Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại: Chuyện cũ thời niên thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mười ba năm trước, người nhà Giang gia đến chùa miếu trên núi Thiên Khải dâng hương. Trên đường gặp phải bọn cướp, Giang gia tiểu thiếu gia bị bọn cướp bắt đi.

Bọn cướp bắt y vào trại, nhốt trong phòng chứa củi. Từ khi sinh ra cho tới lúc năm tuổi, đây là lần đầu tiên Giang Sở gặp nguy hiểm. Lúc đó còn có một đứa trẻ bị nhốt cùng y, phòng chứa củi lại vừa tối vừa lạnh. Nếu không có đứa bé kia, Giang Sở cũng không biết phải chịu đựng mấy ngày này như thế nào.

Giang Sở tuổi còn nhỏ dựa vào thiếu niên kia sưởi ấm cho nhau, y hỏi thiếu niên: "Ta tên Giang Sở, ngươi tên gì vậy?"

"Hứa Đình." Thiếu niên đáp.

Giang Sở tới gần hắn, nói: "Ngươi bị bắt tới khi nào?"

"Ngày hôm qua." Hứa Đình nói rất ít, Giang Sở hỏi một câu hắn liền đáp một câu.

"Sớm hơn so với ta một ngày, hôm nay nhà của chúng ta muốn đi dâng hương ở chùa trên núi Thiên Khải, kết quả còn chưa tới, ta đã bị bọn cướp này bắt." Giang Sở thu tay vào trong ống tay áo, âm ấm. "Còn ngươi thì thế nào?"

"Cũng giống như ngươi."

"Yên tâm, cha ta nhất định sẽ đến cứu chúng ta. Chắc chắn sẽ nhốt toàn bộ bọn cướp vào đại lao, cho nên ta mới không sợ." Giang Sở có lẽ là mệt rồi, thanh âm càng ngày càng mỏng manh, đầu chậm rãi dựa vào Hứa Đình.

Hứa Đình nghe tiếng hít thở dần đều đặn của y, hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhắm hai mắt lại.

"Đúng vậy, ta cũng không sợ." Hứa Đình thấp giọng nói.

Ánh trăng mỏng manh mông lung chiếu xuống hai người đang dựa sát vào nhau, phảng phất xua đi hết thảy bất an.

Từng ngày trôi đi, cha của Giang Sở không tới cứu y như y nghĩ, quan hệ giữa Giang Sở cùng Hứa Đình cũng càng ngày càng tốt.

Một ngày cả bọn đạo tạo xuống núi, chỉ để lại một vài tên. Hứa Đình dùng miếng chén vỡ cắt đứt dây thừng, đưa Giang Sở thoát khỏi tầm mắt của bọn cướp, chạy ra khỏi hàng rào.

Chạy một nửa, Giang Sở không thể chạy nữa, bọn họ ngừng lại. Tiếng bọn cướp đuổi theo càng ngày càng gần, y đẩy Hứa Đình ra hô: "Ngươi đừng để ý tới ta, chạy mau."

Hứa Đình không nghe y, ở trước người y ngồi xổm xuống, nói: "Đi lên, ta cõng ngươi."

Giang Sở không nhúc nhích, Hứa Đình kéo y lên trên lưng.

"Vì sao ngươi đối với ta tốt vậy chứ." Giang Sở vùi đầu vào vai Hứa Đình, rầu rĩ nói. Y biết bản thân làm liên lụy Hứa Đình, trong lòng là tư vị không nói nên lời. Hứa Đình lớn hơn y vài tuổi, hắn vô cùng ấm áp, rất có cảm giác an toàn.

"Ngươi rất giống đệ đệ của ta, ngươi lại nhỏ hơn ta, ta phải chiếu cố ngươi nhiều."

"Cảm... Cảm ơn."

Hứa Đình cõng Giang Sở chạy về phía trước, tiếng bọn cướp đuổi theo càng ngày càng gần. Hứa Đình đem Giang Sở đặt trong một bụi cỏ nói: "Ngươi trốn ở chỗ này trước, đừng lên tiếng, ta sẽ dẫn bọn thổ phỉ đi. Sau khi an toàn, ngươi hãy đi về phía trước."

"Phải cùng nhau đi." Giang Sở vội vàng mà kéo tay Hứa Đình, vội vã nói.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không có việc gì. Chúng ta sẽ gặp nhau dưới chân núi thôi." Hứa Đình nghiêm túc nhìn Giang Sở nói. Dù tuổi còn nhỏ nhưng hai mắt hắn không hề có vẻ sợ hãi.

"Ngươi không được gạt ta, nhất định phải trở về." Giang Sở nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

"Được, không lừa ngươi." Hứa Đình cười sờ sờ đầu của hắn.

Sau Giang Sở tháo xuống ngọc bội trước ngực, mang lên cho Hứa Đình nói: "Ngọc bội này là do nương ta cầu, nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an."

"Cảm ơn." Nói xong, Hứa Đình đứng dậy rời đi.

Hứa Đình dẫn bọn thổ phỉ rời đi, lúc bị bọn thổ phỉ đuổi theo, không cẩn thận bị vấp vào nhánh cây, đầu đập vào trên tảng đá. Lúc sau hắn liền lâm vào hôn mê, bị người phát hiện, báo quan, người Hứa gia đưa hắn đi. Sau khi hắn tỉnh lại mọi chuyện đều không nhớ rõ, nhưng là trên người lại nhiều thêm một khối ngọc bội. Hắn nhìn ngọc bội, cảm thấy chính mình đã quên một chuyện rất quan trọng, trong lòng trống rỗng. Không lâu sau, nhà bọn họ liền chuyển lên Bắc.

Sau khi Hứa Đình dẫn bọn cướp đi, Giang Sở nghe theo Hứa Đình vẫn luôn đi về phía trước. Lúc sau người của quan phủ tìm được y, y nói cho cha Hứa Đình còn ở kia. Nhưng người quan phủ không tìm được Hứa Đình.

Vô luận Giang lão gia khuyên bảo như thế nào, Giang Sở đều không muốn rời đi, "Hắn nhất định sẽ tìm đến ta, ta phải đợi hắn."

Nhưng qua thật lâu, Giang Sở cũng không chờ được Hứa Đình.

Không biết qua mấy mùa xuân, Giang gia chuyển lên Bắc.

Ngày nọ Giang Sở được Tô Hoài hẹn tới Tô phủ. Ở phía sau hoa viên y thấy được Tô Hoài nói chuyện cùng một nam tử, Tô Hoài hướng y đi tới.

"Giang Sở, ngươi đã đến rồi." Khi Tô Hoài nói chuyện, người nọ quay lại. Ký ức thuở nhỏ hiện lên trong đầu, hình ảnh của thiếu niên đó hiện ra ngày càng rõ ràng, cho đến khi hòa làm một với người trước mắt.

Giang Sở khắc chế cảm giác vui mừng như điên đang chợt ùa ra trong lòng, hướng người nọ đi đến, cho đến đi đến trước người người nọ. Y nhìn đôi mắt người nọ, thanh triệt có thần giống như năm đó.

Ta rốt cuộc đã chờ được ngươi, Hứa Đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top