Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 + 9: Đáp lễ Thần vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__::[Thần vương phủ]::__

Tiêu Ngân, Tiêu Dạ sau khi vừa phủ liền túm lấy Tiêu Minh hỏi gia của hắn ở đâu làm cho Tiêu Minh sợ cả hồn, một phần vừa tò mò vừa muốn xem của gia vương phi tương lai như nào. Phút chốc, cả tứ đại hộ về đề tề tụ đầy đủ trước cửa thư phòng

[Thư Phòng]

Phượng Phong Thần thật ra không phải đang xử lý công vụ mà đang ở phía đình thưởng trà. Hắn nhàn nhạt cất tiếng:

- Bốn các ngươi vào đi, đứng lố nhố làm gì?

- Gia~

- ... - Phượng Phong Thần đen mặt, sát khí nhẹ nhẹ tỏa ra làm bốn người kia hết hồn vội thu liễm lại, đứng một bên cười chân chó

Tiêu Ngân dũng cảm hy sinh đứng lên phía trước, cung kính ôm quyền:

- Gia, Tiêu Ngân, Tiêu Dạ hồi phủ phục mệnh

- Ân, nói đi

- Vương phi, ách, không giống người thường - Tiêu Ngân đang rối rắm lựa lời mà nói

- ...? - Phượng Phong Thần nhướm mày nhìn Tiêu Ngân, làm y không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng

- Vương phi, ngoài mặt nói rằng .. e hèm ... - Tiêu Ngân hắng giọng, giả giọng Lãnh Mạc Băng - Món quà này, ta nhận. Hồi phủ phục mệnh nói với của ngươi vương gia, vương phi rất thích, hy vọng sau này tặng nhiều một chút. Vì nàng sợ không khéo trong phủ lại có vài con chuột hôi muốn trộm của

- Trong mặt?

- Ách, vương phi truyền mật âm cho cả ta, và cả Tiêu Dạ - Nói đến đây Tiêu Ngân hắn ngập ngừng, Tiêu Dạ một bên đang thì thầm với Tiêu Minh cũng nín bặt, hai bọn họ nhớ lại khoảnh khắc ấy không khỏi rùng mình - Gia, gia là đệ nhất đáng sợ nhất, vương phi là đồng đệ nhất đáng sợ nhân. Ta có thể làm bất kỳ điều gì gia sai làm cho vương phì trừ việc, đắc tội nàng. Ta làm không được, ta sợ~

- Hử? - Phượng Phong Thần nheo mắt nhìn biểu hiện của Tiêu Ngân, thầm cảm thấy thú vị đối với tiểu vương phi của mình, hắn vẫn dùng chất giọng lạnh nhạt của mình - Bổn vương là cái đệ nhất đáng sợ nhân?

- A, cái kia không cần phả nói a. Gia, vương phi có nói một câu "ta còn chưa nhận rằng ta là vương phi vì vậy vẫn hãy cứ gọi ta là Lãnh đại tiểu thư đi. Còn về sau này, từ từ rồi tính ... để ta tính sổ với vương gia các ngươi đã" - Tiêu Ngân hít một hơi thật sâu rồi nói nhanh những lời của Lãnh Mạc Băng rồi im bặt chờ đại tôn thần nhà hắn lên tiếng

- ... - Phượng Phong Thần chợt trở nên nghiêm túc, chống cầm suy nghĩ. Phất phất tay cho bốn người bọn họ lui.

Phượng Phong Thần nhấp lấy ngụm trà trầm tư suy nghĩ. Chợt, bạc môi nở nụ cười bí hiểm, hảo, nàng không nhận ta? Ta sẽ làm mọi cách nàng không thể không nhận ta

================================================================================

---------Đêm đến, Canh ba-------------------

Lãnh Mạc Băng khoác bộ bạch y thêu hoa đào phóng ra ra khỏi bờ tường Thừa tướng phủ, dụng khinh công bay về hướng Thần Vương phủ. Đối với hành sự ban đêm, bộ hành dạ là tốt nhất nhưng đối với nàng y phục rườm ra không làm khó nàng ngược lại nàng như đóa sen nở vào đêm, vừa huyền bí vừa tinh khôi. Tam vạn hắc dạ phất tung bay theo gió, tiếng cước liên đinh đang, gót sen điểm nhẹ lên mái nhà, mỗi nơi nàng đi qua đều lưu lại hương mạt lị cùng đào hoa nhàn nhạt.

___::[Thần vương phủ]::____

Lãnh Mạc Băng đứng trên đỉnh tháp cao nhất nhìn xuống Thần vương phủ đánh giá đôi chút, chợt thân ảnh biến mất, thị vệ gác cổng không kịp thấy chỉ kịp cảm nhận được gì đấy màu trắng lướt qua rồi biến mất. Bọn hắn chớp chớp mắt, cứ tưởng bị hoa mắt, ngáp dài rồi lại tiếp tục đi tuần, Lãnh Mạc Băng thấy vậy nhếch môi cười lạnh. Nàng đi dạo quanh Thần vương phủ như chốn không người, chẳng ai nhận thấy này. Chợt nàng dừng lại trước một cửa viện, nheo hạnh nhãn lại đánh giá hẳn là của hắn thư phòng, nghĩ vậy nàng thả bước đi vào, tiến vào đến tận hậu viện. Chợt, một bóng đào hoa mộc cổ thụ hiện ra, đại mộc này cũng thật đại, bóng cây tỏa khắp nơi, chiếm phần lớn hậu viện, giờ là vừa chớm tháng sơ đông (tháng 10), trên cành chẳng có lấy một nụ hoa e ấp nào, Lãnh Mạc Băng đứng chững lại trước đại thụ sau điểm nhẹ mũi chân nhảy lên một cành cây rồi phất tay, tọa tại nơi ấy. Tà áo phơ phất trong gió, không biết từ đâu nàng lấy ra một vò đào hoa túy thơm ngát chậm rãi thưởng thức. Lãnh Mạc Băng tọa trên cành cây uống hơn nửa vò rượu mà chẳng hề ai biết, nàng cười lạnh, nghiêng người sang bên để cơ thể tự rơi xuống đất, nàng bỗng muốn khai vũ.

Lãnh Mạc Băng hôm nay quả là cao hứng, ngày thường sẽ chẳng dại gì ở nơi lạ mà khai vũ, đúng là hơi men làm thần trí lung lạc. Ngọcthủ phất cao, nhân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện nhị ngũ hiện di. Nhị ngũ tựacẩm thượng thiêm hoa, thượng bào khẽ phất, hạnh đào ngươi hữu tình vô thực, mímmôi lẩm nhẩm điệu hát với ngôn ngữ lạ lùng. Maovũ phiến phơ phất lả lướt, tả hữu thủ đồng bung phiến, cước liên đinh đang , mỹ nhânbăng thanh ngọc khiết. Tựabình bộ thanh vân, diễm áp quần phương nữ tử đảo mi khẽ nhếch môi, lay động giáng y xoay tròn, duyen dáng phất áo, tựa ảo bồng lai... Chợt đào hoa mộc đại thụ xuất hiện nụ hoa, và số lượng ngày càng nhiều, nụ hoa e ấp, phấn hồng xinh xắn. Khi khai vũ, nàng vô hình trung tỏa ra hương đào hoa thơm ngát, chính giữa trán dấu chu sa hình hoa đào dần hiện lên, dung trang nàng bây giờ thật diễm lệ.

Ban nãy khi cao hứng nàng vô tình trong lúc phất tà áo đã hất vò rượu khỏi cành cây. Vò rượu rơi xuống thềm đá vang lên tiếng "choang" thật lớn, kinh động đến Thần vương phủ chủ nhân cùng tứ đại hộ vệ. Tiêu Ngân, Tiêu Dạ, Tiêu Minh và Tiêu Hàn cả kinh, có người vào được tận hậu viện bọn họ lại không hề hay biết, vội dụng khinh công bay vọt đến. Phượng Phong Thần cũng kinh ngạc không kém, hắn không ngờ rằng lại có người có thể tiến đến của hắn viện như vậy mà hắn không biết, nhưng đến khi thấy Lãnh Mạc Băng đang tự thưởng vũ khúc của bản thân thì hắn lặng người, thật đẹp. Một người lạnh lùng như hắn cũng không nhịn được trước vẻ đẹp của nàng, nàng đẹp tựa như đóa hoa đào thơm ngát, trong trẻo tựa đóa bạch liên dưới ánh trăng. Hắn vung tay chặn bốn tên hộ vệ cũng mình ngăn họ không làm phiền đến nàng.

Kết đoạn nhạc tự tấm trong tâm trí, nàng lặng im đứng nhìn đào hoa đại mộc, chợt nhận ra trong vô tình nàng đã làm nụ hoa xuất hiện. Lãnh Mạc Băng giờ lại cảm thấy ảo não, thầm nghĩ
" Chết rồi, không kiểm soát được sức mạnh...." 

Chợt, hạnh nhãn lạnh lại khi nhận ra chung quanh có người, nàng từ từ xoay người nhìn Phượng Phong Thần đang đứng cùng tứ đại hộ vệ ở phía trong đình gần đấy. Lần này không chỉ Phượng Phong Thần mà ngay cả bốn người kia cũng ngây người, họ biết vương phi nhà mình vốn đẹp nhưng nay thêm vết chu sa hình đào hoa lại đẹp kinh tài tuyệt sắc đến vậy, nhưng khi chạm đến ánh mắt của nàng bọn hắn vội cụp mắt lại, lủi ra sau lưng của Phượng Phong Thần, trốn. Nghe thật xấu hổ nhưng ánh mắt của vương phi thật sự quá khủng bố a. Phượng Phong Thần thấy vậy khóe miệng không nhịn được mà giật giât, thuộc hạ của hắn thiệt sự nhát, hắn hắng giọng chấp tay sau lưng, chậm rãi đi về hướng Lãnh Mạc Băng, cất giọng lạnh lùng châm biếm:

- Vương phi của ta đêm thực hảo cao hứng

- Trả lễ - Nàng lạnh lùng đáp lại hai chữ, nheo mắt đánh giá Phượng Phong Thần sau lạnh lùng đưa ra kết luận, hắn - nguy hiểm, phong tư xước ước nhưng ở hắn làm nàng phải cảnh giác.

- Hử? - Hắn không hiểu nàng đang nói về vấn đề gì

- Ngươi tặng lễ, ta đáp lễ

- A, ân. Thế, lễ đâu?

- Ngươi thích cái gì? - Thật ra nàng có đem theo một thứ khá đặc biệt, vốn nên đi tìm hoa đào mới đủ mùi nhưng lại nhớ giữa trời sơ đông đâu ra hoa đào cho nàng nên đành đem túi này qua đây. Vừa hay Thần vương lại có một đại thụ hoa đào, đỡ nàng cất công tìm kiếm, tuy vậy nàng vẫn muốn biết hắn thích cái gì, nhưng vẫn là có tâm hơn.

- Nếu bổn vương nói bổn vương thích nàng, liệu nàng có tặng nàng cho bổn vương? - Hắn bỗng nổi hứng muốn trêu chọc nàng, hắn muốn thấy nàng cười lên thì dung nhan nàng sẽ kinh diễm đến bậc nào

- ... - Ánh mắt nàng lúc này vốn đã lạnh lùng giờ lại trở nên buốt giá, hàn khí từ nàng tỏa ra nồng nặc đến Phượng Phong Thần ban đầu vốn muốn đùa cũng không nhịn được mà nhíu mi

- Không đùa nữa, bổn vương không thích gì, không cần nhọc công vương phi nửa đêm canh ba chạy đến đây - Hắng giọng trở lại bình thường, hắn lạnh lùng nói với nàng.

Lãnh Mạc Băng thu lại hàn khí của mình, từ tay áo móc ra một chiếc túi tương đối to được thêu thùa khéo léo, nhân ảnh nhẹ nhàng lướt đến gần Phượng Phong Thần, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng. Noãn thủ giương gia, đặt tại tâm mạch của hắn, hạnh nhãn khép hờ sau mở ra, anh đào môi nhếch lên độ cong nhỏ

- Ta đoán không sai, quả nhiên là trúng độc

- Không thể nào, làm sao ngươi biết - Tiêu Minh buột miệng nói to. Tức thì hắn nhận được cả ánh nhìn lạnh lẽo, một của nàng một của hắn làm Tiêu Minh chột dạ, trốn sau lưng Tiêu Hàn.

- Nàng có thể chữa khỏi? - Phượng Phong Thần đương nhiên biết bản thân mình trúng độc, tuy vậy độc này lại không làm hại gì nhiều chỉ mỗi khi hắn lo việc quên ăn liền bị độc phát

- Ân, không khó. Cầm lấy, chờ chút - Lãnh Mạc Băng đưa cho hắn chiếc túi đã chuẩn bị, sau xoay người đi đến gần đào hoa đại mộc.

Song thủ bắt chéo vào nhau kết ấn, vết bớt hoa đào lần nữa hiện ra và trở nên đỏ thẵm, không khí sực nứt mùi hoa đào. Hậu viện im phăng phắc không một chút gió thế nhưng tà váy, cùng ô phất của nàng lại tung bay. Kìa, nụ hoa đào vốn đang e ấp giờ lại nở rộ, cả một tán cây chỉ thấy hoa đào, cánh hoa đào phất phơi rơi la đà. Lãnh Mạc Băng điểm nhẹ mũi chân nhảy lên không trung, xoay ba vòng, chạm bên này cành một chút bên kia cạnh một chút . Với mỗi sự chuyển động của nàng, đào hoa như lưu luyến luôn vương vấn bay theo, chợt hữu thủ vung tay một sợi chỉ bạc quấn lấy chiếc túi Phượng Phong Thần đang cầm và kéo về phía mình, song song tả thủ phất cao những hoa như nghe lệnh đều rơi vào miếng túi đang mở. Nàng từ từ hạ xuống mặt đất, tiến lại gần đám người còn đang sửng sốt kia, nhét chiếc túi vào hữu thủ vẫn còn đương giương ra của Phượng Phong Thần, sau xoay người định dụng khinh công rời đi.

- Dụng nó, cho vào nước dùng tựa như trà, cứ bốn canh giờ lại dụng một lần. Mỗi lần dùng chỉ cho vào hai cánh hoa đào, cùng một ít dược trong ấy, nhớ kỹ nếu nhiều hơn ngươi tử thì đừng kiếm ta. Tái kiến

Phượng Phong Thần đã kịp chộp lấy cổ tay của nàng kéo giật nàng lại và ôm ghì vào trong ngực. Lãnh Mạc Băng sửng sốt cùng tức giận, nàng vùng vẫy muốn thoát ra, nàng càng làm hắn càng ghì lại, sau hơn một chốc, Phượng Phong Thần dần lấy lại cảm xúc của mình, đặt lên vết bớt hoa đào của nàng một nụ hôn nhẹ, hắn thì thầm:

- Lãnh Mạc Băng, sẽ có một ngày nàng sẽ can tâm tình nguyện bên ta. Từ nay đến ngày đấy, đừng hòng thoát khỏi tay ta

- Hừ, hoang đường - Lãnh Mạc Băng một quyền đánh thẳng vào lồng ngực Phượng Phong Thần, rồi xoay người rời đi. Đau đớn đập thẳng vào mình, hắn không nhịn được mà ôm ngực nhíu mày, ưng mâu dõi theo nàng.

Sau khi nàng đi, Phượng Phong Thần ôm ngực xoa xoa cho bớt đâu thầm rủa:

- Nàng thực bạo lực, một quyền này có bao nhiêu sức lực, mười phần lực, chết tiệt. Đau thật

- Gia không sao đấy chứ?

- Đỡ ta về viện

- .... - Bốn tên hộ nhìn nhau chéo chéo mắt, mím môi nhịn cười

Phượng Phong Thần được Tiêu Ngân cẩn thận dìu trở về viện, hắn không biết rằng trên đỉnh viện không xa Lãnh Mạc Băng vẫn đang dõi theo, sau khi nhân ảnh hắn biết nàng mới bĩu môi lẩm bẩm:

- Bị thương trong người vẫn ngậm miệng không nói. Hừ, ta mặc ngươi, liên quan gì đến bổn tiểu thư

Nói rồi nàng xoay người điểm mũi chân bay trở về Thừa tướng phủ, thay qua loa xiêm y đơn giản rồi ngủ, trước khi ngủ một suy nghĩ lướt nhẹ qua:

"Hắn...thú vị đấy...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top