Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trốn chạy (02)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đi cũng phải nói lại, gặp được Hà Sưởng Hy chính là ngoài dự liệu của Trần Hựu Duy. Chính vì thế, bày tỏ ý nguyện muốn cưới Hà Sưởng Hy với mẹ, chính là sự kiện hoang đường nhất Trần Hựu Duy làm được trong hơn 20 năm nay.

Lần này, mẹ vừa nghe điện thoại đã hỏi Trần Hựu Duy chuyện xem mắt, trước kia anh luôn vừa cười vừa đánh trống lảng, nhưng lần này, quay lại nhìn Hà Sưởng Hy, Trần Hựu Duy quyết định thẳng thắn với mẹ một lần.

"Mẹ, con không muốn đi xem mắt."

"Ôi, con cũng trưởng thành rồi đó, con trai nhà họ Lý hàng xóm ấy, cũng tầm tuổi con, thế mà con gái người ta đã ba tuổi rồi đấy. Con mà không kết hôn, mẹ chẳng có cháu mà bế đâu."

"Mẹ, con có người con thích rồi..."

"À thế hả, con gái nhà ai thế? Mẹ có biết cô ấy không? Bạn học hay là đồng nghiệp thế? Cha mẹ cô ấy nhà ở đâu?" Nghe được con trai sinh hoạt như nhà tu hành của mình có người mình thích, mẹ Trần phảng phất nhìn thấy cháu nhỏ trắng trắng mập mập đang xòe tay hướng về mình vẫy gọi, lập tức vô cùng hào hứng.

"Không phải..." Trần Hựu Duy ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc, liên quan tới Hà Sưởng Hy, anh thật không biết phải nói với mẹ như thế nào.

"Ài sao lại ấp úng thế, có gì khó nói hả? Không sao đâu con ơi, mẹ rất hiểu chuyện, quan hệ mẹ chồng nàng dâu mẹ sẽ sắp xếp, con không cần quá để ý đâu."

"Con... Mẹ, con không thích... Con gặp được một người, con rất yêu anh ấy, anh ấy tên Hà Sưởng Hy, con muốn kết hôn với anh ấy."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu. Nửa ngày sau, Trần Hựu Duy nhận được liên hoàn kill từ mẫu thân nhà mình, "Mẹ đã sớm nghe được người khác nói con cùng chàng trai trong quán bar nam ở cùng một chỗ, trước đó mẹ còn không tin, không nghĩ tới chuyện hôm nay con trực tiếp nói với mẹ rằng con muốn kết hôn với cậu ta! Con trai quán bar thì có gì tốt chứ, sau này cậu ta dẫn con làm chuyện phi pháp, lúc đó con muốn mẹ và cha con làm sao bây giờ? Mẹ và cha con lớn tuổi, muốn nhìn con kết hôn, sinh con tìm một người vợ hiền dâu thảo, con thế này, con đây là..."

"Mẹ, Sưởng Hy anh ấy không phải người như mẹ nghĩ đâu, anh ấy thật sự rất tốt! Còn có, chúng con có thể đến nước ngoài kết hôn, hiện tại có rất nhiều quốc gia đều là hợp pháp!"

"Con như thế này, người ta sẽ nhìn nhà mình ra sao đây?"

"Ánh mắt của người khác quan trọng như vậy sao? Mẹ, chỉ có anh ấy mới có thể cho con hạnh phúc!"

"Con với cậu ta không có tương lai!"

"Từ trước tới nay con đều nghe lời, làm con ngoan của cha mẹ, lần này con muốn nắm chặt hạnh phúc của chính mình, đến cả điều nhỏ nhoi như vậy mẹ cũng không đồng ý sao?"

" ... " Đáp lại Trần Hựu Duy ở đầu dây bên kia là một chuỗi âm thanh bận. Mẹ cúp điện thoại rồi.

"Hựu Duy, thật xin lỗi, anh..." Vừa rồi Hà Sưởng Hy cũng đã nghe được đoạn đối thoại của Trần Hựu Duy với mẹ, bởi vì sự tồn tại của mình mà quấy nhiễu quan hệ của Trần Hựu Duy với mẹ, Hà Sưởng Hy cảm thấy rất áy náy.

Trần Hựu Duy đi qua, đem Hà Sưởng Hy vùi đầu trong lồng ngực mình, bàn tay an ủi vỗ vỗ phía sau lưng của cậu. "Em không giận anh đâu Hy Hy, bất luận thế nào, quãng đường sau này, em cũng sẽ cùng anh đi tiếp."

Trần Hựu Duy dỗ Hà Sưởng Hy trở về phòng, lại dỗ cậu ngủ, nhẹ nhàng thay quần áo rồi rón rén rời khỏi phòng.

Trần Hựu Duy ngồi một mình trong phòng khách, châm lửa hút một điếu thuốc. Từ ngày Trần Hựu Duy mang Hà Sưởng Hy về nhà đã là tám tháng. Tám tháng trôi qua, chính là tám tháng điên cuồng nhất, cũng là tám tháng rực rỡ nhất cuộc đời Trần Hựu Duy.

Trước kia anh sống theo quy củ, không có mong muốn mạnh mẽ sở hữu đồ vật gì, cũng như bất cứ mối quan hệ nào, bình bình thản thản, an toàn không thú vị. Có đôi khi anh cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, có phải là cả đời này đều sẽ bình thản như vậy mà qua đi không, khi hậu nhân nhớ lại anh, chỉ có thể đánh giá một câu anh ta rất tốt, cũng không có bao nhiêu sự tích để mà kể lại. Mọi người thường nói, tuổi trẻ vĩnh viễn là cái tuổi cháy bỏng nhất, trong mắt người trẻ tuổi nhất định có ánh sáng. Mà ánh sáng trong mắt anh, đều là do Hà Sưởng Hy nhóm lên.

Ánh sáng của Trần Hựu Duy, chính là Hà Sưởng Hy.

Thời điểm mới quen biết Hà Sưởng Hy, anh cảm thấy Sưởng Hy tựa như một đóa hồng có gai, đẹp đến mức người ta chẳng thể tiếp cận sâu trong trái tim đóa hồng. Về sau, khi cả hai bắt đầu sống chung dưới một mái nhà, Trần Hựu Duy mới phát hiện, hoa hồng nhỏ còn rất nhiều mặt khác mà người ta chẳng thể thấy được, chỉ có mình Hựu Duy biết mà thôi. Cậu là Mr. Xi khuấy đảo cả sân khấu, cũng là chính là bạn nhỏ đáng yêu giống như gấu trúc đỏ, thức khuya cả đêm chơi game mà không muốn đi ngủ. Hai người dùng hết số ngày nghỉ để đi du lịch, ở vườn cây tại Tô Châu thì cùng nhau nắm tay dạo bước, tại Macao thì tình tứ bón đồ ăn cho nhau, mới đầu Trần Hựu Duy còn ngại ngùng, nhưng trông thấy ánh mắt kiên định của Hà Sưởng Hy, những người khác bàn luận cái gì, Trần Hựu Duy đều không quan tâm nữa. Trần Hựu Duy cũng thường xuyên đến quán bar cổ vũ Hà Sưởng Hy ca hát, mặc dù trông thấy người thương bị nhiều người nhìn ngắm thì cũng hơi bất mãn, nhưng anh biết, sân khấu chính là sinh mệnh của Sưởng Hy. Chỉ cần cậu thích, Hựu Duy đều hết lòng ủng hộ.

Đương nhiên, dù chút tình cảm này có tươi đẹp đến đâu, Trần Hựu Duy cũng có cảm giác lo được lo mất. Anh muốn cùng Hà Sưởng Hy sống hạnh phúc thật lâu về sau, anh muốn cùng cậu ở cùng một chỗ, nhưng anh không biết phải làm thế nào, hai người mới có thể ở chung một chỗ. Mẹ sẽ nghĩ như thế nào, người xung quanh sẽ nghĩ như thế nào, nói không thèm để ý người khác, thực ra cũng là tự ru ngủ bản thân mà thôi. Không được cha mẹ chúc phúc cũng bớt ngọt ngào đi một chút, anh không muốn mình cùng Hà Sưởng Hy cứ sống trong bóng tối như vậy cả một đời. Nhưng mà, anb cũng không biết, làm thế nào mới có thể cùng Hà Sưởng Hy đi dưới ánh mặt trời.

"Quên đi", Trần Hựu Duy gạt qua một bên, trở lại giường, cởi quần áo ra, nhẹ nhàng ôm lấy Hà Sưởng Hy sớm đã ngủ say, chuyện sau này thì để sau này hãy nói, cứ tận hưởng ngày hôm nay đi đã. Ngày mai, lại là một ngày mới.

Ngày hôm sau, Trần Hựu Duy, như thường lệ, lại hôn nụ hôn chào buổi sáng lên trán Hà Sưởng Hy rồi mới đi làm.

Tới gần lúc tan làm, Trần Hựu Duy bỗng nhận được điện thoại của bạn thân. "Này này Trần Hựu Duy, mẹ chú nói với anh là chú với Hà Sưởng Hy sống chung! Trước kia anh vội vàng yêu đương nên không để ý tới chú, là anh không phải. Nhưng sao chú có thể yêu cậu ta? Sớm biết sự tình sẽ thành thế này, lần đó anh tuyệt đối sẽ không dẫn chú đi quán bar, ây dà anh đúng là tên óc heo!"

"Vì sao em lại không thể yêu Hà Sưởng Hy! Anh ấy rất tốt!"

Phát hiện ra lời nói của mình chọc giận Trần Hựu Duy, anh bạn kia tranh thủ thời gian tìm từ. "Ý anh không phải thế! Chính là... em hẳn đã biết, Hà Sưởng Hy... cha mẹ của cậu ta đều không còn nữa, cậu ta là cái dạng phiêu bạt cả đời. Nhưng mà em không giống thế! Gia đình em là gia đình truyền thống, em cùng với cậu ta ở một chỗ, em muốn hai bác làm sao bây giờ? Em với Hà Sưởng Hy tốt nhất là sớm chia tay đi!"

"Cha mẹ cha mẹ, chẳng lẽ hạnh phúc của em thì không quan trọng?"

"Vậy em có nghĩ tới tương lai chưa? Ý anh là, hai đứa sau này... em dùng cái gì để cho cậu ta một ngôi nhà?"

"Em..." Anh lấy cái gì để cho Hà Sưởng Hy một ngôi nhà đây?

Cú điện thoại khiến cho đầu óc Trần Hựu Duy rối như tơ vò, quá giờ tan tầm được một lúc, Trần Hựu Duy mới từ từ đứng dậy, vác túi rời khỏi phòng làm việc. Giờ là giờ tan tầm, giờ cao điểm, trên đường toàn người là người, trong đó không thiếu những cặp tình nhân. Nhìn những cặp tình nhân tình tứ ôm hôn dưới ánh sáng đèn đường, Trần Hựu Duy đột nhiên cảm thấy có chút mê man, anh cùng Hà Sưởng Hy, lúc nào mới có thể công khai như thế, được người người chúc phúc.

Khi về đến nhà, cơm đã nguội lạnh. Nhìn Trần Hựu Duy thất thểu bước vào, Hà Sưởng Hy cảm thấy hơi tức giận. "Anh chờ em hơn nửa ngày, muộn như vậy em mới trở về. Có phải em có người khác ở bên ngoài rồi không?"

Đối mặt với cảm xúc của Hà Sưởng Hy, nếu như là trước kia, Trần Hựu Duy sẽ ôm lấy gấu trúc nhỏ, dịu dàng dỗ dành cho came giác bực tức ấy qua đi, nhưng hôm nay Trần Hựu Duy tâm tình phiền muộn, cơn tức giận của Hà Sưởng Hy đổ thêm dầu vào lửa, khiến Trần Hựu Duy càng thêm đau đầu.

"Anh không tin em?" Lúc lời ấy ra khỏi miệng, Trần Hựu Duy không nghĩ giọng mình sẽ lanhn lẽo như vậy.

"Sao em lại tức giận với anh? Anh ở nhà chờ em suốt bao nhiêu lâu, em vừa về đã tức giận với anh..." Hà Sưởng Hy sụt sịt, rõ ràng mình mới là người ủy khuất cơ mà.

"Quên đi, hôm nay em không muốn tranh cãi với anh" Trần Hựu Duy xoa xoa thái dương, mỏi mệt không chịu nổi.

"Trần Hựu Duy, em có ý gì? Em mau nói rõ ràng ra cho anh! Buổi tối hôm qua em với mẹ em nói chuyện, anh đều nghe được, có phải em đã dao động không, có phải những gì anh đáp ứng cho em đều là không khí? Trước kia em hứa hẹn sẽ cho anh tương lai, có phải giờ em muốn rời khỏi anh, rời khỏi tương lai hay không?"

Tương lai, tương lai, cả đám người đều bắt Trần Hựu Duy nghĩ đến tương lai!

"Hà Sưởng Hy à, anh hiểu chuyện một chút được không, anh đừng có cố tình gây sự! Anh thật sự không tin em ư?"

"Anh cố tình gây sự? Ừ, anh chỉ là thằng nhóc đòi hỏi vô lí! Trần Hựu Duy, em nói xem anh nên tin tưởng ở em cái gì bây giờ? Tin tưởng em sẽ nghe lời của mẹ trở về lấy vợ sinh con? Tin tưởng em sẽ làm con ngoan trò giỏi, trong chốc lát phủi sạch liên quan với thằng xướng ca vô loài ở cái quán rượu thấp hèn? Tin tưởng em sẽ là con ngoan của cha mẹ?"

"Đủ rồi đó Hà Sưởng Hy! Các người tất đều ép buộc tôi, hỏi tôi tương lai, hỏi tôi về sau nàu, các người có ai quan tâm tới cái thằng Trần Hựu Duy này khó chịu như thế nào không? Đúng vậy đó, mẹ tôi nói không sai, Hà Sưởng Hy anh muốn tương lai, nhưng tôi không cho anh nổi! Trần Hựu Duy tôi đây chính là cái đồ hèn nhát, chính là con ngoan của cha mẹ đấy, tôi thua, tôi đi!"

Sau đó còn một tiếng đóng cửa cụt lủn cùng Hà Sưởng Hy ngồi đó như trời trồng.

Giây phút cánh cửa kia đóng lại, Hà Sưởng Hy biết rằng, cậu với Trần Hựu Duy thế là xong, chắc chắn là xong rồi.

Kỳ thật khi Trần Hựu Duy lao ra cửa, anh lập tức hối hận. Anh chạy vội ra đầu đường, mặc cho nước mắt rơi trên mặt đất, khóc lại cười, cười lại khóc. Người tới người lui đều nhìn anh bằng con mắt kì quặc, phảng phất ý nghĩ tên điên này từ bệnh viện tâm thần nào chạy đến vậy. Đúng, tôi chính là cái đồ dị dạng đó. Trần Hựu Duy nghĩ thầm.

Tôi chính là loại dị dạng, một kẻ đi nhầm quỹ đạo mà thích Hà Sưởng Hy, một kẻ dị dạng có tình cảm khác người, một kẻ dị dạng không qua tuyển chọn của tự nhiên.

Trần Hựu Duy cứ ngơ ngác nhìn đường phố đông người lại qua như vậy. Thành phố này cảnh đêm đẹp như thế, nhưng cũng lớn như thế, chỗ nào dung thứ loại dị dạng như anh? Anh rất yêu Hà Sưởng Hy, nhưng anh với Hà Sưởng Hy không có tương lai, không phải sao?

Trần Hựu Duy lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho mẹ. "Mẹ, sắp xếp cho con đi xem mắt đi! Càng nhiều càng tốt."

Mẹ Trần ở đầu dây bên kia có hơi kinh hãi, nhưng lại không dám khẳng định, "Cái cậu ở cùng con đâu?"

"Mẹ đừng hỏi nhiều vậy, mẹ sắp xếp xem mắt cho con đi ạ" Nói xong Trần Hựu Duy liền cúp điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, mẹ đã lập tức gửi tin tức qua cho Trần Hựu Duy. Trần Hựu Duy nhìn lướt qua trên màn hình dày đặc chữ, sau đó tắt điện thoại di động. Không muốn giãy dụa, hay là lựa chọn làm một ly nước lọc vậy. Bình thản, nhạt nhẽo, nhưng ít ra an toàn.

Khoảng thời gian về sau, Trần Hựu Duy đều đi làm 9 giờ tới 5 giờ về, ban đêm thì đi xem mắt. Dựa theo ý mẹ, anh gặp mặt mấy nữ sinh, xem đi xem lại bộ phim mới ra rạp nhiều lần, cửa hàng bên trong thành phố anh cũng đã đi biết bao nhiêu lần, không chỉ một nữ sinh nói với anh rằng nàng thích hắn, nhưng Trần Hựu Duy đều chỉ là lễ phép đáp một câu: xin lỗi.

Trong danh sách mẹ đưa Hựu Duy còn một người, một đêm trước ngày gặp mặt, cô gái ấy gửi địa điểm gặp mặt cho anh. Trần Hựu Duy nhìn sang, mí mắt phải bắt đầu giật giật. Ra là ở quán bar của Hà Sưởng Hy!

Anh không dám gặp cậu.

Trần Hựu Duy lễ phép hỏi có đổi một địa điểm hẹn hò hay không, lại bị đối phương trả lời rằng muốn để Trần Hựu Duy hiểu rõ thói quen sinh hoạt của bản thân. Trần Hựu Duy đành phải chấp nhận.

Có nhiều thứ, sớm muộn cũng phải đối mặt.

Trần Hựu Duy cùng cô gái xem mắt vừa đi vào quán bar, anh muốn đến nơi hẻo lánh nhất mà ngồi. Hết lần này tới lần khác bị cô ấy giữ chặt, cuối cùng anh bị cô ấy kéo tới nơi dễ nhìn nhất. "Nơi này chính là góc độ thưởng thức tốt nhất, đêm nay hẳn là có Mr. Xi tới hát, chúng ta có thể thưởng thức một chút, anh ấy hát rất êm tai."

Anh ấy không chỉ hát êm tai...

Hà Sưởng Hy vừa bước lên sân khấu, cậu đã thấy ánh mắt né tránh của Trần Hựu Duy. Ánh mắt của cậu lóe lên một cái khi nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh Trần Hựu Duy.

"Má ơi! Mr . Xi nhìn con kìa! Anh ấy đẹp trai quá đi!" Cô gái bên cạnh kêu lên, khiến Trần Hựu Duy càng thêm xấu hổ vô cùng.

"Khụ, chúng ta uống chút rượu nhé! Đừng ngạc nhiên như vậy." Trần Hựu Duy gọi người phục vụ lấy hai chén rượu.

Hà Sưởng Hy hôm nay vẫn đẹp trai như vậy, nhiều ngày không gặp, anh cảm thấy Hà Sưởng Hy càng thêm đẹp mắt. Hôm nay anh ấy lại mặc vào một bộ đồ màu đỏ, khi nhảy trên nền nhạc, phía dưới có không ít người huýt sáo với anh ấy, Trần Hựu duy trong lòng lại càng thêm hoảng loạn.

"Tiếp theo, muốn hát cho mọi người nghe một bài ballad."

"Tôi không ao ước có được vầng Thái dương,
Không thể chiếu sáng quá khứ của người,
...
Có một loại bi thương,
Là tên của ngươi dừng lại tại quá khứ của tôi..."

Là bài hát ngày đầu tiên Trần Hựu Duy gặp Hà Sưởng Hy! Phần hát phía sau Trần Hựu Duy không tiếp tục nghiêm túc nghe nữa, một cỗ xúc động dâng lên trong lòng của anh.

Nhìn thấy Hà Sưởng Hy xuống khỏi sân khấu, Trần Hựu Duy xin lỗi cô gái bên cạnh, rồi tiến tới nơi Hà Sưởng Hy vừa đi xuống. Bốn phía không có ai, Trần Hựu Duy sải bước thật nhanh, mấy bước đã đuổi kịp Hà Sưởng Hy, đẩy người vào bên trong nhà vệ sinh, khóa cửa lại.

"Em làm gì... " Hà Sưởng Hy còn chưa kịp nói dứt lời, đã bị Trần Hựu Duy hôn lấy.

"Cùng anh..."

"Em... Buông anh ra..." Hà Sưởng Hy cố gắng đẩy Trần Hựu Duy ra, Hà Sưởng Hy đẩy một lần, Trần Hựu Duy liền tiến thêm một bước. Hôn đến khi bờ môi Hà Sưởng Hy sưng đỏ, Trần Hựu Duy mới buông cậu ra.

"Trần Hựu Duy, em có biết bây giờ em đang làm gì không? Không phải nói muốn đi à, không phải muốn lấy vợ à, giờ lại tới hôn anh làm gì?" Hốc mắt Hà Sưởng Hy bởi vì phẫn nộ mà đầy tràn nước mắt.

"Hy Hy, ngày đó đều là em nói nhảm... Những ngày qua em tìm đủ mọi cách để quên anh, em cũng thử đi cùng người khác, nhưng mà... khi em nhìn bọn họ, trong đầu em đều chỉ nghĩ đến anh, Hà Sưởng Hy, em yêu anh, em chỉ yêu mình anh... Anh trở về bên em nhé, có được không?..."

"Trần Hựu Duy, nói muốn rời đi chính là em, nói muốn trở về cũng là em, em nghĩ Hà Sưởng Hy này là cái gì? Là đồ vật em gọi tới liền tới, muốn ném đi liền đi sao?"

"Là do em không tốt... là em không tốt... thật xin lỗi..."

Hà Sưởng Hy nhìn nước mắt rơi đầy mặt Trần Hựu Duy, nước mắt cậu cũng không ngừng rơi. "Cứ cho là vậy đi, nhưng em yêu anh thì sao chứ? Anh cũng một mực yêu em, nhưng em cứ như vậy mà rời đi... Em yêu anh, anh yêu em, chỉ cần có thế là chúng ta liền có thể ở một chỗ ue?"

"Hy Hy, anh lại cho ta một cơ hội có được không? Lần này, em sẽ không trốn chạy nữa..."

Hà Sưởng Hy ngơ ngác nhìn người con trai trước mặt. Sau khi Trần Hựu Duy bỏ đi, cậu cũng muốn xóa sạch những kí ức ấy, nhưng dấu vết của tám tháng qua đã quá sâu đậm, mỗi lần cậu muốn quên, lại thêm một lần khắc sâu vào trái tim.

"Thôi bỏ đi", Hà Sưởng Hy thở dài.

Nửa ngày sau, Hà Sưởng Hy mới mở miệng. "Em định để hai ta ở đây trò chuyện cả đêm hả?"

Trần Hựu Duy sửng sốt, đơ người trong chốc lát rồi mới mừng rỡ kéo tay Hà Sưởng Hy, "Đi, chúng ta về nhà."

Chúng ta về nhà.

Sau khi về đến nhà, Trần Hựu Duy liền gọi điện thoại cho mẹ.

"Hựu Duy, hôm nay mẹ nghe cô bé kia nói con vội đi trước, có chuyện gì không con?" Điện thoại vừa kết nối, mẹ anh đã lên tiếng trước.

"Mẹ, con xin lỗi... Con đã thử rồi, những cô gái ấy đều rất tốt, nhưng con thật sự không quên được anh ấy. Mẹ, anh ấy thật sự là tất cả niềm vui của con, xin mẹ hãy tha thứ cho con, lần này, con nghĩ rằng con phải bắt được hạnh phúc của mình, mẹ, con xin mẹ hãy đồng ý chuyện của chúng con..."

Đầu bên kia điện thoại lại là một khoảng trầm mặc. "Hựu Duy, thực ra trước đó mẹ và cha ngươi cũng đã bàn bạc về vấn đề này... So với việc muốn ôm cháu trai cháu gái, chúng ta thật ra... Vẫn muốn con vui vẻ hơn..."

"Mẹ ..."

"Nếu sâp tới có thời gian rảnh, đưa Hy Hy về ăn một bữa cơm nhé..."

"Vâng ạ... Mẹ ơi... Cảm ơn mẹ."

Sau khi Trần Hựu Duy cúp điện thoại, ánh mắt Hà Sưởng Hy liền tiến đến gần. " Mẹ em... bà ấy đã nói gì thế?" Có lẽ là cuộc nói chuyện lần trước đã để lại di chứng, Hà Sưởng Hy sợ rằng sau cuộc điện thoại này, kết quả lại giống như lầm trước, Trần Hựu Duy lại một lần nữa rời bỏ cậu.

"Mẹ muốn em đưa anh về nhà ăn cơm."

"À..."

Trần Hựu Duy ôm Hà Sưởng Hy kinh ngạc đến ngây người vào trong lồng ngực, "Lần này, dù cha mẹ có đồng ý hay không, em cũng quyết định sẽ không trốn chạy nữa, Hà Sưởng Hy tiên sinh, ngài có nguyện ý cho thần một cơ hội chứng minh không?"

"Hựu Duy... Anh yêu em."

"Em cũng yêu anh."

Trần Hựu Duy và Hà Sưởng Hy, cả hai dùng gần một nửa đời người để tìm kiếm cho mình một ngôi nhà.
Cuối cùng, cũng tìm được rồi.

End,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top