Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 1: giấc mơ kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào cần thơ năm 1960 đã về đêm một cô gái thân hình mảnh mai ngồi đọc sách rất chăm chú, một tiếng của người mẹ vang lên kêu cô

"Y/n ơi ra đây má biểu"

Cô nhẹ nhàng đóng trang sách đã được đánh dấu rồi đi ra

"Dạ, con đây có chuyện chi hông má"

Bà ngồi uống tách trà rồi cất tiếng

"Bây nãy giờ làm gì ở trỏng vậy? "

Y/n :"con đọc sách thôi má, mà má có chuyện chi kêu con không? "

"Má nói nè, bây cũng tới tuổi có chồng rồi đó rồi bây đi chừng nào mới có chồng hả "

Em cười nhẹ gió phất nhẹ mái tóc của em rồi khẽ nói

"Chuyện duyên là do ý trời khi nào có thì con sẽ nói với má, nhưng con thấy con còn trẻ lắm con còn muốn đi chơi thêm chút"

Bà thở dài vuốt mái tóc của em thoang thoảng mùi bồ kết rồi ngán ngẩm

"Bây như vậy thì không biết nào tao mới có cháu bồng , thôi cũng trễ rồi vô ngủ đi con"

"Dạ má vậy con vô phòng ngủ đây má cũng ngủ sớm nhe chúc má ngủ ngon "

Em cười rồi bước vào phòng soạn chăn gối đi ngủ, ngày hôm ấy em ngủ mơ thấy một chàng trai gọi mãi tên em nhưng em nhìn rất quen thuộc như đã gặp nhau lâu rồi ( lúc này y/n và Doãn kì chưa quen biết nhau) em nghe tiếng vang vọng anh đứng giữa cách đồng mà gọi em rồi cười với em khiến em có chút rung động

* Minh họa*

"Y/n ơi, y/n, ra đây chơi với anh nè, anh nhớ em lắm đó Y/n" sau khi cô tỉnh dậy cũng đã choạng vạng sáng, nên em dậy tắm rửa luôn soạn sỉnh đồ rồi đi chợ mua ít đồ về trên đường đi chợ em đã lỡ va trúng 1 người con trai nhưng.. Hình như em đã gặp ở đâu rồi nhìn rất quen

"Ay da! "

Anh đưa mắt nhìn em rồi xin lỗi

".. Xin lỗi nha"

"À à.. Không sao người xin lỗi mới là em, em xin lỗi anh.. À mà nhìn anh quen quen anh tên gì vậy? "

" anh tên Mẫn Doãn kì, em quen anh hả"

"Mẫn Doãn kì..? Chắc em nhầm , em xin lỗi anh nhé bây giờ em phải đi chợ em chào anh"

"Ừm"*cười nhẹ *

Tuy mới gặp nhau mà hai người nói chuyện như đã quen biết từ lâu, rất thoải mái mà nói chuyện , em đi chợ mua thuốc cho mẹ rồi về vì hổm rài mẹ em ho hoài em xót lắm rồi về gần đến nhà em thấy một vườn hoa rất đẹp mân mê nhưng đóa hoa, tay không kìm được mà đưa lên mũi hít mùi hoa dịu nhẹ , nụ cười em dần lộ, nhìn em như một cô tiên nữ đi giữa cánh đồng hoa , nhưng em không biết ở đó có một chàng trai đang tưới cây thì ngừng lại nhìn em không ngớt, thấy em như vậy chàng trai bắt đầu có khóe miệng dần cong lên nhìn em không lên tiếng, không tạo ra tiếng động chỉ đứng nhìn em chằm chằm, em bắt đầu cảm thấy có thứ gì đó nhìn em chằm chằm nhìn lên nhưng mắt vẫn không dứt khỏi đám hoa xinh đẹp này, em vừa nhìn lên thấy anh thì có chút ngại ngùng, chàng trai thấy em thì đi xuống đến gần em

   " anh.. Anh Doãn Kì phải hông? "

   "Em còn nhớ tên anh hả, mà có vẻ em thích hoa quá nhỉ anh hái ít hoa cho em nhe"

    "D.. Dạ thôi anh đừng hái đang đẹp,hái uổng lắm em chỉ ngắm thôi không có chi đâu"

    "Nói dối mà không chớp mắt, em có chắc là chỉ ngắm hong"

    "Thì.. Thì em cũng có cầm lên nhưng thôi anh đừng hái uổng lắm"

    "Để anh hái cho nhà anh nhiều lắm em đừng lo"

    "Dạ.. Em cảm ơn.. Mà nhà anh ở đây hả"

    "Ừm nhà anh ở đây, vậy em ở đâu tên gì dị"

     "Em tên y/n đi qua cầu này là tới nhà em rồi "

     " cũng gần ha , bữa nào qua đây anh cho thêm mấy đóa hoa nữa "

  Anh vừa hái vừa cười nói chuyện với em , hái xong anh đưa mắt lên nhìn em trìu mến rồi đưa đóa hoa cho em, một cái cười nhẹ rồi nói

   "Em cứ cần dìa đi nhà anh nhiều lắm hôm sau lại anh cho thêm mấy bó"

   " thôi, phiền anh lắm với lại hoa đang đẹp anh đừng hái nữa em được anh tặng nhiêu đây thôi là đủ rồi "

   "Cái con bé này khiêm tốn quá rồi đó, anh cho em anh còn vui chứ nhà anh nhiều quá tưới hỏng nổi"

    "Hì hì, anh giỡn hoài, à mà thôi em đi dìa ngen để thôi má em la nữa trễ rồi, em cảm ơn anh nhe, chào anh em dìa"

    "Ừm em dìa đi chào em"

  Anh với em cười với nhau rồi đi về, khi về đến nhà em hớn hở chạy vào phòng lấy bình hoa rồi chưng hoa , để trong góc đẹp nhất trong phòng, cầm thang thuốc ra cho má để má uống

    "Má! "

    "Gì bây? "

    " thuốc nè, con thấy hổm rài má ho hoài à uống dô đi cho đỡ bệnh"

    " nay trời sập hay gì mà nhỏ này ngộ ta "

     " má này, nghĩ xấu cho con hoài "

     "Tao giỡn á cảm ơn bây nghen, mà bây xuống ăn đi mấy đứa hầu nó bưng cơm lên rồi đó"

     " dạ má "

Nói rồi em đi xuống ăn cơm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top