chủ đề để giải tỏa bầu không khí khiến mình mất kiểm soát này, nhưng lúc đó trong đầu anh chỉ hiện lên một câu hỏi:

"Ngày đó em rốt cuộc đi chơi với ai?"

"..."

Tim Vương Sở Khâm đập thình thịch trong lồng ngực, anh nhắm mắt lại, không chịu nổi nữa: "Đừng lại gần anh như vậy."

"Tại sao anh quan tâm em nhiều thế?" Tôn Dĩnh Sa như không nghe thấy, trơn tru chuyển sang chủ đề khác.

Đầu óc Vương Sở Khâm gần như không thể suy nghĩ được, anh hoàn toàn làm theo trái tim, hỏi ngược lại: "Em không biết vì sao anh quan tâm em sao?"

Bịch.

Sai rồi.

Không nên hỏi vậy.

Chẳng phải đang đưa cổ cho Tôn Dĩnh Sa xử lý sao?

Ánh mắt anh tập trung lại, phát hiện Tôn Dĩnh Sa đang nhìn chằm chằm vào anh, không ngừng tiến lại gần, hoàn toàn vượt quá khoảng cách an toàn, cổ họng anh siết chặt đau đớn, nhưng lại thấy cô đột nhiên cười.

Cô nói: "Em nên biết sao?"

"..."

Quá gần rồi.

Anh phải nhắc nhở cô thế nào đây?

Đôi mắt to tròn, trong suốt của cô lúc này đang nhìn chằm chằm vào mắt anh:

"Anh ơi, màu mắt của anh nhạt thật đấy, hôm nay môi cũng vậy, kem lạnh quá sao?"

-----

"Em không biết cô ấy bị điên hay em điên, nhưng cô ấy làm sao mà điên được, nên chắc chắn là em điên rồi, có lẽ là em đang tưởng tượng thôi." Từ khi trở về, Vương Sở Khâm đã luôn trong trạng thái thần kinh căng thẳng, đi qua đi lại trong phòng ký túc xá, khiến Lưu Đinh Thạc bực bội, anh ta quay lưng lại, chơi điện thoại.

"Cậu đi hỏi cô ấy đi." Lưu Đinh Thạc kéo dài giọng, nói đại cho xong chuyện.

"Đã hẹn rồi, định nói rõ ràng." Vương Sở Khâm nói.

Lưu Đinh Thạc đột nhiên quay đầu nhìn anh: "Thật sự muốn nói rõ ràng? ... Cậu định nói thế nào, bảo rằng cậu cảm thấy tình cảm của mình dành cho cô ấy có chút không bình thường, hỏi cô ấy có muốn ở bên cậu nữa không?"

"... Không hỏi." Vương Sở Khâm ngã lưng xuống giường, nhìn chằm chằm vào ánh sáng của đèn huỳnh quang, giọng nói trầm trầm như truyền từ xa xăm: "Em cảm thấy càng ngày càng không kiểm soát nổi."

"Cái gì?"

"Em muốn hôn cô ấy."

Lưu Đinh Thạc: "..."

Anh ta nhìn Vương Sở Khâm với ánh mắt như nhìn thấy ma: "Điều này quá bình thường rồi, cậu theo đuổi cô ấy lâu như vậy mà còn chưa hôn môi mới đáng sợ."

"Không chỉ vậy."

"A? ... Vậy cũng," Lưu Đinh Thạc sờ mũi, "bình thường thôi mà, đều đã trưởng thành cả rồi."

Trong đội, bọn con trai từ khi chưa đủ tuổi đã lần lượt yêu đương, yêu được vài ngày thì chuyện gì cũng làm, chỉ có Vương Sở Khâm từ nhỏ đã coi chuyện yêu đương rất nghiêm túc.

"Không chỉ vậy."

Lưu Đinh Thạc lần này thực sự sốc: "Không chỉ vậy? Cậu còn muốn làm gì nữa?"

"..."

Vương Sở Khâm kéo gối ôm che lên mặt, dùng sức ấn mạnh xuống, gần như muốn che khuất mình mà chết luôn.

Anh trốn dưới áp lực của gối ôm, nói nhỏ: "Em muốn cô ấy cả đời chỉ nhìn mỗi em."

Giọng anh quá trầm, phần lớn bị gối ôm nuốt chửng, rồi phản chiếu lại vào đầu anh, từng chữ đều vang vọng trong đầu, khiến anh sợ hãi.

Phòng quá yên tĩnh.

Anh không biết Lưu Đinh Thạc có nghe rõ không.

"Vậy cậu hẹn cô ấy... định nói gì? Chia tay à?"

"Ừ, tôi không muốn làm lỡ cô ấy, chúng tôi nên—"

---

Gần đây trời mưa nhiều, Bắc Kinh đã lâu rồi chưa có mưa kéo dài như vậy. Những ngày trời u ám liên tiếp đã cuốn đi mọi màu sắc của thế giới. Vương Sở Khâm đi trên con đường đến chỗ hẹn, bắt đầu nhớ những buổi chiều nắng ấm lọt qua khe rèm, nhảy nhót trên da, cảm giác không cần che phủ, chỉ cần cái ấm áp len lén đó đã đủ làm anh lưu luyến.

Anh thích mặt trời.

Anh không biết khi nào mưa sẽ dừng.

Họ hẹn gặp nhau tại căn hộ của anh ở Bắc Kinh, không có lý do nào khác, vì họ không có danh phận chính đáng để thuê phòng khách sạn, ngoài đó ra thì dường như không có nơi nào khác. Tôn Dĩnh Sa đã nhắn tin cho anh mười phút trước, nói rằng cô đã đến nơi.

Vương Sở Khâm là người khá chậm chạp trong việc chuẩn bị, nhưng anh chưa bao giờ đến trễ. Chỉ có hôm nay, anh hy vọng mình càng đến muộn càng tốt, tốt nhất là để Tôn Dĩnh Sa mất kiên nhẫn mà bỏ đi.

Anh vô cùng mong chờ nhận được một tin nhắn như "Không đợi anh nữa, em đi trước đây", như thể bằng cách đó anh có thể thoát khỏi kết cục mà anh không thể chấp nhận.

Nhưng không có, từ lúc đến cửa, không có một tin nhắn nào.

Anh đứng ngoài cửa, chần chừ không dám vào.

Anh có phải là người đầu tiên trên thế giới sợ bước vào nhà của mình không?

Anh lưỡng lự không dám tiến tới, cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra từ bên trong.

Tôn Dĩnh Sa dường như cũng bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm giật mình, sau một lúc sững sờ, trên khuôn mặt lập tức nở nụ cười: "Anh đến rồi à? Trùng hợp ghê, em vừa định ra ngoài đợi anh."

"Đợi anh làm gì, ở nhà đợi là được rồi, bên ngoài vẫn đang mưa mà." Vương Sở Khâm rũ chiếc ô trong tay, nước bắn tung tóe, vài giọt rơi xuống chân Tôn Dĩnh Sa, khiến cô lạnh rụt chân lại.

Vương Sở Khâm cúi đầu nhìn một chút, không kìm được mà nhíu mày, giấu chiếc ô ra sau lưng.

"Đi thôi, vào nhà."

"Anh không mua gì sao?" Tôn Dĩnh Sa ngồi vắt chân trên ghế sofa, quen thuộc như về nhà mình.

Vương Sở Khâm ngẩn ra: "Mua gì cơ?"

"..."

Tôn Dĩnh Sa mở to đôi mắt sáng rỡ nhìn anh: "Rau củ chứ, anh gọi em đến ăn cơm, mà lại không mua đồ ăn, chúng ta ăn gì?"

Đúng rồi.

Anh đã lấy lý do ăn cơm để hẹn cô đến.

"Trên đường em có thấy dưa hấu, nhưng không mua, nặng quá nên em không muốn mang." Tôn Dĩnh Sa như không nhận ra sự lạ lùng của anh, nói chuyện gia đình như mọi khi, "Mùa hè nên ăn dưa hấu, dưa ở căng tin không ngọt lắm."

"Khá ổn." Vương Sở Khâm thay giày bước vào, quay về nhà mình mà lại cảm thấy lạ lẫm, đi vòng quanh trong nhà mà không biết mình phải làm gì.

"Anh cũng ăn rồi à? Không biết có phải do mưa nhiều không, không ngọt, không ngọt thì ăn không ngon."

Trên tivi đang chiếu một bộ phim hoạt hình trẻ con, không biết Tôn Dĩnh Sa có lớn chưa mà sao cứ thích xem mấy thứ này. Âm thanh mở rất nhỏ, như tiếng nền, lặng lẽ phát ra, khiến không khí giữa hai người bớt gượng gạo hơn.

Tôn Dĩnh Sa mắt cứ nhìn vào tivi, từ lúc vào nhà chưa nhìn Vương Sở Khâm lần nào.

Cô không nhìn anh.

Nhận ra điều này, Vương Sở Khâm lại bắt đầu thấy khó chịu.

Anh biết rõ tình cảm của mình dành cho cô chỉ ngày càng sâu đậm hơn, nếu không dừng lại thì sẽ không kịp nữa.

"Sa Sa." Anh đột nhiên lên tiếng.

Tôn Dĩnh Sa theo thói quen đáp lại: "Ừ?"

"Sau này anh đánh không được nữa thì sao?" Vương Sở Khâm đứng cạnh ghế sofa, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt không một giây rời khỏi.

Tôn Dĩnh Sa cuối cùng cũng nhìn anh, trong mắt cô có chút ngạc nhiên và khó hiểu.

Cô sẽ an ủi anh chứ?

Hay là ngạc nhiên, tại sao đột nhiên anh lại hỏi câu này?

Vương Sở Khâm trong lòng lặng lẽ chuẩn bị câu trả lời.

"Sẽ không." Giọng nói trong trẻo của Tôn Dĩnh Sa đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của anh, anh không tự nhiên mà chớp mắt, ngón tay vặn vẹo cái quần, "Tại sao?"

"Không có tại sao." Ánh mắt Tôn Dĩnh Sa đánh giá khuôn mặt anh, bỗng dưng buồn bã mà bĩu môi, giọng nói có chút thương xót: "Ai đã nói gì với anh sao?"

Vương Sở Khâm nhanh chóng lắc đầu: "Không, không ai nói cả."

"..."

Tôn Dĩnh Sa nhìn anh, mãi không mở lời, nhưng ánh mắt dường như dính chặt vào người anh, cứ nhìn qua nhìn lại, đôi mắt to ấy như có thể dễ dàng nhìn thấu anh. Lúc này Vương Sở Khâm cuối cùng nhận ra cô đã lớn.

Cô không còn là đứa trẻ không hiểu gì nữa, cô là người có thể giữ vững cảm xúc của anh mỗi lúc bất an.

Cô luôn có thể nhìn thấu tất cả cảm xúc của anh, làm sao cô có thể không hiểu được chứ.

Vương Sở Khâm đành hạ vũ khí đầu hàng, cuối cùng anh không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, để lộ ra sự tổn thương và buồn bã. Anh bất lực giơ tay ra: "Đúng vậy. Nhưng đó là sự thật phải không? Khác biệt giữa tay trái và tay phải rất lớn, chúng ta không phải cùng một con đường, dường như không thật sự xứng đôi."

Xứng đôi.

Cuối cùng anh cũng nói ra từ đó.

Từ ngữ đã cắn rứt tim anh từ lâu.

"Đó là lý do sao?" Tôn Dĩnh Sa đột nhiên hỏi.

Dường như cô không có bất kỳ phản ứng cảm xúc nào vì anh dùng từ "xứng đôi", một từ thường dùng cho các cặp đôi.

Vương Sở Khâm trong lòng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

"Có lẽ còn một chút lý do nữa." Lòng anh nhẹ nhõm, sự thật giống như những hạt đậu được trút ra theo lời nói: "Có vẻ như anh có rất nhiều cảm xúc không kiểm soát được với em... không biết có nên gọi là cảm xúc không, nhưng dường như những cảm xúc này sẽ làm tổn thương em."

Anh nhìn vào mắt Tôn Dĩnh Sa, chăm chú nhìn cô, quan sát cô.

"Anh không muốn làm tổn thương em, có lẽ chúng ta nên..."

Tôn Dĩnh Sa đột nhiên đứng dậy, tiến lại gần anh, tiếp tục tiến gần hơn.

Lại như vậy, hoàn toàn vượt qua khoảng cách an toàn.

Cô dừng lại khi rất gần anh, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, dò xét đôi mắt màu nhạt ấy, trong đó rõ ràng chứa đầy sự đau khổ khi nói dối.

Cô nắm tay anh, kéo anh ngồi xuống ghế sofa, sau đó vòng tay qua cổ anh, ghé sát vào tai anh.

"Anh à, nói dối rồi."

Vương Sở Khâm cảm thấy mình bị kéo vào một giấc mơ hư ảo.

Trái tim anh đang trôi nổi, cả người dường như cũng trôi nổi.

Bên tai là giọng nói quen thuộc của Tôn Dĩnh Sa đang nhẹ nhàng nói: "Anh có rất nhiều... ham muốn không kiểm soát được đối với em, nếu anh không muốn làm tổn thương em, vậy thì chúng ta nên—"

Mỗi hơi thở của cô phả vào tai Vương Sở Khâm, tai anh lập tức đỏ lên như bốc cháy, nhưng trái tim anh như bị treo lơ lửng, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, không tập trung, chờ đợi phán quyết cuối cùng của cô.

"Ở bên nhau."

Bịch—

Rơi xuống.

Tôn Dĩnh Sa hơi lùi lại một chút, nhìn thấy đôi mắt run rẩy của anh, như thêm dầu vào lửa, đột ngột nâng khuôn mặt anh lên, đối diện với anh một lần nữa, ép anh tập trung nhìn vào cô.

Cô lặp lại: "Chúng ta nên ở bên nhau."

Tại sao bây giờ anh mới nhận ra cô đã trưởng thành?

Tay Vương Sở Khâm lơ lửng giữa không trung, khi cô vòng tay qua cổ anh lúc nãy, anh đã giơ lên, nhưng không dám đặt lên eo cô.

Cô có hiểu ý nghĩa của những lời mình vừa nói không?

Cô có biết rằng trong một không gian như thế này, nói chuyện với một người đàn ông như vậy có thể dẫn đến điều gì không?

Anh không nói gì.

Tôn Dĩnh Sa khẽ thở dài, cô ngồi vắt chân lên chân anh, tư thế này rất thoải mái, cô đã muốn thử lâu rồi.

Cô nắm lấy bàn tay đầy chai sạn của Vương Sở Khâm, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve những vết chai, lần lượt chỉ ra từng tội trạng:

"Anh đối với em, có sự chiếm hữu rất mạnh."

Đúng.

"Anh không thích em cười với người khác."

"Anh thậm chí còn không thích em nói chuyện với người khác."

Giọng điệu của Tôn Dĩnh Sa như đang nói về một ngày đẹp trời.

"Nhưng anh thích em quá nhiều, vì vậy ngay cả những điều này anh cũng không dám nói với em." Cô nói.

Ngón tay Vương Sở Khâm khẽ run, anh cảm thấy khả năng ngôn ngữ của mình bị tước đoạt, lúc này anh như bị giam cầm trong một cái lồng mang tên Tôn Dĩnh Sa, không có lệnh thì không thể mở lời.

"Thế giới này thực sự có rất nhiều con đường, đường lớn hay ngã rẽ, nhưng có gì quan trọng chứ?" Tôn Dĩnh Sa khẽ nhướng mày, như đang thể hiện sự khinh thường với mọi bất công.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, tìm kiếm ánh mắt anh: "Chúng ta là người cùng đường, sao có thể đi lạc được?"

Vương Sở Khâm, đừng sợ suy nghĩ trong lòng anh, chúng ta là người cùng đường.

Em hiểu anh nhiều hơn anh tưởng.

Đó là những điều có thể đọc được từ ánh mắt cô.

"Chúng ta..." Anh há miệng, giọng khô khốc như tiếng kêu cứu trong cơn nguy kịch.

Tôn Dĩnh Sa bất ngờ tiến sát lại gần anh, lần này không dừng lại nữa, cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh rồi e thẹn lùi lại, cúi đầu tiếp tục chơi với những ngón tay của anh.

"Vậy em... em hôm đó đi với ai vậy?" Vương Sở Khâm đầu óc ngưng trệ, một lúc sau mới ném ra câu hỏi này.

Tôn Dĩnh Sa bật cười, cô vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh, tiếng vỗ tay giòn tan vang lên trong phòng khách.

"Em bịa ra đấy."

Vương Sở Khâm vẫn chưa kịp hiểu: "Hả?"

"Không có người đó đâu." Tôn Dĩnh Sa nói thật, "Em chỉ hẹn hò với mỗi mình anh thôi, anh ơi."

"..."

Chết thật.

Vương Sở Khâm nhanh chóng nắm chặt tay cô, siết mạnh một chút, cười giận dữ: "Em suýt làm anh sợ chết rồi."

"Thế tại sao anh không tỏ tình với em? Thật phiền phức, người ta nói những điều như thế về anh, vậy mà anh vẫn kéo dài, nói những lời lẩm cẩm, anh chỉ cần làm chú chó ngoan của riêng em là được."

Trái tim Vương Sở Khâm như ngâm trong mật ngọt, khóe môi anh không thể kìm được mà cong lên: "Ai bảo là chó hả? Đáng bị đánh mà."

"Trong cái lồng có rất nhiều chú chó nhỏ, anh là chú ngoan nhất, đẹp nhất, cũng là chú ngốc nhất, nhưng cũng là chú mà em thích nhất." Tôn Dĩnh Sa nói, rồi đột nhiên nghĩ đến gì đó, ghé sát nhìn anh: "Nếu anh không thích, thì là sư tử con cũng được, sau này sẽ trở thành Vua Sư Tử mạnh nhất! Anh tin em không?"

Vương Sở Khâm cảm giác như có thứ gì đó làm mờ tầm nhìn của mình.

Tôn Dĩnh Sa dùng tay kia che mắt anh, cảm nhận một giọt nước mắt lăn qua lòng bàn tay cô.

"Mặt trời đã lên rồi."

"Chúng ta hãy ở bên nhau nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top