Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4


* 4 năm sau

"Oa oa oa" tiếng em bé khóc

" Ôi Phương Liên của má ngoan, nín đi má thương" Cô Dung ẳm bé Liên lên dỗ dành

Nghe tiếng em khóc Phương Linh đang chơi cò chẹp với mấy đứa nhỏ trong xóm ngoài sân thì lật đật chạy vào nhà

" Má ơi Má sao em khóc dữ dạ má" Bé linh hỏi

" Chắc em buồn ngủ đó đa, thôi con vào trong rửa tay dọn cơm chờ cha về ăn cơm, để má ru em ngủ" cô Dung nói

"Dạ" con bé Linh nhanh nhẩu đáp

" Phương Liên ngoan má ru con ngủ" Cô vừa cho bé Liên bú sữa vừa hát

~ Hò Hỡi gió đưa bụi chuối sau hè..
Anh mê mà vợ bé, bỏ bè con thơ...
ầu ơ.... Con thơ tay ẵm tay bồng...
Tay dắt mẹ chồng, đầu đội thúng bông....~


" Ai mê vợ bé hở đa?" cậu ôm cô từ đằng sau hỏi

" Mình làm e hết hồn " cô đánh nhẹ vào ngực cậu

" Mình vào nhà rửa tay rồi ra ăn cơm con bé Linh nó dọn ra rồi đó đa"

" hoan hô cha về" bé Linh chạy tới ôm trầm lấy cậu

" Bé Linh ngoan! ngay ở nhà có phụ má coi em không?" Cậu hỏi

" Dạ có" Bé Linh cười tươi đáp

" Ngoan quá ! cha thưởng ! Mai cha cho con theo cha qua làng Hạ bán vải với cha ! cha mua kẹo cho con, chịu không đa?"

" Dạ chịu"

" Ngoan! đi ăn cơm " cậu cười nói

* Sáng Hôm Sau*. Tại chợ Làng Hạ

"Vải đây! Vải tơ tằm đây! Ai mua vải không? Vải má con dệt đẹp lắm quẹo lựa đi" Con bé Linh gao

Nhìn nhỏ gao mà cậu chỉ biết cười rồi lắc đầu, nhỏ nhìn vậy mà có gian buôn bán nó gao có một xíu mà đã bán hết cả đống vải mà cậu mang theo vậy là cha con nay được về sớm rồi.

" Kẹo ngon không con" Cậu hỏi bé Linh

" Dạ ngon lắm cha, con ăn một cây, chừa má một cây, cho em một cây nữa" con bé đáp

" hahaha! em con mới có 5 tháng thôi sao mà ăn kẹo được hở đa? " cậu cười nói

" Vậy con chờ em lớn rồi cho em ăn" bé Linh ngây thơ đáp

Hai cha con đang trên đường đi về Làng Dâu thì có một tóp người rất đông đang chạy hớt hãi theo hướng ngược lại.

" Làm gì mà người ta chạy dữ dạ cha" Bé Linh hỏi

" Cha cũng không biết nữa"

" Anh gì ơi cho tui hỏi làm cái chi mà mọi người chạy dữ vậy đa" Cậu hỏi

" Chạy đi lũ giặc tây nó đánh Làng Dâu nó sắp kéo sang Làng Hạ rồi chạy đi" nói rồi người đó chạy đi.

" Làng Dâu, Làng Dâu vợ con tui " cậu lẩm nhẩm trong miệng

" Đi Con " cậu nắm tay bé Linh chạy đi

" Nè đừng chạy về hướng đó người dân Làng Dâu chết hết rồi! giặc nó ném bom chết hết rồi! đừng chạy về hướng đó nguy hiểm lắm " một người phụ nữ cản cậu và nói

" Nhưng vợ con tui còn ở đó" cậu nói

" Không ai còn sống đâu! cậu lo cho đứa nhỏ ! cậu muốn cậu với đứa nhỏ chết hết sao ?" người phụ nữ nói

" Cha ơi con sợ " bé Linh khóc lớn

Cậu nhìn bé Linh đắng đo, sau đó cậu ẳm bé Linh chạy theo hướng của mọi người để tránh nạn.

Khi giặc rút đi cậu chạy về Làng Dâu để kiếm cô, thì cảnh vật tan hoang, xác người nằm la liệt, cậu chạy về nhà mình thì không thấy cô với bé Liên đâu.

" TRỜI ƠI SAO ĐỐI XỬ VỚI TUI NHƯ VẬY ?? TẠI SAO???? ÔNG TRẢ VỢ CON TUI LẠI CHO TUI " cậu quỳ xuống rồi khóc thật lớn, tiếng thét của cậu như muốn xé tan cái không khí tang thương này, đau thâu trời xanh.
__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top