Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

thiệt mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1, fanfic n ooc

2, sản phẩm của trí tưởng tượng

3, đừng mang ra ngoài 👎

4, 1 chap duy nhất và hơi dài

đăng tải duy nhất tại acc watt: nangtienbienca_

"một tình yêu ngọt như hiếu là được ùi."

\

trời tháng tám như kẻ đồng lõa với tình yêu vụng trộm của trần đăng dương, người mà suốt cả tháng qua, tim đập rộn ràng mỗi khi nhìn thấy trần minh hiếu. chỉ có mỗi mình hiếu là ngây ngô chưa hay biết gì, còn lại, ai cũng biết cả. thế mà dương vẫn tự ru mình rằng, không ai có thể nhận ra tình cảm giấu kín ấy.

một đêm tại phòng chờ lên diễn, anh tú bất chợt buông lời trêu:

"ê, dương! mày với hiếu là sao đây? đi ăn riêng mà không rủ hả?"

đăng dương chợt khựng lại, tim đập hẫng một nhịp. sao anh tú lại đoán được chứ? rõ ràng hắn đã giấu rất kỹ cơ mà! đôi tay lúng túng chỉnh chỉnh lại chiếc áo, miệng định nói vài lời, nhưng rồi lại câm nín. mắt dương lảng tránh, cố tìm một nơi nào đó để trốn, nhưng ánh mắt cứ vô thức hướng về phía hiếu – kẻ vô tình đang ngồi đó, không biết mình là lý do khiến lòng dương chẳng yên.

trời ơi, anh tú đúng là đẹp trai mà sống kỳ thật...

thật ra, anh tú biết hết rồi, hỏi cho vui thôi...

trần đăng dương cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng không thể giấu nổi sự lúng túng. đôi mắt của anh tú đầy tinh quái, còn nụ cười thì như muốn nói: "tao biết hết." nhưng dương vẫn cứng miệng, cố gắng chống chế. "đi ăn cái gì chứ, anh nói bậy không à!" giọng hắn run run, lạc hẳn vào không khí đầy căng thẳng của phòng chờ.

"thế sao mày nhìn hiếu hoài vậy?" tú cười đầy ẩn ý, khiến dương như bị đẩy vào đường cùng.

dương cắn môi, tim đập nhanh hơn, như sợ rằng mình sẽ không giữ nổi bí mật thêm nữa. cái cách anh tú nói hệt như đang trêu ngươi hắn, như muốn hắn thừa nhận ngay giữa nơi này. nhưng dương đâu thể làm thế, không khi mà hiếu vẫn chẳng hay biết gì về tình cảm của hắn.

\

minh hiếu ngồi tựa lưng vào ghế, tay xoay ly nước, đang trò chuyện rôm rả với trường sinh thì bỗng cảm nhận được ánh mắt nào đó dán chặt vào mình. cái cảm giác lạ lùng len lỏi vào khiến anh bất giác khựng lại, lời nói trên môi bỗng trở nên ngượng ngùng. không kìm được, hiếu ngước lên, tìm kiếm cái nhìn kia.

là dương. trần đăng dương, người em nhỏ trong trương trình, có điều gì đó ở dương, khiến hiếu phải suy nghĩ.

hắn không chỉ cần cù, chịu khó mà còn sở hữu tài năng nổi bật. từng ngày trôi qua, dương luôn nỗ lực không ngừng, không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. cái tinh thần phấn đấu ấy tỏa ra từ dương như ngọn lửa âm ỉ, cuốn hút mọi ánh nhìn, kể cả của minh hiếu.

hiếu không thể không chú ý đến hắn, vì dương có một sức hút lạ thường. ở bên ngoài, dương có vẻ giản dị, ít nói, nhưng khi làm việc, hắn tỏa sáng như một vì sao giữa đêm tối. cái tài năng ấy – có lẽ chính là thứ khiến hiếu không thể nào phớt lờ hắn được. dương không chỉ là một đàn em đầy tiềm năng, mà còn là một người để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng hiếu từ lúc nào không hay.

"suy nghĩ gì vậy? tương tư em nào rồi đúng không?"

câu nói vang lên bất chợt từ phía trường sinh khiến hiếu giật thót mình. anh chưa kịp phản ứng gì, mà đã thấy mặt nóng bừng, lúng túng không nói nên lời. đôi môi khẽ hé ra như định chối cãi, nhưng lại chẳng phát ra nổi một âm thanh nào. chỉ thấy hiếu ngồi đó, gương mặt ngượng ngùng, lúng túng vô cùng.

minh hiếu ngồi đó, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau khi bị trường sinh trêu. ánh mắt vô tình lại gặp ánh nhìn của đăng dương, lần này không còn lảng tránh nữa mà chạm thẳng vào đôi mắt sáng đang hướng về mình. trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong tim hiếu – như thể có điều gì đó dần thay đổi, một thứ tình cảm mà anh không dám gọi tên.

trường sinh cười khúc khích, đẩy vai hiếu, "gì mà ngẩn ngơ thế? hay là tao nói đúng rồi?"

hiếu bật cười, cố gắng trấn tĩnh, "đừng có nói bậy. anh lúc nào cũng suy diễn linh tinh."

anh sinh này, giỏi trêu người ta thôi.

\

trong khi đó, dương ngồi cách đó không xa, tim đập thình thịch khi thấy hiếu nhìn lại mình. ánh mắt hiếu lần này không lạnh lùng như mọi khi, mà lại ấm áp và dịu dàng lạ lùng. dương cảm giác như tất cả những gì mình cố gắng giấu bấy lâu đã bị bại lộ trong một khoảnh khắc. hắn vội cúi mặt, tránh ánh nhìn của hiếu, sợ rằng mình sẽ không giữ được sự bình tĩnh nữa.

nhưng có lẽ hiếu cũng đã bắt đầu cảm nhận được gì đó. những cảm xúc mơ hồ mà cả hai chưa từng nghĩ sẽ tồn tại, nay lại lặng lẽ lớn dần lên trong họ, như ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ giữa trời tháng tám.

\

buổi diễn kết thúc, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, ánh đèn sân khấu vừa tắt thì không khí phòng chờ đã náo nhiệt trở lại. trấn thành hồ hởi nhắc lại lời mời nhậu, kéo cả đám đi ra quán quen. đăng dương bước theo mọi người, lòng nặng trĩu. hắn không thể giấu nổi sự lo lắng đang dần lớn lên trong lòng.

hắn nghĩ đến việc sẽ ngồi cạnh hiếu trong cuộc nhậu sắp tới, nghĩ đến cái cách ánh mắt của hiếu khiến hắn xao động mỗi lần nhìn vào. và điều làm hắn sợ nhất chính là... khi say, hắn sẽ không còn giữ được bí mật của mình nữa. nếu lỡ miệng mà thổ lộ lòng với hiếu, liệu mọi thứ sẽ ra sao?

trong đầu dương liên tục xoay vần những suy nghĩ, đến nỗi anh tú phải đập nhẹ vào vai hắn, "mày suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế? lo say à?"

dương bật cười gượng gạo, "đâu có, chỉ là... lâu rồi em không nhậu thôi."

anh tú cười khoái chí, "thì cứ uống ít lại, không ai ép đâu. nhưng mà nhớ, tối nay vui thôi đừng suy nghĩ nhiều!"

cả đám bước vào quán, không khí náo nhiệt ngay từ lúc ngồi xuống bàn. trấn thành bắt đầu gọi đồ ăn và rượu. dương liếc nhìn hiếu, đang ngồi đối diện hắn, cười nói vô tư với mọi người. có lẽ hiếu không hề nhận ra sự căng thẳng trong lòng hắn. lòng dương dậy lên cảm giác mâu thuẫn. hắn muốn giữ kín tình cảm này, nhưng càng ngày càng khó cưỡng lại nỗi khao khát muốn nói ra.

ly rượu đầu tiên được nâng lên, và dương biết rằng đêm nay sẽ dài lắm...

buổi nhậu đông đúc đến mức tưởng như cả cái quán sắp bung nóc. ba mươi mấy người chen chúc nhau, tiếng cười nói rôm rả vang khắp nơi. đăng dương ngồi ở mép bàn, cảm giác như mình bị lọt thỏm giữa một biển người, nhưng mắt thì vẫn dán vào... hiếu. và rõ ràng là... hiếu không dán mắt vào dương mà lại đang ngồi cười đùa với trường sinh, trò chuyện vui vẻ như quên cả thế giới.

dương bắt đầu bực mình. cái gì mà nói chuyện vui thế hả? sao hiếu không nói chuyện với mình, mà lại đi nói chuyện với ông cụ đó chứ? hắn uống một ngụm rượu, rồi lại uống thêm một ngụm nữa. nhưng rượu chẳng làm giảm bớt cơn ghen đang âm ỉ, chỉ làm cái đầu dương nóng lên hơn mà thôi.

anh tú nhìn thấy, bật cười: "ê, dương! sao mày ngồi đây như tượng vậy? đi nhậu mà như đang đi dự đám cưới người yêu cũ thế?"

"đâu có, em đang quan sát thôi." hắn đáp, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cái giọng đã hơi lạc.

"quan sát gì? mày quan sát hiếu cười với anh sinh hả?" anh tú nháy mắt, trêu hắn tiếp.

dương giật thót, "đâu... đâu có! anh nói bậy không à!" hắn đỏ mặt, quay vội sang hướng khác nhưng mắt vẫn vô thức nhìn về phía hiếu.

ngay lúc đó, hiếu đang ngửa cổ cười sảng khoái trước một câu chuyện mà trường sinh vừa kể. cái cách anh cười, mắt híp lại, làm dương càng ghen thêm. rõ là... không có gì cả, nhưng sao lòng dương cứ cuộn lên thế này? hắn định đứng dậy đến gần hiếu thì...

trấn thành từ đâu bất ngờ xuất hiện, ôm chầm lấy dương, cười hô hố: "ê, dương! em say rồi phải không? cái mặt đỏ như gấc kìa! không phải ngại, thích ai thì cứ tỏ bày đi, ở đây ai cũng biết hết rồi!"

mọi người cười ầm lên, làm dương càng lúng túng. hắn chỉ muốn độn thổ ngay lập tức. còn hiếu thì quay lại nhìn dương với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn không hiểu gì, chỉ cười rồi nhấp một ngụm bia.

trời ơi... dương nghĩ thầm. nếu có ai đó đọc được suy nghĩ của hắn lúc này, chắc chắn sẽ biết hắn đang ghen một cách vô lý nhất trên đời.

\

dương đã uống thêm vài ly, và cái nóng từ rượu bắt đầu len vào từng thớ thịt. hắn lảo đảo một chút, ngồi sát lại gần hiếu hơn. mọi người xung quanh vẫn tiếp tục vui vẻ, nhưng với dương, chỉ có mỗi hiếu hiện hữu trong tầm mắt. hơi men làm hắn bạo dạn hơn, mắt cứ không thể rời khỏi nụ cười của người đối diện.

"hiếu..." dương lầm bầm, giọng lẫn chút men say, đôi mắt mơ màng. "anh hiếu đẹp thật đấy... đẹp kiểu... không tả được."

hiếu ngẩn ra, khẽ cười. "lại trêu anh rồi. cậu say quá rồi, về nghỉ thôi." nhưng dương không chịu dừng lại.

"đẹp như... như ánh trăng rọi xuống mặt hồ vậy, vừa sáng, vừa tĩnh lặng. đẹp như... như một bức tranh chưa bao giờ em dám nhìn gần. em nhìn anh mà cứ thấy... thấy như mình đang lạc vào đâu đó."

hiếu bật cười khẽ, nhưng cũng không khỏi đỏ mặt. "em uống bao nhiêu rồi mà nói linh tinh thế này?"

dương gục đầu lên bàn, nhưng mắt vẫn cứ dán vào hiếu, miệng không ngừng lẩm bẩm: "em nói thật mà... hiếu đẹp... đẹp kiểu như là... như thơ. thơ của xuân diệu, thơ của... à, em quên mất rồi... nhưng thật sự là đẹp lắm."

hiếu thở dài, cảm thấy tình huống này có chút buồn cười mà cũng không kém phần ngượng ngùng. anh cố trấn an: "thôi, để anh đưa em về nhé. nói mấy câu này, mai tỉnh lại em sẽ hối hận đấy."

dương cười khúc khích, lắc đầu: "không... em không hối hận. nói về anh, sao mà hối hận được. hiếu biết không, ngay từ lần đầu gặp, em đã thấy anh đẹp như một giấc mơ rồi. giờ ngồi gần thế này... càng đẹp hơn. như kiểu em đang... say... say rượu... mà cũng say anh nữa."

hiếu ngỡ ngàng, lòng khẽ rung động trước những lời nói bất ngờ ấy.

đôi tay anh khựng lại, không biết nên làm gì. giữa tiếng ồn ào của bữa tiệc, chỉ có tiếng thì thầm say đắm của dương là vang vọng mãi trong đầu anh.

"em... chắc là say quá rồi, về nghỉ đi..." hiếu cố nói một cách bình tĩnh, nhưng trái tim anh lại đập mạnh như trống trận.

dương ngẩng lên, ánh mắt mơ màng nhưng đầy chân thành: "ừ... em say, nhưng thật sự... em không chỉ say rượu đâu... mình say anh... say từ lâu rồi."

\

sau đêm nhậu đó, hiếu cảm thấy lạ lùng. cơn gió buổi sáng của tháng tám vẫn mát lạnh như mọi khi, nhưng trong lòng anh có gì đó không yên. những lời nói của dương tối qua cứ quanh quẩn mãi, lặp đi lặp lại như một khúc nhạc chưa dứt. "hiếu đẹp... đẹp như thơ," giọng dương trầm ấm, ngà ngà say nhưng lại chân thành đến lạ.

hiếu ngồi dậy, bó gối nhìn ra ngoài cửa sổ. anh hơn dương vài tuổi, luôn nghĩ mình trưởng thành và điềm đạm, nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên phức tạp hơn anh tưởng. từ trước đến giờ, hiếu chưa từng để ý nhiều đến những cử chỉ của dương – dù cậu ấy vẫn luôn chu đáo, chăm chỉ và dễ mến. nhưng giờ thì khác. ánh mắt dương, nụ cười của cậu ấy đêm qua cứ làm anh băn khoăn.

“chỉ là do say thôi, phải không?” hiếu tự hỏi, nhưng lại không thể dứt khỏi cảm giác ngượng ngùng mỗi khi nghĩ về nó.

tình huống ấy kéo dài đến chiều hôm sau, khi cả hai lại gặp nhau ở quán cà phê quen thuộc. dương bước vào, vẫn như mọi lần, nhưng khi hai ánh mắt vô tình chạm nhau, cả hai đều khẽ khựng lại. dương có chút lúng túng, còn hiếu thì vội quay đi, giả vờ tập trung vào tách cà phê trước mặt.

anh tú, ngồi ngay bên cạnh, lại chẳng để lỡ cơ hội. "hôm nay dương không có gì muốn nói với hiếu à? hôm qua say quá chắc quên hết rồi ha?"

hiếu đỏ mặt, định phản đối nhưng không nói nên lời. anh không muốn mọi người biết chuyện hôm qua, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng những lời của dương đã làm anh xao xuyến. dương thì ngồi im, cắn môi, rõ ràng đang tìm cách tránh ánh nhìn của mọi người.

“hôm qua… em say quá, không nhớ gì đâu,” dương gượng cười, tay vò lấy ly nước như đang cố che giấu sự bối rối.

hiếu định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên trấn thành bước vào, tay vỗ vai dương: “này này, dương! đừng tưởng anh không biết gì nhé. hôm qua mày khen hiếu đẹp hết lời, giờ lại nói là say à?”

mặt hiếu nóng bừng lên ngay lập tức, còn dương thì chết lặng, miệng mở ra định nói nhưng chẳng thành câu.

trong lúc cả hai đang lúng túng, trấn thành cười lớn, kéo cả đám vào một tràng cười vui vẻ. nhưng riêng hiếu và dương, lòng họ chẳng thể nhẹ nhàng như thế. hiếu khẽ liếc dương, cảm thấy lòng mình chợt rối bời hơn bao giờ hết.

và ngay lúc đó, trấn thành bỗng nhiên nói to: “này, sao không làm rõ luôn đi? dương, mày thích hiếu thật chứ?”

hiếu giật mình, tim như ngừng đập. dương đỏ mặt, đôi mắt nhìn xuống nhưng bàn tay siết chặt, run run. khoảng khắc ấy kéo dài như cả thế kỷ. dương ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên định, dù giọng vẫn lắp bắp:

“em… không phải chỉ vì rượu đâu, anh hiếu... em thực sự… em say anh thật sự.”

hiếu ngẩn người, tim đập thình thịch. không ai nói gì thêm, cả quán cà phê dường như ngưng lại.

trong giây phút đó, hiếu nhận ra, anh không chỉ là người lớn hơn, mà trái tim anh, từ bao giờ, cũng đã bị tình cảm của dương làm cho rung động.

hiếu chạy, trốn khỏi tình huống này.

\

đăng dương xịt keo trước phản ứng của minh hiếu, thay vì từ chối hoặc đồng ý, thì anh chọn chạy đi mất tiêu? hắn không hiểu! phản ứng kiểu gì mà dễ thương thế! người hắn thích có khác...

\

nhưng mà bảo không buồn thì đăng dương auto xạo.

\

hai tuần tránh mặt dương, hiếu cứ tưởng mình sẽ dễ dàng gạt bỏ đi những cảm xúc hỗn độn đó. nhưng càng cố lảng tránh, anh lại càng cảm thấy bối rối, và rồi, cuộc chạm mặt bất ngờ hôm ấy tại phòng tập đã khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

dương bước đến, không còn sự lúng túng hay đùa cợt như trước, thay vào đó là ánh mắt quyết đoán và đầy tâm tư. hiếu, như phản xạ, liền vội vàng đưa ly nước cam lên uống một ngụm, cố che giấu sự lo lắng trong lòng. nhưng dương không để cho anh thoát dễ dàng như vậy.

"anh hiếu," dương lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành, "em đã đợi anh suốt hai tuần nay. anh... định trốn em đến bao giờ?"

hiếu khựng lại. lời nói của dương như một cú đấm thẳng vào lòng anh, làm anh ngại ngùng chẳng biết phải đối diện thế nào. anh cười gượng, vờ như không nghe thấy câu hỏi ấy, chỉ chăm chú nhìn vào ly nước cam trên tay mình. "ừm... nước cam này... uống cũng được đấy... không ngọt quá," anh lắp bắp, cố tình lảng sang chuyện khác, "này, em uống ngọt cỡ nào? thích nước cam ngọt không?"

dương cười khẽ, đôi mắt nhìn hiếu không chớp, rồi cậu đáp với giọng chắc nịch, không còn vẻ ngại ngùng hay do dự nữa: "em thích ngọt. nhưng phải ngọt cỡ anh minh hiếu mới được."

hiếu thoáng giật mình, tim anh như bị thắt lại bởi câu trả lời của dương. "ngọt cỡ anh á?" anh cố cười, nhưng đôi tay đã bắt đầu siết chặt ly nước, "ngọt thế thì... uống làm sao nổi."

dương không vội trả lời, chỉ đứng đó, ánh mắt vẫn dõi theo hiếu một cách chăm chú. bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng nhưng cũng tràn ngập sự chân thật. dương tiến lại gần hơn, giọng nói trầm ấm vang lên, không còn chút nào của trò đùa hay sự lẩn tránh:

"anh hiếu," cậu nhẹ nhàng nói, "em thích anh. không phải chỉ vì những lời em nói lúc say đâu... em đã thích anh từ lâu rồi. mỗi lần nhìn anh, em đều nghĩ, làm sao có thể không rung động trước một người như anh chứ? anh chăm chỉ, giỏi giang, và lúc nào cũng làm người khác thấy thoải mái. nhưng cũng vì thế... em sợ anh không bao giờ để ý đến em."

hiếu cảm thấy như cả thế giới xung quanh mình đang quay chậm lại. từng lời của dương vang lên rõ ràng, chân thành đến nỗi không thể nào phủ nhận. anh ngồi im, nhìn dương một lúc lâu, rồi khẽ thở dài. trái tim anh lúc này rối bời, như bị giằng co giữa sự ngượng ngùng và một cảm xúc mà anh chưa muốn thừa nhận.

"dương à," hiếu nói khẽ, giọng anh nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn còn chút lúng túng, "anh không biết... anh không ngờ rằng em lại... cảm thấy như vậy."

dương cúi đầu, nụ cười trên môi thoáng buồn nhưng ánh mắt vẫn đầy hy vọng. "em biết, em biết anh sẽ bối rối... nhưng em không thể giấu được nữa. em chỉ muốn anh biết rằng, dù anh có chấp nhận hay không, em vẫn sẽ luôn ở đây... luôn thích anh."

lời nói ấy làm tim hiếu đập mạnh. chưa bao giờ anh cảm thấy ngượng ngùng đến thế, nhưng cũng chưa bao giờ anh nhận được một lời tỏ tình chân thành đến vậy. dương đã đặt cả trái tim mình ra trước mặt anh, không chút do dự, không chút che giấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top