Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 2

Tại làng Hồi vào nghìn năm trước
"Bây ơi cô út té sông"
"Lẹ lên"
"Tèo mày vớt cô út lên lẹ"
"Trời ơi, tụi bây vớt út Nhi lên lẹ lên, con Tui trời ơi, đi đứng kiểu gì vậy con"
"Nam mô a di đà phật , nam mô a di đà phật cầu mong ông bà tổ tiên phù hộ con út nhà con cho nó tai qua nạn khỏi..."
   Vâng cô út vừa được mọi người kêu là Nguyễn Yến Nhi cô út của nhà ông Chánh Tổng họ Nguyễn người có tiếng nói nhất nhì xứ Sóc Trăng hiện nay. Ông giàu thì có giàu nhưng mà thương vợ con thì lại hết mực, sống năm chục năm nay chỉ duy nhất một bà vợ và thằng cả của ông đã ngót ngét đã hai mươi bảy rồi còn đâu. Con hai của ông cũng đã hai mươi bốn, chỉ có còn út là vừa tròn mười bảy thôi và nó vừa lọt tủm xuống sông do chạy nhảy quá mức.
     * Lê Thị Nhi tự Nguyễn Yến Nhi tỉnh dậy, tỉnh*
"Cô là ai, cô là ai , trả lời tôiii"
Cô mơ màng khi nghe câu nói của ai đó cứ vang lên trong đầu cô rồi cô bật dậy
"Bây đi kêu ông bà đi nói cô út tỉnh rồi"
"Dạ,cậu "
"Em thấy trong người sao rồi em"
"Mấy người là ai? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"
"Em làm sao vậy Nhi? Anh là anh cả của em, Nhật Thanh đây, em không nhớ anh hả?"
"Đượt mày chạy đi kêu thầy lang qua đây cho cậu lẹ lên"
"Dạ" - xong nó cũng ba chân mà chạy đi ngay
"Thanh? Thanh nào?"- rồi bỗng cô đau đầu dữ dội còn có cả giọng của đàn bà vang trong đầu cô 'tôi là Chủ nhân của cơ thể này,do bệnh yểu từ đẻ nên khi té sông đã chết , cô đoản mệnh giống tôi nhưng số cô lại chưa tận nên tôi đã làm cho cô nhập vào xác tôi sống giùm tôi'
"Nhi em làm sao vậy"
"Bẩm cậu thầy lang đã tới"
"Chào cậu, xin để tui thăm khám cho cô nhà ạ"
   Đầu cô đau quá, tay chân thì rụng rời, còn cả cái người hồi nảy là ai? Cái gì mà đoản mệnh rồi nhập xác? Rồi cả việc Nhật Thanh anh cả anh kiết gì nữa? cô út là cô út nào cơ? Ngàn vạn câu hỏi được đặc ra cô lại chẳng có câu trả lời cho chính mình nên chỉ đành nàm im cho thầy lang đó khám thôi.
"Thưa cậu, cô út té sông do sợ hãi quá độ nên cô tạm thời không nhớ gì cả thôi chứ không cần lo lắng nhiều, để tui bốc cho cô ấy vài than thuốc bổ, cổ sẽ sớm nhớ lại thôi" - thầy lang nói lại những gì mình đã khám ra được với cậu cả.
Cậu gật gù coi như đã hiểu sau đó ra lệnh
"Đượt đưa thầy về mày , tôi cảm ơn thầy"
Vừa lúc má của cô cũng sang và vội lao tới cô nước mắt giàn giụa hỏi
"Út con , sao rồi không khỏe chỗ nào để má xem, tạ ơn trời phật út cưng của con không sao tạ ơn trời phật"- bà lật người cô qua lật lại bà đi một vòng bộ di văng bà xem xét cả người cô coi có trầy xước không.
"Chào cô mà cô là ai vậy"
Câu nói của cô làm mọi người trong nhà kinh ngạc.cô út té sông xong không nhớ cậu cả, cũng chẳng biết bà chánh tổng là ai. Trời đất ơi.
"Gì vậy Thanh em con...nó..."
" má, má nghe con nói nè thầy lang khám cho con út nói là nó bị sợ quá đâm ra không nhớ gì hết, một thời gian nó sẽ nhớ lại thôi , chỉ cần nhà mình cứ bình thường để kí ức nó trôi qua là nó sẽ nhớ"
"Rồi , má biết rồi bây coi lo cho em,má lên chùa cầu bình an cho nó , cho nhà, xế chiều má về" - dặn dò cậu xong bà mặc kệ cô cho hay không bà hôn lên tráng cô dặn cô ăn uống đầy đủ ráng nhớ này nọ rồi ra cửa lên xe đi.
"Thôi, em tỉnh rồi thì ở nhà,chưa khỏe đừng đi đâu, anh đi coi sổ sách, mai chị hai em về nữa đó, còn gì không nhớ hay không biết thì hỏi con Mận với mọi người trong nhà nha, Mận với thằng Tèo hồi đó em thân với nó lắm đa, cái Mận còn là hầu riêng của em nữa đó nghen. Thôi anh đi à" - xoa đầu út một cái yêu thương xong anh xoay người đi ra sẵn tiện gọi cả cái Mận vào cho cô cần gì thì sai nó.
  Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh bước ra cửa xong thì lại nằm xuống nghỉ ngơi một tí tẹo.


























Mọi người thấy ổn thì nhớ bình chọn và góp ý cho Yin nha
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top