Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 16

"Pặc!!!"

Một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy tay ả, ả trợn tròng mắt nhìn Thiên Yết cười nửa miệng, ý vị thâm trường. Thiên Yết đoạt lấy thanh chủy thủ, đè ả xuống, rất nhanh khống chế ả, hai tay ả bị Thiên Yết giữ chặt đằng sau, dung nhan như ngọc bị chèn ép không thương tiếc xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Ả đảo nhanh con ngươi, nặn ra vài giọt lệ.

"Hoàng thượng, người làm đau Du nhi a"

Thiên Yết hừ lạnh một tiếng, một tay đưa tới lột lấy lớp mặt nạ da bám dính trên mặt ả ta ra.

"Xoẹt!!!"

Dung nhan thật của ả hoàn toàn bị phơi bày, ả cắn cắn môi.

"Ngươi sao có thể phát hiện, rõ ràng ngươi đã say"

"Ồ .. . tửu lượng của trẫm không tồi đâu!"

"Hahaha thế thì đã sao??? Trong rượu có độc a" Nhạc Vân bật cười đắc ý.

Thiên Yết cười khinh, đơn giản đáp.

"Trẫm đã sớm biết ngươi không phải An Du, trước khi tới đây trẫm đã uống sẵn một viên đan giải bách độc"

Nhạc Vân tròng mắt muốn rớt ra ngoài, mồm há hốc, ả vốn xảo quyệt, Thiên Yết còn xảo quyệt hơn.

"Hừ!! Chuyện đã bại lộ, muốn chém muốn giết tùy ngươi!!!"

"Hiện tại trẫm muốn ngươi sống!! Người đâu!!!!"

Một đám lính xông vào, áp giải Nhạc Vân đi. Hỉ công công cũng vội chạy vào.

"Hoàng thượng, người có sao không?"

Thiên Yết phất phất tay, nhậc bước ra khỏi phòng, chợt hắn dừng lại.

"Cho người phá bỏ Thanh Loan cung"

Hỉ công công sửng sốt, chỉ biết cúi người vâng dạ, nơi này bị ả Nhạc Vân kia làm bẩn, giữ lại sẽ khiến Hoàng thượng không vui a.

Thiên Yết trở về Long Ngâm điện, hắn không về tẩm cung mà bước vào Ngự thư phòng. Từ một nơi kín đáo trên giá sách, hắn lấy ra một cuộn giấy, cẩn thận mở nó ra, dung nhan xinh đẹp kiều diễm trong nháy mắt hiện ra, vô cùng thân quen.

"Du nhi . . . . nàng có khỏe không?" Hắn nói, thanh âm nhỏ chỉ mình hắn nghe thấy. Hắn ngây người ngắm nhìn nữ nhân trong tranh một lúc lâu, cho tới khi bên ngoài truyền đến tiếng khóc lóc.

"Hỉ công công, Tử Liên xin công công vào báo Hoàng thượng một tiếng, nương nương bị bệnh nặng, xin Hoàng thượng hãy cứu người"

"Tử Liên, ta nói rồi a, Hoàng thượng đang bận" Hỉ công công khó xử nói.

Thiên Yết nhíu mày khi nghe tên cung nữ này, đây chẳng phải là cung nữ bên cạnh Song Ngư sao?? Cô ta nói Song Ngư bị bệnh??? Thiên Yết bỗng sực tỉnh, vội buông bức tranh trong tay, hốt hoảng chạy ra ngoài.

"Ngư nhi bị làm sao?"

Tử Liên bị giọng nói của hắn làm cho hoảng sợ, vội quỳ xuống dập đầu, run rẩy nói.

"Nương nương mấy ngày trước đứng dưới tuyết rất lâu nên phát sốt, đã mấy ngày rồi mà bệnh không hề thuyên giảm"

"Chết tiệt" Thiên Yết rủa thầm, lại quay sang Hỉ công công phân phó "Mau truyền thái y!!!!"

Hỉ công công vừa cúi đầu vâng xong ngẩng mặt lên đã không thấy Hoàng thượng cao quý của hắn đâu.

Bên trong ngự thư phòng, bức tranh An Du yên tỉnh nằm trên mặt đất, nữ nhân xinh đẹp trong tranh đang cười, một nụ cười buồn . ..

. . .

Thiên Yết đạp lên mái ngói đỏ của Hoàng cung, tiếng gió gào rít bên tai, hắn cố thi triển khinh công nhanh nhất có thể để tới lãnh cung.

"Khốn khiếp, sao lãnh cung lại xa đến thế!!!" Hắn lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: