Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại ủy ban dân cư, một viên cảnh sát đang trao đổi cùng chủ nhiệm Lữ của Ủy ban, trên bàn có một quyển sổ ghi chép nhỏ, Trần Hựu Duy cùng Hoàng Gia Tân ngồi cạnh viên cảnh sát.

Người này tiếp nhận một xấp tài liệu, truyền cho Trần Hựu Duy và Hoàng Gia Tân xem một chút, là danh sách nhưng tội phạm mới ra tù và những người có bệnh về thần kinh.

"Đây là cảnh sát Trần và cảnh sát Hoàng của đội Hình sự, có vài tình huống muốn nhờ bác tìm hiểu một chút", viên cảnh sát nói với chủ nhiệm Lữ.

"Không thành vấn đề, muốn biết cái gì?"

"Muốn hỏi thăm một chút thôi ạ", Trần Hựu Duy nói, "Ông chủ, cũng là giáo viên phòng khiêu vũ, Hà Sưởng Hy, bác biết không?"

Trần Hựu Duy cũng không nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ dùng phương thức này hỏi thăm Hà Sưởng Hy.

"Có biết. Là thầy Tiểu Hà, bác cũng từng đến đó."

"Anh ấy không phải người ở đây sao?"

"Cậu ấy không phải người ở địa phương này, chắc là hơn một năm trước, mới tới đây."

Trần Hựu Duy nhớ ra bọn họ quen biết cũng không bao lâu. Lần đầu tiên gặp nhau, Hà Sưởng Hy có từng nói "Tôi là thầy dạy nhảy. Cậu làm nghề gì?"

Trần Hựu Duy không có ý định nói về hắn, liền nói, "Giúp các bà qua đường, tiện thể cứu vớt thế giới, kiểu thế."

Chủ nhiệm Lữ nói tiếp, "Tiểu Hà là một chàng trai rất đáng tin cậy, điệu nhảy nào cậu ấy cũng có thể dạy, dance sport, múa Latin, tôi học nhảy ở đấy xong nhảy khá quen mắt, không tệ lắm, hồi trước...", chủ nhiệm Lữ đột nhiên dừng lại, có lẽ đã nhớ tới nạn nhân từng học ở đây.

"Vậy anh ta có người yêu chưa?" Hoàng Gia Tân hỏi.

"Cái này, thật sự không có. Trước nghe nói có người đang đeo đuổi cậu ấy, sau đó cũng không thấy kết quả gì. Cậu ấy đều là nói không quá hợp."

-

"Hôm nay em có thấy anh."

"Ở đâu?"

"Red Panda."

Trần Hựu Duy ở trên giường chơi gạt tàn thuốc cầm tay của Hà Sưởng Hy, một vật trang trí nhỏ hình tròn, trông hơi giống đồng hồ quả quýt, Hà Sưởng Hy hình như thích những thứ như thế này phải không.

"Em thích cái này à?" Hà Sưởng Hy tiến dến phía sau Trần Hựu Duy, đặt đầu trên vai hắn, ngón tay xuyên qua khe hở của Trần Hựu Duy đụng vào cái gạt tàn thuốc, "Tặng em, dù sao anh cũng còn một cái nữa."

Trần Hựu Duy nắm chặt cái gạt tàn thuốc, tất nhiên cũng sẽ nắm được tay Hà Sưởng Hy.

Hà Sưởng Hy tựa trên vai Trần Hựu Duy, nghiêng đầu nhìn hắn, "Em thấy anh mà sao không gọi anh?"

"Em ở trên xe, đi ngang qua nhìn thấy anh." Trần Hựu Duy tự nhiên nói dối.

"Ồ...", Hà Sưởng Hy không mặn không nhạt đáp lại, cái gạt tàn thuốc trong tay Trần Hựu Duy rơi xuống giường, tay Hà Sưởng Hy thay thế cái gạt tàn thuốc bị Trần Hựu Duy nắm lấy.

"Em muốn đến phòng khiêu vũ xem", Trần Hựu Duy nói.

"Sao mà tự dưng lại nghĩ đến chuyện này vậy? Trước đây anh gọi em tới, không phải em nói là em không biết nhảy nên không đến à?"

"Em sẽ không nhảy đâu", Trần Hựu Duy thừa nhận, "Em muốn xem anh nhảy."

"Được đó, tối đến nhé."

-

Trần Hựu Duy đến lúc tám giờ tối, trong phòng khiêu vũ đã đầy những đôi nam nữ khiêu vũ, hắn đứng bên cạnh tìm một hồi là nhìn thấy Hà Sưởng Hy, anh ngồi ở một cái ghế dài, ánh mắt nhìn lên sân khấu, như đang thả lỏng, trên tay cầm một điếu thuốc.

Phòng khiêu vũ tràn đầy tiếng nhạc, trên trần nhà đèn tròn lập loè, nam nữ chuyển động đảo qua đảo lại, bóng hắt lên tường màu đỏ như một loài động vật nào đó đang ẩn núp. Trần Hựu Duy vốn định đi tới, lại phát hiện ở trong góc có một người đàn ông giống như đã từng quen biết, ánh mắt rơi vào Hà Sưởng Hy.

Chớp mắt một cái, Hà Sưởng Hy đứng lên đi về phía sau phòng khiêu vũ, người đàn ông trong góc theo sát phía sau, Trần Hựu Duy cũng vội vàng đi theo.

Phía sau phòng khiêu vũ đặt vài bàn bi-a, chỉ có một hai bàn là có người đang đánh, Hà Sưởng Hy tiếp tục đi, người đàn ông phía sau thì nhìn ngó xung quanh, phía sau chỗ này là cửa sau của phòng khiêu vũ, đường nối một bên là cửa thang gác, Trần Hựu Duy đứng ở cạnh cửa quan sát một hồi, người kia từ từ đi vào đường nối, chờ người đi vào, Trần Hựu Duy mới chậm rãi vào theo.

Ở đường nối chỉ có đèn cầu thang yếu ớt chiếu, Trần Hựu Duy đi tới thì thấy trong lối đi không có một bóng người, một bên đường nối khác là toilet, người kia nếu không đi vào toilet, thì có lẽ đã đi vào cầu thang rồi.

Trần Hựu Duy đang do dự có nên vào toilet hay không, cửa phòng rửa tay mở ra, Hà Sưởng Hy từ bên trong đi ra, nhìn thấy Trần Hựu Duy thì hơi kinh ngạc, "Em đến lúc nào thế?"

Trần Hựu Duy cũng hơi kinh ngạc, nhưng hắn không biểu hiện ra, "Vừa nãy."

"Đứng đây làm gì? Em muốn đi WC à?"

"Không."

Trần Hựu Duy lùi một bước, Hà Sưởng Hy tiến lên kéo hắn trở về phòng khiêu vũ.

"Lần đầu tiên em đến đây đúng không. Anh nói cho em biết nha, anh không chỉ là thầy dạy khiêu vũ, anh còn là ông chủ của nơi này đấy", Hà Sưởng Hy nói, Trần Hựu Duy nhìn anh có chút đắc ý liền nở nụ cười, "Chào ông chủ lớn, xin hỏi ngày hôm nay ngài có điều gì muốn chỉ bảo?"

Bọn họ đi vào phòng khiêu vũ, Hà Sưởng Hy đặt tay Trần Hựu Duy trên người mình, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, bắt đầu chuyển động theo âm nhạc.

"Ngay lúc này hả?" Trần Hựu Duy nói.

"Vậy em còn muốn như thế nào nữa?" Hà Sưởng Hy hỏi.

"Em sợ lát nữa em sẽ giẫm vào chân anh."

"Không đâu."

Bởi vì một giây sau, giày của Trần Hựu Duy đã bị Hà Sưởng Hy nhẹ nhàng đạp một cái, Hà Sưởng Hy bật cười, muốn nhìn phản ứng cảu Trần Hựu Duy, Trần Hựu Duy vốn định không để ý tới anh, ngẫm lại rồi lại cố ý giẫm một phát, "Anh thật ấu trĩ!"

"Em cũng rất ngây thơ!" Hà Sưởng Hy cười nói.

Bọn họ theo tiếng nhạc, thân thể dính chặt vào nhau, chậm rãi xoay quanh, hòa vào trong đám người.

-

Trần Hựu Duy đã lâu rồi không trở về nhà.

Nhà của hắn ở trong một khu chung cư cũ, mặt tường xi măng xám xịt, leo cầu thang lên lầu ba, căn thứ hai bên trái, chính là nhà của Trần Hựu Duy.

Trần Hựu Duy rất ít khi ở nhà, sống một mình, không có gia đình nên không cần mỗi ngày đều về nhà, khi có án thì hai ba ngày không về nhà là chuyện thường, hắn thường cùng Hoàng Gia Tân ở lại kí túc xá, đều chỉ là để cho tiện; khi không có án, hắn thường sẽ đến nhà Hà Sưởng Hy, dù sao người kia cũng không chê hắn, chỉ cần chịu để anh chờ, anh sẽ đợi.

Trần Hựu Duy nhấn mở đèn, không có phản ứng gì, quả nhiên là bị cắt điện.

Hắn đi tới bên giường ngồi xuống, mở ngăn tủ bàn làm việc, một khẩu súng đặt trên một tấm ảnh, Trần Hựu Duy dời cây súng kia, lấy bức ảnh ra, thấy rõ mặt của từng người trong ảnh.

Một năm trước.

Hai thanh niên đang mặt đối mặt ngồi cúi đầu ăn bánh bao, tường cửa hàng lát gạch men sứ màu xanh lam, không ai lau dọn góc tối dính đầy vết bẩn, bọn họ ngồi ở nơi sâu kín nhất trong cửa hàng, cửa ra vào được che bằng rèm nhựa màu xanh.

Lúc này đang là mùa hè, một buổi tối khá ít khách, hai người thanh niên này một cao một thấp, cắm cúi ăn đến mức đầu đầy mồ hôi, áo khoác treo ở lưng ghế. Đột nhiên một loạt tiếng bước chân vang lên, mấy người đẩy rèm nhựa đi vào, vây quanh hai thanh niên, cũng không ngồi xuống.

Động tác ăn bánh bao của hai thanh niên ngừng lại, trong nháy mắt liền biết việc lớn không xong, người thấp hơn đứng lên, muốn xông ra phá vòng vây, bị đội trưởng Lâm Du Thực vồ tới đè lại, bị đánh ngã lăn ra đất, người cao lập tức giơ hai tay lên, Trần Đào lấy còng từ lưng quần định còng người cao lại, bàn tay người cao đột nhiên hướng về túi tiền treo trên ghế, móc ra một cây súng lục, nã thẳng vào Trần Đào, máu tươi bắn lên trên rèm nhựa, Trần Đào lập tức ngã nhào xuống đất. Vương Dịch chửi thề một tiếng, xông tới giành súng, tiếng súng thứ hai vang lên, tiếp theo rất nhanh là phát súng thứ ba. Người cao đẩy Vương Dịch dính hai phát súng vừa ngã nhào lên người gã qua một bên, lúc này Trần Hựu Duy đứng xa nhất giơ súng lên, hướng về phía người cao bắn ba phát súng, người cao cũng bắn phát súng cuối cùng, viên đạn sượt qua cánh tay Trần Hựu Duy, Trần Hựu Duy nghiêng người ngã trên mặt đất, người cao mất mạng tại chỗ.

Lâm Du Thực rút súng ra áp chế người thấp, tại hiện trường bỗng nhiên chỉ còn lại tiếng gã chửi bới và tiếng còng số 8 lạnh lẽo vang lên, Trần Hựu Duy nằm trên đất toàn thân run rẩy, dùng tay cầm súng chặn vết thương, máu tươi vẫn chậm rãi tuôn ra, tạo thành một bãi máu trên nền đất.

Sau đó Trần Hựu Duy mang vết thương tham gia lễ truy điệu của Vương Dịch và Trần Đào, người nhà Vương Dịch và Trần Đào khóc không thành tiếng, Trần Đào là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội, Vương Dịch là chiến hữu cũ của đội trưởng Lâm , Lâm Du Thực đứng trên đài nói chuyện được một nửa, sau đó không nói nổi nữa.

Buổi tối hôm đó Trần Hựu Duy nằm trên giường ngủ, ngủ cho đến khi lạnh cứng cả người mới tỉnh lại, đắp chăn kín người vẫn lạnh, hắn đứng dậy dùng tay sờ soạng trong bóng tối để đi đun nước, may là còn có gas. Hắn hơ tay gần bếp để sưởi ấm, không có ánh đèn nên trong phòng hoàn toàn là một vùng tăm tối, chỉ có ánh lửa đang lóe lên, Trần Hựu Duy nhìn ngọn lửa, cười nhạo mình sống cứ như người cổ đại.

Hắn đốt nến, cầm trở lại giường, dùng ngọn nến châm thuốc, vừa rút ra hai cái, điện thoại của hắn vang lên, hắn ngậm thuốc lên môi, đưa tay mò túi áo khoác, một vật theo điện thoại cũng bị móc ra, hắn một tay nghe điện thoại, một tay khác cầm lấy vật kia, là cái gạt tàn thuốc cầm tay.

Trong điện thoại xuất hiện tiếng của Hoàng Gia Tân, "Cái người Hà Sưởng Hy đó, tớ vừa tra được anh ta còn có một anh trai sinh đôi, một năm trước chết rồi, khả năng đây chính là lí do anh ta đến đây".

Trần Hựu Duy nghe điện thoại, dập điếu thuốc còn đang cháy dở vào trong cái gạt tàn thuốc trông giống như đồng hồ quả quýt, ánh lửa vừa lóe lên, trong nháy mắt lại bị bóng đen bao trùm.

-

Hà Sưởng Hy đến sớm hơn Trần Hựu Duy, chọn vị trí bên cửa sổ, như vậy Trần Hựu Duy chạy xe điện đến là có thể nhìn thấy Hà Sưởng Hy đội mũ nồi màu trắng, ngồi ở đó xem menu.

Dựa theo lý luận của rất nhiều người, muốn đem hai người nào đó kéo thành một đôi thì môn đăng hộ đối rất quan trọng, lớn tuổi phải đi cùng người tuổi cao, đã ly dị ở bên người đã li hôn, thực ra cũng giống như trò chơi tìm điểm giống nhau, như dùng muôi vớt hết đồ bên trong lên, không thích hợp thì bỏ đi, còn lại đều sẽ là thứ người ta muốn.

Trần Hựu Duy lần đầu gặp được Hà Sưởng Hy là ở trung tâm môi giới hôn nhân, hắn qua đó tra án, ở nơi ấy nhìn thấy Hà Sưởng Hy, xem ra cũng giống như Trần Hựu Duy không nên xuất hiện ở nơi đó. Trần Hựu Duy lúc ấy có một ảo giác kỳ quái, hắn luôn cảm thấy Hà Sưởng Hy dường như thiếu mất một mảnh. Chính vì như thế, hắn và Hà Sưởng Hy mới bị muôi vớt ngăn lại, còn lại hai cá thể kì quái không hợp cách.

Trên bàn đã đầy đồ ăn, một đĩa cá chua ngọt rất to đặt ở ngay chính giữa, Trần Hựu Duy gắp một miếng bỏ vào miệng.

"Vẫn có cảm giác là anh nấu sẽ ngon hơn", Trần Hựu Duy nói.

"Anh còn tưởng em không thích cùng anh ra ngoài ăn cơm đấy", Hà Sưởng Hy nói.

"Sao mà có chuyện đó được chứ!"

"Thế sao em còn bắt anh nấu, không ra ngoài mà ăn?"

"Em dùng trực giác, khẳng định anh nấu ngon hơn."

"Ngay cả chuyện anh có nấu được hay không em cũng không biết, thế mà dám khẳng định như vậy?"

Trần Hựu Duy lại gắp một miếng cá, cao thâm khó dò nói: "Bởi vì tín ngưỡng sẽ sản sinh kỳ tích."

"Vì thế nên em dùng ý niệm to lớn để nghĩ anh sẽ nấu ăn là anh nấu được à", Hà Sưởng Hy lườm hắn một cái, "Sức mạnh thần bí, hừ?"

Sau khi ăn xong con cá chua ngọt nằm dưới lớp bột mì, bọn họ ăn xong tính tiền rồi đi ra cửa phòng ăn, Hà Sưởng Hy đứng một bên thở ra khói trắng, đã đội xong mũ và chờ Trần Hựu Duy lấy xe, xe điện Trần Hựu Duy đi mượn bị để tùy ý ở một bên, hắn đối xử với nó như với một con lừa, chẳng buồn xích lại, treo đại cái khóa cho xong việc.

Trần Hựu Duy đến gần xe điện nhỏ, hắn liền phát hiện trên mặt tuyết có một loạt vết chân. Vết chân rất mới, có thể thấy được người để lại vết chân này vừa rời đi không bao lâu, người này đứng trước cái xe điện, vết chân qua lại bồi hồi một lúc, sau đó mới rời đi, không biết đi về nơi nào, xa một chút nữa vết chân rất có thể đã bị xe cộ xóa sạch dấu vết.

Có người đang theo dõi bọn họ, đây là điều chắc chắn. Trần Hựu Duy nghĩ. Không phải đang theo dõi hắn, mà là đang theo dõi Hà Sưởng Hy. Người này có thể chính là người trước kia đang theo dõi Hà Sưởng Hy, trực giác của hắn nói với hắn, người này là người xấu.

Lúc này có tiếng nhạc lúc ẩn lúc hiện truyền tới, ngẩng đầu nhìn sang, ở phía xa có một sân trượt băng, mọi người vây quanh đèn lớn cùng trượt băng, có người xoay người, nhìn từ xa trông như đang được bao quanh bởi hoa tuyết.

"Oa!", trong giọng nói của Hà Sưởng Hy lộ ra sự hào hứng, anh ngẩng đầu lên nhìn tuyết, hướng về sân trượt băng bên kia tiến hai bước, sau đó quay đầu nhìn Trần Hựu Duy, "Hay là chúng ta đi trượt băng đi?"

Trần Hựu Duy đứng nhìn hắn, Hà Sưởng Hy đưa tay làm động tác dẫn múa, ở sân trượt băng bên kia truyền đến bài "Dòng sông Đa nuýp xanh", hình như anh ấy rất vui, không biết là tại sao, có thể là bởi vì vừa nãy ăn cơm đã uống hai chén rượu. Trần Hựu Duy bỗng nhiên nhận ra đây là lần đầu tiên hắn xem Hà Sưởng Hy khiêu vũ, mặc dù là tự nhẩm ra điệu nhạc trong đầu, ở dưới tuyết cười ngây ngô. Tuyết rơi trên người anh, dáng người anh mềm mại tựa như Hồ Điệp vỗ cánh.

Nếu là bình thường, Trần Hựu Duy rất tình nguyện đưa Hà Sưởng Hy qua con đường tối đen, đến sân trượt băng kia, cùng anh lăn lộn mấy vòng. Nhưng Trần Hựu Duy lo lắng mấy vết chân xung quanh cái xe điện của mình, trực giác của hắn nói cho hắn biết, nếu như bọn họ đi về phía bên kia, người kia nhất định sẽ xuống tay.

Nếu Trần Hựu Duy nhẫn tâm muốn đánh vỡ niềm vui của Hà Sưởng Hy, hắn phải nói một điều gì đó khiến Hà Sưởng Hy bỏ đi ý định trượt băng, tùy tiện cái gì cũng được, hắn vốn có thể nói chút chuyện không đến nơi đến chốn, nhưng hắn không nói, không muốn không nắm bắt được lí do của rất nhiều chuyện.

"Hà Sưởng Hy, em có thể hỏi anh một chuyện không."

Hà Sưởng Hy dừng bước. Trần Hựu Duy nghĩ, hiệp cuối rồi, vậy thì ngả bài thôi.

"Anh sinh đôi của anh tại sao lại mất?"

Hà Sưởng Hy chậm rãi xoay người, thở ra một màn sương trắng, ánh mắt của anh rất bình tĩnh, vừa không nghi hoặc vừa không sợ hãi, chỉ nhìn thẳng Trần Hựu Duy. Trần Hựu Duy đương nhiên không thể nào nhìn ra suy nghĩ của Hà Sưởng Hy, nếu như hắn có thể biết, nếu như hắn có thể lẻn vào biển sâu đen kịt, lẻn vào trong đầu Hà Sưởng Hy, sẽ ở nơi xa xôi tìm tới anh, giống như mình không có bộ tộc, mất đi bạn bè, chỉ còn dư lại đặc điểm đặc thù mà bị đánh dấu, sau đó hắn có thể giống như bị thả trong một nơi phân loại những kẻ đồng nhất, chỉ có hai người bọn họ.

Hà Sưởng Hy đưa tay ra, làm một tư thế mời nhảy, "Em tới đây, anh sẽ nói cho em biết."

Có thể còn không phải là hiệp cuối cùng.

Trần Hựu Duy nghĩ, không do dự mà đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top