Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8. Dị ứng

"Kỉ niệm quả thực là thứ vô cùng đáng sợ, nó có thể nhấn chìm con người trong kí ức ngọt ngào và ăn mòn tâm trí từng ngày từng giờ, không thể thoát ra."
___

Vì ăn sủi cảo dù sao cũng không no được, nên tôi đã nấu cả cơm - một món canh, hai món mặn và một món xào.

"Đây là..." Kinh Vũ giật giật khoé miệng nhìn một bàn ăn

"Canh rau củ, tôm chua ngọt, gà rang muối, đậu đũa nấm kim xào thịt bò..." Tôi hào hứng giới thiệu. "Tuy hình thức có hơi lộn xộn nhưng chất lượng đảm bảo nha!"

Anh dường như không quan tâm lời tôi nói, chỉ lặng lẽ kéo tay tôi ra xem. Bàn tay đứt một hai chỗ đã được khéo léo băng lại mà vẫn bị con người tinh tường này để ý.

"Anh không tin được em nữa rồi, sau này nhất định đừng xuống bếp." Kinh Vũ nhíu mày quở trách

"Em biết rồi. Anh mau ăn đi!" Tôi cười hì hì, nhìn anh với vẻ mặt mong chờ

Đáp lại tấm chân tình của tôi, Kinh Vũ ăn rất nhiều, món nào cũng ăn cả.

"Sủi cảo em làm nhân gì vậy?" Anh hỏi

"Như bình thường a~ Có thịt, trứng, cải thảo, nấm, gia vị..."

"..."

Tôi khó hiểu hỏi lại anh. "Sao vậy?"

"Không có gì. Mau ăn thôi."

Anh nói rồi tiếp tục cúi đầu ăn, tôi cũng không để ý cho lắm.

"Ăn xong để anh rửa bát cho, em đi tắm đi."

"Được."

...

Khi tôi tắm xong, định ghé qua phòng anh đưa bánh ngọt thì lại thấy cửa đang khép hờ. Tôi vẫn rất lịch sự gõ cửa...

"Kinh Vũ?"

"Đừng vào đây"

"Anh làm sao thế?" Tôi nhíu mày

"Anh bảo em đừng vào!"

Anh đột nhiên gắt lên, tiếng thở gấp khiến tôi càng thấy không ổn, liền bỏ hết liêm sỉ để đẩy cửa xông vào...

"..."

Kinh Vũ đang không mặc áo, cả người đều nổi đốm đỏ. Tôi hoảng hốt chạy đến.

"Sao lại bị dị ứng?"

"Không có gì, bôi thuốc ngoài da là khỏi." Anh nhàn nhạt đáp

Sự dửng dưng này càng khiến tôi lo lắng, tôi giật lấy hộp thuốc trong tay anh.

"Có phải bữa cơm hôm nay có vấn đề không?"

Kinh Vũ nhìn tôi, chậm rãi nói. "Anh... không ăn được nấm."

Như vậy là tại sự sơ ý của tôi rồi? Đáng chết!

"Em... em không biết. Xin lỗi! Không phải do em cố ý đâu." Tôi cúi đầu hối lỗi

"Không sao... Khụ khụ."

Anh vừa nói xong thì ho sặc sụa, tôi vội vàng vuốt lưng cho anh. Nhìn sắc mặt này, có phải là dị ứng tới mức không thở được luôn không?

"Anh ... Chúng ta đi bệnh viện đi!"

Nói rồi tôi quyết định đỡ anh xuống giường, nhưng Kinh Vũ nhất quyết giữ tôi lại.

"Thời tiết mưa bão thế này, em định đi ra ngoài kiểu gì? Với lại em có biết lái xe không?"

"Em..." Tôi hoảng tới mức phát khóc luôn rồi. "Kinh Vũ à, anh đừng có làm sao đấy. Tất cả là tại em. Xin lỗi! Để em đi gọi xe cấp cứu."

"Cái đồ ngốc này!" Anh khó khăn đưa tay lau nước mắt cho tôi, an ủi. "Anh đã chết đâu, chỉ cần uống thuốc là được. Em giỏi như vậy, mau kiếm trong hộp cứu thương của em lấy thuốc cho anh."

"Được..." Tôi gật đầu, vội chạy đi tìm thuốc

...

Sau khi uống một liều dị ứng, anh có vẻ đã ổn hơn. Lúc này tôi mới bắt đầu bôi thuốc ngoài da cho anh...

"Sao anh biết mình bị dị ứng mà còn cố ăn chứ!" Tôi làu bàu

"... Quên."Anh đáp lại ngắn gọn, mắt vẫn nhắm nghiền

Nhìn anh như thế, tôi không nỡ tra hỏi nữa, liền im lặng bôi thuốc cho anh.

"Xong rồi, em về phòng đây. Có gì cứ gọi em!"

Tôi vừa quay người liền bị anh giữ tay lại,..

"Có gì thì còn gọi kịp à? Tối nay em ngủ đây đi."

Tôi tròn mắt nhìn anh, đại ca à, anh cũng tuỳ tiện quá rồi đấy!

Cuối cùng vẫn phải ở lại...

"Vì anh là người bệnh nên nhường giường cho anh đó!" Tôi nói rồi bắt đầu trải chăn xuống sàn nhà

"Ai bảo em ngủ dưới sàn?"

"..."

Câu nói của Kinh Vũ làm tôi đứng hình tập một. Không phải ý anh là ngủ chung giường chứ?

"Không thể để con gái ngủ dưới sàn được, cũng không thể để người bệnh như anh... nên bắt buộc phải nằm chung thôi." Anh thản nhiên nói

Tất nhiên tôi biết Lâm Kinh Vũ sẽ không bao giờ làm mấy chuyện ngược đạo lí, nhưng mà trái tim bé bỏng của tôi không chịu được a!

"Lấy cái này làm ranh giới." Tôi đặt chiếc gối ôm to đùng ở giữa giường. "Không được qua vạch!"

Nói rồi tôi mới an tâm trèo lên giường đi ngủ.

...

Khi thấy bên kia đã im ắng rồi, tôi mới lặng lẽ đẩy gối xuống thấp để lén nhìn mặt Kinh Vũ. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, gương mặt anh hiện lên thật hiền lành, không còn vẻ lạnh lùng cố hữu nữa...

"Anh... có thấy mối quan hệ của chúng ta khác trước rất nhiều không?" Tôi lẩm bẩm

Nhìn lại hai ngày ngắn ngủi, chúng tôi thực sự giống người yêu, thậm chí còn giống một đôi vợ chồng mới cưới. Đi siêu thị, nấu ăn, chơi đùa, chăm sóc nhau khi ốm, ngủ cùng nhau, bảo vệ và dịu dàng với người kia...

Lại còn có, nụ hôn tối qua nữa.

Nhưng sự thật Kinh Vũ vẫn là anh tôi, cả việc anh đối tốt với tôi, có lẽ cũng chỉ vì bổn phận... tôi không nên có những ảo tưởng vượt quá phép tắc như thế.

Không được! Nhất định không được động lòng!

Tôi quyết định từ giờ sẽ tỉnh táo hơn, sẽ không có suy nghĩ gì ngoài tình cảm gia đình với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top