Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15: Là đúng hay sai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nhạc xập xình trong quán bar cùng những vũ điệu tự do của các thanh niên tạo nên khung cảnh náo nhiệt đến độ náo loạn.

Cánh cửa ra vào một lần nửa được mở ra, bóng dáng cao ráo, kiêu hãnh cùng gương mặt hoàn mỹ thu hút ánh nhìn của mọi người. Dù gương mặt không chút sắc thái nhưng âm thầm tỏa ra một loại mị lực. Còn ai khác ngoài Dương Dương nửa?

Anh quét mắt một lượt rồi dừng ánh mắt tại bóng dáng một người. Nhắm thẳng hướng ai đó mà đi đến. Người con trai kia vẫn say mê nhấm nháp li rượu trong tay.

Từ phía sau, Dương Dương vỗ mạnh tay lên vai người kia làm anh ta có chút giật mình, tay cằm ly rượu khẽ rung lên, dứt khoát gọi:

- Trương Hàn!

Anh ta quay hoắc người lại, nhìn thấy Dương Dương, khoảng cách giữa hai chân mày dần giãn ra:

- Là cậu sao?

Dương Dương cười một cái, kéo ghế ngồi cạnh Trương Hàn. Bartender liền hỏi:

- Dương ca hôm nay dùng gì?

- Whisky.

Anh chàng bartender liền quay đi lấy rượu. Trương Hàn lên tiếng:

- Lâu rồi không đến, hôm nay gió độc nào thổi cậu tới đây vậy?

Dương Dương nhận lấy ly Whisky, nhấp một ngụm rồi đặt mạnh xuống bàn:

- Bạn bè trên dưới tròn mười năm, vậy mà có bạn gái lại không báo ông đây một tiếng, cậu giỏi thật.

Khóe môi Trương Hàn nhếch lên:

- Ghen sao? Tôi không phải kiểu có sắc quên bạn đâu!

- Ừm, tôi ghen đó! - Dương Dương là nói thật, anh đang ghen với Trương Hàn vì Trịnh Sảng.

Nhưng đối phương nghe vào lại nghĩ Dương Dương đang đùa hùa theo mình.

- Mà sao lại biết tôi có bạn gái? Lạ nha, thường thì chuyện yêu đương này của tôi, cậu đâu đếm xỉa tới!

Không trả lời câu hỏi của Trương Hàn, Dương Dương hỏi lại:

- Cậu đối với Trịnh Sảng là thật lòng, hay chỉ vui chơi qua đường như những người trước?

Trương Hàn lại cười một cái, nhấp một ngụm rượu rồi trả lời:

- Lúc đầu là đùa giỡn, nhưng dần lại thấy khá thú vị. Nói sao nhỉ? Cô ấy thông minh, thuần khiết, ngay thẳng, kiên cường. Nói chung giống như một loài mỹ vị lạ chưa từng nếm qua trước đây.

Nghe xong câu trả lời, Dương Dương rất không vui. Là bạn từ thỏa "cởi truồng tắm mưa", Dương Dương hiểu rõ Trương Hàn là loại trăng hoa không chung thủy. Thế nhưng lần này là Trịnh Sảng. Anh nên làm sao?

Dương Dương nhìn Trương Hàn, giơ cao ly rượu:

- Ly này tôi kính cậu. Trịnh Sảng là bạn tôi, là một người tôi xem trọng. Cạn ly này, tôi xin cậu đối tốt với cô ấy, đừng làm cô ấy buồn. - Dứt câu liền cụng mạnh ly mình vào ly của Trương Hàn tạo nên tiếng keng lớn, một hơi uống cạn rồi đứng lên rời đi.

"Tôi giao Trịnh Sảng cho cậu là đúng hay sai?"
_____

Mọi thứ vẫn trôi qua, kết thúc năm đầu đại học. Trịnh Sảng và Dương Dương từ nhỏ đã chăm ngoan, nên không bị nợ môn như một số sinh viên khác.

Trịnh Sảng công khai với Dương Dương chuyện hẹn hò cùng Trương Hàn sau khi biết kết quả thi cử. Nghỉ hè, Dương Dương hầu như không có nhiều cơ hội gặp Trịnh Sảng. Không nhiều cơ hội, anh tạo ra cơ hội. Nói anh có tâm tư riêng cũng được, anh chỉ muốn nhìn thấy cô, chắc rằng tên Trương Hàn kia không làm cô buồn. Muốn gặp, anh tìm đủ lí do...
_____

- Alo, Sảng Sảng à, mai người nhà mình từ quê lên chơi, cậu cùng mình đi mua đồ nấu một bửa được không? - Dương Dương nghe bên kia điện thoại là giọng có chút lưỡng lự.

- [Ả? Khi nào?]

- Sáng mai!

Bên kia truyền đến tiếng cười hì hì của Trịnh Sảng:

- [Chiều được không? Sáng mình đi chơi với Hàn Hàn rồi.]

Dù có chút khó chịu nhưng Dương Dương vẫn vui vẻ trả lời lại:

- Được!

Và sau đó Dương Dương nhờ gia đình bác hàng xóm cạnh nhà sang giả làm người nhà.
_____

- Alô, Sảng Sảng, chiều cậu rãnh không?

- [À... Năm giờ chiều trở đi mình rãnh, còn trước đó mình có hẹn cùng Hàn Hàn. Có gì không?]

- Mình có hẹn xem phim, đặt vé rồi nhưng cậu ta bận đột xuất. Đi xem một mình có chút không ổn nên hẹn cậu đi cùng. - Dương Dương thấy bản thân nói dối ngày càng giỏi. Vé là tự anh đặt, không có bạn nào cho anh leo cây cả, cũng là anh muốn xem phim với cô thôi.

- [Ờ... Được.]
_____

- Alô, Sảng Sảng, cậu hiện rãnh không? - Giọng nói Dương Dương có chút mệt mỏi.

- [Mình đang đi cùng Hàn Hàn. Giọng cậu sao khổ sở vậy?]

- À không. Cậu hẹn hò vui nha, mình không sao. - Xong không đợi Trịnh Sảng nói nửa Dương Dương liền tắt máy.

Anh không làm bộ, anh bệnh thật rồi. Thường ngày cao ngạo, mạnh mẽ nhưng hễ anh đỗ bệnh thì vô cùng thê lương như một đứa trẻ không có chút sức đề kháng.

Nếu lúc nãy Trịnh Sảng nói cô rãnh, anh sẽ nài nỉ cô sang chăm mình. Nhưng nghe đến cô đang cùng Trương Hàn hẹn hò, tâm trạng bỗng tuộc dóc trầm trọng. "Lại hẹn hò với Trương Hàn. Trương Hàn, Trương Hàn, Trương Hàn! Haizz..."

Nằm trên giường, mê mang không còn nhận thức được thời gian. Trên trán truyền đến cảm giác âm ấm. Thân thể nóng hổi khó chịu cũng được khăn bông ước nhẹ nhàng lước qua xoa dịu.

Khó khăn hé mở mí mắt nặng trĩu, trước mắt một mãn mơ hồ như có như không:

- Sảng... Sảng...? - Tâm trí Dương Dương dần chìm vào vô thức.

End chap 15.
Like và cmt để mình có động lực viết tiếp nha, yêu đọc giả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top