Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại: Ngọc bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuy nói Hứa Đình đã khôi phục ký ức, nhưng Giang Sở vẫn chưa thấy được khối ngọc bội y tặng cho Hứa Đình kia, đó cũng coi như là tín vật đính ước của bọn họ. Hứa Đình không chủ động đề cập đến khối ngọc bội kia, y cũng không có nói, có thể là đã đánh mất ở đâu rồi. Nhưng y vẫn để ý a, khối ngọc bội kia đang ở nơi nào.

Trong khoảng thời gian này Hứa Đình có việc ra ngoài, y vốn định đi cùng. Nhưng y bị phong hàn, Hứa Đình không cho y đi, bảo y ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Từ khi Hứa Đình khôi phục ký ức tới nay, đây là bọn họ tách ra lâu như vậy. Hạ nhân đều cảm thấy trong thời gian này phu nhân của bọn họ đang có tâm sự, tuy rằng ngoài mặt phu nhân trong vẫn bình thường.

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, ngày hội này rất quan trọng với y và Hứa Đình. Hứa Đình vào ngày hôm nay năm năm trước thấy y đánh đàn, cho nên thích y. Nguyên tiêu mấy năm này họ đều trải qua cũng nhau, nhưng năm nay, Hứa Đình ra ngoài còn chưa về. Xem ra năm nay phải trả qua một mình rồi.

Sau khi y xử lý tốt sự vụ trong nhà, liền đến thư phòng xem xét sổ sách. Sổ sách nhìn được một nửa, liền nghe được bên ngoài truyền đến một trận động tĩnh. Hắn bỏ sổ sách xuống, mới mở ra cửa phòng, liền nhìn đến Hứa Đình phong trần mệt mỏi đi về phía y.

Lúc y đang sững sờ, Hứa Đình đã đến trước người y. Thân ảnh cao lớn chắn ánh dương chói mắt lại, y có chút hoảng hốt. Nhìn Hứa Đình đang đứng trước mắt y cảm thấy có chút không chân thật, "Ngươi sao đã trở lại rồi?"

"Không muốn ta trở về sao?" Hứa Đình cúi đầu nhìn y, có lẽ là do phải lên đường trở về nên vẻ mặt hắn có chút mỏi mệt. Nhưng cặp mắt kia lại tràn ngập nỗi nhớ nhung.

"Ngươi không phải nói muốn đi một tháng sao?"

"Vốn là một tháng, nhưng lâu như vậy không gặp ngươi, thật là tưởng niệm. Cho nên làm xong việc liền lấy roi thúc ngựa trở về, hơn nữa hôm nay là tết Nguyên Tiêu." Nhìn chăm chú vào ánh mắt tràn ngập yêu thương của Hứa Đình, y cảm thấy trên mặt có chút nóng, ánh mắt kia nóng rực quá mà. Y thấp giọng nói, "Ta cũng rất nhớ phu quân."

"Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta vào phòng." Hứa Đình dắt hắn tay đi vào trong thư phòng, đóng cửa lại, "Bệnh của ngươi đã đỡ hơn chưa?"

Vào trong thư phòng, không khí ấm áp liền bao phủ lấy y.

"Ừm, uống mấy thang dược là khỏi." Hắn gật gật đầu, "Ngươi đã phải vất vả nhiều ngày ở bên ngoài, việc bên Tô Châu đã xử lý tốt chưa?" Y rót trà nóng cho Hứa Đình, hơi nước bốc lên cùng với mùi hương nhàn nhath, thấm vào ruột gan.

"Đã tốt rồi." Hứa Đình nhấp một ngụm trà, gật gật đầu nói: "Trà nàykhông tồi."

"Đây là Động Đình Bích Loa Xuân, mấy ngày trước đây lúc ra ngoài ta có đặt mua. Lúc đi qua Tiêu Dao trai cạnh quán trà, nhớ tới Trương huynh từng nói qua quán bán trà Bích Loa Xuân kia không tồi, ta liền mua một ít mang về." Y đi đến phía sau Hứa Đình xoa vai cho hắn.

"Ngươi có lòng là được." Hứa Đình vỗ vỗ đặt tay y trên vai.

Có lúc dù chỉ là một chút, chỉ cần y có thể cảm nhận được tình cảm của Hứa Đình, liền cảm thấy chuyện gì đều đáng giá. Ngẫm lại Hứa Đình hiện tại yêu y như vậy, ngọc bội kia bị mất thì cũng chẳng có gì to tát. Nghĩ đến đây y nhìn Hứa Đình ôn nhu cười.

Cơm chiều qua đi, y cùng Hứa Đình cùng nhau ra ngoài ngắm đèn.

Hoa đăng đủ loại kiểu dáng treo ở trước sạp mấy cửa hàng nhỏ, hai người đi đến trước một sạp mua mặt nạ. Trên sạp treo đủ loại mặt nạ, Giang Sở cầm lấy một cái mặt nạ trong dữ tợn đeo lên, quay sang Hứa Đình nói, "Như thế nào?"

Hứa Đình nhìn y, gật gật đầu, "Rất đẹp."

Y cười hỏi, "Cái mặt nạ này trông hung tợn như vậy, đẹp chỗ nào chứ?"

"Ngươi đeo vào liền đẹp." Giang Sở sau khi nghe được, thầm nghĩ, cái hũ nút này cũng đã biết nói lời ngon tiếng ngọt nịnh y, không nhịn được cười lắc lắc đầu.

Sau khi thanh toán bạc, bọn họ mua tơ hồng, đề tự rồi treo lên tàng cây nhân duyên.

Giang Sở viết tên của hai người, mong bọn họ cuộc đời này không phải chia lìa.

Sau khi thả đèn, y cùng Hứa Đình lại đến bên hồ. Cũng như năm ngoái, trên mặt hồ có rất nhiều hoa đăng. Trên hoa đăng đều được mọi người ký thác lên những điều tốt đẹp.

"Ngươi vừa mới viết cái gì?" Khi vừa ở dưới tàng cây nhân duyên, y không biết Hứa Đình viết gì trên tơ hồng.

Hứa Đình trầm mặc hồi lâu, dừng bước chân nhìn thuyền trên hồ nói, "5 năm trước, ta là ở chỗ này nhìn thấy ngươi."

Thân ảnh cô đơn dưới ánh trăng thanh lãnh kia, dường như náo nhiệt xung quanh đều không liên quan đến y, phảng phất trong thiên địa chỉ còn mỗi mình y.

Giang Sở nhìn theo ánh mắt hắn, trên hồ đang có rất nhiều người du thuyền. Bỗng nhiên y cảm thấy cổ hơi lạnh, Hứa Đình đeo lên ngọc bội cho y. Y cầm lấy ngọc bội, cảm thấy có chút quen mắt.

"Đây là ngọc bội ta cầu được ở trên chùa Thiên Khải." Âm thanh trầm thấp của Hứa Đình vang lên bên tai, y mới biết vì sao ngọc bội này trông quen mắt đến vậy. Khối ngọc bội này trông tương tự như khối ngọc bội y tặng cho Hứa Đình năm đó.

"Ta nhớ rằng phải đến chùa ở suốt nửa tháng mới cầu được, lần này ngươi đi Tô Châu chẳng lẽ chính là vì cái này sao?" Y xoay người, cùng Hứa Đình mặt đối mặt.

Hứa Đình gật gật đầu, "Năm đó ngươi cho ta khối kia, ta liền nghĩ cũng cầu một khối cùng ngươi."

"Vậy khối ta cho ngươi đâu?" Vẫn nên hỏi xem, nếu như mất rồi thì sao giờ. Sau đó y thấy Hứa Đình lấy ra ngọc bội đặt ở lòng bàn tay, "Ta vẫn luôn tùy thân mang theo."

Giang Sở cúi đầu nhìn ngọc bội, Hứa Đình nhìn được vẻ mặt của y, "Ta còn tưởng rằng..."

"Cho rằng cái gì?" Hứa Đình hỏi.

Giang Sở chỉ lắc lắc đầu, "Không có gì." Ta còn tưởng rằng ngươi đánh mất, y nghĩ thầm cong cong môi.

Một lát sau, Giang Sở cầm lấy khối ngọc bội trong lòng bàn tay hắn đưa lên môi hôn hôn. Sau đó đeo lên trên cổ Hứa Đình.

"Cảm ơn tướng công đã cho ta ngọc bội, ta phát hiện hình như ta ngày càng thích ngươi. Nếu là về sau ngươi không cần ta, ta nên làm cái gì bây giờ... Ưm." Câu nói kế tiếp bị Hứa Đình dùng môi ngăn chặn, y cũng nhắm lại hai mắt, cùng Hứa Đình môi răng giao hòa.

Sau khi hai người tách ra, Hứa Đình cúi đầu nhìn Giang Sở. Trong đôi mắt có hắn chỉ in bóng một người, hai má phiếm hồng, khuôn mặt hồng hào, đôi môi ướt át giống như tô son.

"Tướng công thích ta sao?" Giang Sở nhìn bộ dáng ngơ ngác của Hứa Đình liền không nhịn được trêu đùa.

Sau đó, y nhìn thấy vành tai của tướng công dần đỏ lên, hắn nói với y, "Thích."

Sau khi nghe được y liền cười, lại phủ lên đôi môi hắn.

Ánh trăng ôn nhu, xung quanh đều là tiếng của người bán hàng rong và tiếng cười vui của các cô nương. Bên một góc có hồ có một đôi nam tử ôm chặt lấy nhau, phảng phất hỗn loạn của thế gian đều không liên quan tới họn họ. Gió thổi qua tơ hồng trên cây nhân duyên, trên một tơ hồng có viết "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân", lạc khoản đề Hứa Đình.

Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn xong, cảm ơn mọi người đã đón đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top