Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoa hồng hương Bạc hà (01)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: shelly20@lofter
Hiện thực, ABO, song hướng thầm mến, HE
A Bạc hà x O Hoa hồng
Bản chuyển ngữ đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi bất cứ đâu.
Permission:

_

"Em thích anh", giọng Trần Hựu Duy vang lên, nương theo tiếng cười đùa ồn ào của đồng đội mà nói, nhịp tim của Hà Sưởng Hy hụt một nhịp, mặc dù biết đây là giả, nhưng anh vẫn không nhịn được, trong lòng thầm mong câu nói này là thật.

"Thật không hổ là diễn viên thực lực, thật là nhập tâm", Hà Sưởng Hy dò đoán ánh mắt Trần Hựu Duy, không chú ý tới chân thành cùng yêu thương trong đó, "Tốt tốt, giờ cũng hơi trễ rồi, nên nghỉ ngơi thôi."

Đồng đội nhìn hai người này cũng mệt tâm lắm rồi, tất cả mọi người đều nhìn ra được bọn họ thích nhau, hết lần này tới lần khác đều là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Bình thường hai người trên sân khấu đều rất tự tin, sao mà vừa đụng tới mấy chuyện này lại giống như mấy cô gái mới lớn vậy chứ. Vấn Hàn quả thực tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn nhìn Hà Sưởng Hy, rõ ràng luôn chờ đợi câu này của Trần Hựu Duy, thế mà giờ lại không tin.

Thời gian qua thật mau, nháy mắt đã tới thời điểm kết thúc hợp đồng, hạn định kỳ thật rất tàn nhẫn. Chín người cùng nhau vất vả rèn luyện đến một thời điểm nhất định, rồi sẽ tách ra. Ngày mai là fanmeeting tan rã nhóm, chín người mấy ngày nay đều ở biệt thự lớn, tập luyện vũ đạo. Mặc dù ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng kỳ thật trong lòng đều không nỡ, còn có cả bất an với tương lai.

Nhắc tới cũng rất châm chọc, cái nhóm này nói nổi không nổi, nói chìm cũng không chìm, mọi người đều có hoạt động cá nhân, chỉ là kẹt tại một vị trí khá là lúng túng. Bây giờ tan rã, người solo thì không có vấn đề gì lớn, nhưng có một số người kỳ thật rất khó khăn, lại thêm công ty cố ý lợi dụng mình để nâng người khác lên.

Tối nay, mọi người tụ tập ở biệt thự lớn nhất, ngày mai biểu diễn xong, đều sẽ về công ty của riêng mình. Cho nên mới nghĩ đến chuyện ăn một lần nồi lẩu ở biệt thự, không có nhân viên công tác, chỉ có chín người bọn họ.

Lúc đó là chơi thật hay thách, vừa vặn Hựu Duy thua, rút được yêu cầu thổ lộ với một người ở đây. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, về sau nghĩ đến gặp lại cũng khó, Trần Hựu Duy lấy hết dũng khí nói hết với Hà Sưởng Hy những lời vẫn giấu trong lòng, lại không nghĩ rằng người ta cho rằng mình chỉ là vì hoàn thành trò chơi, không có bất kỳ sự đáp lại nào.

Chín người cứ như vậy về phòng, mọi người mặc dù bình thường đều đổi phòng ngủ, nhưng hôm nay lại không hẹn mà cùng đi về phòng được chia ban đầu.

Hà Sưởng Hy nằm trên giường không ngủ được, ở giường bên cạnh Lý Chấn Ninh còn đang chat gì đó với Lý Vấn Hàn. Anh nhàm chán mở Weibo, trong đầu chỉ có lời nói vừa rồi của Trần Hựu Duy, trong mũi mơ hồ còn ngửi được hương bạc hà nhè nhẹ của Trần Hựu Duy. Thời điểm cậu thổ lộ thời điểm, không cẩn thận tiết lộ tin tức tố, mọi người đều nói lúc hồi hộp sẽ không khống chế nổi tin tức tố, vậy lúc đó Trần Hựu Duy đang hồi hộp? Vậy anh có thể cho rằng, Trần Hựu Duy có chút động lòng với mình không?

— — [Siêu thoại] Tui đoán fanmeeting ngày mai sẽ có đường cực lớn! Nếu mà có, tui sẽ repo trên ID này nha.

Hà Sưởng Hy thường xuyên dạo siêu thoại Hựu Hy Ha, loại flag này anh đã nhìn nhiều rồi, còn có một lần vì những flag này của fan hâm mộ, Sưởng Hy đứng gần Trần Hựu Duy một chút, hỗ trợ cũng nhiều một chút. Đêm đó anh mở siêu thoại, chính là tràn đầy repo viết tay.

Ngày mai... liệu có thể có không?

Hy Hy bỗng bắt đầu mong đợi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một vài hình ảnh, ném di động sang một bên.

Nghĩ gì thế? Làm sao có thể? Trần Hựu Duy, em ấy rõ ràng có người mình thích.

Khi Hà Sưởng Hy còn ở Đại Xưởng, đã thích Trần Hựu Duy rồi. Nói đến cũng kỳ quái, dù sao lúc anh vừa mới tới Đại Xưởng, ấn tượng đối với Trần Hựu Duy không tốt lắm.

Khi biểu diễn xếp lớp, phần biểu diễn của Trần Hựu Duy khiến anh khịt mũi coi thường, không phải là coi thường cậu không biết nội tình. Mà là anh biết rõ, Trần Hựu Duy chưa có thực lực, nhưng đối với nhân khí của cậu thì mình không cửa nào mà so. Cái này khiến trong lòng anh không dễ chịu, sau đó có hơi không thích Trần Hựu Duy.

Về sau hai người cũng không có giao tiếp gì, dù là phỏng vấn, hay là chia lại lớp, hoặc là lần đầu tiên công diễn, hai người đều không cùng một chỗ. Lần thứ nhất nói chuyện với nhau, là khi anh biết công diễn lần thứ nhất, mình không thể lên sân khấu.

Đêm đó các thực tập sinh cùng tổ luyện tập xong vũ đạo đều rời đi, chỉ còn Hà Sưởng Hy một mình ở phòng học, chậm chạp không chịu về.

Một lần nữa lại bật <Hỏa>, hết lần này tới lần khác anh cứ nhảy, nhảy đến mức mệt mỏi co quắp trên mặt đất.

Trần Hựu Duy lúc ấy đẩy cửa tiến vào, âm nhạc điếc tai nhức óc, xông vào mũi là hương hoa hồng, trong phòng học là Hà Sưởng Hy nằm co người lại, anh nhắm hai mắt, giống như đang ngủ.

Trần Hựu Duy vặn nhỏ âm lượng, Hà Sưởng Hy mở mắt, hai mắt đỏ bừng, phảng phất một giây sau liền rưng rưng muốn khóc.

"Anh làm sao mà lại thế này?"

Hà Sưởng Hy nhíu mày, không hề nghĩ tới mình lại gặp Trần Hựu Duy ở đây.

Trần Hựu Duy móc túi lấy ra một miếng dán ức chế đưa cho anh, Hà Sưởng Hy lúc này mới phát hiện miếng dán ức chế ở trên gáy sớm đã vì mồ hôi mà hết dính, rơi trên mặt đất, khắp phòng học đều là hương hoa hồng của anh.

"Cản ơn", Hà Sưởng Hy nhìn Trần Hựu Duy mở cửa sổ thông gió, có chút ngượng ngùng nói lời cảm tạ.

"Không cần đâu. Em ở sát vách luyện tập, tiếng nhạc của anh có hơi lớn, cho nên bèn qua đây nhắc nhở anh một chút. Về sau nhớ phải chuẩn bị miếng dán ức chế bên người đấy nhé."

"Sao em lại mang miếng dán ức chế? Em..." Không phải Alpha sao? Hà Sưởng Hy nói còn chưa dứt lời, Trần Hựu Duy liền trả lời: "Em mang giúp Trần Đào, em ấy vừa phân hoá, rất nhiều chuyện không thèm chú ý đến, luôn luôn vứt bừa bãi."

Hà Sưởng Hy không biết làm sao, trong lòng có chút bực bội, khó chịu nói: "Mặc kệ là như thế nào, hôm nay cám ơn em. Em đi luyện tập đi, anh sẽ không làm phiền em nữa".

Trần Hựu Duy không nói gì, liền rời đi. Hà Sưởng Hy cũng không đợi lâu, lúc đi ngang qua phòng tập sát vách, quỷ thần xui khiến lại nhìn thoáng qua, bên trong chỉ có Trần Hựu Duy cùng Trần Đào. Hai người đang luyện tập vũ đạo, Trần Hựu Duy rướn người, làm động tác đáng yêu của <Nhất tiếu khuynh thành>, trông có có hơi ngốc nghếch, khiến Hà Sưởng Hy không khỏi cười cười.

Sau ngày đó trở đi, cách nhìn của Hà Sưởng Hy đối với Trần Hựu Duy đổi mới không ít, trước đây anh tưởng rằng cậu ấy là muốn cho mình thêm chút nhiệt độ nên mới tới tham gia chương trình này, không nghĩ rằng em ấy thế mà nghiêm túc luyện tập như vậy.

Sau này, vào buổi công bố xếp hạng lần thứ nhất, Trần Hựu Duy xếp hạng hai, sau khi ghi hình xong, Hà Sưởng Hy cùng một nhóm người vây quanh chúc mừng Trần Hựu Duy. Trần Hựu Duy hơi kinh ngạc mỉm cười với anh, Hà Sưởng Hy không thể không thừa nhận Trần Hựu Duy thực sự rất đẹp trai, cũng không phải loại đặc biệt kinh diễm, mà là cảm giác thiếu niên thanh xuân ngập tràn.

"Không phải là em không thích em ấy hả?" Phùng Tuấn Kiệt thấy hơi khó hiểu, mặc dù Hà Sưởng Hy chưa hề nói qua, nhưng mối quan hệ giữa hai người, Phùng Tuấn Kiệt đã sớm nhìn ra.

Hà Sưởng Hy nhàn nhạt nở nụ cười, không trả lời Phùng Tuấn Kiệt, chỉ nói: "Đi thôi, đi mua chút ăn, em đói."

Mặc dù như thế, nhưng về sau có một khoảng thời gian hai người vẫn như cũ không hề nói với nhau câu nào, thậm chí là trên đường gặp phải cũng rất ít chào hỏi. Lại một lần nữa nói chuyện, thật vừa đúng lúc, lại là thời điểm chật vật của Hà Sưởng Hy.

"Anh, em nghe nói lần công diễn này có một vài người không được lên hình." Trần Đào đến thăm kí túc xá của Trần Hựu Duy, cứ thế tự nhiên trèo lên giường Trần Hựu Duy mà nằm.

"Vì sao?" Trần Hựu Duy tiện tay ném cho Trần Đào một bịch khoai chiên.

"Bởi vì màu tóc sáng quá..." Trần Đào còn chưa nói xong, liền có mùi hương cocktail đậm đà bay tới, em trừng mắt nhìn Vương Dịch.

"Vương Dịch, Đào đang ở đây." Trần Hựu Duy nhắc nhở.

Vương Dịch lúc này mới thu liễm tin tức tổ của mình, ngượng ngùng cười nói: "Trần Đào, sao em cứ luôn đến ký túc xá của A chứ."

"Em cũng có đến tìm anh đâu! Em đến tìm Hựu Duy ca!" Trần Đào cuối cùng vẫn còn là trẻ con, Trần Hựu Duy kéo em từ trên giường xuống, xách theo đống đồ ăn vặt mới mua, đưa em về ký túc xá.

Kí túc xá của Omega ở tầng trên, cậu nhìn Trần Đào đi vào, đưa đồ ăn vặt cho Trần Đào, cửa phòng kí túc xá bên cạnh liền mở ra. Trần Hựu Duy trông thấy Hà Sưởng Hy tóc màu phấn hồng, đôi mắt đỏ hoe đi ra, Phùng Tuấn Kiệt đứng ở cửa ra vào nhìn bóng lưng Hà Sưởng Hy có chút bận tâm, nhưng nhìn thấy Alpha trần hựu duy liền giật nảy mình, vô thức sờ sờ miếng dán ức chế ở gáy.

Trần Hựu Duy chỉ suy nghĩ một chút, liền hiểu Hà Sưởng Hy vì cái gì mà khóc. Lần thứ hai công diễn, sân khấu rất bùng nổ, lần thứ nhất không được lên sân khấu, lần này vốn cho là có thể được nhìn thấy, lại bởi vì màu tóc mà không được lên hình. Trần Hựu Duy không biết từ tâm lý gì, đi theo sau Hà Sưởng Hy.

Hai người đi ra cầu thang ký túc xá, đến sau một góc khuất cầu thang, hiện tại đã là hơn mười giờ đêm, trong góc tối chỉ có gió rét thổi tới, Hà Sưởng Hy ngồi xuống ôm đầu gối, Trần Hựu Duy không rõ có phải Hà Sưởng Hy đang khóc hay không.

Hồi lâu sau, giọng nói của Hà Sưởng Hy, "Em không lạnh sao?" truyền đến, Trần Hựu Duy chưa kịp mặc áo lông, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, cậu đã sớm lạnh đến run rẩy.

"Lạnh"

"Vì sao lại không quay về?" Giọng nói của Hà Sưởng Hy nghèn nghẹt giọng mũi, "Có phải là anh là người không may mắn không? Anh nghe được mọi người đều nói như vậy."

"Hy Hy", Trần Hựu Duy lần đầu tiên gọi anh như vậy, "Em hi vọng anh xuất đạo, anh nhất định có thể xuất đạo."

Hà Sưởng Hy ngẩng đầu nhìn bóng đen cao cao kia, trái tim đột nhiên yên tĩnh trở lại, giọng nói ôn hòa của Trần Hựu Duy tiếp tục vang lên: "Vận khí của em rất tốt, em nguyện ý đem vận khí của em chia cho anh một nửa."

Trần Hựu Duy nói ra những lời này cũng không phải đang an ủi Hà Sưởng Hy, cậu là thật tâm nghĩ gì nói đấy. Có lẽ Hà Sưởng Hy sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng sau lần công diễn đầu tiên, cậu lập tức bắt đầu chú ý Omega vừa có thực lực lại vừa kiên cường này. Cậu không quên được mùi hương hoa hồng xông vào cánh mũi, cũng không quên được giọng nói mềm mềm nói câu chúc mừng của Hà Sưởng Hy, càng không quên được biểu hiện trên sân khấu của lần công diễn này.

"Chân anh tê rồi..." Hà Sưởng Hy đột nhiên nói một câu như vậy, chất giọng có pha giọng mũi lại mềm mềm nhu nhu, nghe giống như đang nũng nịu. Trần Hựu Duy vội vàng tiến lên dìu anh đứng lên, hai người rất gần, cho dù không có ánh sáng, cũng có thể thấy rõ hình dáng gương mặt đối phương.

Hà Sưởng Hy hít hà, hỏi: "Bạc hà?"

Trần Hựu Duy lúc này mới phát hiện mình không cẩn thận làm lộ ra tin tức tố, lại còn do Omega mềm mềm nửa đứng nửa dựa vào trong ngực, hương hoa hồng nhàn nhạt lại là mùi hương mình tâm tâm niệm niệm rất nhiều ngày, nhất thời có chút không khống chế được mình.

"Ài, kia là… Hà Vĩ?" Giọng nói của Gia Nghệ làm hai người lấy lại tinh thần, Hà Sưởng Hy gào lên một tiếng với Gia Nghệ đứng cách đó không xa: " Hoàng Gia Tân, chú đừng có gọi anh là Hà Vĩ!"

Trần Hựu Duy nhẹ nhàng cười một tiếng, hỏi: "Chân anh còn tê dại không?"

Hà Sưởng Hy mặt hơi nóng, rời khỏi vòng tay cậu, nói: "Không sao nữa rồi" Hai người quay về ký túc xá, dựa vào ánh sáng đèn đường, nhìn thấy bên cạnh Gia Nghệ còn có Quản Nhạc mặt mũi đỏ bừng.

"Hai người là tình huống gì đây? Tối như hũ nút thế này, cô A quả O." Gia Nghệ mặt gian dò hỏi, ngay cả Quản Nhạc đứng bên cạnh cũng lộ ra gương mặt muốn hóng chuyện bát quái.

Hà Sưởng Hy bình thường không tùy tiện lắm, giờ đây không biết nên nói cái gì, Trần Hựu Duy chỉ nói: "Hai ngươi mới là có vấn đề đấy, đêm hôm khuya khoắt, mặt mũi này rõ ràng là vừa làm chuyện gì không tốt."

Quản Nhạc cúi đầu có chút xấu hổ, Gia Nghệ ôm chầm Quản Nhạc, "Nhạc Nhạc cùng tui, các người đều không biết hả?" Cái này thật ra đúng là thế, thực tập sinh chưa bị loại ở Đại Xưởng đều biết Quản Nhạc cùng Gia Nghệ ở chung một chỗ.

"Muộn rồi, mau đi về đi!" Trần Hựu Duy nói xong cũng rời đi, Gia Nghệ cũng đem câu trêu chọc vừa rồi ném ra sau đầu, Hà Sưởng Hy cùng Gia Nghệ và Quản Nhạc không nói gì, ánh mắt lại là nhìn về phía Trần Hựu Duy.

Hà Sưởng Hy và Quản Nhạc không ở cùng phòng ký túc xá, nhưng là cùng là O, đều ở chung một tầng. Trước khi Hà Sưởng Hy vào cửa còn nói câu hẹn gặp lại với quản Nhạc, Quản Nhạc nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Hựu Duy, không sai người."

Hà Sưởng Hy cả đêm hôm đó đều không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là câu nói của Trần Hựu Duy: "Em nguyện ý đem vận khí của em chia cho anh một nửa." Nằm ở trên giường lật qua lật lại, cuối cùng còn oán trách tin tức tố của Trần Hựu Duy, hương bạc hà khiến đầu óc quá ư tỉnh táo, chỉ nghe trong chốc lát, liền ngủ không được.

Nói thì nói vậy, nhưng ngày hôm sau trong lúc được nghỉ, Hà Sưởng Hy liền tranh thủ đi mua kẹo bạc hà. Phùng Tuấn Kiệt cảm thấy kỳ lạ, Hà Sưởng Hy từ trước đến nay đều không ăn loại kẹo này, nhưng nhìn nụ cười dị thường của Hà Sưởng Hy, Phùng Tuấn Kiệt cũng không dám hỏi, chỉ cho rằng Sưởng Hy vì vấn đề lên hình mà chịu đả kích lớn.

Kỳ thật ở Đại Xưởng suốt ngày chỉ có liên tập xuyên ngày đêm. Công diễn lần hai kết thúc, ghi hình công bố xếp hạng xong, mọi người mới có thể nghỉ ngơi một chút.

Tối hôm ấy Hà Sưởng Hy tắm rửa xong, liền lôi kéo Phùng tuấn kiệt ngồi ở trên giường vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói chuyện phiếm. Ký túc xá chỉ còn hai người bọn họ, mà cả hai đều thân thiết với nhau, có thể tâm sự những chuyện khó nói.

"Hy Hy, anh phát hiện gần đây em có hơi kỳ lạ" Phùng Tuấn Kiệt suy nghĩ hồi lâu mới quyết định nói ra.

Hà Sưởng Hy cho một viên kẹo bạc hà vào trong miệng, nằm thoải mái trên giường, tóc còn hơi ẩm ướt, "Có ạ?"

"Có ! Từ trước đến nay em không ăn kẹo bạc hà! Mà gần đây vì sao em luôn luôn đi tìm những rapper kia để nói chuyện? Bọn họ cơ bản đều là A, bình thường em với A đều là giữ một khoảng cách!"

Hà Sưởng Hy trầm mặc một hồi, nghĩ nghĩ, rồi hỏi: "Anh cảm thấy Trần Hựu Duy thế nào?"

"Trần Hựu Duy, anh với cậu ấy lại không quen biết lắm. Nhưng mà nhắc đến mới nhớ, anh có nghe nói một chuyện liên quan tới cậu ấy."

"Cái gì ?" Hà Sưởng Hy đột nhiên có chút khẩn trương.

"Trong lúc luyện tập hôm nay, anh tình cờ nghe được. Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh của A, nghe được Vương Dịch nói chuyện với moin người, nói cái gì mà Trần Hựu Duy cùng Trần Đào có cái gì đó. Mà quả thật Trần Hựu Duy đối với Trần Đào đúng là rất tốt, nói không chừng hai người cũng như Quản Nhạc Gia Nghệ, đã cùng một chỗ."

Viên kẹo bạc hà trong miệng Hà Sưởng Hy đột nhiên đắng ngắt, không còn ngọt nữa, anh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau, Trần Hựu Duy cho anh một miếng dán ức chế, cái đó vốn là chuẩn bị cho Trần Đào. Lần thứ hai nói chuyện, ấy là lúc Trần Hựu Duy đưa Trần Đào về ký túc xá.

Hà Sưởng Hy tiện tay ném nửa hộp kẹo bạc hà vào trong thùng rác, Phùng Tuấn Kiệt phát hiện ra Hà Sưởng Hy có chút không vui, nghĩ một hồi, mới nghĩ đến một lý do không thể tin được: "Hy Hy, em... có phải đã thích... Trần Hựu Duy không?"

"Không có. Anh ngủ đi." Hà Sưởng Hy đem buồn bực cuộn tròn trong chăn, trong lòng mười phần bực bội, anh thật sự hơi thích Trần Hựu Duy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top