Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bay về phía bên anh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hãn Vũ đi đi lại lại lòng vòng trên hành lang, nghĩ tới nghĩ lui, hay là gọi điện thoại cho Trần Hựu Duy?

"Trần Hựu Duy em đang làm cái gì đấy?"

"Em đang trên máy bay.", khóe miệng tự chủ mà cong lên, nghĩ đến việc có thể gặp gấu trúc nhỏ, liền không giấu nổi sự vui vẻ.

"Hả? Không phải em đang quay phim à?", Hạ Hãn Vũ đột nhiên dừng bước.

"Em về thăm bảo bối của em một chút có được không? Làm sao, anh có ý kiến gì à?", Trần Hựu Duy bật cười thành tiếng.

"Không có ý kiến gì, nhưng mà, em nhanh nhanh trở về, anh không giúp em được nữa, ngày mai Hy Hy còn có hoạt động đấy, em ấy mà khóc nữa là ngày mai không đi được đâu.", Hạ Hãn Vũ lộ ra dáng vrr của người mẹ già.

"Em sẽ về nhanh thôi, trước tiên anh giúp em dỗ dành Hy Hy đi, vậy nhé, em tắt máy đây.", Trần Hựu Duy không thể không cảm thấy hơi bực bội.

"Ừm... Lão Hạ, Hy Hy đâu ạ?", Gia Nghệ lò dò đi đến, sau lưng còn có Hồ Xuân Dương.

Kết quả là, hai người vừa lên đến nơi đã nhìn thấy Hạ Hãn Vũ sầu muộn cau mày ngồi tựa vào cánh cửa phòng Hà Sưởng Hy.

"Đừng có loạn, anh khuyên em nên tránh cho xa vào, lát nữa Trần Hựu Duy sẽ trở về đấy.", Hạ Hãn Vũ trông thấy Gia Nghệ đi tới liền nói.

"Cái gì , không phải cậu ấy đang quay phim hả?", Gia · một mặt hoảng sợ · Nghệ vội hỏi.

"Còn không phải do em trêu Hy Hỷ hả, cậu ấy khóc rất lâu, Hựu Duy lo lắng quá nên tất nhiên phải trở về rồi.", Hạ Hãn Vũ vỗ vỗ bả vai Gia Nghệ.

Thôi cố lên.

Lúc Trần Hựu Duy xuống máy bay đã là hai tiếng rưỡi sau, lần trở về này có lẽ là lầm đi nhanh nhất của Hựu Duy.

Mặc kệ ngoài đường tuyết rơi, Trần Hựu Duy chạy thẳng một đường ra xe.

"Ca ca , đi về ký túc xá của chúng ta, phiền phức anh nhanh lên một chút." Có thể là do vội vội vàng vàng cắm đầu mà chạy, Hựu Duy ngồi trên xe vẫn còn thở hổn hển.

Nửa đêm nên đường lớn trống trơn, ngay cả một chiếc xe cũng không thấy, đây cũng là điều Trần Hựu Duy mong ước, bình thường quảng đường này xe phải chạy trong 30 phút, lần này chỉ mất có 20 phút.

"Cảm ơn ca ca ! Làm phiền phức anh rồi!"

Xe còn chưa dừng hẳn, Trần Hựu Duy vèo một cái đã lao ra, vẫn không quên cảm ơn anh lái xe, làm anh lái xe ca ca dở khóc dở cười.

Dù đã nửa đêm, biệt thự lớn như vậy vẫn chẳng thể an tĩnh được. Không có việc gì để làm, các thành viên chen chúc trên ghế chơi game, nhưng lại không tìm thấy Gia Nghệ, Hồ Xuân Dương, Hạ Hãn Vũ.

"A, Hựu Duy về rồi.", Quản Nhạc là người đầu tiên phát hiện ra Trần Hựu Duy.

"Hy Hy ở trên lầu.", Vấn hàn nói một câu, "Mau đi dỗ dành đi."

Trần Hựu Duy không nói gì, vừa chạy lên lầu đã thấy Hạ Hãn Vũ, Gia Nghệ, Hồ Xuân Dương đang ngồi ở cửa phòng Sưởng Hy.

Gia Nghệ thấy Trần Hựu Duy đến, lập tức đứng dậy, cúi đầu 90 độ.

"Mình sai rồi."

"Đi đi, lát nữa mình tới phòng cậu, chờ đấy.", Trần Hựu Duy cau mày, hơi mất kiên nhẫn, lập tức đuổi mấy người này đi.

Sau đó lấy chìa khóa dự bị mở cửa.

Hà Sưởng Hy đã ngủ, nhưng xem ra ngủ cũng không an ổn. Nước mắt làm ướt một vùng ga tải giường, ống tay áo ngủ của gấu trúc nhỏ cũng ươn ướt, trên mặt còn có vệt nước mắt chưa khô.

Hà Sưởng Hy lúc này nằm lỳ ở trên giường ngủ, có lẽ là do tiếng mở cửa của Trần Hựu Duy hơi lớn, gấu trúc nhỏ giật mình mấy lần, rồi từ từ ngồi dậy.

Trần Hựu Duy không nói lời nào, lập tức lại gần, ôm gấu trúc nhỏ lâu rồi không gặp vào trong lồng ngực.

Hà Sưởng Hy trông thấy Trần Hựu Duy liền tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rất đã kịp định thần lại.

Cậu đẩy Trần Hựu Duy, ngồi xích vào bên trong một chút, cách Trần Hựu Duy nửa mét.

"Hy Hy bảo bối, em về rồi đây.", Trần Hựu Duy cười, xoa xoa đầu cậu, " Đừng nóng giận, em về không phải để mắng anh đâu."

Có lẽ là đã lâu không gặp, lại có lẽ là ủy khuất, Trần Hựu Duy vừa dứt lời, nước mắt Hà Sưởng Hy lại rơi ra.

"Anh xem anh kìa, khóc cái gì chứ...", Trần Hựu Duy mặc kệ Hà Sưởng Hy có đẩy anh ra hay không, từng chút từng chút đem gấu trúc nhỏ ôm vào trong lồng ngực, để cậu ngồi lên đùi mình.

Hà Sưởng Hy không phản kháng, che mắt lại, tiếp tục khóc.

"Bảo bối, ngoan, không khóc, khóc trông rất xấu."

Trần Hựu Duy để Hà Sưởng Hy vùi đầu vào trong lồng ngực mình, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Hà Sưởng Hy, ôn nhu dỗ dành.

Gấu trúc nhỏ ngước đôi mắt hồng hồng lên nhìn anh.

"Hừ , đến tìm tôi làm gì, đi mà tìm Hồ Xuân Dương của cậu đi!", khóc lâu quá rồi, cuống họng Hà Sưởng Hy có hơi khàn khàn, khiến cho aqm thanh phát ra nghe như đang nũng nịu.

"Em yêu em ấy như con trai của mình, sao hả, anh là mama mà còn muốn ăn dấm của con trai hả?", Trần Hựu Duy mỉm cười, lau lau nước mắt của Sưởng Hy.

"Đừng nói linh tinh, anh làm mama lúc nào cơ chứ, với cả, Hồ Xuân Dương làm con trai em bao giờ?!" Hà Sưởng Hy bĩu môi nhìn chằm chằm Trần Hựu Duy.

Trần Hựu Duy cười cười không nói, mở album ảnh trong điện thoại, để gấu trúc nhỏ xem cái video đầu tiên.

Là cái phỏng vấn lúc mới xuất đạo không lâu, Hồ Xuân Dương trêu ghẹo nói Hà Sưởng Hy là mama, Trần Hựu Duy là ba ba, mình là con trai.

"Cái này cũng tính chứ?", Trần Hựu Duy xoa đầu Hà Sưởng Hy.

Gấu trúc nhỏ lâu như vậy rốt cuộc cũng nhoẻn miệng cười.

"Vớ vẩn, rõ ràng anh mới là ba ba của em.", Hà Sưởng Hy tức giận chọc chọc má Trần Hựu Duy.

"Anh xem anh khóc này, đôi mắt này có còn muốn hay không hả. Ngày mai làm sao mà đi sự kiện đây? Hả?", Trần Hựu Duy tự động ngắt lời Hà Sưởng Hy, từ trong túi áo lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt.

"Nằm xuống đi.", Trần Hựu Duy một tay làm gối dựa của gấu trúc nhỏ, một tay nhỏ thuốc nhỏ mắt cho cậu.

Hà Sưởng Hy nhắm mắt lại, nằm trong lồng ngực Trần Hựu Duy, hai tay ôm chặt lấy eo Hựu Duy, tham lam hưởng thụ cái ôm của Trần Hựu Duy.

Trần Hựu Duy cười, dịu dàng đặt lên trán Hà Sưởng Hy một nụ hôn.

"Về sau lồng ngực của em chỉ để dành cho anh thôi."

"Đồ ngốc, chỉ có em mới có thể để dành cho anh."

"Em vội vàng bay trở về bên cạnh anh đó."

"Cũng chỉ có em mới làm vậy thôi."

Bên ngoài tuyết còn đang rơi, phảng phất phối hợp với bầu không khí lãng mạn của hai người...

End,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top