Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 470: Ngoại truyện Đế Hậu (46): Dung Lịch cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến 8 rưỡi anh về." Dung Lịch thay giày rồi dựa vào tủ giày cạnh cửa hơi cúi đầu, "Hôn một cái nào."

Tiêu Kinh Hòa mỉm cười rồi hôn nhẹ lên khóe môi anh một cái.

Sau khi Dung Lịch đi, cô đang định đi đánh răng rửa mặt thì Hà Lương Thanh gọi điện thoại tới.

"Lương Thanh."

Hà Lương Thanh nói trong điện thoại: "Mai giúp mình chuyển nhà nhé."

Tiêu Kinh Hòa đi đến bàn ăn rót một cốc nước ấm: "Cậu định chuyển về à?"

"Ừ, Giang Bùi đã bị bắt rồi." Hà Lương Thanh nói, "Mình cứ ở nhà người ta mãi cũng không ổn."

Chỗ cô đang ở bây giờ là của Dung Đường, Ninh Dã ở ngay bên cạnh, hơi không tự nhiên, không thích hợp ở lâu dài.

Tiêu Kinh Hòa uống nước rồi ôm gối ôm ngồi xuống sofa nghĩ một lúc, sau đó quyết định nói toạc ra: "Lương Thanh này, cậu biết rõ báo ân chỉ là cái cớ thôi đúng không. Ý định của Dung Đường và Ninh Dã đều không phải như vậy."

Hà Lương Thanh im lặng một lúc: "Mình biết."

Cô vốn thông minh lanh lợi, cho nên Tiêu Kinh Hòa không cần phải nói nhiều: "Vậy cậu nghĩ thế nào?"

"A Hòa à," Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng, "Cậu ấy còn nhỏ lắm." Quá trẻ cho nên vẫn chưa nhìn thấy thế giới muôn màu ngoài kia, chỉ nhìn thấy cái vòng trước mặt mà đã cho rằng đó là tất cả.

Tiêu Kinh Hòa không hề nghĩ vậy.

"Theo mình thì đây không phải lý do." Cô hiểu Hà Lương Thanh, cuộc hôn nhân thất bại của ba mẹ cô ấy đã để lại quá nhiều ấn tượng tiêu cực, cho nên khi đối diện với chuyện tình cảm thì cô ấy cũng đắn đo nhiều hơn. Không nói những chuyện này nữa, cô lại hỏi Hà Lương Thanh, "Chuyện khác thì mình không bàn đến, mình chỉ muốn hỏi, cậu có thích cậu ấy không?"

Hà Lương Thanh im lặng.

Cô có thích không à?

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.

Cô nói với Tiêu Kinh Hòa "lát nói tiếp nhé" rồi đi mở cửa. Ánh đèn hành lang có chút mờ tối. Ninh Dã đứng ngược sáng trước cửa nhà cô. Hoodie màu trắng phối với quần thể thao màu đen, mái tóc xanh lá gần đây cũng đổi sang màu đỏ rượu nhàn nhạt, một màu sắc ngông nghênh phách lối nhưng lại rất hợp với cậu.

Toàn thân cậu tràn ngập hương vị thanh xuân, đẹp tựa như bức tranh đương đại, đường nét màu sắc rõ ràng.

Cậu ấy vốn rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt một mí kia, đuôi mắt hơi cong, nếu không cười thì có cảm giác lạnh lùng, nhưng chỉ cần cười lên sẽ vô cùng trẻ trung: "Lúc nãy tôi đi siêu thị với mẹ, mua xoài cho chị này."

Trong số các loại hoa quả thì cô thích ăn xoài nhất.

Hà Lương Thanh nhận lấy túi quả trong tay cậu: "Cảm ơn cậu."

Cậu đứng ở cửa không vào, lông mày cau lại tựa như đang lo nghĩ gì đó.

"Nhà cô nấu cơm có việc," Cậu thận trọng hỏi bằng đôi mắt đầy mong đợi, "Tôi có thể qua chỗ chị ăn cơm không?"

Dung Đường từng nói tính cách của Ninh Dã không tốt, mong cô rộng lượng nhiều hơn.

Hình như không phải như vậy.

Khi gặp cô, cậu ấy luôn rụt rè cẩn thận, lúc nào cũng như đang lấy lòng cô vậy.

Hà Lương Thanh không thể nói ra lời từ chối: "Được." Đây đã là lần thứ tư trong tuần cậu ăn cơm ở chỗ cô rồi.

Càng ngày số lần đến càng tăng lên, cô cũng dần dần biết được sở thích của cậu. Cậu không ăn được cay, thích ngọt, lần trước cô làm sườn xào chua ngọt, cậu ăn liền ba bát cơm, hơn nữa cậu đặc biệt thích ăn cà chua.

Buổi tối cô làm thêm một đĩa trứng xào cà chua và canh tôm rong biển cà chua.

Khi ăn gần xong bữa cơm cô mới nói: "Ngày mai tôi sẽ dọn đi."

Thìa canh trong tay Ninh Dã rơi xuống đất.

Cậu ngẩn ra một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn cô, tóc mái che mất ánh sáng, những hình ảnh vụn vỡ ánh lên trong mắt: "Chị không đi có được không?" Trong ánh mắt cậu có chút hoảng loạn.

Hà Lương Thanh lắc đầu.

Cậu chau mày, cúi đầu xuống: "Tôi ăn no rồi." Cậu đứng đậy, đầu vẫn cúi xuống, giọng cũng nhỏ hơn, rầu rĩ không vui, "Tôi ra ban công một lát, chờ chị ăn xong sẽ vào rửa bát."

Hà Lương Thanh định gọi cậu lại nhưng lời đến cửa miệng lại không phát được ra thành tiếng, hai tay đặt dưới bàn nắm chặt lại đến toát cả mồ hôi.

"Lương Thanh."

Ninh Dã chợt quay đầu lại, đột ngột gọi tên cô.

Cô ngẩng đầu: "Ừ."

Cậu do dự một lúc lâu giống như cố lấy toàn bộ can đảm: "Nếu tôi sửa lại số tuổi trên hộ khẩu và chứng minh thư thành bằng tuổi chị," Cậu dừng lại một lát, bàn tay vò vò mái tóc một cách thiếu tự nhiên, "Như vậy thì tôi có thể theo đuổi chị không?"

Hà Lương Thanh á khẩu.

Không chờ được câu trả lời, cậu bối rối mím môi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi dép caro màu xanh trắng dưới chân.

"Đừng đổi." Hà Lương Thanh nói.

Cậu bị từ chối rồi....

Cậu lại giật mái tóc của mình, khiến kiểu tóc rối tung cả lên, vẻ mặt rất hụt hẫng thất vọng.

"Được."

"Hả?" Cậu ngẩng đầu nhìn cô, hơi ngơ ngẩn.

Cô đi tới, nói nốt nửa câu còn lại: "Cậu có thể theo đuổi tôi."

A Hòa hỏi cô có thích cậu ấy không?

Thích chứ.

Nếu cô không thích thì sẽ không dọn đến đây ở, cũng sẽ không đi quan tâm một người chẳng có tý quen biết gì một cách không có giới hạn như vậy.

"Ừm, vậy tôi theo đuổi chị nhé."

Ninh Dã đứng trên ban công cười híp cả mắt.

7 giờ tối, khi Dung Lịch đến bệnh viện thì Lục Khải Đông đã ở đó rồi. Để phối hợp diễn màn kịch của Hoắc Thường Tầm, anh ta cũng nghiêm chỉnh khoác lên mình bộ đồ cách li màu xanh, cửa phòng bệnh đóng lại là hiện rõ bản chất, nằm chình ình ra trên ghế, gác chân lên, phanh áo cách ly ra bóc cam ăn ngon lành. Đến khi Dung Lịch bước vào anh ta mới đằng hắng một tiếng: "Đến rồi à."

Hoắc Thường Tầm ngồi trên giường bệnh, gương mặt anh tuấn không còn chút màu sắc nào, trên má trái có vết xước, cổ tay thì quấn băng. Anh ta đang phì phèo khói thuốc, ánh mắt vô thần, cả người gầy rộc đi, nhìn giống như bệnh sắp chết vậy.

Đụng xe là thật, vết thương cũng là thật, chỉ là không nghiêm trọng đến mức đó thôi.

Cũng may anh ta được cái mã đẹp trai, cho dù có muốn chết không muốn sống thì dung mạo vẫn đẹp tuyệt trần.

Dung Lịch kéo ghế ngồi xuống: "Tắt thuốc đi."

Hoắc Thường Tầm rít một hơi rồi thành thạo phun ra một vòng tròn khói, không hề có ý định tắt thuốc: "Ông đây đang bực bội trong người."

Dung Lịch không buồn tranh cãi, dập luôn điếu thuốc của anh ta, dúi vào gạt tàn rồi nhẹ nhàng nói: "Gần đây chúng tôi không tránh thai, tôi không muốn hút thuốc thụ động."

Không tránh thai ư?

Đậu xanh rau má, Lục Khải Đông suýt nữa thì sặc cam: "Không phải chứ, chưa gì đã muốn có con rồi à?"

Nhóm người bọn họ chưa tới 30 thì nhất định không chịu bước vào nấm mồ hôn nhân chứ đừng nói đến người cổ hủ như Dung Lịch. Ấy vậy mà anh vừa nói muốn chửa trước cưới sau cơ đấy.

Dung Lịch vẫn nhẹ nhàng nói: "Ừm, tôi muốn kết hôn rồi."

Nói đến kết hôn là nhìn anh hiền hậu hẳn.

Không biết người khác nghĩ thế nào nhưng Lục Khải Đông lại luôn ngửi thấy mùi chán ghét – hôn – nhân.

Đôi mắt Hoắc Thường Tầm vẫn lạnh lùng, bởi vì gầy đi nên khuôn mặt anh ta càng góc cạnh hơn: "M* nó, cậu đến đả kích tôi à?"

Dung Lịch không trả lời.

"Đều sắp xếp cho cậu xong rồi, chỉ cần người xuất hiện là sẽ tìm được cho cậu thôi. Nếu như không chịu xuất hiện," Anh vẫn nói rất ung dung, "Thì buông tay đi là vừa, trong tim cô ấy không hề có cậu."

Hoắc Thường Tầm hừ lạnh một tiếng.

"Buông tay á?" Anh ta nắm chặt tay đấm mạnh xuống giường bệnh, cáu kỉnh kéo kéo cổ áo bệnh nhân rồi liếc Dung Lịch một cái, "Cậu thấy tôi có giống người như vậy không?"

Nếu cô ấy không tới thì cho dù có lật cả bầu trời anh ta cũng phải tìm được cô, sau đó bắt cô lại. Nếu cô ấy dám chạy thì anh ta sẽ nhốt cô lại.

Lục Khải Đông trợn mắt: "Gì vậy? Tên ác bá nhà cậu còn định cưỡng ép con nhà người ta nữa à."

Hoắc Thường Tầm nhướn mày, ánh mắt sâu hun hút: "Không được à?"

Đâu chỉ là cưỡng ép thôi đâu, anh còn muốn cô mang thai con của anh nữa, để xem cô có cần ba của con mình không.

Lục Khải Đông cười khẩy ném một miếng cam vào mồm: "Thằng chó Hoắc, tìm hiểu về tội cưỡng hiếp đi."

Hoắc Thường Tầm nghiến răng ném gối qua.

Lục Khải Đông vừa trốn vừa cười như được mùa.

Dung Lịch xem đồng hồ, duỗi chân ra, tư thế ngồi rất thoải mái: "Người của cậu tôi đã giúp cậu tìm rồi, bây giờ đến chuyện của tôi."

Anh em khỉ gì mà coi nhau như lừa như ngựa hết thế.

Lục Khải Đông vung tay, vỏ cam trong tay bay theo một đường cong vi diệu vào thùng rác: "Cậu lại muốn làm gì?"

Dung Lịch nói hai chữ ngắn gọn: "Cầu hôn."

Lục Khải Đông há hốc miệng.

Hoắc Thường Tầm tức điên người.

Anh ta lại càng bực bội rồi, mặt hầm hầm gằn giọng: "Đ*ch m*! Có thể đừng cầu hôn trong lúc ông đây đang thất tình không?"

Dung Lịch chầm chậm phun ra hai chữ: "Không thể."

Hoắc Thường Tầm chỉ muốn trào máu. Phải đến 10 rưỡi tối Dung Lịch mới quay về nhà.

Tiêu Kinh Hòa nghe thấy tiếng mở cửa, đang ngồi trên ghế sofa liền đứng dậy: "Anh về rồi à."

Ngoài trời chưa mưa, mây đen đã tan đi, để lộ một vầng trăng bán nguyệt với ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Dung Lịch cất gọn ô rồi đi tới bên cạnh ghế sofa: "Sao em vẫn chưa ngủ?"

Lục Khải Đông không chịu nghiêm túc nên phải cò kè một lúc. Anh vốn tưởng rằng 8 rưỡi là sẽ xong nhưng kết quả lại kéo dài đến tận hơn 10 giờ.

Anh cũng gọi điện thoại cho cô dặn cô ngủ sớm đi rồi.

Trong phòng khách có mở điều hòa nên nhiệt độ có mát mẻ hơn chút. Cô mặc đồ ngủ ngắn tay, trên người đắp một tấm chăn: "Em đang chờ anh." Cô ngồi dậy khiến tấm chăn rơi xuống đùi: "Anh bàn chuyện gì mà lâu vậy?"

Dung Lịch kéo lại chăn giúp cô: "Việc quan trọng."

Rốt cuộc là chuyện gì....

"Không thể nói cho em biết à?" Tiêu Kinh Hòa càng tò mò hơn, bình thường Dung Lịch không hề giấu cô bất cứ chuyện gì, chuyện to chuyện nhỏ chỉ cần cô hỏi thì anh đều sẽ nói với cô.

Lần này lại khác.

Dung Lịch nói: "Anh sẽ nói cho em biết sau."

Cô không hỏi nữa mà đi dép vào rồi đứng dậy: "Anh có muốn ăn đêm không? Em làm cho anh ăn."

Dung Lịch kéo cô vào trong lòng: "Anh không ăn." Anh ôm một lúc mới buông ra, nghiêm túc hỏi cô, "Anh muốn đi tắm, em tắm cùng anh nhé?"

Lời mời này nghe thì hết sức bình thường.

Tiêu Kinh Hòa bật cười: "Anh học tật xấu ở đâu vậy." Lão cổ hủ nhà cô cũng thích tắm uyên ương rồi cơ à.

Vẻ mặt Dung Lịch có hơi mất tự nhiên, anh không nhìn cô, xích lại gần với vẻ ảo não, có hơi cam chịu nói vào bên tai cô: "Do em dạy cả đấy."

Ừm, là do cô dạy, từ trên giường cho đến phòng tắm.

Cô cũng không hề phủ nhận.

Dung Lịch dắt cô đến phòng tắm, chốt cửa lại rồi hôn cô, chầm chậm cởi quần áo của mình.

"A Hòa ơi."

"Da."

Anh kéo tay cô đặt lên eo mình: "Hôm nay là ngày nguy hiểm của em."

Dạo này họ không hề sử dụng biện pháp tránh thai nào.

Tiêu Kinh Hòa nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh: "Vậy có cần đeo bao không?" Ở trên giường cô khá ngoan, Dung Lịch muốn thế nào cũng được.

Anh nói: "Anh không muốn." Rồi lại nói tiếp, "Gần đây anh không hút thuốc cũng không uống rượu."

Cô chiều theo ý anh: "Vậy thì không đeo nữa."

Anh hôn cô một cái rồi đi mở nước, sau đó ôm cô vào bồn tắm.

Cuộc tình này... làm đến tận nửa đêm.

Sau khi kết thúc, Tiêu Kinh Hòa rất mệt, Dung Lịch có tâm sự nên chẳng buồn ngủ chút nào. Điện thoại khẽ rung nhẹ, anh cầm lên xem, chỉnh ánh sáng xuống mức thấp nhất.

Dung Lịch là con chó sớm lấy vợ!

Nhìn là biết ngay tên cái nhóm chém gió này là do Lục Khải Đông đổi. Trong nhóm có bốn người, trừ ba người họ còn có một người ngàn năm không ho một tiếng là Hoắc Nhất Ninh nữa.

Anh Lục đẹp trai nhất vũ trụ: Không dùng cúc baby mà dùng hoa hồng được không? @Dung Lịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top