Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

double killers

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn Tinh Tinh mở cửa bước vào , căn hộ này dù cũng chẳng rộng lắm nhưng ánh đèn hắt từ ngoài hàng lang vào cũng chẳng đủ để soi sáng nơi đây. Phòng khách như vẫn vương chút mùi khét của thuốc lá, khét khét, khó ngửi.

Hai người xử lý sạch sẽ vết tích còn sót lại trên hàng lang rồi mới đóng sập cửa, khoá trái lại, thậm chí còn thuận tay khoá cả hai lớp khoá chống trộm. Bầu không khí trong phòng xộc vào mũi khiến Tôn Oánh Hạo sặc đến ho thành tiếng. Anh bám tay vào bả vai Đoàn Tinh Tinh, lắc lắc chân cho giày tuột ra rồi hẩy chân đá giày vào góc tủ.

"Thề là đéo bao giờ bố mày thò chân vào cái thứ này nữa. Trầy hết cả gót rồi." Tôn Oánh Hạo nói, cả người dựa vào Đoàn Tinh Tinh, không hề có ý muốn tự chân bước về phòng.

"Thế thì không đi nữa." Đoàn Tinh Tinh dịch người đang dựa trong lòng một chút, cởi chiếc áo vest dính máu trên người xuống, ném ra sàn. Rồi ôm Tôn Oánh Hạo, bế ngang anh lên.

Tôn Oánh Hạo hôm nay mặc một chiếc váy dạ hội da báo, tại nhiệm vụ lần này có chút đặc biệt -  họ phải xử lý kẻ chủ trì đêm hội. Thật ra thì vốn cũng chẳng có gì cho đến khi trên giấy mới viết rằng khách mời phải đi theo cặp một nam một nữ. Mà cả hai ai cũng chẳng yên tâm khi để người kia đi một mình, phối hợp với cộng sự khác thì lại sợ không ăn ý, rất nguy hiểm. Suy cho cùng thì, làm cái nghề này chỉ cần một chút sơ hở thôi cũng có thể đi tong.

Vậy nên trước khi đi Tôn Oánh Hạo mới đứng một lúc trước chiếc gương cạnh giường trong phòng ngủ để trang điểm. Anh lấy kẹp kẹp gọn lại tóc, đội tóc giả lên rồi dùng đống đồ trang điểm rẻ tiền mua ngoài siêu thị mà trang điểm. Ừ thì dăm ba cái này tuổi gì làm khó Tôn Oánh Hạo. Chuẩn bị xong cho bản thân, Tôn Oánh Hạo mới quay qua để ý đến Đoàn Tinh Tinh vừa thay xong bộ vest mới tinh đang tiến lại gần. Hắn đứng trước gương tạo dáng, vuốt vuốt làm đủ trò khiến anh không nhịn được mà cười thành tiếng.

"Không tệ lắm nhể, trông giống người phết." Tôn Oánh Hạo nhìn Đoàn Tinh Tinh trong gương cười cười.

"Chả nói được câu nào tử tế cả." Đoàn Tinh Tinh nhéo nhéo lỗ tai anh.

"Anh đang khen mày đấy còn gì." Tôn Oánh Hạo vòng tay ôm lấy cổ Đoàn Tinh Tinh, trao cho cộng sự nhỏ của mình một chiếc hôn. Cũng phải công nhận là Đoàn Tinh Tinh đẹp trai thật. Mái tóc nâu ấm áp như ánh trăng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, giống như vì sao trên bầu trời đêm rơi xuống.

Tôn Oánh Hạo vẫn nhớ lúc mới gặp Đoàn Tinh Tinh, cái cục này lúc đấy trông chả khác gì củ khoai tây. Người thì chưa lớn hết, thấp hơn anh cả một cái đầu, da thì đen ngăm ngăm, được mỗi cái mắt đẹp. Tôn Oánh Hạo lúc đấy còn ghét cái cục này lắm, suốt ngày kêu than cái gì mà trẻ với chả con, phiền vl.

Xong chả hiểu thế nào mà củ khoai tây này bỗng lớn lên. Người ngợm chốc cái cao lên, thêm khoản chăm chỉ rèn luyện các thứ, còn chả biết học đâu cái thói hút thuốc nữa. Tôn Oánh Hạo vốn cũng chẳng để ý, cho đến khi đứng mắng thằng nhỏ mình mang về cũng phải ngẩng đầu để nói chuyện thì anh mới nhận ra, hình như có gì đó sai sai...

"Giúp anh mặc cái này vào cái, nhìn trông khó hiểu quá." Tôn Oánh Hạo lôi từ trong túi ra một chiếc váy da báo ngắn, còn kèm theo cả áo độn nữa. "Uông Giai Thần bảo là đằng sau cái này có khoá kéo, đống tua rua này chỉ để trang trí thôi. Cơ mà sau lưng toàn dây với dợ, sexy phết nhỉ."

Đoàn Tinh Tinh cùng Tôn Oánh Hạo nghiên cứu mãi một lúc lâu mới hiểu được bộ váy này mặc kiểu gì, loay hoay cả nửa buổi mới mặc được lên cho anh. Hắn cũng không phải không biết rằng cộng sự của mình mặc đồ nữ vào là có thể khiến đối phương trái phải khó phân, nhưng mà con mẹ nó Tôn Oánh Hạo đẹp vl. Dây áo cột ra sau khiến cặp xương quai xanh thêm hút mắt người nhìn, váy chiết ly góp phần tôn lên vòng eo mảnh khảnh. Thiết kế hở lưng làm lộ ra xương cánh bướm tinh xảo, lại thêm sợi dây đan xéo buộc từ lưng xuống kéo xuống đến mông và rủ đến tận đùi. Hết sức gợi cảm. Thậm chí phần dưới eo còn được thiết kế phủ vài lớp vải voan mỏng nhằm tiện hơn cho việc giấu vũ khí bên mình.

Hợp không tưởng.

Trong đầu Đoàn Tinh Tinh bỗng chạy quay dòng suy nghĩ, này mà là váy trắng thì..., không đm quá hoang tưởng rồi. Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ thi hành nhiệm vụ sắp đến, việc hai người cần làm bây giờ là kiểm tra lại xem đồ vật cần thiết đã được chuẩn bị đầy đủ chưa.

"Anh mặc như vậy hoạt động có bị vướng không?" Đoàn Tinh Tinh nhìn Tôn Oánh Hạo chậm rì rì xốc từng lớp váy lên để kiểm tra dao găm với súng lục gài ở bắp đùi mà lo lắng hỏi.

"Không sao, lớp voan bên ngoài này Uông Giai Thần bảo dễ rách lắm, cần thì xé phắt luôn là được."

Tuy nói miệng vậy thôi chứ Tôn Oánh Hạo cũng không ưng chiếc váy này lắm. Lớp váy phía ngoài mỏng như vậy khiến anh lo rằng nó có thể bị rách ngoài ý muốn, lo cả việc gót giày lỡ đâu bị kẹt vô khe cách thứ nữa.

"Với lại nếu lỡ có gì nguy hiểm thì chẳng phải còn có em sao?" Đoàn Tinh Tinh nghe thế liền tiến tới cúi xuống hôn hôn lên trán Tôn Oánh Hạo. Người cộng sự này, đúng là lúc nào cũng khiến hắn lo lắng.

Mưa tanh gió máu, một dao chí mạng, nhiệm vụ hoàn thành.

Công cuộc lần này tính ra cũng không khó lắm, chỉ phát sinh chút việc ngoài ý muốn là Tôn Oánh Hạo không ngờ đi giày cao gót lâu lại đau chân đến vậy. Cơ mà nhiệm vụ thì cũng đã hoàn thành , Tôn Oánh Hạo bây giờ đang nằm trong ngực Đoàn Tinh Tinh, mặc hắn bế ra sô pha ngồi. Đoàn Tinh Tinh luôn biết anh muốn gì, mở tủ lạnh, rót một cốc nước đá rồi đưa cho anh.

"Cái thằng kia cũng béo vlon. May mà là em ra tay đâm nhát chết tươi chứ phải anh là phải lọc đống nọng trên cằm hắn xuống trước cái đã." Tôn Oánh Hạo nằm ườn trên sô pha uống ngụm nước. Uống xong rồi thì với với cái tay lấy bông tẩy trang từ chiếc hộp nhỏ trên bàn trà ra, lau sạch lớp trang điểm trên mặt.

"Quý cô, nàng chỉ cần ngồi đó xinh xinh đẹp đẹp là được rồi."

"Câm mẹ cái mồm vào, lần sau để mày mặc váy bây giờ."

Đoàn Tinh Tinh không đáp lại, hắn lôi hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra, lấy lọ thuốc mỡ định bôi cho anh. Đoàn Tinh Tinh đặt chân Tôn Oánh Hạo lên tay mình, dùng tăm bông chấm chấm thuốc lên gót chân bị giày cao gót cọ vừa trầy vừa sưng đỏ của Tôn Oánh Hạo.

"Nhiệm vụ thì chẳng có gì thế mà sao anh lại vì lý do ngu ngốc như này mà bị thương hả ?" Tôn Oánh Hạo hai chân đều để trên đùi Đoàn Tinh Tinh, để hắn tuỳ ý xử lý vết thương cho mình, "Đang mệt chết ra đây rồi. Tủ lạnh còn gì ăn không ? Anh đói."

"Hình như còn xúc xích."

"Dâu tây thì sao"

"Làm gì còn dâu tây, anh ăn hết rồi còn đâu. Tôi còn chưa được miếng nào."

"Vậy sao em còn chưa đi mua thêm ?" Tôn Oánh Hạo nhấc chân lên đạp đạp vào ngực Đoàn Tinh Tinh. Đoàn Tinh Tinh cũng chẳng chấp anh làm gì, bôi xong thuốc mỡ liền lấy băng urgo dán lên miệng vết thương.

"Anh tự đi đi"

"Anh không đi, em đi mua đi"

"Tự đi đi"

"Đoàn Tinh Tinh, đây là cách em nói chuyện với người lớn đấy hả. Muốn chết đúng không ?"

"...."

Đoàn Tinh Tinh cúi xuống nhìn đồng hồ, 11 giờ rồi. Tầm này thì siêu thị cũng đã đóng cửa từ lâu, hắn chỉ đành ôm Tôn Oánh Hạo đang dỗi vl vào trong ngực, chỉnh lại tà váy bị xé rách của anh.

"Sáng mai mua cho anh"

"Nhưng mà anh đói"

Tôn Oánh Hạo cọ cọ đầu vào lồng ngực Đoàn Tinh Tinh, mái tóc dài lộn xộn vướng lên áo sơ mi cậu. Anh nhìn lên Đoàn Tinh Tinh rồi đột nhiên tóm cà vạt kéo hắn xuống, hôn lên. Nụ hôn này cũng chẳng ngọt ngào gì hết mà hết sức thô bạo. Tôn Oánh Hạo làm càn trong khoang miệng Đoàn Tinh Tinh, gặm gặm chỗ này cắn cắn chỗ kia đầy khiêu khích. Răng môi dây dưa. Đoàn Tinh Tinh cũng không chịu lép vế mà cắn ngược lại lên môi anh, mùi máu tanh ngọt lan khắp nơi đầu môi, lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt của Đoàn Tinh Tinh. Tôn Oánh Hạo không thích mùi thuốc lá, nhưng hơi thở của Đoàn Tinh Tinh lại khiến anh cảm thấy an tâm lạ thường. Dù sao hai người cũng đã là cộng sự của nhau từng ấy năm, sinh mệnh cũng đã bị cột chặt lại, có thể tín nhiệm, dựa dẫm vào đối phương.

Đoàn Tinh Tinh thích nhất dáng vẻ tuỳ ý giận dỗi của Tôn Oánh Hạo. Bởi lẽ, bình thường Tôn Oánh Hạo luôn mang bộ mặt lạnh tanh đối đãi mọi người. So với vỏ ngoài ấy thì hắn càng thích một Tôn Oánh Hạo sinh động như này hơn, gây rối cũng được, vô lý cũng được nhưng mà đáng yêu, khiến người ta muốn bắt nạt.

Đoàn Tinh Tinh chỉnh lại tư thế của Tôn Oánh Hạo đương vùi trong ngực mình, đè anh xuống sô pha tiếp tục nụ hôn vừa rồi. Làn váy lụa đạp lên quần âu, Đoàn Tinh Tinh vươn tay xốc váy Tôn Oánh Hạo lên, vuốt ve bắp đùi anh.

"Tay em đang sờ chỗ nào đấy?" Tôn Oánh Hạo bị hôn đến thiếu khí, thở hồng hộc nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên nhìn cậu trai đang đè trên người mình.

"Sờ anh đấy" Đoàn Tinh Tinh đáp lại cho có lệ, tay vẫn cứ tiếp tục sờ tới sờ lui, tiện thể nhéo mông Tôn Oánh Hạo một cái.

"Lại muốn chịch ?"

"Không phải anh đang mời tôi chịch à ?"

"Nói cái đéo gì đấy. Có mà mày đang động dục thì có, bỏ cái tay ra!"

Đoàn Tinh Tinh nhíu nhíu mày, bàn tay vốn đang luồn vào quần lót anh bóp bóp đột vòng ra phía trước, cầm lấy dương vật đã bán cương. Hắn cũng không đáp lại lời Tôn Oánh Hạo trách móc mà cúi xuống dùng miệng khoá bờ môi hư kia lại. Khoé môi, gương mặt, xương quai xanh,...Đoàn Tinh Tinh quen thuộc từng tấc da trên người anh. Hắn biết nơi nào trên người Tôn Oánh Hạo có sẹo, nơi nào ngọt ngào nhất, nơi nào mẫn cảm nhất, nơi nào muốn được vuốt ve nhất và cả nơi nào muốn bị ngược đãi nhất. Đoàn Tinh Tinh dùng một tay tháo nút cột sau lưng Tôn Oánh Hạo xuống, luồn ra sau cởi áo ngực ra rồi dùng bàn tay với lớp chai mỏng thô ráp mơn chớn điểm hồng nhỏ trên ngực anh.

"Quý cô à, nàng nói chuyện sao lại khó nghe như vậy chứ? Dịu dàng thục nữ một chút được không ?"

Đoàn Tinh Tinh cúi xuống dùng lưỡi liếm láp bên ngực còn lại, dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn đầu ti Tôn Oánh Hạo. Tay còn lại đi xuống lột quần lót Tôn Oánh Hạo, dùng âm thanh trầm ấm cùng hormone đàn áp anh.

"Đm mày Đoàn Tinh Tinh, mày mới thục nữ ý!"

Khoé mắt Tôn Oánh Hạo hơi đỏ lên, khuôn mặt nóng bừng, chỉ đành để mặc Đoàn Tinh Tinh sờ tới sờ lui trên người mình, "Lần sau nhất định phải để mày mặc váy, cho mày biết đi giày cao gót khổ như nào!"

"Anh mặc mới đẹp Hạo Hạo à. Phải chi hôn lễ anh cũng mặc một chiếc váy như này nhỉ? Mặc một chiếc màu trắng, nhất định sẽ rất đẹp"

"Đéo! Còn lâu anh mới kết hôn với mày, cưới một đứa ngoan ngoãn về có phải..... aaaa đm đau!"

Cơn đau đến một cách bất ngờ khiến Tôn Oánh Hạo vô thức ôm chặt lấy Đoàn Tinh Tinh rồi mới cảm nhận được rằng hai ngón tay của hắn đang lộng hành trong hậu huyệt  mình. Ngón tay thô to được vách ruột ấm mềm bao chặt nhẹ nhàng chuyển động, tạo thế nong căng lỗ nhỏ.

"Thế còn tôi biết phải làm sao ?"

"Ai thèm quan tâm chứ, mày thì có mà cả đời độc thân"

"Tôn Oánh Hạo"

"Nhìn cho rõ vào xem ai đang chịch anh đi"

Đoàn Tinh Tinh giận thật rồi, Tôn Oánh Hạo nhận thấy ánh mắt hắn tối sầm lại. Cộng sự nhỏ của anh điên rồi nên cũng chẳng thèm nhẹ tay với anh nữa. Đoàn Tinh Tinh cứ thêm một rồi lại một ngón tay vào hậu huyệt Tôn Oánh Hạo, đưa ra đút vào, nhớp nháp tiếng nước. Nhìn người yêu không vui thế này khiến chút lương tâm còn sót lại của Tôn Oánh Hạo trỗi dậy. Anh vươn tay lên ôm Đoàn Tinh Tinh, ngẩng đầu hôn hôn lên mặt hắn, tay thì đảo loạn, chỉnh chỉnh lại tóc.

Anh nhớ lại đêm đầu tiên Đoàn Tinh Tinh xuống tay giết người. Cậu thiếu niên nằm run bần bật cả đêm không ngủ, Tôn Oánh Hạo ngồi bên mép giường trấn an nhóc, hôn nhẹ lên khóe mắt nó. Lúc đấy Đoàn Tinh Tinh vẫn còn sợ Tôn Oánh Hạo nhiều lắm, Tôn Oánh Hạo vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, hơi tí là mắng, hơi tí là đánh, không sót con người ta chút nào. Chỉ là, Đoàn Tinh Tinh lúc đấy chẳng thể  tưởng tượng được rằng Tôn Oánh Hạo cũng có lúc dịu dàng lạ thường. Ánh trăng sáng nhẹ nhàng phủ lên mái tóc anh, lúc ấy, Tôn Oánh Hạo trong lòng cậu quả thực như một thiên sứ lạc xuống trần gian, ấm áp, xinh đẹp.

Đoàn Tinh Tinh muốn có được anh, ôm lấy anh, bảo vệ anh. Ý nghĩ ấy chôn sâu tận đáy lòng, hắn muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa đến có thể đàng hoàng sánh vai với anh.

"Đm chịch thì cắm vào nhanh lên"

Tôn Oánh Hạo ghé vào tai Đoàn Tinh Tinh thì thầm, anh như con quỷ nhỏ, thành thục mà khơi lên dục vọng bên trong Đoàn Tinh Tinh. Đem cặp chân mảnh khảnh kẹp chặt trên eo Đoàn Tinh Tinh, vô cùng ngoan ngoãn phối hợp mà bày ra tư thế mời gọi.

Đoàn Tinh Tinh về cơ bản là không thể cưỡng lại được sự trêu chọc này của Tôn Oánh Hạo. Hắn nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, chưa kịp làm gì thì Tôn Oánh Hạo đã với tay vào, cầm lấy dương vật cương cứng, dùng đầu ngón tay cọ cọ đỉnh quy đầu. Được người yêu động càng khiến Đoàn Tinh Tinh thêm hưng phấn, hô hấp càng thêm nặng nề. Tôn Oánh Hạo chủ động cắm dương vật đương nóng đẫy vào hậu huyệt đã được khuếch trương của mình. Đoàn Tinh Tinh cảm nhận được hạ thân bỗng chốc bị đường ruột ấm mềm bao lấy. Chiếc miệng nhỏ tham lam kia kẹp chặt lấy dị vật thô to khiến việc đâm vào có chút khó khăn. Nhưng dục vọng khiến hắn không thể kìm được nữa, trực tiếp hướng tới chỗ sâu nhất mà đâm vào.

Đột nhiên bị dương vật lấp đầy, vừa chướng, vừa đau lại vừa nóng khiến Tôn Oánh Hạo không kìm được, khóe mắt phiếm ra vài giọt nước mắt. Đột nhiên anh có chút sợ hãi, không biết rằng cái củ khoai tây này liệu có chơi hỏng mình không nữa. Chỉ đành ôm chặt lấy bờ lưng vững chắc của người anh yêu, giao mình cho hắn, để mặc hắn tuỳ ý lộng hành bên trong thân thể mình.

"Sướng không?"

Đoàn Tinh Tinh thân dưới thì tiếp tục tiến công, miệng thì liếm cắn cắp xương quai xanh tinh xảo của anh người yêu. Hắn lưu lại trên đó hết hickey đỏ thắm, hệt như loài dã thú gặm nhấm thành quả trân quý thu được sau chuyến đi săn. Tôn Oánh Hạo không chịu nổi nữa, rên bật ra thành tiếng. Tiếng rên rỉ như đang mời gọi hoà cùng với tiếng hạ thân va chạm cùng truyền vào tai khiến Đoàn Tinh Tinh điên rồi. Hắn không ngừng đâm thật sâu thật sâu vào phía trong người hắn yêu. Nơi hai người giao hợp nhớp nháp nào là tinh dịch, tràn xuống sô pha.

Tôn Oánh Hạo không thể nào mà trả lời được câu hỏi của Đoàn Tinh Tinh. Đoàn Tinh Tinh chịch hắn như này thì đến một từ cũng không thốt lên được chứ đừng nói đến một câu hoàn chỉnh. Anh chỉ có thể nấc liên hồi, lung tung đứt quãng mà gọi tên Đoàn Tinh Tinh. Giờ đây Tôn Oánh Hạo hoàn toàn mất đi tôn nghiêm của một tiền bối, anh chỉ muốn Đoàn Tinh Tinh kịch liệt hơn nữa, dùng thêm sức mà chơi mình.

Đoàn Tinh Tinh hết sức hưởng thụ bộ dáng anh người yêu lúc này. Tôn Oánh Hạo nằm trong lồng ngực hắn, dây váy nhàu nhàu nhĩ nhĩ vắt trên vai, đầu ti bị cắn đến sưng đỏ lấp ló sau cổ áo khép hờ, làn váy vén đến đùi dính đầy tinh dịch của Tôn Oánh Hạo, đôi chân thon dài run rẩy...

Đột nhiên, Đoàn Tinh Tinh nảy ra một ý tưởng. Hắn bế Tôn Oánh Hạo lên, một tay nâng eo, một tay nâng mông giữ nguyên tư thế ôm anh vào phòng ngủ.

Đoàn Tinh Tinh ngồi xuống mép giường, nơi đối diện với chiếc gương rồi chỉnh lại tư thế cho Tôn Oánh Hạo, để anh đưa lưng về phía hắn. Tôn Oánh Hạo ngồi trên đùi Đoàn Tinh Tinh, phía sau thì từ nãy giờ vẫn bị dương vật lấp đầy. Hắn vén lại tóc mai cho Tôn Oánh Hạo, giúp anh nhìn xem bộ dạng bị cắm của chính mình. Một thân tóc dài trong bộ váy da báo bị xé rách lung tung cả, cả người đâu đâu cũng là dấu vết bị xâm hại cùng với tinh dịch nhớp nhúa. Phía dưới còn có thể thấy cả cây hàng của Đoàn Tinh Tinh đang ra ra vào vào dưới thân anh, hậu huyệt bị nong căng, chà sát đến sưng đỏ. Tôn Oánh Hạo hé miệng muốn chửi chết mẹ thằng chó này lắm rồi nhưng mà thế nào lời đến miệng lại hoá thành tiếng khóc nức nở ngọt nị. Hổ thẹn cùng khoái cảm cứ chồng chất lên nhau, anh chỉ có thể phối hợp với động tác của Đoàn Tinh Tinh, vặn vẹo vòng eo, cầu xin hắn.

"Hạo Hạo, tôi yêu anh. Tôi yêu anh, Tôn Oánh Hạo"

Đoàn Tinh Tinh ôm chặt anh người yêu trong lồng ngực, điên cuồng đâm rút, trút hết dục vọng xuống lỗ nhỏ đáng thương. Chốc, hắn cảm thấy vách ruột Tôn Oánh Hạo kẹp chặt hơn, truyền đến một trận co rút. Tinh dịch nóng rực bắn ra trong thân thể Tôn Oánh Hạo, lấp đầy anh. Tôn Oánh Hạo cũng không chịu được nữa mà phát tiết, dịch đục dây ra, ướt một mảng váy. Bầu không khí tràn ngập mùi tanh nồng, mờ ám.

Cả hai sau hiệp đều có chút mệt mỏi, Đoàn Tinh Tinh vuốt lưng Tôn Oánh Hạo, xoa xoa mái tóc anh nhằm trấn an người trong lòng. Hắn cởi bộ váy bị xé đến hỏng trên người Tôn Oánh Hạo xuống, ôm người vào bồn tắm. Tôn Oánh Hạo mệt đến một chút sức lực cũng không còn, anh dựa vào ngực Đoàn Tinh Tinh, để mặc người yêu tắm rửa cho mình. Tôn Oánh Hạo cũng là thích đống cơ bắp cứng đơ đơ trên người củ khoai tây này thật, dù có lúc bị Đoàn Tinh Tinh đè đau vl nhưng anh vẫn cảm thấy rất an toàn. Củ khoai tây nhỏ hồi trước đã trưởng thành rồi, vô luận là nhan sắc hay kỹ thuật cũng đều khiến Tôn Oánh Hạo rất vừa ý. Cả hai từng là thầy trò, là cộng sự tín nhiệm nhất và giờ là người yêu. Dòng đời xô đẩy, làm cái nghề dơ bẩn này khiến người ta chẳng thể có tư cách để đứng dưới ánh mặt trời, nhưng ít nhất, vẫn có thể tìm thấy ánh trăng của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top