Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại - Tỷ võ (Thượng) [Ta sẽ bảo vệ ngươi]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trận mưa rơi xuống khi trời xẩm tối làmtiết trời đêm mùa hạ trở nên mát mẻ hơn rất nhiều, mùi hoa hòe tràn ngập trongkhông khí.Vài con tuấn mã phi nhanh trên sơn đạo nhưnhững tia chớp, người đi đầu là một bạch y thiếu niên khoảng chừng mười bốnmười lăm tuổi, ngân quan ngọc đái ý cười như gió xuân, bên hông treo một thanhtrường đao, lúc thiếu niên quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt phản chiếu ánhtrăng trên bầu trời, phảng phất cả người đều phát quang.Thị vệ Tây Nam Phủ theo sát phía sau, đềunghĩ thầm Thế tử gia lúc này quả thật là tâm tình tốt, tốt đến mức một tia chegiấu cũng lười có, cứ trắng trợn biểu lộ ra như muốn viết hai chữ "vui vẻ" thậtto trên trán, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra.Trong hoàng cung, Sở Uyên đang ở ngự thưphòng xem tấu chương, lúc nửa đêm, Tứ Hỉ đứng bên cạnh dè dè dặt dặt nói: "Tháitử, nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi rồi.""Không buồn ngủ." Sở Uyên cũng không ngẩngđầu lên."Nhưng sáng mai còn phải tới biệt viện LộcSơn, giờ Mẹo là phải khởi hành rồi." Tứ Hỉ nhắc nhở.Sở Uyên nói: "Không đi."Tứ Hỉ mặt mày sầu khổ: "Hoàng thượng đã tớiLộc Sơn trước rồi, Thái tử sao có thể nói không đi là không đi được.""Phụ hoàng muốn đi nghỉ hè săn thú, vì sao talại phải đi theo?" Sở Uyên nói: "Ở trong cung cũng rất tốt, yên tĩnh."Tứ Hỉ tiếp tục khuyên: "Trước giờ hằng nămThái tử đều đi, năm nay đột nhiên lại không đi nữa, sợ là khó ăn khó nói."Sở Uyên thả tấu chương trong tay xuống, ngảngười về sau tựa vào long ỷ, vẻ mặt không vui.Tứ Hỉ thấy vậy ngược lại có chút buồn cười,bình thường ở trước mặt Hoàng thượng, không cần biết là ngồi hay đứng thì phíasau lưng vẫn luôn thẳng tắp, nhưng thi thoảng giận dỗi như thế này một lần mớithấy có vài phần trẻ con.Sở Uyên nói: "Đan Đông Vương đi không?"Tứ Hỉ nói: "Tất nhiên là có, năm nay Lộc Sơnrất náo nhiệt, Vương gia ở đất phong khắp nơi đều sẽ đến." Nói xong lại bổsung: "Ngoại trừ Tây Nam Phủ."Sở Uyên: "...."Sở Uyên nói: "Không đi không được sao?""Cái này....Nếu Thái tử thật sự không muốn đithì không đi cũng được." Tứ Hỉ từ nhỏ đã rất thương hắn, nên khi thấy vẻ mặttâm không cam lòng không nguyện này thì rốt cuộc vẫn không nỡ, vì vậy nhỏ giọngnói: "Nhưng Thái tử phải tìm một lý do."Sở Uyên hỏi: "Giả bệnh được không?"Tứ Hỉ hắc hắc cười gượng: "Gần đây Thái tửvốn đã khó chịu, không phải sáng sớm hôm nay còn nói đau đầu sao?"Sở Uyên rửa bút lông, đứng dậy nói: "Đi thôi,về cung.""Vậy lão nô đi truyền thái y?" Tứ Hỉ thử nói."Không cần." Sở Uyên nói: "Không phải chỉ làLộc Sơn sao? Ta đi."Tứ Hỉ nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm,theo về Đông Cung hầu hạ hắn đi ngủ, trong lòng cũng rất buồn bực, cũng khôngbiết năm nay Thái tử thế nào, vì sao vừa nhắc tới Lộc Sơn thì đã thấy rầu rĩkhông vui.Sở Uyên nằm trên giường, tay cầm một cây sáongọc, nhắm mắt lại nhưng cũng không biết có ngủ hay không. Ngày hôm sau khiphương đông vừa lộ ra chút vầng sáng, Tứ Hỉ nhẹ tay nhẹ chân vào phòng, đi đếnbên giường nhỏ giọng nói: "Thái tử, nên thức dậy rồi."Sở Uyên kéo chăn che đầu, qua một lúc lâu mớitừ trong chăn vươn ra một cánh tay.Tứ Hỉ cười ha hả đỡ hắn dậy, vừa giúp hắnthay y phục vừa nói: "Lần này là Trữ tướng quân tự mình tới đón, còn nói rừngtáo ở biệt viện Lộc Sơn đã đến mùa thu hoạch, quả vừa to vừa ngọt."Sở Uyên nói: "Nha."Tứ Hỉ ho khan hai tiếng, thức thời không nóinữa.Vì sao nay cả rừng táo cũng không hứng thúnữa vậy? Không phải mới năm ngoái còn rất thích ư?Xe ngựa từ từ ra khỏi hoàng cung, Sở Uyênngồi trước cửa sổ, nghe tiếng gió vù vù thổi qua tai, phiền muộn trong lòngcũng theo đó vơi đi không ít.Hành cung Lộc Sơn cách vương thành không xa,ra roi thúc ngựa bảy tám ngày là có thể tới nơi. Khi Sở Uyên đến thì trong hànhcung cũng vừa xong một bữa tiệc tối, cả khách lẫn chủ đều rất vui vẻ, Sở hoàngmang theo bảy phần men say, cười lớn gọi Sở Uyên tới bên người, hỏi han mấy câurồi bảo hắn đi nghỉ ngơi, còn nói sáng sớm mai phải tới đình Hoài Hương.Sở Uyên dạ một tiếng, xin cáo lui rồi mộtmình trở về nơi ở, đó là một tiểu viện nhỏ cực an tĩnh, có cây cối có nước chảycó hòn non bộ, ngay cả điểm tâm trên bàn cũng là đặc sản của nơi này, bánh gạo.Tứ Hỉ nói: "Thái tử nếm thử xem, nghe nói rất nổi tiếng."Sở Uyên cắn một ngụm, bĩu môi: "Tám phần mườilà vì khó ăn nên mới nổi tiếng."Tứ Hỉ cười nói: "Vậy để lão nô đem cái này rangoài, đổi thành bánh bơ xốp Hồ Điệp mang từ trong cung ra.""Không cần đâu." Sở Uyên nói: "Mệt mỏi mấyngày nay rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, ta muốn yên tĩnh một mình.""Dạ." Tứ Hỉ lại căn dặn: "Sáng mai chắc phảidậy sớm, Thái tử không nên thức khuya."Sở Uyên gật đầu, chờ hắn đi rồi thì một mìnhngồi trong sân viện, ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt trăng trên cao.Ngoài viện truyền tới tiếng ve kêu râm ran.Sở Uyên: "...."Một lát sau, tiếng ve kêu râm ran dừng lại,đầu tường truyền đến một trận sột soạt sột soạt.Sở Uyên: "...."Đoạn Bạch Nguyệt với hai tay lên tường viện,ló đầu ra nhìn hắn cười.Sở Uyên: "....""Suỵt." Đoạn Bạch Nguyệt nhảy vào viện, đưatay lên miệng ra hiệu hắn im lặng, sau đó kéo cánh tay hắn chạy vào phòng ngủ.Sở Uyên: "....""Không ai thấy ta." Đoạn Bạch Nguyệt đóng cửaphòng, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.Sở Uyên tiếp tục nhìn hắn."Nói nha." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Có vui haykhông?"Qua nửa ngày, Sở Uyên mới xoắn xuýt nói:"Ngươi....""Ta? Ta thế nào?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi."Ngươi leo tường làm chi?" Sở Uyên chỉ ra bênngoài. Thế tử của Tây Nam Phủ, cũng không phải là tiểu mao tặc trên giang hồ,chẳng lẽ không nên đường đường chính chính được mời tới sao?"Phụ vương có việc không đi được, nhưng nếuta đi một mình thì không khỏi cũng quá thất lễ." Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay áolau mặt: "Phụ vương không cho ta đi, sư phụ cũng không cho ta đi, ta chỉ có thểlén lút chạy đi thôi.""....Không cho đi, vậy đừng đi là được." SởUyên ngồi xuống ghế."Vậy không được, ta muốn gặp ngươi." ĐoạnBạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt hắn.Sở Uyên ghét bỏ: "Mặt mày bẩn chết.""Ta vẫn trốn trong bụi cỏ ngoài viện a, Hoàngthượng ít nhất cũng phái ba chi ngự lâm quân bảo vệ tiểu viện này của ngươi."Đoạn Bạch Nguyệt mặt mày khổ sở: "Trong ba tầng ngoài ba tầng, so với huyềnnhai còn khó xông vào hơn."Huyềnnhai: chữ nhai này giống chữ nhai trong Thiên Chi Nhai nhé, là ranh giới, biên giới của một vùng đất nào đó. Huyền nhai: ý làchỗ tiếp giáp của vùng đất/ nơi khì bí nào đó.Sở Uyên vỗ vỗ hắn, ra cửa truyền nước nóng,ngồi nhìn hắn rửa mặt.Đoạn Bạch Nguyệt thả khăn mặt xuống: "Ngươicười cái gì?"Vẻ mặt Sở Uyên cứng đờ, nói: "Ta không cười."Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa bụng, nhìn quanhquất trong phòng, hỏi: "Điểm tâm trên bàn... có thể ăn được không?"Sở Uyên: "...."Sở Uyên nói: "Ta gọi đồ ăn cho ngươi.""Đừng, ăn mấy cái bánh là được rồi." ĐoạnBạch Nguyệt ngồi xuống bên bàn: "Nghe nói sáng mai ngươi phải tới đình HoàiHương luận võ?""Luận võ?" Sở Uyên đưa cho hắn một ly trà,nhíu mày: "Phụ hoàng chỉ nói là muốn ta tới đình Hoài Hương, cũng không nói vìsao phải tới đó.""Ta nghe mấy ngự lâm quân nói chuyện phiếm."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Lần này có vài thiếu gia quý tộc của bộ tộc Mạc Bắc tới,có lẽ là muốn ngươi tỉ thí với mấy người này."Sở Uyên nói: "Ngươi biết bọn họ không?""Không biết, nhưng nghe nói võ công không thấp."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ngươi phải cẩn thận một chút, ta cũng sẽ âm thầm bảo vệngươi."Sở Uyên nói: "Biết trước như vậy thì đã khôngtới rồi."Đoạn Bạch Nguyệt rầu rĩ nói: "Vậy ngươi khôngmuốn gặp ta ư?"Sở Uyên nói: "Phải." Không muốn.Đoạn Bạch Nguyệt vươn ngón tay, chọt chọt bờvai của hắn.Sở Uyên bưng ghế ngồi cách xa hắn một chút,nói: "Ăn điểm tâm của ngươi đi!" Đoạn Bạch Nguyệt đã đói bụng một ngày đêm nêngiờ cũng không kén chọn, còn nghĩ mấy cái bánh gạo to bự này ăn rất ngon. SởUyên tựa cằm trên bàn, nhìn hắn ăn một hơi hết nửa mâm bánh, thầm nghĩ đúng làrất dễ nuôi."Thái tử." Có nội thị đứng bên ngoài nhẹgiọng nói: "Nên đi ngủ rồi.""Ngươi ngủ đi." Đoạn Bạch Nguyệt ùng ục ùngục uống nửa bầu trà, xoa xoa miệng đứng lên: "Ta ra ngoài canh chừng chongươi."Sở Uyên hỏi: "Bên ngoài?"Đoạn Bạch Nguyệt đáo: "Đúng vậy, bên ngoài cócây hòe rất lớn, cành lá xum xuê, tất nhiên sẽ không bị người khác phát hiện."Sở Uyên: "...."Sở Uyên nói: "Ồ..."Cây hòe lớn."Ngươi cũng đừng sợ, ngày mai luận võ đã cóta, không ai có thể khi dễ ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt cầm trường đao trên bànlên, suy nghĩ một chút lại móc trong ngực áo ra một chai sứ nhỏ: "Cái này chongươi."Sở Uyên giấu hai tay sau lưng, nói: "Trùng.""Cũng không phải trùng, là thuốc." Đoạn BạchNguyệt mở nắp chai: "Trên núi này muỗi nhiều, nhớ mang theo bên mình đừng để bịđốt."Thuốc a. Sở Uyên nói: "Đa tạ.""Vậy ngươi ngủ đi." Đoạn Bạch Nguyệt nói:"Sáng mai ta lại lén lút vào đây."Sở Uyên mở mắt trừng trừng nhìn hắn ra khỏiphòng....Trên bàn còn sót lại một cái bánh gạo, SởUyên nhớ lại hình ảnh vừa rồi hắn ăn giống như hổ đói nhiều ngày, cũng do dựcầm cái bánh lên cắn một ngụm, nghĩ dường như đúng là cũng không khó ăn, vì vậykết hợp với bầu trà lạnh chậm rãi ăn hết rồi mới rửa mặt đi ngủ.Chai thuốc kề bên gối cũng không khó ngửi,còn có mùi thơm, Sở Uyên đưa tay xuống dưới gối đầu nắm cây sáo ngọc nhỏ, cũngkhông nghĩ gì đến chuyện sáng mai luận võ, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Đoạn BạchNguyệt nằm trên chạc cây hòe ngoài sân viện, nhìn ánh nến ấm áp xuyên qua songcửa sổ, gió nhè nhẹ thổi, cũng cảm thấy tâm tình cực tốt, suy bảy nghĩ tám lạikhông nỡ ngủ, mãi tới khi trời hửng sáng mới chịu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút,ai biết vừa mở mắt ra đã thấy một vòng nội thị đứng trước cửa, Tứ Hỉ công côngnhỏ giọng nói: "Thái tử, nên thức dậy rồi."Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Sở Uyên tựa ở đầu giường, lười biếng nói:"Vào đi.""Thái tử." Tứ Hỉ vào phòng rồi quét mắt nhìnlên bàn, bị cái mâm trống rỗng kia chấn run một cái: "Cái này....."Sở Uyên vô tội nói: "Hôm qua nửa đêm đóitỉnh.""Là lão nô thất trách." Tứ Hỉ đỡ hắn ngồidậy: "Lần sau Thái tử đừng ăn những thứ này nữa, ăn một hai miếng cho vui miệngthì được, không nên ăn một lúc nhiều như thế, hôm nay lại còn phải luận võ, nếudạ dày bị thương thì sao được."Sở Uyên để hắn hầu hạ rửa mặt xong, nói:"Không đi nhà ăn nữa, truyền điểm tâm sáng đưa vào phòng ngủ đi."Tứ Hỉ đáp ứng một tiếng, vừa định ra cửa thìlại nghe Sở Uyên nói: "Đưa nhiều một chút."Mặt Tứ Hỉ lộ vẻ khó xử, cả mâm bánh gạo đều ănhết rồi, còn tưởng rằng bữa sáng nhiều nhất cũng chỉ ăn một chén mì sợi phốivới một bầu trà, vì sao còn muốn đưa nhiều một chút a?Sở Uyên nhíu mày: "Đói bụng, sợ lúc luận võđánh không nổi."Tứ Hỉ đành phải nghe lời làm theo, lại ởtrong lòng tự an ủi bản thân, có lẽ là vì trên núi này tiết trời mát mẻ hợplòng người, cho nên Thái tử cũng ăn nhiều hơn bình thường, không có gì phải loâu.Điểm tâm sáng là món đặc sản trên núi, bánhnhân rau củ thịt heo, Sở Uyên chống cằm ngồi chờ nửa ngày mới thấy Đoạn BạchNguyệt nhảy qua cửa sổ vào phòng."Đi đâu về?" Sở Uyên hỏi."Rửa mặt." Đoạn Bạch Nguyệt kéo cái ghế ngồixuống.Sở Uyên nói: "Ta đuổi hết người trong viện đirồi, ngươi lại chạy ra bên ngoài rửa mặt?"Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Cả người đầy bụi đất,sợ ngươi ghét bỏ ta."Sở Uyên nhìn chằm chằm hắn một lúc, gật đầu:"Không sai." Chính là ghét bỏ ngươi.Ăn xong bữa điểm tâm, Đoạn Bạch Nguyệt nói:"Sắp tới giờ rồi, lúc luận võ đừng sợ, biết không?"Sở Uyên nói: "Luận võ mà thôi, cũng khôngphải là chiến tranh, có gì đâu mà phải sợ.""Sợ thua a, như vậy thật mất mặt." Đoạn BạchNguyệt đặt hai tay trên vai hắn: "Nhưng ngươi đừng sợ, có ta ở đây, ngươi sẽkhông thua.""Thua thì thua đi, gần đây hành động có hơikhông thu liễm, từ lâu đã có người nhìn ta không vừa mắt, thua một trận haitrận cũng được, để cho bọn họ an tâm." Sở Uyên đi tới bên giường, rút cây sáongọc dưới gối kia ra: "Cái này cho ngươi."Đoạn Bạch Nguyệt kinh ngạc nói: "Cho ta?""Biết ngươi không biết thổi, cũng nghe khônghiểu." Sở Uyên bĩu môi: "Nhưng lần trước ngươi nói muốn tìm sáo ngọc tặngngười, vừa vặn trong cung có một cây, có nhận hay không?"Đoạn Bạch Nguyệt thật lòng thật dạ nói: "Nghethì ta vẫn nghe được đó." Lại không điếc."Vậy rốt cuộc có lấy hay không a?" Sở Uyênkhó có được kéo dài giọng điệu, khóe mắt giương lên, cười tủm tỉm nhìn hắn.Đoạn Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, cầm sáongọc nhét vào tay áo.Tất nhiên là phải lấy rồi, hơn nữa muốn lấytự mình dùng, ai nỡ đem tặng người khác chứ. Bây giờ không biết thổi, vậy học,dù sao cũng có thể học được thôi.Thế tử của Tây Nam Phủ rất có lòng tin vớibản thân.Khó khăn hơn nữa cũng không khó bằng đánhgiặc.Phiên ngoại Luận võ(Hạ) – Hồi ức về mùa hè.Không lâu sau Tứ Hỉ lại tới thúc giục một lần nữa,Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Vậy rốt cuộc là ngươi muốn thắng hay muốn thua?"Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: "Thắng."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Muốn thắng, nhưng lại khôngmuốn làm đối phương quá mất thể diện, cũng không thể để những người trong triềukia quá đỏ mắt ghen tị, có đúng hay không?"Sở Uyên gật đầu."Ta biết rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Đi đi, ngươi cứtự mình ứng phó trước, nếu không ứng phó được thì ta sẽ giúp ngươi."Sở Uyên căn dặn: "Chính ngươi cũng phải cẩn thận."Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nhìn theo hắn đi ra khỏiphòng, sau đó xoay người nhảy ra cửa sổ, chạy về phía sau núi.Bên ngoài đình Hoài Hương đã có không ít nhân mãcanh chừng từ sớm, Sở Hoàng thấy Sở Uyên đến, cười gọi hắn tới bên cạnh mình, hỏi:"Vừa rồi mới nhắc tới ngươi, giờ cũng đến đây rồi, dùng điểm tâm sáng chưa?""Dạ rồi." Sở Uyên gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnhphụ hoàng, đối diện hắn lúc này là bốn thiếu niên mặc trang phục ngoại tộc, chắclà Tiểu Vương tử của các bộ tộc ở Mạc Bắc.Cách đó không xa, Đoạn Bạch Nguyệt tung người nhảylên một gốc cây to, thân hình nhẹ nhàng linh hoạt, xung quanh ít nhất cũng có mấytrăm ngự lâm quân, nhưng lại không ai phát giác ra được.Những người này không được a..... Đoạn Bạch Nguyệtghét bỏ tận đáy lòng, nghĩ không biết sau này mình có cần phải tìm cái cớ nàođó, xếp vào hoàng cung một ít sát thủ của Tây Nam Phủ hay không, chỉ ít cũng cóthể bảo vệ hắn chu toàn những lúc không có mình bên cạnh, nếu không nhỡ mà bịthương hay bị bệnh gì, thế gian này cũng không có thuốc hối hận để uống.Bên cạnh có một tổ chim non líu ríu líu ríu, há tomiệng đòi ăn, Đoạn Bạch Nguyệt thả vào tổ một ít côn trùng, chỉ trong nháy mắtđó, phía đình Hoài Hương đã có tiếng động, Đại Sở chỉ có một người là Thái tửnhưng đối phương lại có đến bốn người, tuy nói tuổi xấp xỉ bằng nhau nhưng thânhình lại chênh lệch rất nhiều. Đoạn Bạch Nguyệt một tay chống đầu, thầm nghĩđám người này thật không phúc hậu, lấy một địch bốn thì cũng thôi đi, cư nhiêncòn tấn công cùng một lúc.May mắn loại võ công mà Sở Uyên học nhẹ nhàng linhhoạt, bình thường cũng luyện võ với mười mấy vị võ sư, bởi vậy lúc này cũngkhông cảm thấy đối phương có nhiều người, thanh kiếm gỗ trong tay trảm phong lạchoa, mới hơn trăm chiêu đã có thể đẩy lùi ba người. Trên mặt những người của bộtộc Mạc Bắc có chút khó chịu, Sở Hoàng mỉm cười, sắc mặt như thường buông chéntrà trong tay xuống.Thấy thời gian đã đủ lâu, Đoạn Bạch Nguyệt thò vàotrong tay áo lấy ra một con trùng thật lớn, chỉ là còn chưa kịp hành động gìthì kiếm gỗ trong tay Sở Uyên cũng đã rơi xuống đất, che cánh tay lảo đảo lùi vềsau mấy bước, mơ hồ có máu tươi chảy ra giữa kẽ hở ngón tay.Đoạn Bạch Nguyệt lập tức trừng to mắt, thị vệ xungquanh đã xông về phía võ đài, vị vương tử Mạc Bắc cuối cùng lảo đảo đứng dậy,có chút chật vật lau bụi đất dính trên mặt, cũng không biết lần này được tínhlà thắng hay thua. Vừa rồi hắn bị Sở Uyên đâm trúng áo giáp ngay ngực trái, vìcó kẽ hở mới có thể mượn cơ hội tấn công—nhưng nếu thanh kiếm gỗ kia đổi thànhvũ khí chân chính thì chỉ sợ hắn cũng không có cơ hội để làm chuyện này."Sở Hoàng." Thấy Thái tử Đại Sở bị thương, đám ngườiMạc Bắc cũng có chút hoảng loạn. May mắn là sau khi thái y kiểm tra xong cũngchỉ nói là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi ba bốn ngày sẽ không sao nữa, Sở Hoàngkhoát khoát tay nói: "Không sao, lúc luận võ sao có thể tránh khỏi va chạm được,chư vị không cần tự trách."Đoạn Bạch Nguyệt thấy đầu rất đau, nhìn Sở Uyên lênkiệu trở về nơi ở, cũng nhảy từ trên cây xuống đuổi theo. Bên này Tứ Hỉ vừa mớiđóng cửa phòng, cửa sổ bên kia cũng đã có người đẩy ra, một cái bát rơi xuống mặtđất vỡ nát bấy, Sở Uyên ngồi trên giường buồn bã nói: "Đó là chè táo đỏ nội thịvừa đưa tới."Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Vì sao phải đặt bát trên bệ cửasổ?"Sở Uyên đáp: "Đề phòng cướp."Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Sở Uyên bĩu môi: "Nóng, để đó cho gió thổi nguội." Kếtquả còn chưa ăn được miếng nào."...Lát nữa ta ra ngoài mua cho ngươi." Đoạn Bạch Nguyệtngồi xổm bên giường: "Còn chưa nói, đang yên đang lành vì sao phải để mấy gã caođần kia chém ngươi một đao?"Sở Uyên nhíu mày: "Vì sao mỗi một người cao lớn hơnngươi, ngươi đều phải gọi người ta là cao đần?"Đoạn Bạch Nguyệt đáp: "Bởi vì bọn họ cao hơn ta."Sở Uyên: "...."Sở Uyên nói: "Ừ."Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo cánh tay hắn, băng vải cuốnkhông dày lắm, dường như không tổn thương đến gân cốt.Sở Uyên nói: "Ta đã nói là không muốn thua, nhưng nếuthắng quá thuận lợi thì lại sợ những người Mạc Bắc kia quá bẽ mặt, cho nên chỉcó thể chịu chút thương tích.""Không thể chờ ta giúp đỡ sao?" Đoạn Bạch Nguyệtnói: "Trùng ta cũng chuẩn bị tốt rồi, to cỡ bằng đồng tiền, toàn thân đầy hoavăn, nhìn đáng sợ đến cực điểm, trước bàn dân thiên hạ cắn đối phương một ngụm,trận luận võ này sẽ không có thắng thua, chỉ có thể tính là ngươi may mắn."Sở Uyên lắc đầu: "Như bây giờ mới là tốt nhất."Đoạn Bạch Nguyệt chọt chọt cánh tay hắn, chảy máu rồi,còn nói tốt."Tới nơi này vốn là để tránh quấy rầy, bị thương mớicó thể an an ổn ổn ở trong tiểu viện." Sở Uyên nói: "Nếu không mỗi ngày đều phảiđi theo phụ hoàng thì còn bận rộn hơn lúc ở trong cung.""Ngược lại cũng phải." Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnhhắn: "Hình như lần này có không ít người đến đây, ầm ĩ suốt ngày cũng không cóchuyện gì khác ngoài uống rượu nghe nhạc, leng keng loảng xoảng nghe càng phiềnlòng."Sở Uyên nhìn hắn cười: "Đó là nhạc công nổi danh toànĐại Sở, cũng biết ngươi nghe không hiểu."Ồ. Đoạn Bạch Nguyệt nhăn mặt nhăn mũi: "Còn muốn ănchè táo đỏ không? Ta ra ngoài mua cho ngươi.""Ngự trù ở ngay hậu viện, ra ngoài mua làm chi?" SởUyên lắc đầu."Vậy không giống, có vài thứ phải ăn ở những quán nhỏven đường mới ngon." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ngay cuối đường phía tây có quánbán chè, nghe nói muốn mua còn phải xếp hàng.""Ngươi cũng vừa mới tới không bao lâu, sao lại có thểhỏi thăm rõ ràng như vậy được?" Sở Uyên đứng dậy.Bởi vì biết ngươi kén ăn, Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ, chonên trước khi đi phải phái người đều tra rõ ràng một chút, tới lúc muốn ăn cáigì cũng dễ dàng đi mua."Hay giờ ngươi theo ta đi sau núi?" Sở Uyên độtnhiên hỏi."Sau núi?" Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu: "Đi chỗ đólàm chi, ngươi còn đang bị thương mà.""Bị thương ngoài da mà thôi, cưỡi ngựa đánh nhaucũng không vướng bận gì." Sở Uyên nói: "Như ngươi nói đó, trong biệt việnnày khắp nơi đều là tiếng trống tiếng chiêng, nghe thật phiền lòng. Đã là nghỉhè thì tất nhiên phải tìm nơi thanh nhàn một chút, dù sao ta cũng đang bịthương, phụ hoàng cũng sẽ không đòi hỏi gì nhiều.""Cũng được." Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: "Nhưng muốnđi cũng phải chờ tới ngày mai, hôm nay ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt."Sở Uyên gật đầu, vươn tay chọt chọt ngực hắn, sai:"Vậy đi mua chè táo đỏ đi."Đoạn Bạch Nguyệt thuận thế nhéo khuôn mặt hắn mộtchút rồi mới xoay người nhảy cửa sổ ra ngoài, vẻ mặt rất là gió xuân đắc ý.Sở Uyên trầm mặc một lúc lâu, nằm phịch xuống giườngkéo chăn che kín đầu, động cũng không muốn động một chút.Chè táo đỏ mua về rất ngọt, thêm vào một muỗng nướcđường, càng ngọt. Sở Uyên ăn non nửa bát đã ngán tận cổ họng, vì vậy nhét nửabát còn lại cho Đoạn Bạch Nguyệt, súc miệng rồi lên giường nằm ngủ. Đoạn BạchNguyệt bưng nửa bát ngồi bên giường, ngậm cái muỗng tâm tình vô cùng tốt. Khimàn đêm buông xuống thì mưa phùn tầm tã cũng bao phủ khắp không gian, Sở Uyênngắm mắt ngủ say sưa, Đoạn Bạch Nguyệt cầm cánh tay bị thương của hắn cẩn thậnnhét vào ổ chăn, xoay người ra khỏi phòng ngủ, giục ngựa chạy về phía sau núi.Thị vệ của Tây Nam Phủ đầu đau như muốn nứt ra, đuổitheo phía sau hắn như ong vỡ tổ, cũng không biết Thế tử gia nhà mình lại muốnlàm cái gì.Từ biệt viện đến sau núi không tính xa, dù sơn đạo bịnước mưa thấm trơn trượt thì hôm sau Đoạn Bạch Nguyệt vẫn có thể trở lại biệtviện trước khi Sở Uyên tỉnh dậy, còn thay một bộ xiêm y sạch sẽ, mái tóc cònmang theo hơi gió sương trên núi và mùi thơm của cây cỏ, trong tay cầm mộtnhánh cỏ màu lục bích, nhẹ nhàng phe phẩy qua lại trước mặt hắn.Sở Uyên nhắm mắt lại, nâng tay vung ra một đạo chưởngphong."Này." Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người né tránh, nắmcổ tay của hắn lại, cười nói: "Mau thức dậy, nếu không chờ Hoàng thượng trở vềtriệu kiến ngươi thì sẽ không chạy thoát được đâu.""Hôm nay phụ hoàng sẽ không để ý đến ta đâu." SởUyên ngồi dậy: "Nhưng ngươi phải nghĩ một biện pháp, giúp ta thoát khỏi nhữngthị vệ ngoài kia.""Những thị vệ này của ngươi a...." Đoạn Bạch Nguyệtđưa khăn tay cho hắn: "Cũng chỉ hơn vật trang trí một chút—Ui."Sở Uyên buông tay ra.Đoạn Bạch Nguyệt ôm lỗ tai: "Nói thật cũng không đượchả?""Vừa mới đổi lại đó." Sở Uyên rửa mặt.Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nhưng cũng không thể đổi cảnhóm người vô dụng như vậy a.""Vì tới Lộc Sơn nên mới đổi đó." Sở Uyên nhìn hắn:"Nếu là thị vệ trong cung hoặc ngự lâm quân thì chỉ sợ lúc này ngươi vẫn còn ngồingồi xổm trong bụi cỏ ngoài biệt viện, hiểu không?"Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Để ta thuận lợi trèo tườngư?"Sở Uyên ngồi bên cạnh bàn: "Ta không muốn xảy rachuyện gì.""Ta đương nhiên sẽ không để ngươi gặp phiền phức."Đoạn Bạch Nguyệt cầm lược nhìn người trong gương đồng, muốn thử một chút: "Tagiúp ngươi chải đầu được không?"Sở Uyên hỏi: "Biết chải không?"Đoạn Bạch Nguyệt chắc chắn: "Biết."Khóe miệng Sở Uyên giương lên: "Lặp lại lần nữa."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Không biết." Nhưng có thể học,dù sao cũng đã nhìn Kim thẩm thẩm chải đầu cho sư phụ rất nhiều năm a.Sở Uyên đưa tay.Đoạn Bạch Nguyệt ngoan ngoãn trả lược lại cho hắn,tung người nhảy lên xà nhà, thở dài thở ngắn nhìn Tứ Hỉ tươi cười đầy mặt đivào phòng.Bĩu môi.Vẫn muốn chải.Dù tuổi tác hai người không lớn nhưng võ công cũngkhông thấp, hơn nữa trước lúc lên đường Sở Uyên đã cho tất cả các cao thủ ở lạitrong cung, để Đoạn Bạch Nguyệt thuận lợi ra vào, những thị vệ còn lại chỉ biếtđúng giờ tuần tra, bởi vậy gần như không tốn chút công sức nào đã chuồn ra khỏibiệt viện. Người của Tây Nam Phủ đã sớm chuẩn bị sẵn hai con tuấn mã, Sở Uyêntung người nhảy lên lưng ngựa, nắm tay vung roi tiếng gió rít gào, ý cười khôngngừng lan ra từ đáy mắt."Đừng lên đỉnh núi." Đoạn Bạch Nguyệt giục ngựa đuổitới, đưa tay cầm lấy cương ngựa của hắn: "Cánh tay còn bị thương, cũng đừng quácố sức.""Vậy phải đi đâu?" Sở Uyên hỏi.Đoạn Bạch Nguyệt lăng không nhảy lên lưng ngựa của hắn,từ phía sau vòng ra nắm lấy cương ngựa, quay đầu ngựa chạy về hướng nam.Thị vệ Tây Nam Phủ ở phía sau hai mặt nhìn nhau, Thếtử cứ tùy tùy tiện tiện dẫn Thái tử chạy khắp nơi như vậy, nếu để Vương gia biếtchắc chắn lại bị phạt quỳ từ đường.Cảnh sắc ven đường không ngừng biến đổi, không biếtrốt cuộc là muốn đi đâu, Sở Uyên dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn và cũng lườiphải suy nghĩ bất cứ điều gì, tùy ý để hắn đưa mình đi qua khe suối núi rừng đồnghoa, cuối cùng dừng lại trong một sơn cốc."Tới rồi." Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai Sở Uyên nhẹgiọng nói.Sở Uyên mở hai mắt, vừa vặn thấy hai con bươm bướmchập chờn bay qua, chầm chậm đậu trên một đóa hoa màu vàng. Xung quanh cây cốixanh um bao phủ, dưới chân nước chảy róc rách, dây leo giăng đầy vách núi, nhữngđóa hoa nhỏ màu hồng tím nở mênh mông vô bờ, mùi thơm ngập tràn khoang mũi."Có thích hay không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.Sở Uyên nhìn quanh quất, nói: "Tới Lộc Sơn ít nhấtcũng bảy tám lần rồi, lại không biết còn có nơi phong cảnh đẹp đến vậy.""Ta cũng vừa mới tìm được tối hôm qua." Đoạn BạchNguyệt ôm hắn xoay người xuống ngựa: "Vốn dĩ chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh,không ngờ lại có thể đánh bậy đánh bạ tìm được nơi này, ngươi thích là tốt rồi.""Lại một đêm không ngủ?" Sở Uyên ngồi xuống thảm cỏ,nheo mắt nhìn xa xa: "Ra ngoài giải sầu mà thôi, cần gì phải mỏi mệt như vậy, LộcSơn này rừng núi kéo dài liên miên không dứt, muốn tìm một chỗ không người quấyrối thật quá đơn giản.""Không giống." Đoạn Bạch Nguyệt nhặt trên mặt đất mộtđóa hoa, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn: "Khó khăn lắm mới có cơ hội cùngngươi ra ngoài, ít ra cũng phải tìm nơi phong cảnh đẹp hợp lòng người một chút,sau này về tây nam rồi nhớ lại mới có tư vị."Sở Uyên quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Bôn ba suốt mộtđêm, có mệt không?"Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.Sở Uyên nói: "Cho ngươi mượn vai."Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, lãnh tĩnh đổi giọng:"Mệt."Sở Uyên cười, xích tới ngồi sát bên cạnh hắn,nghiêng đầu sóng vai dựa vào nhau, im lặng nhìn biển hoa vô biên ngoài kia. Đôitay vô tình chạm vào nhau, độ ấm giao hòa, nhưng cũng không ai nói gì. Tất cả cảnhtượng đều quá ôn nhu, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nghe được tiếng gió nhẹ, hòavới tiếng chim hót và thác nước chảy từ xa vọng lại, điềm tĩnh mà lại an yên,phảng phất như thời gian cũng ngưng đọng lại."Khi nào trở về tây nam?" Hồi lâu sau, Sở Uyên mở miệnghỏi.Đoạn Bạch Nguyệt "ừm" một tiếng, nhưng cũng không trảlời, chỉ nói: "Nếu ngươi thấy thích nơi này thì chắc chắn cũng sẽ thích ĐạiLý."Sở Uyên suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Đại Lý cótrùng."Đoạn Bạch Nguyệt biện hộ: "Chỉ cần nuôi một con đạimãng, xung quanh tiểu viện sẽ không có trùng nữa."Sở Uyên: "...."Sở Uyên nói: "Ngươi cứ trở về một mình đi thôi."Đại mãng!Mãng cũng không được a, Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi, TiểuThanh lại không cắn người, hoa văn đẹp, mùa hè ôm còn rất mát.Sở Uyên nắm cái miệng của hắn, thay đổi một tư thếkhác thoải mái hơn, nhắm mắt lại buồn ngủ: "Không được phép nhắc tới đám trùngvới mãng xà của ngươi nữa, còn có cóc nhện rết kiến ngũ bộ xà gì đó."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nha~!" Thế độc thảo thì sao. (cỏđộc)Sở Uyên nói: "Cũng không được."Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Suy nghĩ một chút cũng không được.Thị vệ Tây Nam Phủ đứng xa xa nhìn thấy, phất tay rahiệu cho mọi người lui ra phía sau đứng chờ, chừa lại cho hai người một khoảngkhông yên tĩnh. Thuận tiện ở trong lòng cảm thán, Thế tử gia thật là lợi hại,Thái tử Đại Sở mà cũng có thể dụ dỗ đến mức ngoan ngoãn như vậy, một thân mộtmình cũng dám đến sơn cốc vắng vẻ thế này.Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay hứng lấy một đóa hoa rơi, kềsát vào mũi là có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng lan ra, vì vậy có chútđùa dai cài lên mái tóc của hắn, đáy mắt cũng bất giác nhuộm đầy ý cười. Ngườitrong lòng hít thở đều đều, ngủ say sưa mà an tĩnh, như là đã mệt mỏi rất nhiềurất nhiều ngày, hiện tại rốt cuộc có thể buông bỏ hết phòng bị, Đoạn Bạch Nguyệtđưa tay che lên đôi mắt của hắn, ngăn cách chút nắng nhàn nhạt phủ xuống.Không gian yên tĩnh ngọt ngào, Tiểu Thế tử của TâyNam Phủ ngậm trong miệng một cọng cỏ xanh, lười biếng tựa lưng vào thân cây, tiếptục ngẩn người nhìn những đám mây bay trên bầu trời, suy nghĩ chuyện tương lai,sau này khi hai người đều trưởng thành rồi, không đơn giản chỉ là cùng nhau trởvề tây nam, mà còn muốn cùng nhau tới tuyết sơn, rong ruổi ngoài đại mạc, vându Nam Hải, đi đến mỗi nơi lúc này muốn đi mà không đi được, chẳng sợ không cógì để làm, chỉ cần cùng nhau nghe gió ngắm mây nhìn sóng biển, cũng tốt.Nghĩ rồi nghĩ, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, vì vậyđơn giản nghiêng người cùng hắn nằm xuống thảm cỏ dày mềm mại. Ánh mặt trời ấmáp chiếu xuống, ngay cả tiếng ve kêu và chim hót cũng dừng hẳn, như là sợ quấyrầy không gian của hai thiếu niên trẻ tuổi.Bên bờ là biển hoa nhỏ màu trắng đón gió chập chờn,là mộng cảnh đẹp nhất trong những ngày hè nắng nóng thế này.Phiên ngoại– Một ngày bình thường trong Tây Nam Phủ [ Rốt cuộc thì có vo gạo hay không]Bên trong Tây Nam Phủ, thứ không thiếu nhấtchính là đủ loại độc trùng, đủ loại màu sắc đủ loại hình thái.Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa ló ra ở đườngchân trời thì Kim thẩm thẩm đã cầm dụng cụ quét rác và cái chổi đem đám rắn độcrết độc bò cạp độc nhện độc cóc độc kiến độc quét hết hốt vào sọt, mang tới hồngũ độc đổ rầm rầm xuống, lại đi xung quanh kiểm tra một lần nữa coi có sót lạicon nào không rồi mới yên tâm tới phòng bếp xem thử điểm tâm sáng đã chuẩn bịxong chưa — nhìn nhìn sắc trời, chắc hai người trong phòng cũng đã tỉnh giấc.Tiết trời cuối hè đầu thu mát mẻ dễ chịu,không lạnh cũng không nóng. Sở Uyên ngủ rất sâu, Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn tronglòng, vừa đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn vừa thuận tiện ngẩng đầu cùng một con rắnlục cực lớn trên xà ngang nhìn thẳng vào mắt nhau—một ngày chạy ra khỏi hangtám lần, dùng đá lấp kín cửa hang lại rồi cũng không ngăn được.Tiểu Thanh tê tê phun ra đầu lưỡi, cái đầulắc qua lắc lại, biểu lộ mình cực kỳ không muốn trở về hang. Hai bên giằng conhư vậy một lúc lâu, thấy Đoạn Bạch Nguyệt dường như cũng không có ý tứ đuổimình đi, vì vậy cẩn thận cởi ra cái đuôi đang quấn trên xà ngang, vòng thứ nhấtrồi vòng thứ hai, lại cởi tiếp vòng thứ ba, cố sức nhoài người xuống đệmgiường.Đoạn Bạch Nguyệt giơ ngón tay lên chỉ thẳngmặt nó: Được voi đòi tiên!Tiểu Thanh: "...." Một lát sau, Sở Uyên đem mặt vùi vào lồngngực Đoạn Bạch Nguyệt , cọ cọ một lúc mới khàn giọng nói: "Sớm." "Sớm." Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn vuốt tóc lạingay ngắn, đưa mắt trừng Tiểu Thanh lúc này đã thả người xuống hơn phân nửa.Tiểu Thanh lại chậm rãi mà kiên định thảngười xuống thêm mấy tấc nữa, không muốn đi!Đoạn Bạch Nguyệt vô cùng đau não với nó, vừađịnh đưa tay lên quét nó ra ngoài cửa thì Sở Uyên đã xoay người lại, lười biếngmở mắt...nhìn thẳng lên xà nhà.Đây vẫn là lần đầu tiên Tiểu Thanh nhìn thẳngvào Sở Uyên, hăng hái bừng bừng cực kì muốn thân cận, vì vậy toàn thân nó runlên một cái rồi nhào xuống giường. Chiếc giường đúc bằng loại đá mát lạnh nàykhông có phần đỉnh, bởi vậy dù Đoạn Bạch Nguyệt phản ứng nhanh vô cùng nhưngcũng chỉ kịp ôm lấy cái đuôi bự của nó, còn phần đầu thì vẫn lấy tốc độ sétđánh "rầm"một cái đập vào ổ chăn."Khụ khụ!" Sở Uyên nhoài người ra mép giườngho khan liên tục, suýt chút nữa bị nội thương.Tiểu Thanh thân thiết quấn lấy bờ vai hắn, têtê, siết chặt.Sở Uyên giãy dụa mãi không ra, hữu khí vô lựcnói: "ĐOẠN BẠCH NGUYỆT!" .....Một nén nhang sau, Kim thẩm thẩm nghe tinchạy tới cửa, sau khi oán giận Đoạn Bạch Nguyệt nửa ngày thì kéo Sở Uyên đi ănđiểm tâm, lưu lại một mình Đoạn Bạch Nguyệt đứng trong viện cùng Tiểu Thanh mắtto trừng mắt nhỏ.Người làm trong phủ thấy vậy than ngắn thởdài, tạo nghiệt a~~~, đoán chừng sáng nay Vương gia lại không có cơm ăn."Tiểu Thanh là con rắn nhỏ Vương gia nhặtphía sau núi mang về." Kim thẩm thẩm vừa múc cháo cho Sở Uyên vừa nói: "Lúc đócũng tưởng nó là loài Thúy Nhãn cực độc, là hàng hiếm nên Vương gia quý đến nỗicòn không muốn cho người khác nhìn thấy, vẫn luôn nuôi dưỡng ngay trên giường.Sau đó thân hình nó cứ phát triển không ngừng nghỉ, chớp mắt đã dài hơn mấytrượng, lúc này mới đặc biệt tìm cho nó cái hang. Có điều tính tình nó hiềnlành lắm, người trong phủ ai cũng thích." Sở Uyên cắn một ngụm bánh bao, tĩnh táo nói:"Ừ." "Mau ăn đi." Kim thẩm thẩm đưa đũa cho hắn:"Nếu muốn trưa nay tới được đình Thương Lan thì sau khi ăn sáng xong phải lênđường ngay, ta sẽ đi chuẩn bị kiệu." Kim thẩm thẩm rời đi không bao lâu thì ĐoạnBạch Nguyệt bước vào phòng ăn, thức thời giơ hai tay lên nói: "Tiểu Thanh đãvào hang lại rồi." Không có đi theo ta tới đây.Sở Uyên đưa ngón tay về phía hắn ngoắc ngoắc."Lần tới ta sẽ nhớ đóng kỹ cửa sổ." Đoạn BạchNguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận miệng hỏi: "Sao chỉ có một mình ngươi?Kim thẩm thẩm đâu?" "Ra ngoài rồi, đi chuẩn bị kiệu." Sở Uyêngiúp hắn bóc vỏ trứng luộc."Chuẩn bị kiệu làm chi? Ngươi muốn ra ngoàisao?" Đoạn Bạch Nguyệt hơi ngạc nhiên."Ừ." Sở Uyên đáp: "Đi đình Thương Lan." "Đi đâu?" Tay Đoạn Bạch Nguyệt chợt dừng lại.Sở Uyên nói: "Đình Thương Lan." "Đang yên đang lành tới đó làm cái gì?" ĐoạnBạch Nguyệt bất đắc dĩ: "Lại là sư phụ rủ ngươi đúng không?" Sở Uyên nói: "Sư phụ nói tất cả mọi người ởtây nam đều mong đợi ngày này, mỗi năm chỉ có một lần, có rất nhiều chuyện hayđể xem." "Đó là hội Bách Trùng, không cho phép ngươiđi." Đoạn Bạch Nguyệt bỏ đũa xuống: "Khắp núi rừng đều là độc trùng, ngươi sẽkhông thích một nơi như thế." Sở Uyên: "...." Sở Uyên nói: "Ta tưởng ít nhất cũng có lồngnhốt." Khắp núi rừng đều là?????"Loại đáng tiền tất nhiên sẽ có lồng nhốt,nhưng cũng chỉ có loại đáng tiền mới có lồng nhốt thôi." Đoạn Bạch Nguyệt nói:"Toàn bộ độc trùng ở Tây Nam Phủ này đều được nuôi rất tỉ mỉ cẩn thận, tấtnhiên là rất sạch sẽ, nhưng độc trùng bên ngoài thì không nhất định, tới đórồi, trên mặt đất bò ngang dọc dày đặc chi chít, trên bầu trời cũng chao lượnngả nghiêng, nếu là bị độc trùng dơ dáy nào đó xông vào mặt, trở về phủ chắcchắn lại bị Kim thẩm thẩm cằn nhằn nửa ngày." Sở Uyên: "...." "Đang yên đang lành sao đột nhiên lại muốntới đó?" Đoạn Bạch Nguyệt đút cho hắn muỗng cháo cuối cùng trong chén.Sở Uyên dừng một chút, nói: "Ta cho rằng hômnay ngươi tất nhiên sẽ tới tham gia." Đoạn Bạch Nguyệt: "...." Sở Uyên bỉu môi: "Nếu ngươi không đi, ta mớikhông thèm đi." Xem cái gì không tốt, ai lại muốn đi xem độc trùng!"Tây Nam Phủ có rất nhiều người đi mà, Kimthẩm thẩm sẽ đi, sư phụ cũng sẽ đi, có hàng hiếm tất nhiên sẽ mang về." ĐoạnBạch Nguyệt nói: "Khó được gần đây rãnh rỗi một chút, ta đang muốn dẫn ngươitới Vân Thiêu Cốc ở vài ngày, cũng không định tới đình Thương Lan tham gia náonhiệt." "Đó là nơi nào?" Sở Uyên chưa từng nghe nhắctới."Chỗ tốt." Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: "Trừngười Đoạn gia ra không ai có thể vào được, ngươi tới đó nhìn xem rồi sẽ biết."Thích thú như vậy? Sở Uyên suy nghĩ một chút,gật đầu: "Cũng tốt." Tiểu Thanh chậm rì rì bò ngang qua trước cửaphòng ăn, cũng không định trở về hang.Đoạn Bạch Nguyệt: "...." Sở Uyên nói: "Gọi vào đi." Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên nói: "Ý ngươi làgọi Tiểu Thanh?" "Nếu không thì còn gọi cái gì?" Sở Uyên đẩyđẩy hắn: "Mau lên." Đoạn Bạch Nguyệt do dự một chút, đưa tay lênmiệng huýt một cái.Tiểu Thanh lập tức vèo một cái vọt vào phòng,dọc đường đi còn đánh đổ bình hoa giá gỗ, thân thể nâng lên đem đầu gác trênđầu gối của Sở Uyên.Đoạn Bạch Nguyệt đỡ trán, vì sao đồ chơi nàychẳng có khí thế phong cách chút nào hết vậy???Sở Uyên tự nhủ bản thân phải bình tĩnh mộtchút, sau đó vươn ra một ngón tay, do dự sờ lên đầu rắn lớn một cái.Tiểu Thanh nhìn qua cực kì hưởng thụ.Xúc cảm trơn trượt, sắc mặt Sở Uyên cực kìbình tĩnh thu tay về, rất muốn kéo áo Đoạn Bạch Nguyệt lau một chút."Thân nhiệt nó thấp nên mùa này rất mát."Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội nói: "Tiết trời ở Vân Thiêu Cốc nóng hơn bênngoài, hay là mang Tiểu Thanh theo tới đó nhé?" Sở Uyên nói: "Được voi đòi tiên!" Đoạn Bạch Nguyệt: "....." Vì sao câu này nghe lại quen tai như vậy!Nhưng cho dù chủ tớ ai đó được voi đòi tiênthì cuối cùng Tiểu Thanh vẫn chiếm được tiện nghi, mừng rỡ bò lắc lư phía sauhai người: "Lúc xế chiều, Sở Uyên đứng phía sau viện nghi ngờ hỏi: "Đi vào đượcsao?" "Tới đây." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, đẩyra một cánh cửa gỗ cũ nát. Tiểu Thanh nhanh chóng bò vào trước, quen cửa quennẻo biến mất phía sau tủ sách, tất nhiên là phía sau có bố trí cơ quan.Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nhắm mắt lại." Sở Uyên nghe lời làm theo.Đoạn Bạch Nguyệt tiến lại gần, nhanh chónghôn lên mặt hắn một cái: "Được rồi, mở mắt ra đi." Sở Uyên: "...." Đoạn Bạch Nguyệt vô tội nói: "Muốn mở được cơquan phải dùng tới máu, cho nên phải đòi một chút mật ngọt trước." Sở Uyên nhíu mày: "Dùng máu?" "Một giọt mà thôi, nếu không cũng sẽ không thứctỉnh được Huyết Cổ dùng để giữ cửa." Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngân châm đâm thủngđầu ngón tay mình, nhỏ vào chung một giọt máu tươi.Chung: ly, chén.Tủ sách hơi rung động, chốc lát sau đã xuấthiện một cửa động, phải khom lưng xuống mới có thể đi vào. Bên trong địa đạomột mảnh đen kịt, đi vài bước thì có tổ Kim Trùng trên vách tường phát ra ánhsáng yếu ớt. Qua khoảng một nén nhang sau thì cuối cùng cũng thấy đằng trước cótia sáng, có sợi dây thừng treo phía trên cao rũ xuống, một tay Đoạn Bạch Nguyệtôm thắt lưng Sở Uyên, một tay còn lại nắm dây thừng, tung người nhảy ra khỏiđịa đạo.Mặt trời chiều vẫn còn lưu luyến dừng ở đườngchân trời, nhuộm lên từng rặng từng rặng mây đỏ vô cùng rực rỡ, như là trênkhông trung nổi lên một trận hỏa hoạn trùng trùng điệp điệp vậy. Cây xanh vâyquanh bên trong sơn cốc, một ngôi nhà gỗ nhỏ sạch sẽ tinh xảo. Trong phòng,Tiểu Thanh đang quấn mình trên xà ngang, tê tê phun lưỡi."Còn nhớ chỗ sơn cốc ta dẫn ngươi tới năm đókhông?" Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Sau lần đó ta liền nghĩ tương lai nhấtđịnh phải dẫn ngươi tới Vân Thiêu Cốc này." "Nơi này là vùng đất bí mật của Đoạn giasao?" Sở Uyên hỏi."Mấy trăm năm trước, nghe nói là vì tổ tiênmuốn tránh chiến loạn nên đã xây dựng nơi an bình hạnh phúc này bên trong ucốc." Đoạn Bạch Nguyệt dẫn hắn vào trong nhà, hỏi: "Thích không?" "Thích." Sở Uyên đưa ngón tay ra quét mộtcái, không có chút bụi bặm nào."Có Tị Trần Châu." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Tađi nấu chút trà cho ngươi." Sở Uyên nhìn hắn loay hoay một hồi, đột nhiênnhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng: "Bên trong sơn cốc này chỉ có ta vàngươi thôi sao?" Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, lại nói: "Còn cóTiểu Thanh nữa." Sở Uyên hỏi: "Tiểu Thanh biết nấu cơm không?"Đoạn Bạch Nguyệt: "...." Sở Uyên: "...." Tiểu Thanh bò theo hai người vào, nằm bêncạnh bắt đầu lim dim.Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng: "Cháođược không?" Sở Uyên buồn cười: "Lúc trước ngươi tới đâyrốt cuộc ăn cái gì?" Đoạn Bạch Nguyệt nói như chuyện đương nhiên:"Có Dao nhi làm." Hoặc là Tiểu Dư.Cổ nhân có dạy, có đệ đệ không dùng là đồngốc.Sở Uyên phất tay gạt hắn sang một bên, tựmình đi tới phòng bếp.Đoạn Bạch Nguyệt nhất thời vô cùng kinh ngạc.Sở Uyên đứng trước thùng gạo ngây người mộttrận, thay đổi chủ ý, xoay người bước ra ngoài: "Chúng ta trở về Vương phủ đithôi." Cũng không muốn vo gạo.Đoạn Bạch Nguyệt cười kéo hắn lại: "Nếu tớiđây rồi thì ít nhất cũng phải ở lại một đêm, ta nấu cơm là được." Sở Uyên ghét bỏ nói: "Nói thật giống nhưngươi biết nấu vậy." "Ít nhất cũng sẽ không để ngươi phải đóibụng." Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn vào phòng ấn ngồi xuống ghế, đứng dậy nhìnquanh quất một chút, lấy một khối thịt khô treo trên xà ngang xuống.Sở Uyên do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn khôngnhịn được mở miệng hỏi: "Ngươi đang định làm món kho sao?" Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút: "Nếu khôngthì còn làm gì?" Sở Uyên thành tâm đề nghị: "Hay là cứ nấu mộtbát cháo loãng đi." Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay chém xuống, đem thịtkhô băm từng miếng nhỏ, rất là lưu loát.Sở Uyên ngồi bên cạnh bàn chống cằm, nhắcnhở: "Tuy ta không có nấu cơm, nhưng cũng đã ở phòng bếp xem Kim thẩm thẩm nấumấy lần rồi, ít nhất cũng biết được đồ chơi này muốn đem kho thì trước hết phảihấp lên đã." (chắc để cho thịt mềm ra, thịtkhô mà)Đoạn Bạch Nguyệt: "...." Sở Uyên gục đầu xuống bàn cười khúc khích.Đoạn Bạch Nguyệt cũng thấy dở khóc dở cười,đứng trước bếp lò không biết làm thế nào cho phải, Tiểu Thanh quấn mấy vòngtrên xà ngang nhìn một hồi cũng cảm thấy nhàm chán, mơ mơ màng màng lim dimmắt, rất không cho chủ nhân mặt mũi.Sở Uyên cười đủ rồi mới đứng dậy đẩy đẩy hắn:"Đi ra ngoài đi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Hả?" Sở Uyên chỉ chỉ lên xà nhà: "Mang theo nóluôn." Tiểu Thanh vô tội cúi đầu.Đoạn Bạch Nguyệt kinh nghi: "Ngươi muốn nấucơm sao?" Sở Uyên nhướng mi: "Ngươi đoán xem!" Đoạn Bạch Nguyệt: "....." Sắc trời dần tối, bên trong sơn cốc gió thổitừng cơn, mát mẻ thoải mái, Sở Uyên tựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, cùng nhaunằm trên tảng đá mát lạnh ngắm dải ngân hà đầy sao như đang rơi xuống sơn cốc,trong không khí đều là mùi hương hoa cỏ gợi tình."Đang suy nghĩ gì vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.Sở Uyên nói: "Ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa sau gáy hắn: "Nhưngta đang ở ngay bên cạnh ngươi a." "Ừ, ngươi đang ở ngay bên cạnh ta." Sở Uyênkéo tay hắn, đan mười ngón tay lại với nhau, thích ý nhắm mắt lại.Như vậy thì không thể tốt hơn.Tiểu Thanh nằm bên dưới tảng đá một trận rồicũng lén lút chuồn ra, nâng đầu lên chui vào bên người Sở Uyên, thấy không bịhắn đẩy ra, vì vậy lại tiếp tục lắc đầu vẫy đuôi trườn lên, rất là muốn chenĐoạn Bạch Nguyệt rơi xuống đất.Sở Uyên đưa tay xoa xoa đầu nó, cảm thấy mátrười rượi, vì vậy lần này xoa suốt nửa ngày mới buông ra.Tây Nam Vương cảm thấy cực kì vui mừng.Với tiến độ này thì không bao lâu nữa là sẽcó thể không cần phiền phức Kim thẩm thẩm sáng sớm mỗi ngày đều phải quét đámtrùng rồi. Cứ thả ra cho bò qua bò lại trong viện cũng rất đẹp a, dù sao màusắc sặc sỡ .Về phần bữa cơm tối nay, rốt cuộc là cơm khêvới chút thịt khô kho cháy, hay là cá nướng ăn với quả dại hái trên núi, hay làcả hai người căn bản là để bụng đói đi ngủ.... Các ngươi cứ đoán xem?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dvcl